Chương 16: Cảnh lão sư hôm nay có ngạo kiều không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ngạo kiều: kiểu người trong nóng ngoài lạnh, ngoài mặt tuy tỏ ra lạnh lùng, khó gần nhưng trong lòng lại ôn nhu dịu dàng. Tương tự như Tsundere trong anime Nhật vậy.

Trên đường trở về, Quý Hựu Ngôn một mực suy đi ngẫm lại câu hỏi ngược lại kia của Cảnh Tú: "Cô cảm thấy thế nào?" Mỗi một lần nghĩ đến, ngữ khí và giai điệu nguyên bản của Cảnh Tú lại càng mơ hồ một chút. Mỗi một lần điểm rơi của trọng âm lại khác nhau, phảng phất mỗi lần đều có thể phẩm ra một ý vị mới.

Nghiền ngẫm đến cuối cùng, Quý Hựu Ngôn đã hoàn toàn không nhớ nổi ngữ khí lúc đầu của Cảnh Tú nữa. Cô không dám tham lam mà tiếp tục suy nghĩ viển vông rằng: Cảnh Tú không hoàn toàn phủ nhận thì phải chăng điều này có nghĩa là nàng vẫn còn tình cảm với mình. Nếu việc cô tự cho là đúng đi quan tâm nàng đối với nàng mà nói chỉ là một loại dây dưa, vậy thì ngay cả chính cô cũng sẽ cảm thấy mình ghê tởm, khiến người ta phỉ nhổ.

Quý Hựu Ngôn suy sụp tinh thần mà tự cảnh cáo mình, không nên mơ mộng hão huyền, hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Sau khi đoàn người trở lại trung tâm điện ảnh và truyền hình, mọi người liền bắt đầu mã bất đình đề* mà ghi hình phân đoạn lựa chọn học viên. Phân đoạn này cũng không có quy tắc gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là theo tâm ý của các cố vấn, họ sẽ theo thứ tự thay phiên nhau lựa chọn các tuyển thủ mà mình muốn hướng dẫn, hoặc chọn các tuyển thủ mà họ cảm thấy tương đối phù hợp với lối diễn xuất của mình.

*mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó câu, không ngừng tiến tới, làm việc không ngừng nghỉ.

Về thứ tự lựa chọn, Lương Trấn và Tô Lập Hàng vốn là muốn làm quý ông phong độ lịch thiệp, biểu thị mình ưu tiên cho phụ nữ. Nhưng đạo diễn vì muốn tăng thêm tính phong phú tài liệu thực tế ngoài lề cho hậu kỳ, nên vẫn sắp xếp cho bọn họ tiến hành kéo búa bao để quyết định. Quý Hựu Ngôn kém may mắn, mới vòng đầu tiên cô liền bị loại, Lương Trấn và Tô Lập Hàng nối gót theo sau, Cảnh Tú thắng lợi đoạt được quyền ưu tiên. Quý Hựu Ngôn cũng không quá để ý, dù sao người mà cô nhất định phải chọn cũng chỉ có một mình Nguyễn Ninh Vi, chọn sớm hay chọn muộn cũng không hề gì. Nguyễn Ninh Vi còn chưa xuất sắc đến trình độ sẽ là người đầu tiên bị cướp đi.

Nhưng cô dù thế nào cũng không nghĩ tới, Cảnh Tú - người luôn lạnh lùng, nhận xét thẳng thắn không chút kiêng kị với Nguyễn Ninh Vi trong cuộc thi, sau khi nhận được quyền ưu tiên trong nhiệm vụ chọn người lại không chút do dự mà lập tức đem bảng tên của Nguyễn Ninh Vi dán lên bảng trắng dưới tên mình.

Vẻ mặt của Lương Trấn và Tô Lập Hàng đều tràn đầy kinh ngạc, Quý Hựu Ngôn lại càng kinh ngạc vạn phần.

"Xem ra Cảnh lão sư vẫn rất coi trọng tiểu Nguyễn nha." Tô Lập Hàng nói đùa.

Cảnh Tú nhàn nhạt mà nở nụ cười, nàng đáp lại: "Chẳng qua là tôi chỉ cảm thấy em ấy có thể tốt hơn mà thôi."

"Chà... Xem ra đây là, ái chi thâm trách chi thiết*." Tô Lập Hàng giả bộ sờ sờ 'bộ râu dê' không tồn tại, cố làm ra vẻ thâm trầm mà nói.

*ái chi thâm trách chi thiết: tình yêu càng sâu thì đặt kỳ vọng lên người mình yêu càng nhiều. Câu này bên TQ dùng cho cả tình thân và tình yêu.

Quý Hựu Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười phối hợp theo anh ta, nhưng nội tâm cô lại đang xung đột không ngừng, sau khi suy nghĩ nhiều lần vẫn khó đưa ra quyết định.

Mặc dù mới vừa hạ quyết tâm không chọc cho Cảnh Tú chán ghét, nhưng ngại với sự giao phó của Đào Hành Nhược và hảo cảm đối với Nguyễn Ninh Vi, nên Quý Hựu Ngôn vẫn phải nửa trêu ghẹo nửa thăm dò mà oán thán: "Cảnh lão sư vừa mới bắt đầu liền đã đem Ninh Vi chọn đi rồi à, em vốn là cũng muốn chọn em ấy đó." Nói xong, cô chờ mong mà nhìn Cảnh Tú.

Lúc này chỉ mới vừa bắt đầu ghi hình, phần sau vẫn còn có thể biên tập lại được, nếu như Cảnh Tú biểu lộ ra nàng có ý bằng lòng một chút, thì cũng hoàn toàn có khả năng xoay chuyển.

Nhưng Cảnh Tú lại dường như hoàn toàn không nhận được tín hiệu từ cô, nàng chỉ thản nhiên hỏi ngược lại: "Quý lão sư đây là... ngay từ lúc bắt đầu liền đã muốn cướp người rồi sao? Có cần tôi đi hỏi đạo diễn một chút xem nếu muốn cướp người thì sẽ phải có các quy tắc gì không?"

Lương Trấn vẫn còn mang thù một chút, thật ra ông ta cũng không hề muốn xen vào. Nhưng đây là chương trình tổng nghệ, nếu không nói lời nào thì sẽ trở thành người vô hình, nên ông ta buộc phải chen vào trêu ghẹo: "Ha ha ha, đây là chuẩn bị tranh giành sao? Không nghĩ tới tiểu Nguyễn lại rất được yêu thích, làm sao bây giờ, tôi cũng có hơi động lòng rồi."

"Vậy thêm tôi nữa, tôi cũng tham gia." Tô Lập Hàng đi theo góp vui.

Quý Hựu Ngôn tự tìm đường lui cho mình, cô nhìn Lương Trấn và Tô Lập Hàng, giận dữ nở nụ cười: "Vừa nói là quý ông mà! Cũng vừa nói là nhường rồi mà!" Cô tuyệt vọng mà xua xua tay, cười nói: "Tôi chỉ thử một chút mà hai người cũng quá kém rồi, vừa gặp thử thách đã như thế, haiz, xem như tôi nhìn thấu hai người." Chuyện đoạt lại Nguyễn Ninh Vi đã xem như hết hi vọng.

Lúc có được quyền lựa chọn, tất nhiên mọi người đều bắt đầu chọn từ những người có điều kiện tối ưu nhất, Lương Trấn và Tô Lập Hàng chọn hai tuyển thủ cấp A, Quý Hựu Ngôn cũng chỉ đành chọn Cố Tử Nam - một tuyển thủ cấp A khác.

Vòng thứ hai lại đến, người Cảnh Tú chọn, lại một lần nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Nàng chọn Chương Vi Dã về đội của mình.

Trong đầu Lương Trấn và Tô Lập Hàng tràn đầy dấu chấm hỏi, Quý Hựu Ngôn cũng muốn nói lại thôi. Những người có chỗ dựa như vậy khó hướng dẫn, chỉ bảo thì lại dễ dàng đắc tội với những người đứng sau họ, nếu Cảnh Tú đã muốn tự chuốc lấy khổ cực, vậy thì Lương Trấn và Tô Lập Hàng rất vui lòng để cho nàng nhận lấy, ai mà không muốn được thanh nhàn chứ. Cho nên, bọn họ cũng không có nói gì nhiều.

Sau đó, đến vòng thứ ba, Cảnh Tú lại chọn Trần Thư - chính là nam sinh đã ngồi bên cạnh nhà đầu tư vào bữa tiệc hôm đó. Lương Trấn và Tô Lập Hàng không nhịn được nữa, quay sang nói với người quay phim bên cạnh đừng quay đoạn này vào.

Lương Trấn đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Cảnh lão sư, có phải cô đã nhận được 'lời thăm hỏi đặt biệt' nào rồi không? "

Cảnh Tú lắc đầu, thản nhiên trả lời: "Không có." Nàng dừng lại một lát và hỏi ngược lại họ: "Có vấn đề gì sao? Hay là, mọi người cũng muốn nhận hai người này?"

Tô Lập Hàng xem xét thời thế mà đáp lại: "Không có, không có, bọn tôi chỉ là có chút lo lắng cho Cảnh lão sư thôi." Anh ta cảm thấy mình vẫn là đừng nên nhận mấy củ khoai bỏng tay* này cho lành.

*củ khoai bỏng tay (năng thủ sơn dụ): ẩn dụ cho những việc hóc búa, phức tạp, khó giải quyết.

Quý Hựu Ngôn do dự một chút, nhưng vẫn lo lắng mà lên tiếng: "Nếu Cảnh lão sư nhận cả hai người này, thì có quá làm khó chị hay không?"

Cảnh Tú nhìn cô một cái, bình thản nói: "Không có gì khó xử cả." Nói xong, rõ ràng nàng không muốn lại nói tiếp cái đề tài này nữa, "Quay tiếp đi."

Quý Hựu Ngôn cắn cắn môi, trong ánh mắt cô có sự ảm đạm chợt lóe lên, nhưng rất nhanh lại giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục ghi hình.

Sau khi ghi hình xong, Quý Hựu Ngôn không dám đuổi theo Cảnh Tú và tự cho là đúng mà quan tâm nàng giống như trước nữa. Cô và Lâm Duyệt cùng ngồi trên xe của mình, đi một đường từ trung tâm điện ảnh và truyền hình trở về khách sạn trong sự trầm mặc dị thường.

Lâm Duyệt đi theo Quý Hựu Ngôn trở về phòng để nói cho cô biết trong mấy ngày nữa cô cần phải bay đi nơi khác quay quảng cáo và nói thêm các vấn đề liên quan đến sự kiện thời trang cần tham dự. Trong lúc nói chuyện, tinh thần của Quý Hựu Ngôn từ đầu đến cuối đều không được hăng hái cho lắm, mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi và sa sút, hoàn toàn bất đồng với trạng thái của mấy ngày trước.

Lâm Duyệt nói xong mọi việc, rõ ràng nhận thấy được tâm tình của Quý Hựu Ngôn không được tốt, cô ấy quan tâm nói: "Chị Quý làm sao vậy? Là do hôm nay quá mệt mỏi sao? Hay là trong lúc ghi hình đã xảy ra chuyện gì khiến chị không vui à?"

Quý Hựu Ngôn lắc đầu, cô cười cười an ủi Lâm Duyệt: "Không có việc gì, tôi chỉ có chút mệt mỏi, ngủ một giấc là tốt rồi."

"Vậy chị Quý, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi, em đi xuống trước đây." Lâm Duyệt săn sóc nói.

Quý Hựu Ngôn gật đầu, cô đứng lên cởi áo khoác, sau đó cuộn mình vào trong chăn, nói theo thói quen: "Ừ, hôm nay em cũng vất vả rồi. "

Lâm Duyệt vừa đi ra ngoài vài bước thì trong đầu đột nhiên có cái gì đó lóe lên, cô dừng bước. Cô học được nhạy bén hơn một chút, quay người lại, tựa như thăm dò mà nói với Quý Hựu Ngôn: "Chị Quý, vừa rồi lúc chị biểu diễn trên sân khấu, thì Cảnh lão sư đã đặc biệt đứng trên bục để quan sát chị."

Quý Hựu Ngôn lơ đãng mà "Ừ" một tiếng. Trong nháy mắt tiếp theo, đại não của cô mới chậm rãi xử lý xong thông tin, sau đó cô đột nhiên ngồi bật dậy, động tác gọn gàng lưu loát, kinh ngạc mà truy vấn Lâm Duyệt: "Em mới vừa nói cái gì vậy?"

Lâm Duyệt sợ hết hồn, nhưng lập tức lại lộ ra một nụ cười 'quả nhiên là thế', rồi bổ sung: "Cảnh lão sư chỉ đặc biệt lên xem phần biểu diễn của chị Quý thôi đấy, hơn nữa, trong lúc xem thì vẻ mặt của chị ấy vô cùng vô cùng dịu dàng, em đã rất ngạc nhiên đó."

Toàn bộ trạng thái của Quý Hựu Ngôn đều thay đổi, vẻ mặt dường như có chút xoắn xuýt, vừa muốn cao hứng, lại không dám cao hứng, nhưng khóe môi của cô vẫn kìm lòng không đậu mà nhếch lên một chút.

Lâm Duyệt cười thầm trong lòng, tốt lắm! Xem như đã biết công tắc của chị Quý ở đâu rồi! Đây thật sự không phải là do cô tưởng tượng suy diễn!

"Hơn nữa, chị Quý, chị còn nhớ chuyện hai ngày trước Cảnh lão sư cho chị ăn bánh ngọt không? Hôm đó em đã muốn nhắc nhở chị trước khi uống rượu thì phải lót dạ trước, đột nhiên lúc đó em mới muộn màng mà hiểu ra, Cảnh lão sư cố ý cho chị ăn như vậy, có phải cũng là muốn lót dạ giúp chị hay không?"

"Chị Quý, bây giờ em đã tin lời chị rồi, Cảnh lão sư và chị thật sự có quan hệ vô cùng tốt. Chẳng qua là, có thể Cảnh lão sư có một chút, ngạo kiều?" Lâm Duyệt giúp Quý Hựu Ngôn tìm 'bậc thang đi xuống'.

Ánh mắt Quý Hựu Ngôn rốt cuộc cũng sáng lên, cô cắn môi cúi đầu cười một tiếng: "Như vậy sao? Ừ, tôi biết rồi."

Sau khi Lâm Duyệt rời đi, Quý Hựu Ngôn ôm lấy gấu trúc bông bên gối, cô vùi mặt vào trong lông tơ ấm áp, không khống chế được mà cười ngây ngô.

Cô nghĩ, có lẽ thật sự không phải là do trí tưởng tượng của bản thân cô quá phong phú, đúng chứ? Những sự dịu dàng mà cô cảm nhận được từ nàng, cũng không phải do suy nghĩ chủ quan của cô, mà thật sự là đều có dấu vết để nhận thấy.

Chỉ là, có lẽ Cảnh Tú là thật sự còn lưu luyến, nhưng cũng đồng dạng, nàng có chút lo ngại dè dặt. Cô hiểu được, là do trước kia cô khiến Cảnh Tú phải thất vọng quá nhiều. Có khả năng trong lòng Cảnh Tú vẫn còn chút kỳ vọng đối với cô, chỉ cần nàng cho cô một chút xíu động lực để tiếp tục dây dưa thì cô cũng đã thấy rất may mắn, rất mãn nguyện rồi.

Quý Hựu Ngôn lấy lại tinh thần, cô xuống giường đi vào gian thủy tinh để tắm rửa, vừa thoa sữa tắm vừa ngâm nga khúc nhạc nhỏ. Cô xây dựng tâm lý cho mình, một lát nữa đắp mặt nạ là được rồi, vẫn cần mặt mũi, nhưng nhất định phải... Dày hơn một chút!

.

Trưa hôm sau, Quý Hựu Ngôn bảo Lâm Duyệt nhìn chằm chằm vào phòng ăn bên kia, canh lúc Diêu Tiêu đi gọi đồ ăn giúp Cảnh Tú, cô liền bảo Lâm Duyệt cũng gọi đồ ăn theo, chân trước chân sau đưa đến phòng ăn trong phòng của các cô.

Lúc Lâm Duyệt đẩy theo xe thức ăn tiến vào phòng ăn thì Diêu Tiêu và Cảnh Tú cũng vừa mới ngồi xuống, thần sắc các cô đều có chút kinh ngạc khi nhìn Lâm Duyệt và bữa ăn bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, mọi người mới cùng nhau ăn cơm ở phòng ăn này. Cảnh Tú đăm chiêu mà ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Duyệt, Lâm Duyệt liền cảm thấy quanh người lạnh căm căm.

Cảnh Tú quả thật kinh ngạc, nàng có thể cảm nhận được, ngày hôm qua sau khi nàng trả lời Quý Hựu Ngôn xong thì biểu hiện của Quý Hựu Ngôn cũng không còn chủ động như hai ngày trước. Nàng còn tưởng rằng Quý Hựu Ngôn muốn từ bỏ.

"Chị Quý... Bên chị Quý cũng vừa mới kết thúc, cho nên em liền gọi cơm lên." Lâm Duyệt lúng túng giải thích. Thật ra Cảnh lão sư và chị Quý dùng chung một phòng ăn, cùng nhau ăn cơm cũng là chuyện rất bình thường, nhưng sau khi trí tưởng tượng của cô được kích hoạt thì cô cứ luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Cảnh Tú thản nhiên "Ừ" một tiếng, thanh âm nàng so với khuôn mặt thì dịu dàng hơn một chút: "Ngồi đi, có phiền không nếu như chúng tôi dùng bữa trước mà không đợi Quý lão sư?"

Lâm Duyệt ngồi xuống, vội vàng nói: "Không sao không sao, cũng không phải là ăn cùng nhau."

Lúc này Cảnh Tú mới nhìn lướt qua bữa trưa của Quý Hựu Ngôn, chỉ là một chút canh suông nước lạt không thể lấp đầy bụng.

"Quý lão sư đang giảm cân sao?" Cảnh Tú đặt câu hỏi.

Lâm Duyệt thẳng thắn nói: "Chị Quý nói mấy ngày nay ăn bữa tối quá tốt, nên cần phải giảm bữa sáng và bữa trưa lại một chút."

Cảnh Tú nhíu mày, không lên tiếng. Lâm Duyệt nuốt nước miếng, trực giác nói cho cô biết dường như Cảnh Tú không quá cao hứng.

Đang lúc Lâm Duyệt cân nhắc có nên tìm một đề tài để giảm bớt lúng túng hay không thì đột nhiên Cảnh Tú lại bất thình lình lên tiếng: "Dạ dày cô ấy không tốt."

Lâm Duyệt còn chưa kịp nhận ra ý tứ của Cảnh Tú, gian ngoài cũng liền vang lên tiếng mở cửa, là Quý Hựu Ngôn đã trở lại. Lâm Duyệt như được hồi sinh, cô đứng lên bước nhanh ra ngoài nghênh đón Quý Hựu Ngôn.

Bốn người cùng nhau ăn cơm trên một cái bàn dài, trên mặt Quý Hựu Ngôn luôn lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, thoạt nhìn thần thái sáng láng. Diêu Tiêu lễ phép chủ động hỏi cô: "Tâm tình chị Quý rất tốt nha, xem ra chương trình dạy học buổi sáng rất thuận lợi."

Quý Hựu Ngôn đang bóc vỏ trứng gà, cô ngẩng đầu nói: "Cũng còn tốt, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc." Tầm mắt cô rơi vào người Cảnh Tú, nghĩ đến việc xây dựng tâm lý tối hôm qua, cô chủ động bắt chuyện: "Cảnh lão sư buổi sáng thế nào?"

Cảnh Tú bình tĩnh trả lời: "Vô cùng tốt."

Diêu Tiêu ở một bên oán thầm, ngoại trừ hai người có chỗ dựa kia ra thì các học viên khác ngược lại đều vô cùng tốt. Nhưng Cảnh Tú đã không muốn phàn nàn về chuyện này, thì đương nhiên cô cũng sẽ không nhiều lời.

Quý Hựu Ngôn do dự một chút, vẫn là quan tâm mà hỏi nàng: "Chương Vi Dã và Trần Thư có gây thêm phiền toái cho chị không?"

Cảnh Tú ăn xong, dùng khăn ướt lau tay, nàng cũng không giấu giếm: "Có." Đến trễ về sớm, thái độ không chịu hợp tác. Đáy mắt Cảnh Tú thoáng hiện lên một tia phiền muộn.

Quý Hựu Ngôn nhất thời khẩn trương, cô cau mày nói: "Em đã sớm đoán được là sẽ không dễ dẫn dắt bọn họ mà. A Tú, vì sao chị phải chọn cả Ninh Vi và hai người họ? Có phải chị lo lắng rằng việc để họ vào tay người khác thì sẽ làm ảnh hưởng đến tính công bằng của cuộc thi đúng không?"

Động tác xoa tay của Cảnh Tú dừng lại một chút. Vài giây sau, nàng bật ra một tiếng cười khẽ và ngước mắt lên hỏi cô: "'Người khác' này, bao gồm cả cô sao?"

Nụ cười của Quý Hựu Ngôn hơi khựng lại, lúng túng nói: "Em không có, em..." Cô muốn nói "Em không phải là người như vậy", nhưng lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời. Từ lúc ban đầu cho đến hiện tại, cô chưa bao giờ là kiểu người như vậy. Nhưng cô không xác định, bây giờ cô có phải là người như thế ở trong suy nghĩ của Cảnh Tú hay không? Những lời này, có giống như là đang ngụy biện hay không?

Cảnh Tú thu lại tầm mắt vốn đang nhìn cô của nàng, nghe không ra cảm xúc mà nói: "Xem như tôi không muốn cho các người cơ hội để ban ân huệ đi. Cô cứ từ từ mà dùng cơm." Nói xong, nàng đứng lên rời đi.

Quý Hựu Ngôn nói chuyện không thú vị, cô có chút ngượng ngùng. Quý Hựu Ngôn rủ mắt trầm mặc vài giây, dư quang quét qua Lâm Duyệt đang ở một bên không dám nói lời nào, cô lại lộ ra vẻ mặt tươi cười như thường, đùa giỡn với Lâm Duyệt: "Tôi đã bảo em học hỏi từ chị Diêu Tiêu của em nhiều hơn, vậy nên hôm nay đã đến lúc kiểm tra trình độ của em rồi."

"Hả?" Lâm Duyệt ngẩn người.

"Cảnh lão sư hôm nay có ngạo kiều không?" Cô cắn một miếng lòng trắng trứng, vẻ mặt hết sức dịu dàng.

Lâm Duyệt 'Ực' nuốt nước miếng một cái, chậm rãi lắc đầu.

Có ngạo kiều hay không thì cô không biết. Nhưng chị Quý bị người ta ghét bỏ mà vẫn không mất hứng, thì cô biết rồi!

Mẫn Nhiên có lời muốn nói:

Mời mọi người vào quan sát Cảnh lão sư da rắn đi vị*, ha ha ha.

*Da rắn đi vị: từ thông dụng trong game DOTA, DOTA2, Liên minh huyền thoại và các trò chơi MOBA khác. Là một loại phương pháp hoạt động đi bộ, đề cập đến việc tránh các cuộc tấn công của kẻ thù bằng cách di chuyển trái và phải bất thường. Vì cách đi bộ này sẽ đi theo hình chữ S giống như một con rắn nên nó được đặt tên là đi bộ trên da rắn. 

Cảnh lão sư lườm Lâm Duyệt: Ngươi đã biết quá nhiều. (¬_¬)

Lâm Duyệt khóc lóc: Không không, em chẳng qua chỉ là một con mèo con vô tội meo meo.

Năm 2019, chị Quý nhất định sẽ đuổi kịp Cảnh lão sư, các tiểu khả ái cũng phải cố lên nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net