Chương 15: Chuyện cô áp sát Cảnh Tú làm càn hôn nàng... xảy ra không chỉ một lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở dĩ Quý Hựu Ngôn lại chọn kịch bản như vậy cho Nguyễn Ninh Vi là do cô đã cân nhắc rất kỹ lưỡng: Một là, cô suy xét đến vấn đề kỹ thuật diễn của Nguyễn Ninh Vi mới lựa chọn bộ phim mà chính cô ấy đã từng diễn, đương nhiên khi chọn như thế thì cô ấy sẽ thuận buồm xuôi gió hơn một chút; hai là, không có nguyên tác xuất sắc để so sánh, nên sẽ không dễ dàng xuất hiện sự chênh lệch quá lớn; ba chính là, sáng tạo khác người mà chọn lại bộ phim mình đã từng diễn thì sẽ dễ dàng có đề tài và độ tiếp cận công chúng cao, điều này có lợi đối với Nguyễn Ninh Vi, giúp cô ấy thu hút sự chú ý của khán giả để đổi lấy sự nổi tiếng. Hơn nữa, quan trọng nhất là, trong thể lệ của cuộc thi cũng không có quy định là cấm tuyển thủ diễn lại bộ phim do chính họ từng diễn, tổ chương trình sau khi đọc kịch bản cũng không có gỡ nó xuống, cho nên cái này cũng không tính là phạm quy, chỉ có thể xem như chơi thủ đoạn.

Hiển nhiên, Cảnh Tú cũng biết điều này, nàng tán thành nói: "Dĩ nhiên, đây cũng xem như là lỗ hổng của quy tắc, chỉ có thể nói rằng em rất thông minh."

Quý Hựu Ngôn như ngồi trên bàn chông, cô cố suy nghĩ xem nên phát biểu như thế nào mới có thể vừa không làm tổn thương thể diện của Cảnh Tú, lại có thể bảo vệ Nguyễn Ninh Vi.

Lương Trấn lên tiếng phát biểu ý kiến: "Ngược lại tôi cảm thấy, cũng không thể chỉ vì em ấy diễn lại đoạn phim mình từng diễn mà nói rằng diễn xuất của em ấy không thể coi là tốt được. Trước hết cũng phải cần có kỹ năng diễn xuất, thì em ấy mới có thể diễn tốt như vậy chứ, đúng không?"

Cảnh Tú trầm ngâm nói: "Trong đoạn mà em ấy đã diễn, chỉ có mỗi đoạn kết sau cùng là được sửa đổi, đổi rất tốt. Tuy nhiên, cũng chỉ mỗi câu cuối cùng đó, em ấy đã diễn không tốt."

"Từng diễn qua thì có thể diễn tốt, phần chưa từng diễn cũng chỉ có mỗi một câu, nhưng cố tình chỉ có một câu kia là không diễn tốt, đây có thể xem như là kỹ năng diễn xuất được không?" Nàng không lưu tình mà chất vấn.

Lương Trấn bị bác bỏ, có chút mất mặt, xấu hổ không nói nên lời. Ông ta chưa từng xem qua đoạn clip gốc, đương nhiên là không biết chuyện này. Tận 99 đoạn clip, ngoại trừ Cảnh Tú, còn có ai ăn no rửng mỡ mà đi nghiên cứu nguyên tác.

Quý Hựu Ngôn muốn chết tâm rồi. Đoạn sau cùng đó là do cô cố ý sửa lại giúp Nguyễn Ninh Vi, vì muốn cho kết thúc này càng thêm kịch tính, nhưng không nghĩ tới thật sự là khéo quá lại thành dở, khôn lỏi không bằng chân thành.

Bầu không khí trong trường quay ngưng trệ đến nỗi làm Quý Hựu Ngôn hoài nghi nếu lúc này một cây kim rơi xuống hẳn là đều có thể nghe thấy, cô cười vui vẻ giảng hoà nói: "Lương lão sư và Cảnh lão sư đều nói rất có đạo lý. Tôi đoán chừng là nếu lấy chuyện này đem đi làm chủ đề để tranh luận, thì tất cả mọi người dưới sân khấu rất có khả năng sẽ chia thành hai phe đại chiến với nhau ba trăm hiệp đó?" Đột nhiên, cô làm ra vẻ nhanh nhẹn thoải mái mà chỉ xuống dưới sân khấu và nói: "Ồ, Đình Minh cậu gật đầu vui vẻ như vậy, có phải là đã chọn xong lập trường rồi đúng không? "

Bất thình lình bị điểm danh khiến cho cậu tuyển thủ kia choáng váng, phản xạ có điều kiện mà xua tay lia lịa, những người khác dưới sân khấu đều bị phản ứng ngốc nghếch của cậu ta chọc cho cười thành một đoàn, ngay cả Nguyễn Ninh Vi - người đang ở trung tâm của cuộc tranh luận cũng cười theo.

Sau khi cười xong, Nguyễn Ninh Vi rất khiêm tốn, vừa hào phóng lại chân thành thừa nhận: "Cảm ơn Lương lão sư, Tô lão sư và Quý lão sư đã công nhận diễn xuất của em, cũng cảm ơn Cảnh lão sư đã sửa lỗi cho em. Là do em đầu cơ trục lợi, kỹ năng diễn xuất không đủ tốt, mắc sai lầm cũng quá trùng hợp, mới khiến cho Cảnh lão sư có chút hoài nghi. Lần sau em không dám múa rìu qua mắt thợ nữa."

Thấy thái độ của Nguyễn Ninh Vi thẳng thắn thành khẩn như vậy, Lương Trấn và Cảnh Tú cũng không còn lời nào để nói. Mọi người lúng túng nhìn nhau, Tô Lập Hàng xen vào chọc cười: "Đến xác định cấp bậc đi, tấm bảng của tôi đã không thể chờ đợi được nữa rồi."

Vì vậy mọi người thuận thế tiến vào khâu đánh giá cấp bậc. Cuối cùng, Lương Trấn vẫn kiên trì chọn A, Tô Lập Hàng và Quý Hựu Ngôn chọn B, Cảnh Tú cũng chọn B. Nguyễn Ninh Vi được đánh giá là cấp B.

Toàn bộ nội dung trong kỳ một của cuộc thi đã được thu hình xong, trời cũng đã tối đen. Các tuyển thủ tự động tản đi, từng người đi trở về nhà ăn của khách sạn để ăn cơm, Trần Đức Sinh cũng kêu gọi các nhân viên công tác tranh thủ thời gian đi ăn. Đạo diễn và các cố vấn ngồi cùng trên một chiếc xe bảo mẫu* xuất phát đến nhà hàng, ăn xong, mọi người vẫn còn phải làm việc, cần tiếp tục ghi hình đoạn phim mà các cố vấn tuyển chọn học viên.

*xe bảo mẫu: xe chuyên dụng trên 7 chỗ ngồi, dùng cho các nghệ sĩ để cung cấp nơi trang điểm, ăn uống nên được gọi là xe bảo mẫu.

Trên bàn cơm, Tô Lập Hàng tùy tiện nói: "Tôi kính Cảnh lão sư một ly, tôi cạn ly, còn cô cứ tùy ý." Nói xong, anh ta uống một hơi cạn sạch, rồi tò mò hỏi: "Cảnh lão sư, cô tiết lộ một chút được không? Trên kịch bản của cô được đánh dấu bằng các từ khoá gì thế?"

Quý Hựu Ngôn lập tức kéo dài lỗ tai lắng nghe, cô cũng tò mò!

Cảnh Tú nghi hoặc hỏi ngược lại: "Ý anh là gì?"

Tô Lập Hàng còn tưởng rằng Cảnh Tú đây là không muốn nói, anh ta lẩm bẩm nói: "Việc này cũng không thể nói sao? Cảnh lão sư, cô cũng quá kín miệng rồi." Anh ta đổi đối tượng, cạn ly với Trần Đức Sinh, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: "Trần đạo, ông tiết lộ một chút đi mà, Cảnh lão sư quá nghiêm túc."

Trần Đức Sinh cười cười hệt như cáo già, ông ta giải thích cho Cảnh Tú: "Cảnh lão sư, Lập Hàng là đang tò mò hình tượng mà tổ chương trình sắp xếp cho cô là gì."

Đôi đũa đang nhúng cải thìa của Cảnh Tú hơi hơi khựng lại, nàng nhàn nhạt mỉm cười và trả lời: "Tổ chương trình không sắp xếp hình tượng cho tôi."

Quý Hựu Ngôn và Tô Lập Hàng đều khó có thể tin mà ngẩn người, ngay cả Lương Trấn vốn còn có chút mất hứng mà ra vẻ lãnh đạm, cũng nhịn không được nhìn Cảnh Tú hai lần.

"Vậy cô còn liều mạng như vậy!" Tô Lập Hàng thẳng thắn thán phục: "Cảnh lão sư, cô cũng quá dám nói rồi." Cho tới nay, cái nhìn chung của người ngoài đối với Cảnh Tú đều là kỹ năng diễn xuất tốt, làm việc khiêm tốn, tuy có chút cao lãnh nhưng lại rất có lễ phép, thoả thoả một hình tượng tiên nữ xuất trần, năm tháng tĩnh hảo. Đây là chương trình truyền hình thực tế đầu tiên của Cảnh Tú từ khi ra mắt đến giờ, vừa mới vào kỳ đầu tiên, nàng cứ nói chuyện sắc bén, hùng hổ doạ người như vậy, nếu tốt thì có thể thêm một hình tượng cán bộ lão thành nghiêm túc chuyên nghiệp, nhưng có nhiều khả năng hơn là sẽ bị người ta thừa nước đục thả câu, làm ảnh hưởng đến hình tượng nhiều năm xây dựng.

Ngay cả Lương Trấn cũng có chút tiếc hận. Thật ra ông ta cũng không hiểu tại sao Cảnh Tú lại đến tham gia chương trình này, đối với một người có địa vị như Cảnh Tú mà nói, đi tham gia chương trình truyền hình thực tế như này vốn là hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần nàng tiếp tục đóng phim, cao cao tại thượng không sụp đổ hình tượng thì thần thoại thuộc về nàng sẽ không bao giờ biến mất.

Đối với sự kinh ngạc của mọi người Cảnh Tú chỉ cười trừ, bốn lạng đẩy ngàn cân mà đùa giỡn: "Sao tôi nghe lại không giống như là đang khen tôi vậy, Trần đạo, Tô lão sư cũng rất dám nói nha, ngài xem xem có nên cân nhắc việc sắp xếp lại hình tượng mới cho anh ta hay không?"

Tô Lập Hàng cười to, liên tục xin tha.

Đã sắp đến giờ, Cảnh Tú ngừng đũa trước, nàng đi vào phòng vệ sinh để sửa sang lại lớp trang điểm của mình, khi nàng rời đi chưa được một phút, thì Quý Hựu Ngôn cũng tự nhiên mà ngừng đũa đi theo sát phía sau.

Lúc cô đến, Cảnh Tú đang đứng trước bồn rửa tay, nàng thong dong soi gương tô lại son môi. Rõ ràng, chẳng qua chỉ là một động tác rất bình thường, nhưng Quý Hựu Ngôn lại cảm thấy vô cùng gợi cảm, cô không tự chủ được mà liếm môi một cái.

Cảnh Tú mím môi một chút, nàng nghiêng đầu dùng ánh mắt dò hỏi Quý Hựu Ngôn, lúc này Quý Hựu Ngôn mới lấy lại tinh thần, nhấc chân tiến vào.

Quý Hựu Ngôn theo thói quen mà khoá cửa lại, khi cô quay đầu lại liền thấy đôi mày thanh tú của Cảnh Tú khẽ nhướng lên, trong ánh mắt nàng mang theo chút tìm tòi nghiên cứu cùng tức cười. Qua thần sắc của nàng, Quý Hựu Ngôn bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, mặt cô nhất thời có chút đỏ, cô vội vàng lúng túng mà mở cửa ra.

Trước kia... Họ cũng không phải là chưa từng gặp nhau ở loại địa phương này, trong tình huống như thế này. Công việc thường rất bận rộn, Quý Hựu Ngôn lại hết sức liều mạng, hai người xa cách nhau cũng là trạng thái thường có, cho nên, khi ngẫu nhiên có thể cùng nhau tham dự một sự kiện nào đó, thì đều có thể xem như là một lần hẹn hò hiếm hoi của họ. Như nắng hạn gặp mưa rào, ở trước bồn rửa tay tương tự như lúc này, chuyện Quý Hựu Ngôn áp sát Cảnh Tú làm càn mút||hôn nàng... đã xảy ra không chỉ một lần.

Khoé môi Cảnh Tú cong lên một chút, vừa tức giận vừa buồn cười. Nàng đóng nắp son, xoay người định rời đi, Quý Hựu Ngôn lại bất ngờ gọi nàng: "A Tú."

Đôi mắt của em ấy, vừa đen nhánh lại toả sáng, hoàn toàn khác với đôi mắt màu nâu nhạt của mình - Trước kia lúc hôn môi, Cảnh Tú đã cảm khái không chỉ một lần. Nàng rủ mắt và dừng lại bước chân.

Quý Hựu Ngôn đi đến cạnh nàng, cô mở vòi nước để giảm bớt sự lúng túng, cố ra vẻ tự nhiên mà nói chuyện phiếm với Cảnh Tú: "Tuy rằng bên hậu kỳ của chương trình sẽ cắt nối biên tập lại, nhưng là, nếu có được đề tài và hình ảnh mà bọn họ không cố ý biên tập ác ý để gây tranh cãi thì đã là rất tốt rồi."

Trái tim Cảnh Tú bình tĩnh lại, không thể nói là thất vọng hay là cái gì. Nàng nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Cho nên?"

"Cho nên em lo lắng, chị nhận xét quá trực tiếp và nghiêm túc như vậy thì ngược lại liệu có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến chị hay không?" Quý Hựu Ngôn uyển chuyển nhắc nhở, "Chị cũng biết, hướng gió dư luận bây giờ luôn dễ dàng bị thổi lệch, em lo lắng vạn nhất có người có ác ý, họ sẽ thừa cơ làm ảnh hưởng đến hình tượng mà trước giờ chị xây dựng, ảnh hưởng đến ấn tượng của một bộ phận người qua đường không nắm rõ tình huống của chị." Quá công bằng chính trực cũng sẽ dễ dàng đắc tội với người khác.

Từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng, Cảnh Tú hiểu được thiện ý của cô. Nhưng mà, những lời này của cô lại khiến cho Cảnh Tú nhớ lại những chuyện không thoải mái đã luôn tích tụ trong lòng nàng từ trước khi chia tay, khiến cho nàng không kiềm chế được mà lạnh lùng nói: "Từ trước đến giờ tôi đều không phải là kiểu người dựa vào hình tượng để kiếm cơm. Tôi chỉ làm những chuyện tôi nên làm và nói những gì tôi nên nói."

Nụ cười của Quý Hựu Ngôn trong nháy mắt cứng lại, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.

Đúng rồi, sao cô lại có thể quên mất, cho tới bây giờ Cảnh Tú vẫn luôn không thích cô vì danh lợi mà phải lao tâm khổ tứ đi bịa đặt xây dựng cái thứ gọi là hình tượng đó.

Cảnh Tú thấy Quý Hựu Ngôn thay đổi sắc mặt, năm ngón tay của nàng đang nắm túi xách cũng dần dần vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Rốt cuộc nàng cũng dịu giọng lại một chút và giải thích: "Là một diễn viên, công việc của tôi là làm cho khán giả thích phim tôi đóng; còn với tư cách là một người cố vấn của chương trình này, công việc của tôi là để cho các tuyển thủ nhận ra điểm mạnh, điểm yếu của họ và để cho khán giả nâng cao khả năng thưởng thức, nhận xét của họ; tôi cho rằng đây là điều đầu tiên mà tôi cần phải xem xét. Cho dù là con người thật của tôi, hay là hình tượng bên ngoài mà tôi xây dựng, thì cũng đều giống nhau - sẽ có người thích, có người không thích. Nếu đã như vậy, thì tôi lựa chọn một bộ phận những người hâm mộ chân chính yêu thích con người thật của tôi, như vậy cũng không có mất mát gì, không phải sao?"

Quý Hựu Ngôn chết lặng.

Kiếp trước, sự thẳng thắn, lỗi lạc và tự tin của Cảnh Tú đã làm cho Quý Hựu Ngôn tự ti mặc cảm; mà hôm nay, cô lại càng cảm thấy hổ thẹn đến mức không có chỗ dung thân.

Đột nhiên cô cảm thấy việc mình thay Cảnh Tú cân nhắc những chuyện hiệu quả và lợi ích, đầu cơ trục lợi như vậy thật sự là vô cùng buồn cười, hết sức dư thừa. Cảnh Tú và cô không giống nhau, bộ dáng vội vội vàng vàng đó của mình rơi vào trong mắt nàng, có phải là rất khó nhìn hay không?

Suy cho cùng, cô vẫn không có tâm thái và sự tự tin giống như Cảnh Tú, điều này cũng sẽ không vì cô sống lại một lần mà liền có thể thay đổi triệt để. Quý Hựu Ngôn thất thần để mặc cho dòng nước liên tục cọ rửa tay cô, đông lạnh đến tê dại.

"Cảnh Tú." Cô thấp giọng gọi tên đầy đủ của nàng, ánh mắt Cảnh Tú ẩn nhẫn mà nhìn về phía cô, lại nghe cô hỏi: "Em luôn tự cho mình là đúng mà quan tâm và dây dưa chị như vậy, kỳ thực có phải là rất phiền phức hay không?"

Quý Hựu Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười, thần sắc ảm đạm. Trong lúc tâm tình sa sút, cô bắt đầu suy nghĩ lại, cũng là những chuyện ở kiếp trước rồi, đều đã qua đi. Có lẽ Cảnh Tú bây giờ thật sự không muốn dính dáng quá nhiều đến mình nữa; có lẽ sự kháng cự từ khi gặp lại đến giờ mà nàng biểu hiện ra đều là thật, là trí tưởng tượng của mình quá phong phú, sau đó tự mình đa tình, rồi dương dương tự đắc.

Có phải cô không nên dựa vào một chút hi vọng từ kiếp trước mà tự ý tiếp tục dây dưa nàng hay không?

Năm ngón tay Cảnh Tú đang đút trong túi, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, nàng nói không nên lời một câu 'phải', cũng nói không nên lời một câu 'không phải' kia.

Người nàng yêu lúc ban đầu, là người có đôi mắt sáng và sạch sẽ nhất trên đời, lúc nói về mộng tưởng thì đôi mắt ấy vừa dịu dàng lại tự tin như thể đang toả sáng. Sau đó, Quý Hựu Ngôn của hiện tại đã giết chết Quý Hựu Ngôn trong quá khứ, nhưng dù thế nào thì nàng vẫn yêu Quý Hựu Ngôn như cũ. Tuy nhiên theo sự thất vọng từng chút từng chút tích lũy, sau nhiều lần, nàng bộc phát.

Sau khi chia tay, nàng chưa bao giờ dứt ra được. Yêu tận xương tủy, đau... cũng tận xương tủy. Nàng còn ôm hi vọng đối với Quý Hựu Ngôn, thế nhưng, lòng nàng cũng vẫn còn sợ hãi đối với những đau đớn mà Quý Hựu Ngôn đã mang đến cho nàng.

"Cô cảm thấy thế nào?" Một lúc lâu sau, chiếc cổ trắng như tuyết của Cảnh Tú dần cúi thấp, thanh âm nàng nhẹ nhàng, thái độ sao cũng được, mơ hồ hỏi ngược lại.

Mẫn Nhiên có lời muốn nói:

Cảnh lão sư: Đừng nói chuyện, hôn ta.

.

Năm hết tết đến đều là cùng các tiểu khả ái cùng nhau vượt qua, cảm ơn một năm này mọi người đã đồng hành và chiếu cố, tạ ơn, thả tim ❤

Yêu các tiểu khả ái, năm 2019 hạnh phúc nha (づ  ̄ 3 ̄) づ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net