Chương 19: A Tú người này, chính là nghĩ một đằng nói một nẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

Sáng hôm sau, sau khi rửa mặt xong Quý Hựu Ngôn liền đi đến phòng ăn dùng bữa sáng, không lâu sau Cảnh Tú cũng bất ngờ xuất hiện ở phòng ăn. Phải biết rằng vào mấy ngày trước thì Cảnh Tú vẫn luôn cố ý tách thời gian dùng bữa ra với cô.

Quý Hựu Ngôn vừa có chút chờ mong, cũng vừa có chút thấp thỏm. Sau khi cô chào hỏi Cảnh Tú, nhìn Cảnh Tú đang ung dung thong thả pha cà phê, cô lại rục rịch bắt chuyện: "Hôm nay Cảnh lão sư không tập thể dục buổi sáng sao?"

Cảnh Tú rót nước vào bình chứa của máy pha cà phê, nàng im lặng vài giây rồi ôn hòa nói: "Đã hết bị chênh lệch múi giờ rồi."

Quý Hựu Ngôn cố đoán ý qua lời nói và sắc mặt nàng, cô thử dò xét một cách cẩn thận: "Vậy bây giờ là đổi thời gian rèn luyện rồi sao?"

"Ừm." Cảnh Tú tiếc chữ như vàng.

"Đổi đến buổi tối sao?" Quý Hựu Ngôn lại tiếp tục thăm dò.

"Ừm."

"Vậy sau này liền có thể không cần phải cố ý đi ra ngoài, nếu có thời gian thì chúng ta có thể cùng nhau chạy bộ nha?" Đôi mắt Quý Hựu Ngôn sáng lên, được một tấc tiến một thước mà nói.

Ánh mắt Cảnh Tú nhu hòa trong chớp mắt. Nàng đậy nắp lại, khởi động nguồn điện rồi thoáng nhìn Quý Hựu Ngôn một cái và nhàn nhạt nói: "Sữa bò sắp lạnh rồi. "

Đây là đang chê cô nói nhiều, Quý Hựu Ngôn nghe hiểu. Cô ngoan ngoãn im miệng uống sữa, nhưng nụ cười nơi khóe miệng cô thì làm thế nào cũng không đè xuống được.

Cô cảm nhận được, tuy rằng thái độ hiện tại của Cảnh Tú vẫn lãnh đạm như trước, nhưng so với vẻ mặt như băng sương cùng lời nói mang theo châm chọc của nàng vào mấy ngày trước, thì sự bình thản của bây giờ quả thực đã là ấm áp như mùa xuân.

Huống chi, lúc Cảnh Tú bưng ly cà phê rời đi, nàng còn phá lệ mà chủ động quan tâm cô: "Chỗ bị bỏng ngày hôm qua còn đỏ sao?"

Quý Hựu Ngôn nghe thấy trong đáy lòng phảng phất như có pháo hoa đang nở rộ.

"Không sao rồi, thuốc mà chị cho rất hiệu quả." Trong giọng nói của cô mang theo chút không ổn định và cả sự vui mừng khôn xiết.

Cảnh Tú cong lên khóe môi, độ cong gần như không thể nhìn thấy, nàng không nói gì nữa và rời đi.

Lâm Duyệt chứng kiến toàn bộ quá trình, mức độ khiếp sợ của cô có thể so được với lúc nhân loại nhìn thấy mặt trời mọc ở hướng tây. Chẳng lẽ ở ngay trước mắt cô, chị Quý và Cảnh lão sư đã phát sinh thỏa thuận PY* nào khiến cho quan hệ của hai người đột nhiên tiến triển nhảy vọt mà cô lại không biết sao?

*thỏa thuận PY: các hoạt động, giao dịch mờ ám đằng sau lưng/hậu trường.

Cô còn chưa kịp nghĩ xong nên thăm dò như thế nào thì chợt nghe thấy Quý Hựu Ngôn không đầu không đuôi hỏi cô: "Có phải lập xuân sắp tới rồi hay không?"

Lâm Duyệt sững sờ nói: "Còn tới mấy tháng nữa thì phải?"

Quý Hựu Ngôn chống cằm, nhìn theo hướng Cảnh Tú rời đi, cười đến dịu dàng lại thâm tình. Cô nhìn bộ dáng thất thần của Lâm Duyệt, tâm tình vô cùng tốt mà nói: "Phát cho em một ít tiền mừng tuổi nhé."

Lâm Duyệt không 'nhảy số' theo kịp suy nghĩ của cô.

Quý Hựu Ngôn ngậm cười, cô xoa xoa tóc Lâm Duyệt, rồi quở trách mà nói: "Tiếp tục học."

Tết tới rồi mà còn không biết.

Đáng tiếc, Quý Hựu Ngôn còn chưa kịp cảm nhận thêm một chút nhiệt độ của mùa xuân mà Cảnh Tú mang đến cho cô, thì buổi chiều hôm đó cô đã phải bay đến Nam Thành để chuẩn bị cho ngày hôm sau chụp đại ngôn* quảng cáo cùng với Chu Niệm - người mẫu nổi tiếng quốc tế.

*đại ngôn: đại diện quảng bá cho một thương hiệu nào đó.

Quảng cáo này là sau khi ký hợp đồng với Nhiễm Văn thì Ngụy Di Chân đã giúp cô tranh thủ được. Người đại diện cũ của Quý Hựu Ngôn - Uông Quân Thiền vốn đã giúp cho nghệ sĩ mới ký của cô ta là Chúc Hàn Anh tranh thủ gần xong rồi. Bởi vì chuyện Quý Hựu Ngôn không gia hạn hợp đồng, Uông Quân Thiền vốn đã tức chết, thêm chuyện con vịt đến miệng lại bay nên Uông Quân Thiền càng tức điên hơn. Cô ta ở trong vòng bạn bè*, chỉ cây dâu mắng cây hòe, âm dương quái khí* đến mấy ngày, như hận không thể kêu người khác giúp cô ta chuyển phát ra ngoài ngay lập tức vậy. Đáng tiếc, bên này Ngụy Di Chân đều đã dàn xếp xong xuôi nên chuyện này chỉ tạo ra một ít bọt nước, chứ chẳng có sóng gió gì.

*vòng bạn bè (bạn nào hay dùng WeChat chắc quen với cái này):Chức năng xã hội Tencent WeChat, nó cũng gần giống như trang cá nhân của Facebook, giới hạn quyền riêng tư chia sẻ chỉ để bạn bè có thể xem và tương tác.

*âm dương quái khí: thái độ kỳ quặc không rõ ràng, dùng với nghĩa châm chọc, mỉa mai.

Rồi sau đó, Uông Quân Thiền cảm thấy không cam lòng. Vì thế, thỉnh thoảng Quý Hựu Ngôn liền nghe thấy người khác nói lại với cô rằng Uông Quân Thiền vẫn luôn nói xấu sau lưng cô.

Nếu như ở kiếp trước, phỏng chừng Quý Hựu Ngôn sẽ im hơi lặng tiếng, Uông Quân Thiền cũng là đoán chắc sẽ dễ bắt nạt cô như kiếp trước nên mới dám đối xử với cô như vậy. Nhưng sau khi sống lại, Quý Hựu Ngôn đã sớm không còn là Quý Hựu Ngôn của lúc đó nữa, đến lần thứ ba khi nghe người ta nói về chuyện này thì cô đã chủ động phản kích lại Uông Quân Thiền, cô nói bóng nói gió với cô ta: "Nghe nói trong thời gian gần đây chị Uông sống rất nhàn rỗi nhỉ, tôi chuẩn bị tìm cho chị Uông một chút chuyện vui để làm nhé, chị Uông cảm thấy thế nào?"

Uông Quân Thiền truy hỏi cô đang ám chỉ cái gì, nhưng Quý Hựu Ngôn lại cố tình phớt lờ cô ta.

Vài ngày sau, Quý Hựu Ngôn nghe được Ngụy Di Chân nói với cô, trong mấy ngày này Uông Quân Thiền đang rất hoảng loạn khiếp sợ đến mức không thể ngồi yên, đi khắp nơi nghe ngóng đút lót.

Lại qua mấy ngày, Uông Quân Thiền phát hiện Quý Hựu Ngôn bất quá chỉ là bắn một phát súng giả dối, cô ta lại nổi trận lôi đình tìm Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn ung dung thản nhiên nhìn cô ta phẫn nộ chất vấn, sau đó cô mới từ từ mà trả lời: "Chẳng lẽ, chị Uông không biết đến câu nói 'thường đi bên bờ sông, nào có giày không ướt*', còn có một câu nữa là 'oan gia nghi giải bất nghi kết*' sao?"

*thường đi bên bờ sông, nào có giày không ướt: tựa như 'đi đêm lắm, có ngày gặp ma'.

*oan gia nghi giải bất nghi kết: oan gia nên cởi không nên buộc - mâu thuẫn, thù hận nên được hóa giải thay vì đào sâu.

Nói xong, cô còn gửi qua một bức ảnh. Hình chụp cảnh bên ngoài một cửa phòng của khách sạn, trong đó có thể nhìn thấy số phòng rất rõ ràng —— là căn phòng mà cách đây không lâu khi Uông Quân Thiền dẫn mối cho Chúc Hàn Anh đi. Bất quá, trên tay Quý Hựu Ngôn không có (cũng không có khả năng có) tấm ảnh chân thực nào đủ để làm bằng chứng, bức ảnh này chẳng qua là cô nhờ Ngụy Di Chân đi mua thông tin từ khách sạn, cho người tùy tiện chụp bù lại ảnh cánh cửa mà thôi.

Nhưng Uông Quân Thiền có tật giật mình, nên như vậy cũng đã đủ để hù dọa cô ta.

"Cô đã biết cái gì rồi?" Uông Quân Thiền có chút nóng nảy.

"Hiện tại thì cái gì tôi cũng không biết." Quý Hựu Ngôn không mặn không nhạt nói, "Chị Uông, nếu chị lại nhiều lời thêm một chút thì có lẽ tôi sẽ biết tất cả mọi thứ đấy."

Uông Quân Thiền ở đầu bên kia nhập rồi lại xóa thật lâu, cuối cùng cô ta chỉ gửi cho cô một biểu tượng giơ ngón tay cái "Cô được lắm".

Từ đó, Uông Quân Thiền câm như hến.

Lúc Quý Hựu Ngôn nói chuyện này với Lâm Duyệt, Lâm Duyệt hãnh diện cười thật lâu, Quý Hựu Ngôn cũng cười theo, cười cười nhưng mũi lại có chút chua xót.

Kiếp trước, nếu cô cũng tự tin cứng rắn như vậy thì tốt biết bao? Hiện giờ cô đã có chỗ dựa vững chắc là Đào Hành Nhược và Ngụy Di Chân, mà trước đây, cô cũng không phải là người hèn mọn, không nơi nương tựa như vậy. Đáng tiếc, năm đó cô ngốc, lúc nên kiêu ngạo thì không kiêu ngạo, chỗ không cần tự ti thì lại tự ti, mới khiến cho Uông Quân Thiền trói buộc vây cánh của cô như vậy.

Nhân sinh vốn không có 'nếu như', cho nên kiếp trước cô ôm nuối tiếc mà chết. Quý Hựu Ngôn cảm thấy may mắn, cô lại có thể có được một cơ hội để hối tiếc.

Chiều hôm sau, giữa giờ giải lao của buổi quay quảng cáo, Quý Hựu Ngôn và Chu Niệm ngồi song song để cho người ta sửa sang lại kiểu tóc, câu được câu không mà nói chuyện phiếm. Chu Niệm đi quay lại mấy cảnh, Quý Hựu Ngôn thì tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Lâm Duyệt đang cúi đầu chơi điện thoại di động.

Không lâu sau, Lâm Duyệt bỗng nhiên khẽ hỏi cô: "Chị Quý, chị đã ngủ chưa?"

Quý Hựu Ngôn không mở mắt, cô đáp lại một cách miễn cưỡng: "Ngủ rồi."

Lâm Duyệt cười một tiếng rồi nhỏ giọng nói: "Vậy chị Quý, chị mở mắt ra một chút."

Sự ăn ý lâu dài khiến cho Quý Hựu Ngôn hiểu rõ, hẳn là Lâm Duyệt đang có chuyện gì không tiện nói với mình trong hoàn cảnh nhiều người hỗn tạp như vậy. Quả nhiên, khi cô mở mắt ra liền thấy Lâm Duyệt đưa điện thoại di động cho mình, trên màn hình điện thoại viết: "Vừa rồi trong nhóm chat công việc mà em mới vừa thêm vào, đang nói chuyện phiếm, thấy có vẻ như là buổi chiều Cảnh lão sư đã cãi nhau với một học viên, còn phát hỏa thật lớn."

Quý Hựu Ngôn nhất thời nhíu mày, dùng ngữ khí bất thiện mà nói: "Vì cái gì? Cãi với ai?" Trực giác mách bảo cô, người này không phải Chương Vi Dã thì chính là Trần Thư. Ngày đầu tiên huấn luyện, khi cô hỏi Cảnh Tú hai người này có gây thêm phiền toái hay không, Cảnh Tú liền trả lời là có.

Trong lòng cô rất hối hận, lẽ ra không nên để cho Cảnh Tú thu nhận hai người này.

Lâm Duyệt lắc đầu, nói: "Không biết nữa, bọn họ cũng không kể rõ ràng, sau đó liền chuyển đề tài."

Quý Hựu Ngôn lo lắng nói: "Em đưa điện thoại di động của chị lại đây đi."

Cô nhận lấy điện thoại di động mà Lâm Duyệt đưa tới và nhắn tin cho Diêu Tiêu, hỏi Diêu Tiêu đã xảy ra chuyện gì, qua vài phút Diêu Tiêu mới cẩn thận trả lời cô: "Không có việc gì, chính là có người có thái độ không nghiêm chỉnh cho lắm, nên bị Cảnh lão sư phê bình vài câu." Hiển nhiên, câu trả lời này là không muốn cành mẹ đẻ cành con, gây thêm rắc rối.

Quý Hựu Ngôn không hỏi thăm được gì, cô thoát cửa sổ WeChat, đang muốn đổi người khác để hỏi thì bên kia nhân viên công tác đã gọi Quý Hựu Ngôn đi qua để tiếp tục quay phim, Quý Hựu Ngôn đành phải tạm gác lại chuyện này.

Vừa kết thúc quay chụp thì trời cũng đã nhá nhem tối, Quý Hựu Ngôn liền hận không thể lập tức mua vé máy bay bay về ngay, nhưng sáng hôm sau còn có mấy cảnh cần phải quay lại, cô không thể làm gì khác hơn là ở lại thêm một đêm nữa.

Buổi tối bên thương hiệu tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi nho nhỏ, Ngụy Di Chân đặc biệt tới, CEO chi nhánh ở Trung Quốc của thương hiệu này cư nhiên cũng đích thân tới, còn có mấy nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới thời trang. Quý Hựu Ngôn vốn nên theo Ngụy Di Chân giao thiệp chào hỏi, mượn cơ hội xây dựng quan hệ tốt đẹp với những người này, thế nhưng cô lại có chút không yên lòng.

Bởi vì, cô đã gửi WeChat cho Nguyễn Ninh Vi để hỏi thăm chuyện của Cảnh Tú, nhưng Nguyễn Ninh Vi vẫn chưa trả lời cô.

Trong thâm tâm cô cũng biết, bây giờ Nguyễn Ninh Vi đại khái chỉ là không có thời gian để xem điện thoại di động. Mặc dù tổ chương trình đều đã tuyên bố là hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, nhưng trên thực tế, sau khi kết thúc chương trình học và tập luyện, thời gian học viên ở ngoài ống kính thì họ vẫn có cơ hội nhận được thiết bị liên lạc như thường.

Thật vất vả mới vượt qua được bữa cơm này, Ngụy Di Chân thấy trạng thái của Quý Hựu Ngôn không tốt, tưởng là cô mệt mỏi nên chỉ dặn dò cô vài câu liền để cô đi. Quý Hựu Ngôn và Lâm Duyệt cùng nhau trở về khách sạn, trên đường đi, cuối cùng cô cũng nhận được hồi âm của Nguyễn Ninh Vi.

Nguyễn Ninh Vi giải thích với cô: "Có một số chuyện không vui đã phát sinh giữa Cảnh lão sư và Chương Vi Dã, nhưng người sáng suốt đều nhận thấy được, đó hoàn toàn là vấn đề của Chương Vi Dã."

"Có phải Chương Vi Dã giống như em, cũng là đã 'được chào hỏi trước' với tổ chương trình rồi mới vào tham gia đúng không?" Nguyễn Ninh Vi hỏi một cách thẳng thắn.

"Ừm." Quý Hựu Ngôn cũng không hề che giấu.

"Kỳ thật, trong lòng chúng em đều đoán được ít nhiều, bởi vì thái độ của cô ấy đặc biệt ngạo mạn, hoàn toàn không sợ bị người khác biết. Mấy ngày nay đi học, cô ấy luôn vắng mặt, lúc diễn tập các tiểu phẩm thì cô ấy cũng làm cho có lệ. Sau khi nhận được kịch bản cho kỳ 2, cô ấy lại một lần nữa thay đổi kịch bản, Triệu Tịnh - người diễn cùng với Chương Vi Dã, đã tranh luận với cô ấy, bị cô ấy làm cho tức giận đến phát khóc. Hôm nay, trong lúc dàn dựng kịch bản thì cô ấy lại tiếp tục sửa đổi để thêm xuất diễn cho bản thân và xóa các phân cảnh của Triệu Tịnh một cách vô tội vạ, Triệu Tịnh tức giận nên đi tìm và báo lại mọi chuyện với Cảnh lão sư."

"Sau đó Cảnh lão sư liền nổi giận sao?" Quý Hựu Ngôn cảm thấy Cảnh Tú không phải là người không kiểm soát được cảm xúc như vậy.

Quả nhiên, Nguyễn Ninh Vi tiếp tục nói: "Không có, thực ra Cảnh lão sư cũng không tính là nổi giận, mọi người đều đang phóng đại. Cảnh lão sư cũng đã giữ thể diện cho Chương Vi Dã. Trước giờ tập luyện thể chất, Cảnh lão sư đã đặc biệt gọi riêng Chương Vi Dã ra ngoài, chứ không nói trước mặt mọi người. Nhưng không lâu sau thì mọi người liền nhìn thấy Cảnh lão sư mang thần sắc rất trầm thấp mà trở lại, phía sau là Chương Vi Dã với ánh mắt oán hận."

"Sau khi Cảnh lão sư vào cửa, Chương Vi Dã cũng chuẩn bị vào theo, nhưng lại bị Cảnh lão sư kêu đứng lại."

Lúc ấy, Cảnh Tú lạnh lùng quát, chặn lại bước chân đang vào cửa của Chương Vi Dã, nàng vỗ vỗ tay, làm cho sự chú ý của mọi người trong phòng tập trung lại bên này. Sau đó, nàng nhìn qua một lượt từng khuôn mặt dưới bục, dùng thanh âm nhàn nhạt nói: "Mặc dù lúc trước chúng tôi chọn học viên, đều chọn theo sự lựa chọn một chiều của các cố vấn chứ không dò hỏi ý kiến của mọi người. Nhưng bây giờ, tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người ở đây, các bạn có sẵn sàng đi theo tôi không, hay là muốn chọn lại những người cố vấn khác mà bản thân các bạn yêu thích hơn? Nếu có, bây giờ nói cho tôi biết vẫn còn kịp."

Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, không một ai dám nói chuyện. Bỗng có người nói thẳng: "Không có, lúc ấy, khi biết là Cảnh lão sư chọn em, thậm chí em vui đến mức ngủ không được."

"Em cũng thế, em cũng vậy..." Rất nhiều người phụ họa.

Cảnh Tú khẽ mỉm cười một chút rồi nói một cách vững vàng: "Được rồi, tôi cũng đã hỏi mọi người. Nếu mọi người không có ý kiến, vậy xem như đây là sự lựa chọn từ hai chiều. Tôi cảm ơn sự tín nhiệm của các bạn và tôi cũng sẽ làm hết khả năng của mình để hỗ trợ cho các bạn. Quy tắc của tôi cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một cái, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể ghi nhớ. "

"Nếu đã quyết định ở lại phòng học này, nhận tôi - người cố vấn này, vậy thì trong cả quá trình cuộc thi này diễn ra, các bạn phải nghe theo sự hướng dẫn của tôi, tuân theo sự an bài của tôi, dù cho trước khi vào đây các bạn có 'lý lịch' huy hoàng cỡ nào thì cũng thế." Hai chữ 'lý lịch' này, nàng đặc biệt nhấn mạnh.

"Vi Dã, cũng nghe rõ rồi phải không? Có chắc chắn là muốn bước vào cánh cửa này chứ?" Nàng xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chương Vi Dã.

Chương Vi Dã khựng lại ở cửa, tiến cũng không được, lui cũng không xong, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Vào cửa, thì chẳng khác nào đem mặt mình đưa lên cho Cảnh Tú đánh, rời khỏi, thì cô ta lại không nắm chắc được thái độ kim chủ* Tôn Đình của mình đối với Cảnh Tú là gì, cũng như không rõ được con át chủ bài/thế lực trong tay Cảnh Tú tới đâu.

*kim chủ: người có quyền lực bao nuôi, nâng đỡ, ban phát tài nguyên.

*(bổ sung) quan hệ kim chủ-chim hoàng yến: người bao nuôi-người được bao nuôi, đây thường chỉ mối quan hệ mờ ám mà trong đó 'người được bao nuôi' phải phục tùng các yêu cầu của 'người bao nuôi' để đổi lấy tiền bạc, danh vọng.

Dù sao, lúc trước xét cấp bậc Cảnh Tú đã làm mình mất thể diện, mà Tôn Đình cũng chỉ là an ủi mình rồi nói Cảnh Tú bên đó có thể là chưa chào hỏi tốt, để anh ta đi chào hỏi lại một chút.

Hiện tại bên cạnh Tôn Đình lại có người mới, trái tim Chương Vi Dã cũng nguội lạnh, mới quyết định không làm một con chim hoàng yến an phận nữa, dụ cho anh ta ra sức tìm tài nguyên cho mình, chuẩn bị sẵn sàng để sau khi bị đá thì cũng còn đường lui. Nếu bây giờ rời khỏi phòng, cũng không biết liệu có uổng phí cái cơ hội mà mình thật vất vả mới tranh thủ được này hay không.

Cân nhắc mấy lần, Chương Vi Dã nhịn xuống, cô ta cắn muốn nát răng cố giả bộ cười rồi vào cửa nói: "Cảnh lão sư nói gì vậy, là do em sai rồi, có thể là lúc trước em khiến cho mọi người có chút hiểu lầm."

Cảnh Tú cười lạnh một tiếng, không nóng không lạnh mà nói: "Vậy thì, tôi chờ mong vào biểu hiện của em, Vi Dã. "

Nhiều người thì thị phi càng nhiều, huống chi lại ở trong hoàn cảnh mà mỗi một người đều là một đối thủ cạnh tranh tiềm năng. Mấy ngày nay, Cảnh Tú vốn cũng có ý muốn chỉnh đốn lại bầu không khí một chút, đúng lúc Chương Vi Dã tự mình đâm đầu vào.

Giết gà dọa khỉ*, có thể xem Chương Vi Dã là một con gà tốt, chẳng qua 'những người khác' có khả năng là không muốn giết con gà này.

*giết gà dọa khỉ: 'sát kê hách hầu', phép ẩn dụ cho việc phạt một người để cảnh cáo mọi người.

Nguyễn Ninh Vi trình bày tường tận mọi sự tình cho Quý Hựu Ngôn trong một lần, nói xong cô còn hiểu ý mà trấn an Quý Hựu Ngôn: "Chị Quý đừng lo lắng, lúc em vừa lấy được điện thoại di động thì cũng đã nhắn tin quan tâm Cảnh lão sư rồi, thoạt nhìn tâm tình của Cảnh lão sư cũng không bị ảnh hưởng, còn trả lời lại em bằng một biểu tượng cảm xúc rất hoạt bát."

Ngay lập tức Quý Hựu Ngôn trở nên cảnh giác: "Em còn có WeChat của Cảnh lão sư cơ à?" Cô còn không có đây này!

Nguyễn Ninh Vi trả lời một cách thẳng thắn: "Cũng là do Đào tổng bảo em thêm. "

Quý Hựu Ngôn gửi lại một biểu tượng mỉm cười :) . Nhưng cô thật sự không thể cười nổi!

Nguyễn Ninh Vi cười to, chế nhạo lại cô: "Chị Quý, mùi giấm của chị đã xuyên qua màn hình và truyền tới em luôn rồi." Nguyễn Ninh Vi dừng một chút, Quý Hựu Ngôn thấy dòng chữ 'đối phương đang nhập' nhấp nháy rất lâu, cuối cùng lại gửi đến một câu: "Em đã có người yêu rồi, chị Quý yên tâm đi."

Quý Hựu Ngôn lại mạnh miệng trả lời: "Sao tôi phải lo lắng chứ, tôi chính là đang kinh ngạc cư nhiên Cảnh lão sư lại thêm WeChat của học viên thôi."

Cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Nguyễn Ninh Vi và Cảnh Tú dường như có chút khác lạ. Từ kiếp trước cho tới bây giờ cô đều chưa từng phát hiện ra bất kỳ giao điểm nào giữa họ, nhưng ngẫm lại những chuyện xảy ra sau khi sống lại thì cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện lần trước giữa Nguyễn Ninh Vi và Cảnh Tú lúc họ gặp nhau ở phòng, cùng với chuyện Cảnh Tú đồng ý thêm WeChat với Nguyễn Ninh Vi lúc này, xem ra dường như Cảnh Tú đối với Nguyễn Ninh Vi có chút đặc biệt?

Quý Hựu Ngôn nhất thời không nghĩ ra nguyên cớ, cô liền tạm thời đem sự nghi hoặc này đè xuống. Lâm Duyệt quan tâm mà hỏi cô ngọn nguồn câu chuyện, Quý Hựu Ngôn liền kể lại một cách ngắn gọn cho cô ấy nghe.

Lâm Duyệt chỉ một lòng hướng về Quý Hựu Ngôn, phản ứng đầu tiên của cô ấy khi nghe xong là: "A, dẫn dắt những người có quan hệ kiểu này thì cũng quá khó khăn rồi, chị Quý, may mà chị không phải là người nhận được cô ta đấy."

Quý Hựu Ngôn ngẩn người, bỗng nhiên giống như cô đã ngộ ra chân tướng, hiểu được sự khác thường khi đó của Cảnh Tú.

Lâm Duyệt nói không sai, quả thật rất khó giải quyết nếu như loại người như Chương Vi Dã này được phân tới tay cô. Nếu bao che cho cô ta thì sẽ phá hư tính công bằng của cuộc thi, sau khi phát sóng càng có khả năng là danh tiếng của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng; nếu không bao che cho cô ta thì bên Tôn Đình có thể sẽ truy cứu, vì cho rằng cô không cho hắn thể diện, nói không chừng sau này còn sẽ "tặng" cô vài cái ngáng chân làm khó.

Đạo lý này ai cũng hiểu, Lương Trấn và Tô Lập Hàng lúc ấy đã không ngăn cản Cảnh Tú, cũng là bởi vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC