Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô họ Vân? Cái họ này rất ít thấy nha, quen biết lâu như vậy tôi còn chưa biết tên cô là gì." Tôi đột nhiên khẩn trương, cái thế giới này không có khả năng trùng hợp nhiều như vậy.
 
"Marjorie." Mã tiểu thư, không, là Vân tiểu thư căn bản không nhìn tôi, bình tĩnh cất CMND vào túi.
 
"Tôi hỏi tên tiếng Trung của cô, là cái tên trên CMND kìa." Tôi đã hoàn toàn không có hứng thú nói giỡn, việc này liên quan đến rất nhiều chuyện.
 
"Mã Cầu Lệ." Nàng không cho là đúng nói.
 
Nếu như là lúc khác, tôi đại khái sẽ mãnh liệt nôn rãnh ba bát lớn, nhưng giờ phút này, tôi làm gì còn tâm tư nghĩ những cái kia, trong lòng như nghẹn lấy một khối đá, thập phần khó chịu.
 
Tôi thật sự rất muốn hỏi nàng có phải gọi là Vân Mộng Thu hay không, nhưng tôi lại không dám hỏi, tôi sợ phải biết rõ chân tướng, đúng rồi, bạn gái của Hoàng Chí Thủy không phải tên là Tiểu Vân gì đó ư, bây giờ tôi thập phần kỳ vọng em gái mập kia mới là mẹ ruột của tôi kiếp trước. 
 
Cầm điện thoại nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Hoàng Chí Thủy, nhưng vào lúc này điện thoại lại thập phần không tri kỷ  mà hết pin tắt nguồn, móa, vào thời khắc mấu chốt này lại giống như xe tuột xích, muốn quăng mẹ cho rồi!
 
"Có việc gấp?" Mã tiểu thư đưa điện thoại của nàng qua cho tôi, nhưng tôi hiện đang không có tâm tình khích lệ nàng tri kỷ, chỉ lắc đầu.
 
"Cô sao vậy?" Mã tiểu thư sờ trán tôi thử.
 
"Để tôi yên lặng một chút." Không được, nhất định phải làm rõ chuyện này, nếu không buổi tối sẽ ngủ không yên.
 
"Cần tôi mua cho cô nucsowcs tĩnh tâm không?"
 
Ni mã, lúc nào cũng có thể đâm chọt, cũng chỉ có nàng mới làm được.
 
Tôi hung hăng liếc nàng, nếu thật sự là nàng... Tôi đây thật sự không có cách nàng nhìn thẳng mặt nàng nữa!
 
Một mực giữ trạng thái thần du xuất khiếu này, đi theo đội ngũ thật dài đến cửa kiểm an, Mã tiểu thư đi trước tôi, đột nhiên quay đầu lại hỏi, "Trên hơi bác(xin lỗi editor không hiểu từ này, chắc kiểu như facebook của bên mình) của cô đề hai vạn ba nghìn ba trăm ba mươi ba có đôi khi là hai trăm ba mươi ba vạn ba nghìn ba trăm ba mươi ba là có ý gì?"
 
"Cái gì?" Trong đầu tôi đang hỗn loạn không rõ đầu mối, đột nhiên nàng lại hỏi loại vấn đề quỷ dị này, tôi có thể hiểu được mới là lạ, "Là cái quỷ gì?! Hơn nữa cô xem trộm hơi bác của tôi!"
 
"Cô sửa lại tên trên hơi bác, nói một cách chính xác là có liên quan đến tôi đấy, rất dễ tìm ra, 'khách nhân trả phòng 314' đồng chí. Hơn nữa cần phải xem trộm ư, vậy phải xem cô đáng giá không đã."
 
Nếu là lúc trước, nàng đùa loại chuyện này với tôi, tôi nhất định sẽ không hề áp lực mà dùng các loại ngôn luận hèn mọn bỉ ổi để nói với nàng, nhưng lúc này không giống lúc xưa, "Cô không nên nói đùa kiểu như vậy."
 
Nàng không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, lông mi hơi giật giật, thể hiện ra sự kinh ngạc của nàng, "Rốt cuộc là cô làm sao vậy? Đây không phải phong cách của cô."
 
"Ha ha, phong cách của tôi là gì." 

"Cô càng phải nói lời hạ lưu hơn nữa."
 
"Tôi là người đứng đắn."
 
"Cô mà đứng đắn mới ghê, tôi thấy trên giá sách của cô đều là bách hợp H manga."
 
"Sax... Cô lại còn nhìn trộm tủ sách của tôi..." Mã tiểu thư cũng quá không khách khí rồi a.
 
"Rốt cuộc là cô đang phiền não chuyện gì? Cô như vậy, cãi nhau cũng không có ý nghĩa."
 
"Cô nói chuyện với tôi chính là vì muốn cãi nhau với tôi sao? Thật đau lòng mà."Tôi do dự một chút, cuối cùng cũng hỏi, "Nếu như... Tôi nói là nếu như, có một ngày cô phát hiện ra mình thích một người không có khả năng, cũng không nên thích, cô sẽ làm sao?"
 
Tôi giống như có bệnh cầu tứ phương rồi, lại đi hỏi người trong cuộc loại vấn đề này, không đúng, bây giờ còn chưa xác định nàng có phải là Vân Mộng Thu hay không, hết thảy đều là giả thiết mà thôi.
 
"Người không nên thích? Hai người chỉ cần người tình ta nguyện, làm gì có chuyện nên hay không nên?"
 
"Cắt, cô hiểu được gì, lúc trước là ai hỏi tôi thích là cảm giác gì?" Hừ, tôi cảm thấy nàng chính là loại người đứng nói chuyện không đau thắt lưng, sao có thể lý giải được cảm giác xoắn xuýt bây giờ của tôi.
 
Lúc chúng tôi đang chuẩn bị thảo luận về vấn đề tình cảm, đài kiểm an phía trước giống như xảy ra vấn đề, "Cái gì? Vứt đi? Cậu có biét lọ sữa bò nhập khẩu này bao nhiêu tiền không?"
 
"Vậy ngài có thể qua kia gửi vận chuyển. Kiểm an vuên kiên nhẫn nói với hành khách kia.
 
"Nhưng máy bay của tôi sắp kiểm phiếu rồi, không kịp nữa."
 
"Vậy ngài có thể bỏ đi."
 
"Không được, tôi không nỡ bỏ, rất đắt đó!" Hai người thì cứ giằng co như vậy, đội ngũ đằng sau đã dao động.
 
Lúc tất cả mọi người đã thúc thủ vô sách, Mã tiểu thư lại lên tiêng, "Vậy cô uống hết là được rồi."
 
"Đúng nha, chị có thể uống hết nó." Kiểm an viên cười nói với nữ nhân kia.
 
"Ách..." Nữ nhân kia đám người vây xem chung quanh, có chút lúng túng.
 
"Hoặc là chị có thể tặng nó cho tôi." Mã tiểu thư quả thực phát rồ!
 
"A, vậy tặng cho cô thì tốt hơn, nhưng mà không thể vứt đi, vạn vật đều là thần ân ban tặng, cô không có quyền lãng phí, đấy là có tội đấy." Sax, nữ nhân này cũng thần kỳ như vậy!
 
Mã tiểu thư cầm lấy cái chai, mở ra nắp bình thật sự uống! Bộ nàng tưởng nàng đang đóng phim ư, không sợ bên trong có độc sao?!
 
Thấy nàng uống hết hơn phân nửa trong chai sữa lớn đó, Mã tiểu thư dùng ngón cái lau đi sữa đọng trên khóe miệng, sau đó còn dùng đầu lưỡi liếm ngón tay một cái, tôi nhìn mà thân thể chấn động, có cần phải hấp dẫn như vậy không!
 
"Ọt ọt" tôi phát ra thanh âm nuốt  nước miếng.
 
Mã tiểu thư quay đầu nhìn tôi, sau đó đưa cái chai tới đây, vãi, tôi mới không uống cái thứ này được không, tôi sợ bị thuốc chết!
 
"Nhanh lên, người đằng sau đang đợi đấy." Mã tiểu thư cứng rắn nhét cái chai vào trong tay tôi.
 
Tôi quay đầu lại nhìn đám người đang lo lắng chờ đợi, ánh mắt giống đang nói..., "Uống nhanh! Không uống nhất định phải chết! Uống chậm cũng chết chắc rồi!"
 
"Bà mẹ nó..." Nhân sinh thật đúng là phong phú, việc gì cũng có thể gặp được, được rồi, đều là người đã chết qua một lần, chẳng lẽ tôi lại sợ chết lại một lần ư!
 
Tôi một tay chống nạnh, ngửa đầu hào khí vạn trượng một hơi cạn sạch, sau đó cầm bình nện trên mặt bàn "Đông" một tiếng, làm bắn ra hai giọt còn lạnh lên mặt nữ nhân kia.
 
Tôi nhận khăn tay Mã tiểu thư đưa tới, lau miệng, cười nói với nữ nhân kia, "Tỷ tỷ, sữa của cô... Nấc... uống rất ngon đó ~ mua ở đâu vậy?"
 
"Phốc ——" mấy người bên cạnh đều cười đến phun nước miếng. 
 
"Đi nhanh đi, sắp kiểm phiếu." Mã tiểu thư kéo rương hành lý, sau đó nắm tay tôi đi qua trạm kiểm an.
 
"Này, chúng ta như vậy có tính là chen ngang không." Tôi bước nhanh hơn để đuổi kịp nàng. 
 
"Hàng đâu mà chen?" Mã tiểu thư co quắp nghiêm mặt quay đầu lại nhìn tôi.
 
"Ni mã... Kỳ thật cô còn hèn mọn bỉ ổi hơn cả tôi!" Lời nói của Mã tiểu thư càng ngày càng phù hợp với gương mặt phóng đãng không bị trói buộc yêu tự do kia của nàng!
 
"Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết hai vạn nghìn ba trăm ba mươi ba có nghĩa là gì đây." Mã tiểu thư chính là tò mò một cách tràn đầy kiên nhẫn như vậy.
 
"Phốc, cái đó là 23333, cũng có thể là 2333333, muốn biết cụ thể cô có thể hỏi độ mẹ."
 
"Độ mẹ là ai?"
 
"Cô đừng lôi kéo tôi, tôi sắp vừa đi chết rồi!" Tôi thật sự gặp phải trở ngại xúc động rồi, nàng là ngốc thật hay là giả vờ ngốc đây.
 
"Là tiền nhiệm của cô sao?"
 
"Tại sao phải liên tưởng đến tiền nhiệm?! Trong đầu cô chứa toàn bánh canh sao?!" 

"Trong đầu cô toàn chứa nước tiểu chó."
 
"Sax, lúc tôi đi nấu súp cho có bỏ trong súp một chút, xem thử có thể độc chết cô không!"
 
"Độ mẹ là ai?"
 
"Vậy ngươi nói cho tôi biết trước 'Đội' là ai ~ "
 
"Cô muốn chết sao?!" Nàng lại níu lấy cổ tôi, chỗ đó rất mẫn cảm đó, không nên tùy tiện... đụng... a...
 
"Cô... Buông tay... a..." Tôi vươn vai rụt cổ nói đứt quãng. 
 
Mã tiểu thư nghe lời buông lỏng tay ra, ghét bỏ nói, "Không nên kêu ác tâm như vậy."
 
"Ài, ai kêu cô véo cổ tôi."
 
"Là do cô không trả lời vấn đề của tôi trước."
 
"Nữ bạo lực! Ngốc tự nhiên!"
 
"Cô là ngu xuẩn tự nhiên."
 
"Sát..." Tôi cảm thấy cứ tiếp tục ở cùng nàng, trước sau gì cũng quy thiên sớm.
 
"Mau nói cho tôi biết." Mã tiểu thư kéo áo tôi.
 
Tôi lấy tay che ngực, áo sơmi đều bị kéo ra hết!!! "Mau buông tay, tên hỗn đản này! Ngực đều lộ ra rồi!"
 
"Cô không la lên sẽ không ai thấy, nói mau."
 
"Độ mẹ chính là Baidu đó thân ái!"
 
"A, thật nhàm chán." Đột nhiên mất đi hứng thú, Mã tiểu thư buông tay ra, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi lên phía trước.
 
Nàng mặc váy của tôi, một cái váy rất rộng, nghiễm nhiên lại thành một cái váy ngắn, nhưng tôi mặc nó dài tới tận đầu gối a!
 
Nhìn dáng người nàng đi ở phía trước, chỉ là một bóng lưng tôi đã hoàn toàn không thể dời được tầm mắt, tôi thích nàng, nhưng với tư cách là bằng hữu, tôi cảm thấy cảm giác của nàng đối với tôi cũng tuyệt đối không có khả năng chỉ là bằng hữu, nếu như tôi không nghĩ nhiều.
 
Nhưng giữa chúng tôi có một vấn đề nghiêm trọng, tuy rằng nếu nói nghiêm túc, thì đó cũng không phải là vấn đề, bởi vì nơi này cũng không giống như không gian kiếp trước của tôi, có lẽ bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của tôi, nơi này đã biến thành một không gian song song khác.  

Tương lai đều có thể không giống như lúc trước, nàng cũng không phải là nàng kia, tôi nói là nếu như nàng không gả cho Hoàng Chí Thủy, thì còn có hi vọng. 

Nếu như, nàng không phải Vân Mộng Thu thì tốt hơn, "Vân Mộng Thu!" Tôi đứng cách đó không xa kêu tên nàng.

Cước bộ của nàng lập tức dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở nơi đó.

 
"Ngươi là gọi Vân Mộng Thu hả?" Tôi đi qua, hai tay cắm trong túi quần, đứng đối diện với nàng, ngửa đầu nhìn nàng.
 
Tôi cũng không chờ mong trên mặt của nàng sẽ có biểu lộ gì, nàng cũng không làm cho tôi thất vọng, giờ phút này, nàng vẫn như trước mặt co quắp vạn năm không thay đổi, bình tĩnh nhìn tôi rất lâu.
 
Sau đó nàng đưa tay gắn vào cạnh lỗ tai, khom người cúi xuống cạnh tôi nói, "Cô mới nói gì? Ở đây đông người nghe không rõ."
 
Tôi cũng không biết nàng vì sao cứ không thích người khác gọi tên của nàng như vậy, rõ ràng rất êm tai, nhưng so với Mã Cầu Lệ thì xác thực là kém một chút, cho nên tôi vẫn quen gọi nàng là Mã tiểu thư, thật sự rất khó đổi giọng, hơn nữa kỹ thuật đặt tên của tôi thật sự rất tốt đúng không, Mã tiểu thư tựa hồ cũng thật thích cái tên này đấy.
 
"Tôi nói, có phải cô tên là Mã Cầu Lệ hay không vậy! Đại nương, lần này nghe, rõ, rồi, chứ?" Tôi cố ý nâng cao giọng cười nói từng chữ một với nàng.
 
Nàng híp mắt dùng một loại ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn tôi, "Đại nương của cô đây hiện tại rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, chịu chết đi." Nói xong liền muốn qua véo cổ tôi.
 
"Tôi nói, tôi là công đó! Là công! A... Cô nhẹ một chút... Đau quá..." Tôi vẫn chưa tránh thoát được ma trảo của nàng, tiếp tục như vậy không được a, thật mất thể diện, cùng Mã tiểu thư đi tới chỗ nào đều sẽ bị người vây xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net