chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cầm bánh bao trở về, tiện đường mua một túi lớn toàn là đồ ăn vặt mà Mã tiểu thư thích, đương nhiên, dùng đều là tiền mặt trong ví của nàng, tôi chỉ là một quỷ nghèo kiết xác, làm gì có tiền chứ.

Lúc tôi mở ví của nàng ra để tính tiền, quả thật là bị giật mình không nhẹ, bên trong nằm một xấp Mao gia gia, lại còn thẻ hội viên của các nhà hàng sang trọng, đậu phộng, chẳng lẽ nàng là một bạch phú mỹ mặt co quắp nói lời ác độc? Lúc đó, trong đầu tôi hiện ra mấy chữ rất hợp với nàng "mỹ nhân rắn rết"

Tôi nhảy chân sáo về công ty, đem đống đồ ném hết lên bàn làm việc của nàng, sau đó phủi tay "Nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."

Nàng vậy mà ngoan ngoãn đi rửa tay, tôi lấy cà mên cơm ra, để hộp cơm của nàng vào chỗ của nàng, tuy đó là đồ tôi làm thật, nhưng tôi thật sự không muốn nhìn cái thảm trạng đó lại một lần nữa, nếu không thì không còn muốn ăn nữa rồi.

Tự tôi cũng không có ý thức được giờ phút này dáng tươi cười của tôi nó âm hiểm tới cỡ nào, lúc Mã tiểu thư trở lại tựa hồ sửng sốt một chút, thong dong đi tới, "Cô bỏ gì vào hộp cơm của tôi?"

"Ha ha ha ha, đương nhiên là đồ ăn ngon rồi ~ cô từ từ ăn, tôi đi rửa tay ~" tôi cười đến mặt sắp nứt ra, rút cuộc đã có cảm giác hãnh diện, nhanh chóng đi rửa tay.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để rửa tay, sau đó lén núp sau cánh cửa nhìn biểu lộ của Mã tiểu thư sau khi mở nắp cà mên, nhất định rất đặc sắc, coi như nàng là một tên mặt co quắp cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên, thời điểm nàng mở cà-mên ra, vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi rút cuộc đã có một tia vết rách, lông mi nhíu lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt cá chết kia đã có thể phun ra lửa, thình lình chạm vào ánh mắt của nàng, tôi rùng mình một cái, toàn thân thoáng run lên một phát.

"Khục." Ra vẻ trấn định ho khan một tiếng, tôi chọn mi, chắp tay sau lưng đi về chỗ, "Không thể lãng phí lương thực nha, rất xấu hổ đó ôii!!! ~" tôi có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của tôi lúc đó nó ti tiện đến mức nào luôn.

Mã tiểu thư tâm niệm vừa động, quay người liền thò tay chém giết hộp cơm trên bàn của tôi, đương nhiên tôi đã sớm dự liệu được nàng sẽ dùng một chiêu này, trước khi nàng nhào vào đã nhanh chóng đoạt trước, làm cho nàng không làm gì được, "Muh ha ha ha ha, hộp này là của tôi ~ "

"Đáng giận..." Tâm tình của nàng rút cuộc đã có một tia gợn sóng, không biết có phải là giận thật hay không, nhưng tôi vẫn tươi cười thè lưỡi với nàng, vui vẻ ôm cà-mên bắt đầu ăn.

Kỳ thật đồ ăn trong hai hộp là hoàn toàn giống nhau, chẳng qua hộp kia bị tôi động tay động chân, nên nhìn vô cùng thê thảm, dù sao  tôi nhìn vào sẽ hoàn toàn không muốn ăn.

Vốn cho rằng nàng chắc chắn sẽ không ăn, còn muốn mượn chuyện nàng lãng phí đồ ăn này cười nhạo nàng thêm một phát đấy, không nghĩ tới nàng lại thật sự bắt đầu ăn, chà mẹ nó, vì ăn, nàng quả nhiên là hạng người vì ăn mà bất chấp!

Tôi đạp chân một phát, đẩy ghế trượt đến bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi, "Ăn ngon không?" Lại liếc nhìn cơm trong hộp, cũng đã thê thảm đến vậy còn nuốt trôi sao?

"Khá tốt, cô muốn nếm thử sao?" Nàng dùng đũa gắp một miếng đồ ăn đưa qua.

Cô có biết hành động này có bao nhiêu mập mờ hay không hả! Mặt tôi không thể khống chế mà nóng lên "Nếm cái gì, đồ ăn của chúng ta đều giống nhau."

"Rõ ràng không giống"

"Làm sao có thể, tôi đây tự mình làm còn có thể không biết sao!?"

"Khẳng định không giống, cô gạt tôi."

"Đậu phộng, tôi lừa cô cái quỷ a! Không tin cô nếm thử!" Nói xong, tôi liền ngu xuẩn thật sự đem hộp  cơm của mình chắp tay dâng!!!

Mã tiểu thư rất nhanh đem toàn bộ thịt trong cà mên của tôi ăn tươi, đúng, các bạn không nhìn lầm, là ăn tươi toàn bộ! Không sợ ăn không tiêu sao? Ăn hết nhanh như vậy! Sau đó liếm liếm bờ môi, "Ừ, hình như thịt giống nhau, không biết đồ ăn có giống nhau không đây."

Coi như tôi có ngu xuẩn đến đâu cũng có thể nhìn ra được âm mưu quỷ kế của nàng, nhanh chóng đoạt lại hộp cơm, "Đáng ghét! Tình hữu nghị của chúng ta đến đây là chấm dứt!"

Tôi cho rằng nàng sẽ xem thường chỉ số thông minh của tôi một trận, nàng lại trầm mặc lần nữa, ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt kia lại chăm chú cùng bi thương như vậy, làm tôi có ảo giác một giây sau nàng sẽ khóc lên.

Chẳng qua chỉ là đoạt đồ ăn của nàng mà thôi, không cần phải như vậy chứ, hơn nữa phần đồ ăn này vốn là của tôi được không!

Tôi đột nhiên có chút lo âu cho tương lai rồi, làm bằng hữu với một kẻ tham ăn thuần túy thật không phải chuyện tốt, nhưng tôi vẫn đưa hộp cơm tới lần nữa, híp mắt bất đắc dĩ nhìn nàng, "Thích ăn đến vậy sao? Vầy đi, cô ăn đi, tôi ăn đồ ăn vặt kia là được rồi. Thật là, bao nhiêu người ở đây, vậy mà lại vì  đoạt ăn mà khóc, thật mất mặt mà"

Nàng ngậm miệng, vẫn không nói một lời nhìn tôi, sau nửa ngày, mới lên tiếng, "Về sau không cho phép tùy tiện nói như vậy." Sau đó xoay người sang chỗ khác, tiếp tục ăn hộp đồ ăn làm cho người ta không thể nào nuốt nổi kia.

Tay tôi nâng hộp cơm giữa không trung, mở trừng hai mắt, phản ứng cả buổi, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ vừa rồi nàng muốn khóc là vì tôi nói không làm bằng hữu với nàng sao? Chỉ là nói đùa mà thôi, nàng quá nghiêm túc rồi.

"Này, tôi nói giỡn đấy, cô cũng nghe không hiểu sao? Có cần phải ngốc đến vậy không hả." Tôi cười đẩy bờ vai nàng.

Mã tiểu thư dùng khóe mắt trừng tôi, "Đừng đụng tôi, thật phiền!"

"Cô chết ngạo kiều."

"Cô mới ngạo kiều!"

"Đúng đúng đúng, tôi ngạo kiều, tốt rồi ha..., không cần giống con nít như vậy, tôi chia bớt thức ăn cho cô, ngoài thịt cô còn thích ăn cái gì?"

"Mì sợi." Mã tiểu thư không chút khách khí cầm lấy hộp cơm trong tay tôi, sang hết phần lớn đồ ăn vào trong hộp của nàng.

"Vậy lần sau cô tới nhà tôi, tôi xuống... tôi nấu mì cho cô ăn." Thiếu chút nữa tôi nói thành hạ mặt cho cô ăn, với cái tật xấu thích nghiền ngẫm từng chữ kia của nàng, khẳng định sẽ chế nhạo tôi! (Edit: đại khái chắc là "nằm dưới cho cô ăn" kiểu chơi chữ đồng âm khác nghĩa gì đó, editor không biết tiếng Trung nên bó tay, bạn nào biết thì giúp đỡ đi :) )

"Không phải hạ mặt cho tôi ăn sao?" Quả nhiên không ngoài sở liệu, Mã tiểu thư kỳ thật chính là cái siêu cấp khó chịu a, mỗi lần đều lôi H văn ra nói tự nhiên như vậy.

"Cô muốn ăn liền ăn a, đến a ~" tôi cũng không cam chịu yếu thế, sao có thể bị một thẳng nữ đùa giỡn như thế, tôi lắc lắc thân thể bày thành tư thế hình chữ S hấp dẫn, sau đó cầm mép váy chầm chậm kéo lên trên.

Nàng bưng cà-mên vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào tôi, một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt kia của nàng chính là ánh mắt khi nhìn một tiết mục nhàm chán trên TV, cuối cùng, lúc tôi muốn mắng chửi nàng thì nàng mở miệng, phán một câu làm tôi muốn bóp chết nàng, "Đều là thịt mỡ, khẳng định khó ăn muốn chết."

Đậu phộng, cô nghiêm túc đấy hả, chẳng cô nói ăn tươi là thật muốn đem tôi bỏ vào nồi hấp lên ăn sao?! "Tôi thịt mỡ chỗ nào?! Tôi thuộc dáng người tiêu chuẩn, rất thon thả biết không! Con gái tốt bất quá trăm có biết hay không? Hả? Cô bao nhiêu cân?"

"Con gái tốt bất quá trăm?" Ánh mắt của nàng cao thấp dò xét tôi một vòng, khinh thường nói, "Đã là ngực phẳng lại còn thấp, khó trách."

Gào khóc gào khóc gào khóc!!! Ta muốn giết tên hỗn đản này! "Trả cơm tôi làm lại cho tôi! Sau này không bao giờ muốn làm cơm cho cô ăn nữa! Hỗn đản!" Tôi vô cùng thô bạo đoạt lại cà-mên, nhưng mì trong này cơ bản đã bị ăn hết sạch rồi.

"Tôi một trăm lẻ một cân."

"Mẹ nó! Hai đống ngực kia của cô đã sắp mười cân rồi! Làm sao có thể chỉ có 101 cân!"

Nàng cúi đầu nhìn, còn dùng tay long liễu long ngực của nàng, "Làm sao có thể mười cân, tối đa 5 cân."

"Móa! không được khoe khoang trước mặt tôi! Hỗn đản cút đi! Cô là ai! Tôi không biết! Cô đi ra đii!"

"Tôi đang an ủi cô."

"An ủi?! Đậu xanh! Đây xem là an ủi hả, tôi thấy là cô muốn tôi tức chết."

"Cô nói con gái tốt bất quá trăm."

"Sặc... Ý cô là kỳ thật cô chưa tới một trăm cân?!"

Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Tôi muốn lộn cái bàn a! Kiếp trước tôi đã gây nghiệt gì mới để tôi gặp được người như Mã tiểu thư đây! Cao như vậy, còn có hai đống ngực lớn, vậy mà lại không đến một trăm cân! So sánh với nàng, dáng người của tôi chẳng phải như vạc dưa chua rồi sao!

Thiếu chút nữa bị nàng tức giận đến bạo gan, vì sao lần nào tôi muốn chọc nàng tức giận, kết quả cuối cùng đều là tôi bị nàng làm tức chết.

"Buổi tối tôi dến nhà cô ở." Nàng dùng ngón tay vén tóc ra sau tai, tựa hồ đang nói một chuyện rất bình thường.

Tôi có chút mất bình tĩnh, đây là đang khảo nghiệm nhân phẩm của tôi ư, "Làm gì không về nhà ở? Tôi mới không cần nấu cơm cho cô ăn."

"Ba mẹ hắn còn muốn ở mấy ngày mới đi."

Nguyên lai là cha mẹ chồng đến nhà nàng ở nên nàng mới chuyển ra ngoài, "Ể? Sao lại ở nhà cô, sao không ở nhà của chồng cô?"

"Chúng tôi còn chưa có kết hôn, hắn không phải chồng tôi." Công lực nghiền ngẫm từng chữ của Mã tiểu thư phát ra càng khiến người chán ghét.

"Hảo hảo hảo, hắn không phải chồng cô, vậy hắn đang ở nơi nào?"

"Ký túc xá công nhân."

"Vậy sao hắn không bỏ tiền thuê khách sạn cho ba mẹ hắn ở?"

"Hắn bề bộn nhiều việc, vốn là để cho tôi sớm đặt phòng, kết quả bị tôi quên mất, sau đó không có phòng."

"Bạn trai cô không có tức giận?"

"Có một chút. Bất quá không có việc gì, hắn ồn ào không lại tôi."

"Sặc..." Hình như tôi cũng có thể tưởng tượng ra được, người bình thường mà đụng phải Mã tiểu thư thì chỉ có nước cứng họng thôi.

"Đúng rồi, đưa cô tiền, đêm nay cũng phải nỗ lực làm." Mã tiểu thư rút mấy trăm khối tiền từ trong ví ra đưa cho tôi.

"Này, cô làm gì vậy? Tối qua chúng ta không có làm cái gì nha, hơn nữa tôi không phải người cis thể vì tiền mà làm cái gì kia, sao cô có thể như vậy ~ "

Mã tiểu thư híp mắt nhìn tôi một hồi lâu, "Cô đang suy nghĩ gì?"

"Ây da, tôi chỉ đùa với cô một chút thôi, quỷ hà, nghiêm túc dữ vậy, không có hài hước gì hết." Tôi cũng không ngốc đến nỗi nấu ăn không công cho nàng, liền thò tay qua tóm lấy mấy trăm khối tiền kia, đêm nay chắc là sẽ được ăn một bữa ngon rồi ~

"Nếu tôi mà mua loại mặt hàng như cô, vậy thì còn phải mua thêm một con chó dành cho người mù."

"Mua chó dành cho người mù làm gì?"

"Dẫn đường."

"Tôi có thể nói tôi thật sự rất muốn quất chết cô không?!" Tôi nên đoán được, mỗi lần nàng đều nghĩ biện pháp đến tổn thương tôi, bộ tôi lớn lên sai chỗ nào hả? Nhìn M đến vậy sao?!

"Buổi tối về lấy ít đồ với tôi."

"Làm gì? Cô muốn chuyển hẳn qua ở luôn sao?"

"Cô gấp đến vậy?"

"Hừ, không nên đùa giỡn loại chuyện này với tôi, tôi sẽ rất nghiêm túc."

"Tôi chỉ đùa với cô một chút thôi, nghiêm túc dữ vậy, không có hài hước gì hết" Nàng học ngữ điệu của tôi vừa rồi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net