Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 
Đi vào trong siêu thị, Giang Nam phụ trách đẩy xe hàng đi phía trước, tôi cùng Mã tiểu thư đi ở phía sau, rõ ràng đã mang theo nhiều đồ ăn như vậy, Mã tiểu thư lại vẫn mua thêm đồ, chẳng qua chỉ là mấy giờ bay, không phải đi chạy nạn, có cần phải mang nhiều thứ như vậy không hả. 
 
"Chỉ biết ăn thôi, đồ tham ăn!" Tôi liếc nàng, sau đó dùng cùi chỏ đụng nàng một phát.
 
"Cô Nhị Hóa (*)." Mã tiểu thư cũng trả lễ lại cho tôi một giò, trực tiếp đụng tôi bay ra ngoài, tôi kui hai bước, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt.
 
"A......" Đối với chuyện Mã tiểu thư ra tay không nhẹ không nặng này, tôi đã chẳng muốn nôn rãnh nữa rồi, mỗi ngày ăn nhiều đồ như vậy đều chuyển hóa thành thể lực sao?!
 
Mã tiểu thư đi tới đỡ tôi, "Thật có lỗi..." Nàng cũng không nghĩ tới tôi dễ dàng bị đẩy ngã như vậy (các ngươi nghĩ gì thế?!). (editor: ta vốn là không nghĩ nhiều, đều nhờ ngươi nói nên ta mới nghĩ tới. thật) 

"Xin lỗi có tác dụng không? Có gan thì lại bồi thường tôi đi... Được rồi, không so đo với nữ cơ bắp như cô, hừ." Tôi khịt mũi, hất đầu, chắp tay sau lưng đi đến nơi bán ruột đỏ (editor cũng không biết là cái gì nữa. thực xin lỗi), rút cuộc cũng có ngày này, tôi có thể hào khí vạn trượng cầm túi lớn túi nhỏ từ kệ đồ bỏ vào xe.
 
"Mẹ cô thích ăn cái này?" Mã tiểu thư đứng sau tôi, thò tay lấy mấy thứ tôi không lấy tới nhẹ nhõm lấy xuống đưa tôi.
 
Sát, ở trước mặt tôi khoe khoang chiều cao sao!  

Tôi nhận lấy ném vào trong xe, "Đúng vậy, tuy rằng khẩu vị nam bắc khác nhau rất lớn, nhưng mẹ tôi lại thích ăn mấy thứ này, tôi cũng không hiểu nổi. Lần trước gửi cho mẹ một ít, bà ăn xong cứ bảo tôi gửi về một ít, tôi cảm thấy một tháng tiền lương của tôi cũng chỉ đủ mua đồ ăn cùng bưu phí gửi về cho nàng thôi! Tôi còn nghi ngờ có phải bà lấy cái này đem chia cho hàng xóm xung quanh luôn không..., thật là, để mình ăn là được rồi, cần gì phải thánh mẫu như vậy." Nói tới nói lui, sao chung quanh tôi toàn mấy người tham ăn không vậy!
 
"A, vậy mua nhiều một chút." Nói xong, nàng như phát rồ vơ vét đồ bỏ vào trong xe.
 
"Này! Tôi không có nhiều tiền như vậy, cô đừng lấy nữa! Tôi đập luôn ống tiết kiệm rồi, trời muốn tuyệt tôi còn chưa tính, cô cũng đừng góp thêm sức làm loạn chứ."
 
Tôi tính lấy bớt đồ trong xe ra, nhưng Mã tiểu thư đè tay tôi lại, "Không sao, tính cho tôi." Sau đó lại bồi thêm một câu, "Nếu như cô không ngại."
 
"Khục, đương nhiên là tôi không ngại rồi ~" dù sao cũng không phải tốn tiền của tôi, nếu như nàng làm như vậy với bố mẹ chồng thì đã sớm không có chuyện gì rồi, bất quá nói đi cũng phải nói lại, nàng như vậy sao lại giống như tôi đang mang nàng về ra mắt cha mẹ vậy, sao nàng lại để tâm như vậy?!
 
Đoán chừng là nàng cảm thấy ở nhờ nhà tôi hơi ngại, cho nên muốn mang nhiều lễ vật gặp mặt một chút, ừ, nhất định là như vậy, nghĩ như vậy, tôi liền thản nhiên tiếp tục cầm đặc sản khác ném vào trong xe.
 
Nhìn sắp đến thời gian, tôi cũng không nên bào Mã tiểu thư nhiều  quá, coi như nàng là một phú nhị đại, tiền cũng không phải là tự nhiên mà có, tài trợ mấy trăm khối tiền là được rồi ~
 
Kết quả lúc đến quầy thu ngân, Giang Nam lại đứng ra giành trả, tôi thật sự bôi chút nước mắt chua xót cho hắn, rốt cuộc là thích Mã tiểu thư bao nhiêu a, yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả hóa đơn của tôi cũng trả. 

Tôi phát hiện, đối với người khác, Mã tiểu thư giống như không ngốc lắm, nàng chẳng qua giành một chút, rồi cũng để Giang Nam trả tiền, sát, tôi nên nghĩ đến, nữ nhân phúc hắc lời nói ác độc sao có thể là một ngốc tử!
 
"Cô quá đen rồi." Thừa dịp Giang Nam bận bỏ đồ vào túi, tôi vụng trộm nói bên tai nàng.
 
Bởi vì nàng quá cao, tôi không thể không níu áo nàng để nàng cúi người xuống, tôi còn phải hơi nhón chân để nói nhỏ bên tai nàng, ni mã, sao lại phải cao như vậy! Thật muốn cưa bớt chân nàng đi, đứng bên cạnh nàng thật là một chút khí thế cũng không có!
 
"Hả? Bình thường tôi có bôi kem chống nắng mà, nhất định là do hai ngày ở lại nhà cô không có bôi cái gì cho nên da mới đen." Mã tiểu thư có chút hoang mang vuốt gương mặt của mình, thần sắc kia nhìn thế nào cũng có cảm giác tự kỷ. 

"Ngu ngốc, ai nói mặt của cô! Tôi đang nói nhân phẩm của cô!" đối thoại của hai người chúng tôi sao lại trở thành ông nói gà bà nói vịt như vậy a.
 
"Là do cô ngu xuẩn, nói cũng không nói rõ ràng." Mã tiểu thư ôm cánh tay, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống coi rẻ tôi, đuôi lông mày còn hơi nhếch lên.
 
"Hỗn đản! đại não của cô không phát triển tiểu não cũng teo rút rồi hay sao, sao tư duy lo-gic lại kém như vậy." Tôi hóp bụng ưỡng ngực chống lại nàng, mới không để nàng hạ thấp, tuy rằng chiều cao hơi thiếu hụt, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua!
 
"So với cô thì vẫn còn kém xa, cám ơn."
 
"Người ta nói sinh con xong ngốc ba năm, cô như vậy sau này nếu có con, chỉ số thông minh có thể hạ xuống số âm luôn không."
 
"Tôi mới không cần hài tử."
 
"Sát, cô cũng chỉ được cái miệng thôi, đến lúc đó xem thử cô có muốn hay không."
 
"Tôi không thích con nít, nếu như lại ngu xuẩn như cô vậy, tôi lập tức bóp chết nàng."
 
"Ghét nhất là những người nhẫn tâm như vậy, không thích thì tốt nhất là đừng sinh, miễn cho sau này con có người sinh không có người dưỡng, đáng thương biết bao nhiêu!" Nói nói, tôi lại bắt đầu kích động mà không hiểu vì sao, tâm tình rớt xuống nghìn trượng, đủ để chứng minh nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Mã tiểu thư giống như bị lời của tôi nghẹn đến không biết nói gì, khẳng định nàng không biết vì sao đột nhiên tôi lại nổi nóng, biểu hiện kinh ngạc khó thấy, nhưng bây giờ tôi không có tâm tình đi nói móc nàng, bước nhanh lên trước.

Một đời trước, kể từ khi tôi hiểu chuyện đã hiểu được nhân tình ấm lạnh, ở nhà không có phụ huynh, mỗi lần họp phụ huynh, giáo viên đều rất không kiên nhẫn bảo tôi về gọi gia trưởng tới, cuối cùng chỉ có nãi nãi đến.
 
Đánh nhau với bạn học nói tôi không có cha mẹ, những nỗi đau kia tôi vĩnh viễn không quên, tôi lớn lên không hình thành tâm lý biến thái muốn trả thù xã hội cũng phải cảm ơn cha mẹ ở kiếp này, trở thành con của bọn họ, họ đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng rất thương bọn họ.
 
Dù sao chuyện đời trước đã không còn liên quan gì tới tôi nữa, hà tất lại xoắn xuýt những chuyện hư hỏng kia, đáng lẽ nên tiêu sái hưởng thụ kiếp này mới đúng, cho nên nhiều khi tôi cảm thấy có rất nhiều chuyện khi đứng trước sinh tử đều trở nên không còn quan trọng nữa.
 
"Này, sáng nay cô ăn trúng đồ hỏng gì hả?" Mã tiểu thư một mực đi theo sát tôi, ở đằng sau hỏi thăm dò.
 
Tôi không nên vì những chuyện kia mà giận lây sang nàng, dù sao nàng cũng không liên quan gì tới chuyện kia, chỉ vô tâm nói mấy lời đó mà thôi, so đo quá thì lộ ra tôi đang làm kiêu.
 
"Cô nghĩ tôi là cô sao, đầu óc sinh trưởng ở trong dạ dày. Chắc là do đại di mụ tới, tâm tình có hơi bực bội, không có việc gì cô tốt nhất đừng chọc tôi, cẩn thận tôi đánh cô."
 
"A, a. Tốt nhất là cô đánh thắng được tôi." Tên kia lại phát ra tiếng cười quỷ dị này, không, cái kia căn bản không phải là cười!
 
"Cô không nên dùng bản mặt co quắp đó mà phát ra loại âm thanh ha ha quỷ dị này được không, giữa trưa hè nóng bức mà da gà của tôi đều dựng đứng lên hết rồi!" Tôi xoa xoa cánh tay. 
 
"Tiếng nào? Ahihi?"
 
"Bà mẹ nó, lại còn ahihi!"
 
"Ách, xin lỗi... Nếu không đi sân bay sẽ không kịp nữa." Giang Nam bị chúng tôi lãng quên lên tiếng nhắc nhở, hài tử xui xẻo này, cảm giác tồn tại ngày càng bạc nhược yếu kém rồi.
 
Đứng đợi xe buýt một hồi, xe buýt của sân bay cũng tới, cuối cùng Mã tiểu thư cũng cự tuyệt hảo ý đưa tiễn nàng lên phi cơ của Giang Nam, hai người vận chuyển một đống đồ vật lên xe buýt. 
 
Mã tiểu thư ngồi cạnh tôi, mới đó mà đã không thể chờ đợi được xé một gói đồ ăn vặt bắt đầu ăn, tôi liếc mắt nhìn nàng, "Cô mỗi ngày đều ăn như vậy không bị bội thực chết sao?"
 
"Tôi cũng không phải cá vàng." Nàng cầm đồ ăn vặt ném vào trong miệng, tướng ăn một chút cũng không thục nữ, dù sao nàng cũng không liên quan đến hai chữ thục nữ này.

"Này, vị này ăn ngon không? Dâu xanh nhân khoai tím? đây là thứ quỷ gì, ăn xong có biến thân thành Potassium Permanganate Kim Cương không?"
 
Ngay lúc tôi muốn nói móc khẩu vị của nàng thật thần kỳ, nàng lại cầm một khối ném vào trong miệng tôi, ngón tay của nàng nhẹ nhàng sờ trên môi tôi, nội tâm bị chọc ngứa vô cùng.
 
"Sax, mùi vị kia thật quỷ dị, giống như... A......" Mới nói được một nửa, nàng lại cầm một khối nữa chắn miệng tôi lại, phải nói, mùi vị kia thật là quá tệ rồi.
 
"Con em cô... A......" Trong miệng sắp bị thứ đáng chết này chất đầy rồi biết không!
 
Tôi cầm lấy cổ tay nàng, miễn cưỡng nuốt mớ đồ trong miệng xuống, "Đậu xanh, đừng có cho tôi ăn nữa, thứ này còn khó ăn hơn sh*t chim nữa, thật là ác tâm!"
 
"Cô từng nếm qua rồi?"
 
"Sax... Cô không cần phải nghiền ngẫm từng chữ một như vậy được không?"

Nàng dùng đôi mắt nhìn giống như chưa tỉnh ngủ kia nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, "Cô cũng không biến thân được a."

"Hả? Biến thân cái gì?
 
"Biến thành Potassium Permanganate Kim Cương."
 
"Cô soi gương mỗi ngày có thể nhìn thấy đủ loại Kim Cương biến hình, cám ơn.

"Không cãi nhau với tôi cô sẽ khó chịu sao?" 

"Đúng vậy, cô vừa nói tôi liền muốn nôn rãnh cô, không được à."
 
"Nhưng mỗi lần cô đều không nói lại tôi."
 
"Đệt... Là tôi không muốn nói với cô, cô hài lòng chưa." Tôi ôm cánh tay quay đầu nhìn ra cửa sổ, không để ý tới nàng.
 
Người này sao lại thiếu đánh hơn cả tôi như vậy chứ, nói với nàng vài câu là đã muốn cho nàng vài tát tai rồi! Sau đó nắm cằm nàng đặt nàng lên tường, ánh mắt khiêu khích nhìn nàng, sau đó nói các loại lời hạ lưu.

Y —— chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy tôi càng biến thái hơn rồi, hơn nữa, muốn làm mấy chuyện này, trước tiên phải lấy hai cục gạch kê lót chân trước đã, tình cảnh quá bất lực rồi, vẫn là buông tha đi thôi. 

Tôi vậy mà lại tồn tại loại ý tưởng này với nàng, hơn nữa nàng cứ hữu ý vô ý trêu chọc tôi, vạn nhất có một ngày tôi không kiềm chế được tạo ra sai lầm lớn thì làm sao bây giờ.
 
Chạy ngang qua khu cao ốc, xe chạy lên cầu vượt, ánh chiều tà chiếu vào những bức tường thủy tinh kia, phản quang chiếu ra ánh nắng sáng ngời làm tôi mở mắt không ra.
 
Chỗ đó như là bắt lửa, trong lòng tôi cũng bị đốt lên một mồi lửa nhỏ, lửa đã được nhen nhóm. lên, không phải tôi có thể khống chế được.
 
Lúc tôi sắp ngủ thì tới sân bay, vẫn kịp thời gian, hai người chúng tôi từ từ chậm rãi đi đăng ký. 
 
Tôi đứng trước nàng, đổi xong thì quay lại cười nói, "Cho tôi nhìn CMND của cô". Ai cũng nói ảnh CMND là chỗ bẩn trong nhân sinh của mỗi người, sao tôi có thể bỏ qua được loại chuyện này. 
 
"Không cho." Mặt Mã tiểu thư lạnh lùng, sau đó nhanh chóng đưa CMND cho nhân viên.
 
Nàng càng như vậy, liền chứng minh ảnh chụp kia càng khó coi, tôi nhất định phải nắm bắt tất cả các nhược điểm để cười nhạo nàng, lúc nhân viên trả lại CMND, tôi nhanh nhẹn chém giết CMND của nàng. 

Lúc tôi vừa chạm được đến CMND, nàng vỗ một phát vào tay tôi, thiếu chút nữa đập gãy tay tôi! Nhưng tôi mắt sắc không chỉ thấy được ảnh chụp trên đó mà còn thấy được họ của nàng. 

Cái họ kia quá đặc biệt, đặc biệt đến nỗi làm cho người ta nhìn qua là không quên được, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa gặp được người thứ hai họ Vân, chẳng lẽ là trùng hợp sao?!

editor: kỷ niệm 1 tháng vs eny. phúc lợi 2 chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net