Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này! Không cần phải vậy chứ? Chơi thật hả?" Ta ôm mền, bị Mã tiểu thư đẩy ra, vẻ mặt ủy khuất đứng ở cửa phòng ngủ, chẳng lẽ thật sự muốn ta ngủ trên sàn nhà? Mặc dù là mùa hè, nhưng sàn nhà rất cứng đó, nàng rút cuộc là có bao nhiêu nhẫn tâm a!

"Thế nhưng nếu trên giường có người, tôi sẽ ngủ không được" Mã tiểu thư nhàn nhạt nhìn ta, sau đó cúi đầu suy tư một lát, "Giường của cô lại nhỏ như vậy..."

"Không phải cô rất lợi hại sao, chẳng lẽ còn sợ tôi làm gì cô?!" Ta quệt mồm ôm mền về phòng, thuận thế thả lại trên giường, không ngừng tấn công tâm lý, "Hơn nữa cô thân là một kẻ tham ăn vậy mà lại không biết nấu cơm, thật không chuyên nghiệp chút nào, ăn của tôi ở của tôi ngủ của tôi, vậy mà vẫn nhẫn tâm để tôi ngủ sàn nhà, cô có biết trong phòng này có gián không, nếu như hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện ra tôi chỉ còn lại nửa cỗ thi thể thì làm sao bây giờ?!"

"Câm miệng." Quả nhiên coi như là mặt co quắp Mã tiểu thư, cũng không chịu nổi loại khẩu vị nặng như ta đây oanh tạc.

"Cô xê vào trong một chút, thêm chút nữa, tôi sắp rớt xuống đất rồi" ta bật quạt, bò lên giường, dùng mông đẩy nàng.

"Là do cô quá béo!"

"Ni mã, ai muốn so với tên bụng không đáy như cô, hơn nữa tôi là thân hình tiêu chuẩn được không, không mập không gầy vừa vặn! Đại tiểu thư, giường của tôi là giường đơn đó, cô cần phải nói vậy sao"

"Ngay cả điều hòa cũng không có, cô còn dán gần như vậy, nóng quá." Mã tiểu thư cầm góc mền quạt quạt.

"Này uy uy, không nên chọn ba lấy bốn như vậy được không, cẩn thận tôi đá cô ra cửa sổ bây giờ! Thật là đau lòng!" Ta trở mình, đưa lưng về phía nàng, gối lên cánh tay chuẩn bị ngủ.

Vừa nhắm mắt lại, cảm thấy đầu bị cấn, ta không kiên nhẫn quay đầu lại rống nàng, "Làm gì vậy chứ?! Muốn làm tôi?!"

Thừa dịp ta ngẩng đầu, nàng đem nửa cái gối nhét xuống dưới đầu ta, sau đó thản nhiên nói, "Tính hướng của tôi rất bình thường, hơn nữa tôi thích người thông minh"

"Con mẹ nó, ý cô là tôi ngu sao?! Cô thông minh thì gối đầu làm gì, không sợ đầu bị nâng lên làm máu cung cấp không đủ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh sao?" Ta rút nửa cái gối dưới đầu nàng ra, thả hết dưới đầu của mình.

Ta lật người đưa lưng về phía nàng không nhìn nàng, nàng hồi lâu cũng không nói gì, hừ hừ, nhất định là trong nội tâm tích tụ muốn chết, trong lòng ta thoải mái nghĩ, cho ngươi bình thường luôn khi dễ ta.

"Những bức tranh thiết kế trên bàn là cô vẽ sao?" Mã tiểu thư tựa hồ không có tức giận.

"Đúng vậy a ~ kính xin thiếu nữ thiên tài chỉ điểm một chút." Ta tạm thời cũng không tính đi ngủ, rất muốn nghe ý kiến của nàng, bởi vì trình độ của nàng thật sự rất làm cho người ta bội phục.

"Áo liệm?" Ngữ khí của nàng tựa hồ có chút kinh ngạc.

"Áo liệm con em cô! Tôi không muốn nói chuyện với cô! Câm miệng quỳ an a!" Ta thật sự rất muốn cắn chết nàng! Lập tức! Lập tức! Ta vô cùng hối hận khi dung nạp tên yêu nghiệt này! Quả nhiên tự gây nghiệt không thể sống!

"Nếu như là áo liệm mà nói ngược lại rất tiền đồ đấy, có chút ý tứ, nếu như không phải, vậy cô vẫn nên sớm đem đốt đi"

"Tốt, thuận tiện tôi sẽ đốt cho cô chút kim nguyên bảo."

"Cảm ơn, tự cô giữ lại dùng là tốt rồi"

"Họ Mã kia, nếu như tôi lại nói nhiều với cô một câu, tôi sẽ không họ Hoàng!!!"

"Vậy cô họ gì? Hơn nữa tôi không phải họ Mã."

"..." Ta cố nén xúc động muốn bóp cổ nàng, cố gắng nhịn xuống xúc động cãi lại nàng, nhưng trong lòng đã sớm mắng đến tràng giang đại hải rồi.

Thấy ta không lên tiếng, nàng cũng không nói gì thêm, trong căn phòng nhỏ tối tăm, chỉ có tiếng ma sát khó nghe của quạt điện.

Tựa hồ qua thật lâu, lúc ta mơ mơ màng màng sắp ngủ, nàng nhẹ nói, "Cô đã ngủ chưa?"

Coi như chưa ngủ ta cũng không muốn phản ứng nàng, ta là người có cốt khí, cũng là người keo kiệt lại mang thù, mới không dễ dàng tha thứ nàng!

Ai biết nàng lại chậm rãi nhích lại gần, cả thân thể dán vào sau lưng của ta, hai cái đại đoàn hung khí vừa vặn dán lên lưng ta, không khí vốn khô nóng trở nên dị thường nóng rực, làm ta có chút khó thở.

Cánh tay nàng khoác lên hông ta, dùng tay ôm lấy ta, lúc ngón tay chạm vào bụng ta, cả thân thể đều cứng đờ, vội vàng cầm lấy tay nàng bỏ ra, "Người cô thật nóng! Đừng nên nằm gần tôi như vậy"

"Nói chuyện phiếm với tôi" Nàng nói như mệnh lệnh.

"Hơn nửa đêm còn trò chuyện cái gì mà trò chuyện, chẳng lẽ muốn trò chuyện về phòng sự bí thuật sao?!" Ta lấy cùi chỏ đẩy nàng, nhưng không có dùng sức.

Nàng không chỉ không có né tránh, ngược lại cong chân, dán vào người ta càng thêm chặt chẽ, cơ hồ là đem ta bao lại, gương mặt nàng dán vào gáy ta, ta cảm giác thân thể vừa tắm rửa xong lại đổ thật nhiều mồ hôi.

"Tôi thật khó chịu..." thanh âm mơ hồ, vẫn còn cọ xát phần gáy của ta.

Thanh âm nỉ non của nàng dán bên tai ta, loại thanh âm đầy mị ý này tựa như hồn nhiên thiên thành, dù cho có một trương mặt co quắp, nhưng giờ này khắc này, sự mê hoặc không thể nghi ngờ rất kinh người.

Âm thanh ta nuốt nước miếng trong gian phòng yên tĩnh càng lộ ra đột ngột, điều này làm cho ta lúng túng đến không dám thở, bất quá may mắn nàng cũng không có chế nhạo ta, hô hấp dần dần vững vàng, sát, cái tên tham ăn này sao lại ngủ nhanh như vậy?! Quan  trọng là nàng thổi khí trên vai ta ngưa ngứa rất khó chịu a, toàn thân đều nhanh khô nóng khó nhịn rồi được không! Thật là một yêu tinh tra tấn người mà!

Mùa hè ở Tái Bắc, tuy rằng trong đêm nhiệt độ sẽ giảm xuống, nhưng vẫn có từng cỗ nhiệt khí từ cửa sổ tràn vào, huống chi sau lưng còn có một cái máy tản nhiệt, ta cảm giác nóng đến mồ hôi đầm đìa rồi, hỗn đản sau lưng kia lại không có chút phản ứng nào! Đêm nay bảo ta làm sao ngủ đây! Đệt!

Kết quả ta cứ nửa mê nửa tỉnh như vậy đến hừng đông, Mã tiểu thư tựa hồ bị ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào đâm vào mắt, hừ một tiếng, liền xoay người vào vách tường.

Ta rút cuộc thở dài nhẹ nhõm, toàn thân đều buông lỏng ra, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nếu ngủ tiếp sợ sẽ muộn, hoàn toàn không thể trông chờ vào tên ngủ như heo chết trên giường kia, bởi vì nàng muộn không mất tiền a!

Nhớ đến ống heo gầy teo tóp đáng thương của ta, không đủ tiền để ăn cơm trưa nữa, đành phải sáng sớm dậy chuẩn bị điểm tâm cùng cơm trưa, như vậy mới có thể tiết kiệm chút ít, hơn nữa rau củ tối qua đại tỷ bán đồ ăn cho cũng không quá tươi, để đến tối không chừng sẽ nát mất.

Nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, sau đó xoay lại lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ, nhanh chóng rửa mặt, đeo tạp dề lên, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho một ngày, suy nghĩ một chút, vẫn nên lấy ra hai cái cà-mên.

"Sao cô dậy sớm vậy?" Không biết từ lúc nào Mã tiểu thư đã đứng ở cửa phòng bếp, há to miệng ngáp, đưa tay che lại, một bên dây áo ngủ thuận thế tuột xuống, bởi vì bên trong thuộc trạng thái chân không, cho nên mắt thấy cục thịt trắng bóng kia muốn xuất hiện rồi, ta tranh thủ quay đầu lại, phi lễ chớ nhìn!

"Tôi còn muốn chuẩn bị điểm tâm cùng cơm trưa đó thân ái, loại người chỉ biết ăn uống miễn phí như cô thì đương nhiên không cần phải dậy sớm rồi, aizz, số tôi luôn khổ như vậy!" Mặc dù ngoài miệng nói rất rõ ràng, nhưng trong mắt ta chỉ còn lại bánh bao trắng thôi a!

"A, vậy cô nấu cơm tiếp đi, tôi vào ngủ thêm chút nữa" Nàng kéo váy ngủ, rốt cuộc che lại mảnh xuân quang, xoay người đi về phòng ngủ.

"Tôi muộn sẽ bị trừ tiền, nếu dậy trễ, cô cứ tự đi ăn đi, tôi ăn điểm tâm xong là phải đi rồi"

"Tôi không ngủ nữa"

"Vậy ý cô là định đứng đó nhìn tôi làm cơm xong sau đó đút cô ăn hả?"

"Cũng tốt."

"Tốt cái rắm! Nhanh đi rửa mặt! Bẩn muốn chết!"

"Đúng vậy a, cô đổ mồ hôi dính đầy người tôi, thật bẩn."

"..." Nàng không đề cập tới chuyện tối qua còn tốt, vừa nhắc tới, ta lập tức nhớ lại cảm giác áp bách trên lưng tối qua, trên mặt không chịu thua kém đỏ lên.

Nhưng Mã tiểu thư lại giống như không có việc gì, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn ta, "Cô xấu hổ cái gì? Tối qua tôi có làm chuyện gì không nên làm sao?"

"Đúng vậy đó! Cô có nên chịu trách nhiệm với tôi không?" Ta tức giận la lên, tình hữu nghị giữa thẳng nữ với nhau chính là như vậy, rất mập mờ, thế nhưng khi một khi người ta làm ra hành động gì đó, người ta cũng chỉ biết nói một câu, thực xin lỗi, ta là thẳng nữ, nhất định là ngươi đã hiểu lầm.

"Cô muốn lấy thân báo đáp sao? Nhưng mà tôi là thẳng nữ a." Ánh mắt của nàng rất vô tội, nhưng ta nghe lại cảm thấy rất uất ức, ngươi xem, ta đã nói rồi mà.

"Nói đùa cô cũng cho là thật, thật nhàm chán!" Ta cúi đầu chăm chú chuẩn bị đồ ăn, không muốn tiếp tục để ý nàng.

Nàng đứng tựa ở cửa hồi lâu, lúc này mới quay người ly khai, sau đó buồng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, lúc này ta mới ngẩn đầu nhìn cánh cửa trống rỗng, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Hôm qua đã quên mua bàn chải đánh răng." Thanh âm của Mã tiểu thư đột nhiên xuất hiện bên tai, ta bị hù thiếu chút ném dao phay trong tay ra, "Cô là quỷ sao?! Sao đi đường lại không có chút tiếng động như vậy?!"

"Ai biết cô đang suy nghĩ thứ xấu xa gì"

"Con em cô! Tôi đang tập trung  nấu ăn!"

"Không có bàn chải đánh răng."

"Không đánh răng cũng không chết!"

"Sẽ chết"

"Vậy cô chết tôi xem thử!"

"Cô không nỡ"

"Cô nhanh chết đi!!!"

"Không có bàn chải"

"Được rồi, bà cô, tôi phục cô rồi được chưa?! Tôi cho cô tiền, bây giờ cô đi ra ngoài mua một cái, ra khỏi tòa lầu, quẹo phải đến đầu phố có một tiệm tạp hóa"

Ta ôm ống tiết kiệm, khảy ra mấy khối tiền từ bên trong, nếu như có thể, bây giờ ta thực muốn cầm ống tiết kiệm nện vào đầu tên hỗn đản này!

"Tôi không biết đường"

"Cần tôi cho cô cây bút để đánh ký hiệu không?"

"Tôi đi lạc cô còn phải đi ra tìm tôi, được không bù mất."

"Chó con ba tháng ở nhà hàng xóm đi ra cũng có thể nhận ra đường về đó!"

Nàng cứ đứng thẳng tắp như vậy nhìn ta hồi lâu, ánh mắt ủy khuất kia giống như kim châm rơi vào lòng ta, giống như ta đang làm chuyện bức lương vi xướng thiên lý bất dung vậy.

Trong nháy mắt lúc nàng lấy tiền xoay người, ta cảm thấy ta là tội nhân tội ác tày trời, "Này, hay là để tôi đi cho, dân mù đường thật là phiền muốn chết!" Ta đoạt tiền trong tay nàng, tùy tiện tìm bộ y phục khoác bên ngoài, sau đó giẫm giày, ngay cả dây giày cũng không cột liền đi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net