Chương 20: Trong đầu chứa toàn hoàng sắc phế liệu*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*hoàng sắc phế liệu: từ ngữ mạng TQ, ám chỉ những thứ 18+. Nghĩa cả câu trên là: trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện liên quan tới tình dục.

Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy Quý Hựu Ngôn liền phát hiện cổ họng khô khốc và bị đau rát cả khi nói chuyện và nuốt. Cô mơ màng ngồi trên giường, ý thức có chút không tỉnh táo.

Trong chương tiểu thuyết cô đã đọc trước khi đi ngủ vào tối qua: Ở lần thứ hai khi cô được Cảnh Tú cứu trở về bên bờ vực đào thải, tại hậu trường, cô và Cảnh Tú né tránh máy quay, trốn trong góc hôn môi, hưởng thụ niềm vui khi 'sống sót sau tai nạn'. Có lẽ là, ngày có suy nghĩ, đêm sẽ mơ, vì vậy sau khi chìm vào giấc ngủ thì cô đã có một giấc mơ rất hỗn loạn, trong giấc mơ đó có một đoạn ngắn, đó là cảnh cô và Cảnh Tú trở lại ký túc xá của cuộc thi năm đó. Năm đó, giường của cô và Cảnh Tú kê sát nhau và hai người cũng cố tình không kéo cái rèm giường dùng chung ở giữa lại. Trong mơ cũng giống như vậy, dường như trong ký túc xá không có ai, lúc này rèm giường phía ngoài của cô và Cảnh Tú đều đã được buông xuống, cô nhìn thấy bản thân mình trong mộng đang bò qua thanh chắn thấp bé ở giữa hai giường, sang giường Cảnh Tú ôm lấy cổ nàng, trao cho nàng một nụ hôn nóng bỏng...

Quý Hựu Ngôn đỡ trán, cô thầm mắng bản thân, tại sao trong đầu chỉ chứa toàn 'hoàng sắc phế liệu'. Hơn nữa! Vì cái gì chỉ là hôn nhau ở trong giấc mơ, thế mà cô cũng bị lây cảm mạo từ Cảnh Tú chứ?! Cô thật oan uổng mà!

Cô rửa mặt xong, lại uống nước dưỡng sinh buổi sáng, cuối cùng cũng cảm thấy cổ họng thoải mái hơn một chút, nhưng mà giọng nói vẫn có chút khàn khàn. Lúc đến phòng ăn, Lâm Duyệt và Diêu Tiêu đều đã chuẩn bị xong bữa sáng và đang chờ đợi. Một lát sau, Cảnh Tú mới xoa xoa mũi, tiến vào.

"Chào buổi sáng Cảnh lão sư." Quý Hựu Ngôn mặt mày hớn hở mà nói.

Cảnh Tú còn chưa lên tiếng, Lâm Duyệt đã khẩn trương nói: "Chị Quý, giọng chị bị sao vậy?"

Quý Hựu Ngôn hắng hắng giọng, nói một cách không thèm để ý: "Hình như là có chút cảm mạo, đau họng thôi."

Lúc Cảnh Tú nghe thấy giọng nói của Quý Hựu Ngôn thì nàng liền dừng động tác kéo ghế lại; sau khi nghe Quý Hựu Ngôn trả lời, nàng nhíu mày nhìn Quý Hựu Ngôn, trầm mặc vài giây rồi nói: "Chỗ tôi có viên nhuận hầu." Lẽ ra, ngày hôm qua nàng không nên đồng ý cho Quý Hựu Ngôn ngồi cạnh mình.

Nhưng mà, Quý Hựu Ngôn còn chưa kịp trả lời, thì Lâm Duyệt lại một lần nữa kinh ngạc mà nói: "Cảnh lão sư, chị cũng bị cảm?" Giọng nói của Cảnh Tú thậm chí còn khàn nhiều hơn so với Quý Hựu Ngôn.

"Ừm." Cảnh Tú đáp lại bằng giọng mũi.

"Vậy cảm ơn Cảnh lão sư." Kỳ thật, Quý Hựu Ngôn cũng có tự chuẩn bị thuốc, nhưng cô không muốn từ chối bất kỳ sự quan tâm nào của Cảnh Tú dành cho cô. Cô lo lắng nói: "Dường như chị bị nghiêm trọng hơn rồi, chị không có uống thuốc mà em đưa cho chị sao?"

"Hôm nay uống." Cảnh Tú lời ít ý nhiều mà nói.

Quý Hựu Ngôn do dự muốn nói lại thôi, cô thật lòng muốn khuyên Cảnh Tú uống thuốc. Tầm mắt cô chuyển dời đến trên người Diêu Tiêu, muốn lôi kéo thêm đồng minh giúp sức khuyên Cảnh Tú, nhưng lại phát hiện phản ứng của Diêu Tiêu có chút không thích hợp —— ánh mắt của cô ấy đang quanh quẩn trên người cô và Cảnh Tú, lộ ra một chút... Nghi hoặc và mờ ám??

"Tiêu Tiêu, đi nấu nước giúp tôi đi." Cảnh Tú cũng nhận ra được, nàng lúng túng mà hắng giọng một chút.

"Chúng ta có chuẩn bị thuốc cảm mạo chứ?" Nàng cố ý biết rõ mà còn hỏi lại một câu, lại một lần nữa nhắc nhở Diêu Tiêu hoàn hồn, đừng nghĩ lung tung nữa.

"Chị Cảnh, chị thật sự bị cảm sao?" Diêu Tiêu ngẩn người, sau đó hoài nghi hỏi.

"Bằng không thì sao?" Cảnh Tú nhíu mày, nàng cắn chữ có chút nặng mà hỏi ngược lại.

Lúc này, Diêu Tiêu mới thật sự nhận rõ tình hình, cô ấy khẩn trương đứng dậy nói: "Được, có chuẩn bị thuốc, vậy em đi nấu nước đây." Cô ấy đi hai bước, lại lo lắng hỏi: "Nếu không thì gọi bác sĩ tới xem một chút?"

"Không cần." Cảnh Tú nhẹ giọng đáp lại.

Quý Hựu Ngôn đoán chừng là Diêu Tiêu có thể còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, bằng không sao đột nhiên lại ngốc nghếch chậm chạp như vậy, cảm mạo mà còn hỏi thật hay giả? Cô tiện tay xé bánh mì, bỏ vào miệng nhai hai cái, rồi đột nhiên dừng lại.

Cô đã biết Diêu Tiêu đang hoài nghi chuyện gì rồi!

Trước đây, có một lần cô đóng phim ở Hành Châu, đúng lúc Cảnh Tú nhận công việc lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình chiếu rạp, nàng cũng đi ngang qua Hành Châu. Cho nên Cảnh Tú cố ý xuất phát sớm, dừng lại ở Hành Châu một ngày. Tối hôm đó, sau khi quay xong, cô đã vội vàng đến khách sạn tìm Cảnh Tú.

Ngày hôm sau, giọng nói của cả hai đều bị khàn khàn. Lúc Diêu Tiêu tới đón Cảnh Tú ra sân bay, nghe giọng nói được xưng là "bị cảm" của hai người, cô ấy do dự, muốn nói lại thôi.

Sau đó, Cảnh Tú nói lại với cô rằng, trên đường ra sân bay, Diêu Tiêu đã rất uyển chuyển mà nhắc nhở nàng: "Chị Cảnh, nếu lần sau mà có công việc lồng tiếng, thì chị và chị Quý nên nghỉ ngơi sớm một chút đi? Như vậy sẽ không dễ bị cảm lạnh nữa."

Quý Hựu Ngôn nghe xong còn cười thật lâu, khiến cho Cảnh Tú xấu hổ đến mức cúp điện thoại.

Giờ phút này, khi Quý Hựu Ngôn nhìn khuôn mặt không chút biến sắc của Cảnh Tú, hồi tưởng lại giọng điệu vừa rồi của nàng, cô mới muộn màng nhận ra lúc nãy Cảnh Tú là đang cố khắc chế sự lúng túng và bất đắc dĩ. Cô lại nhìn ngón tay thon dài của Cảnh Tú trong vô thức, rồi bắt đầu không đè nén được khóe môi đang nhếch lên của mình.

Đột nhiên, Cảnh Tú quay đầu lại, nàng lạnh lùng liếc nhìn Quý Hựu Ngôn một cái.

Quý Hựu Ngôn nghẹn một chút, ngay lập tức thu liễm niềm vui ngầm của mình lại, cô ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn thẳng mà uống canh đậu phụ.

Một chút ý cười không dễ nhận thấy chợt thoáng qua trong đáy mắt Cảnh Tú.

Sau khi ăn sáng xong, nghỉ ngơi một chút, Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú mỗi người ngồi một xe đi đến Trung tâm Điện ảnh và Truyền hình. Trọng tâm của công việc hôm nay là giảng kịch, nhằm vào các vấn đề được phát hiện trong buổi diễn tập ngày hôm qua và phối hợp với những cố vấn của các lớp chuyên ngành khác để giúp các tuyển thủ sửa chữa thiếu sót một cách có chủ đích.

Có một số học viên của Quý Hựu Ngôn cũng đang diễn cặp với những học viên do Cảnh Tú dẫn dắt, một trong số đó chính là Lư Mân - người đang diễn cặp với Nguyễn Ninh Vi. Thời gian mà các cô cùng nhau hướng dẫn đã được lên lịch vào buổi chiều, Lư Mân và Nguyễn Ninh Vi bị Cảnh Tú để lại đến lượt cuối cùng.

Sau những lời phê bình của buổi diễn tập ngày hôm qua, ít nhiều gì các tuyển thủ khác cũng đều đã tiến bộ hơn trước, nhưng chỉ có Nguyễn Ninh Vi là ngoại lệ —— diễn xuất lúc này và hôm qua của cô ấy giống nhau như đúc, cô ấy vẫn cứ mãi làm một "Không Động tỷ" vô cảm như cũ.

Nguyễn Ninh Vi và Lư Mân vào vai một cặp vợ chồng trong một bộ phim cổ trang nổi tiếng của hai năm trước, vai diễn của Lư Mân là La Thủ Trung - một trong những nam phụ quan trọng trong phim, là một nhà Nho vĩ đại, tận tâm với tiền triều, không muốn vì quân xâm lược ngoại tộc mà góp công xây dựng cho cái gọi là 'tân triều'. Tân triều vừa được thành lập, bách phế đãi hưng*, triều đình rất muốn chiêu mộ vị nhân sĩ tài năng này, hứa ban cho hắn cao quan hậu lộc*, nhưng La Thủ Trung thà rằng cam chịu làm một nông dân, chứ không muốn ra làm quan. Vì vậy, để buộc cho La Thủ Trung phải phục tùng, quan viên tân triều đã sử dụng thủ đoạn đê hèn, họ lén lút hạ độc con trai nhỏ tuổi của La Thủ Trung, làm cho con trai hắn xuất hiện một loại tình trạng như sinh bệnh lạ, khiến cho những đại phu bình thường mà La Thủ Trung đủ khả năng chi trả, hoàn toàn không thể nhìn ra đây là bệnh gì.

*bách phế đãi hưng: một trăm sự hoang phế đang đợi được vực dậy => ý chỉ những việc lớn đang chờ được hoàn thành.

*cao quan hậu lộc: chức quan cao, bổng lộc dày (ở hiện đại thì là vị trí cao và mức lương lý tưởng).

Phân đoạn mà Nguyễn Ninh Vi và Lư Mân phải diễn chính là: khi con trai bị bệnh nặng trên giường, bệnh tình nguy cấp, tân triều lại nhiệt tình phái danh y đến hỗ trợ chữa trị, nhưng La Thủ Trung lại có chí khí kiên cường, nhất quyết không chịu tiếp nhận, khiến cho người vợ trước giờ vẫn luôn ủng hộ La Thủ Trung đột nhiên bộc phát. Nàng thương con sốt ruột, cũng không muốn để ý đến cái gọi là 'quốc gia đại nghĩa' mà La Thủ Trung đang kiên trì, chỉ muốn bắt lấy một cơ hội sống sót cho con trai. Cuối cùng, sau một phen cãi vã kịch liệt, La Thủ Trung cũng đã thỏa hiệp.

Tuy nhiên, bi ai thay, khi danh y bước vào phòng, thì hai người họ mới phát hiện ra rằng con trai mình đã chết. Hóa ra, người con biết rõ khí tiết của cha mình, không muốn thấy cha mẹ phải khom lưng uốn gối vì mình, nên trong lúc bọn họ cãi nhau, hắn đã cầm dao găm, hiểu chuyện mà tự tuyệt trên giường.

Cuối cùng, người vợ hối hận, áy náy, tuyệt vọng, trăm loại cảm xúc đan xen, nên cũng tự tuyệt vong mạng.

Đây đáng lẽ phải là một đoạn bi kịch tráng liệt, nhưng khi Nguyễn Ninh Vi dùng ánh mắt trống rỗng, cao giọng dùng hình thức đọc máy móc để cãi nhau "kịch liệt" với Lư Mân, thì cảnh tượng lại đột ngột khiến cho người ta có chút ý nghĩ muốn bật cười.

Lư Mân rất tuyệt vọng, bây giờ hắn cũng muốn tự tuyệt.

Cảnh Tú cau mày, nàng yêu cầu Nguyễn Ninh Vi: "Em không cần nhìn Lư Mân, nhìn về phía tôi, diễn lại một câu này xem 'Ngươi đừng nói với ta những chuyện lớn phải trái thị phi kia nữa, bây giờ ta không quản được nhiều như vậy, ta chỉ muốn Thụy nhi sống sót, ta muốn Thụy nhi sống, ta muốn con trai ta được sống thì có gì sai? Có gì sai chứ...'"

Nguyễn Ninh Vi bất an mà nắm chặt nắm tay, rồi nhẹ giọng đáp: "Được."

Cô ấy nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Sau đó, cô ấy tìm kiếm cảm giác rồi tiến vào trạng thái, đối mặt với Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn mà bắt đầu biểu diễn.

"Ngươi đừng nói với ta những chuyện lớn phải trái thị phi kia nữa!" Nguyễn Ninh Vi nóng nảy vung tay, thanh âm mang theo khóc nức nở, rồi gay gắt mà hét lớn, "Bây giờ ta không quản được nhiều như vậy, ta chỉ muốn Thụy nhi sống sót, ta muốn Thụy nhi sống..." Giọng nói của cô ấy dần dần vô lực, dùng ngữ điệu vừa tràn đầy bất lực lại vừa yếu ớt mà tố cáo: "Ta muốn con trai ta được sống thì có gì sai... Có gì sai chứ?" Trong lúc nỉ non, nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã.

Hình tượng của một người mẹ tan nát cõi lòng đang hiện lên sống động trước mắt. Lư Mân ở một bên trợn mắt há hốc mồm, còn đôi mắt Quý Hựu Ngôn lại lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Bây giờ không phải em đang diễn rất tốt hay sao?" Quý Hựu Ngôn kỳ quái mà nói.

"Em có ý kiến gì đối với Lư Mân hay không?" Cảnh Tú hỏi Nguyễn Ninh Vi một cách thẳng thắn.

Sắc mặt Nguyễn Ninh Vi nhất thời trắng bệch, cô ấy liên tục xua tay phủ nhận: "Em không có, sao có thể chứ." Cô ấy rất sợ Lư Mân hiểu lầm, liên tục hướng về phía Lư Mân - người mà lúc này đang có thần sắc âm trầm, xin lỗi anh ta: "Thật xin lỗi, thật sự không phải như vậy, tôi rất biết ơn vì anh đã chọn tôi, tôi... Tôi..." Cô ấy muốn giải thích, nhưng lại không thể nói rõ.

"Vậy thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có chứng sợ hãi đối với việc đối diễn sao?" Cảnh Tú dùng bút khoanh tròn lại dấu chấm hỏi ngày hôm qua nàng viết, tiếp lời Nguyễn Ninh Vi mà truy vấn.

Nguyễn Ninh Vi nhìn nàng, cắn cắn môi, không nói lời nào.

Cảnh Tú nhíu mày, kiên nhẫn nói: "Gặp vấn đề gì thì em phải nói ra, lúc đó chúng tôi mới có biện pháp cởi bỏ khúc mắc của em."

Nguyễn Ninh Vi cúi thấp đầu, vẫn bất hợp tác.

"Em muốn tiếp tục dùng thái độ như vậy nữa hay sao?" Cảnh Tú buông tay ra, bút máy ngã vào giữa bản ghi chép.

Quý Hựu Ngôn nhận thấy khí áp của Cảnh Tú có chút thấp, sợ Nguyễn Ninh Vi bị dọa, cô vội vàng hòa giải: "Ninh Vi, có phải trong lòng em có chuyện gì khó nói hay không?"

Nguyễn Ninh Vi "Ừm" một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Sắc mặt Cảnh Tú có hơi dịu lại, Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng nói: "Nhưng bây giờ em không muốn nói có phải hay không? Nếu bây giờ không tiện, khi nào em nghĩ thông suốt, thì tới gặp riêng tôi và Cảnh lão sư cũng được." Ngay cả Đào Hành Nhược là người yêu cô ấy mà cũng không đào ra được khúc mắc, nên cô suy đoán Nguyễn Ninh Vi nhất định sẽ không dễ dàng thổ lộ như vậy.

Quý Hựu Ngôn thở dài, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Nhưng ngày mai sẽ phải ghi hình rồi, vở kịch này, cũng không thể diễn thành cái dạng như bây giờ được. Để tôi suy nghĩ một chút xem nên làm thế nào cho phải đây."

Cô trầm tư vài giây, sau đó thỏa hiệp mà nói ra một giải pháp nhưng cũng không được xem là giải pháp cho lắm: "Vậy lúc biểu diễn em thử diễn mà không để ý đến Lư Mân đi, xem như cậu ấy không tồn tại, khi nào mà em không có biện pháp để phớt lờ cậu ta nữa thì liền chuyển ánh mắt sang nơi khác, tận lực diễn vai diễn của mình như đang diễn kịch một vai đi."

Lư Mân: "..."

Cảnh Tú không quá tán đồng mà lườm Quý Hựu Ngôn một cái, Quý Hựu Ngôn cười nói: "Cũng không còn cách nào, thử một chút đi, tóm lại cũng sẽ không còn chuyện gì hỏng bét hơn lúc này đâu?"

Kết quả, lúc dùng loại phương thức này để diễn thì Nguyễn Ninh Vi có được trạng thái nhiều hơn, ít nhất cũng tiến hóa thành một người khiếm thị có kỹ năng thoại và diễn xuất trong hầu hết thời gian vở kịch diễn ra. Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, thì sân khấu này vẫn tương đối quái dị —— giữa hai nhân vật chính dường như đang có một bức tường không khí vô hình ngăn cách họ.

Tuy rằng vẫn không được như ý, nhưng tóm lại cũng tốt hơn nhiều so với tiếng khóc vô cảm, tiếng hét gượng gạo lúc ban đầu.

Thời gian cho nhóm học viên tiếp theo cũng đã đến, Cảnh Tú và Quý Hựu Ngôn phải đi đến phòng tập khác. Quý Hựu Ngôn không có thời gian giúp Nguyễn Ninh Vi và Lư Mân chỉnh sửa lại các chi tiết, nên đành phải nói: "Thế thì cứ làm như vậy trước đi."

"Thật sự là sư phụ tốt dạy ra đồ đệ tốt." Cảnh Tú xoa xoa ấn đường, thật không biết nên giận hay nên khen ngợi Quý Hựu Ngôn. Xem như nàng đã rõ, cái kịch bản đầu cơ trục lợi của Nguyễn Ninh Vi trong tập đầu tiên phỏng chừng cũng là kiệt tác từ Quý Hựu Ngôn mà ra.

Nàng đứng lên, nhìn Nguyễn Ninh Vi một chút rồi nhàn nhạt nói: "Ninh Vi, trong lòng em tự biết rõ, nếu như không giải được khúc mắc này, thì cho dù có đưa em nền tảng và cơ hội tốt đến đâu cũng vô ích. Sự nghiệp diễn xuất của em, nếu cứ tiếp tục giữ tình trạng như bây giờ, lẽ nào cũng không có vấn đề gì hay sao?" Nói xong, nàng không đợi Quý Hựu Ngôn mà cứ thế nhấc chân rời đi.

Nhìn vào dáng vẻ mờ mịt mất hồn của Nguyễn Ninh Vi. Quý Hựu Ngôn thu lại kịch bản và sổ ghi chép rồi đứng lên vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ninh Vi, an ủi cô ấy: "Đừng hoảng hốt, Cảnh lão sư chính là miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ." Nói xong, cô lại điềm tĩnh mà quay sang khích lệ Lư Mân, người vẫn đang ủ rũ cúi đầu ở một bên: "Vô cùng tốt, giữ cho tâm tính bình tĩnh ổn định thì sẽ không sao, ngày sau có hi vọng."

Vừa ra khỏi cửa, khi nhìn vào hành lang trống rỗng thì Quý Hựu Ngôn liền thay đổi sắc mặt, mặt ủ mày chau mà thầm nghĩ: Xong rồi, A Tú đi nhanh như vậy, có phải là mất hứng rồi hay không?

Mẫn Nhiên có lời muốn nói:

(Trên bàn ăn sáng)

Quý Hựu Ngôn: Trong đầu chứa toàn hoàng sắc phế liệu.

Diêu Tiêu: Tôi không nên chứa đầy hoàng sắc phế liệu trong đầu.

Cảnh Tú: Làm sao mà trong đầu cô ấy lại chứa toàn hoàng sắc phế liệu như thế.

Lâm Duyệt ngây thơ mờ mịt ăn cơm: Tôi thường xuyên cảm thấy bởi vì bản thân mình quá thuần khiết mà không hòa nhập được với mọi người.ヾ(=?ω?=)o

Cảm ơn các tiểu khả ái đã cổ vũ, hahaha, khu vực bình luận thực sự là khởi nguồn hạnh phúc của tôi. (づ ̄ 3 ̄)づ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net