Chương 1: Mất mát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 5 ở Nam thành, nóng đến làm người bực mình.

Gió thổi hiu hiu, mang theo khi nóng rầu rĩ, trong tiểu khu loại bạch quả, lá cây bị gió thổi đến nhẹ nhàng lay động.

Nhẹ nhàng giai điệu, giống như lục lạc duyên dáng.

Trình Trạm Nhã mặc một chiếc áo màu trắng dạng chữ T, đó là Lâm Hàm Băng, cô so nàng cao hơn, vạt áo lớn che đậy quần đùi rộng, chân thon lộ ở bên ngoài, dưới chân mang đôi dép màu đen cứng nhắc, tóc dài tùy ý xõa trên vai bị gió nhẹ thổi bay, tóc đen như mực, đem làn da trắng nõn tôn lên, ánh đèn làm bóng kéo dài phía sau.

Đôi tay của nàng rũ ở hai sườn, tay phải gắt gao nắm chặt điện thoại, hưng phấn chờ đợi, trông mòn con mắt mà nhìn cửa tiểu khu.

Hôm nay, nàng phỏng chừng đã hai tuần không thấy mặt lão bà.

Lâm Hàm Băng bận, đi công tác là chuyện bình thường.

Buổi chiều cô nhắn tin, nói đã về Nam thành, buổi tối sẽ về nhà.

Nàng cao hứng xin biên tập nghỉ, chuẩn bị một bàn đồ ăn lão bà thích ăn, chúc mừng cô về nhà, xong thì đứng chờ cửa.

Lâm Hàm Băng nên về rồi.

Nàng nhìn thời gian trên màn hình, nghĩ.

Nàng sờ sờ mặt, có chút nóng, có lẽ do kích động gây ra.

Cách đó không xa có một luồn sáng tiến vào, cửa lớn chậm rãi mở ra, xe tiến vào.

Thị lực Trình Trạm Nhã khá tốt, thấy ánh sáng liền nhận ra đó là xe Lâm Hàm Băng. Môi nàng vươn cao, hưng phấn mà đi về phía trước hai bước, đôi mắt phảng phất như có biển sao trời mênh mông, lóe sáng lên.

Xe dừng lại kế bên nàng, cửa sổ hạ xuống.

"Em ở chỗ này làm gì?"

Lâm Hàm Băng người cũng như tên, thanh âm có chút lạnh, hơi chau mi, cô mở cửa xe ghế phụ, "Lên xe."

Ý cười trên mặt Trình Trạm Nhã giấu không được, ngồi lên ghế phụ, âm thanh dương cầm uyển chuyển nhẹ nhàng truyền vào tai, khí lạnh điều hòa làm nàng rất thoải mái, nàng vui vẻ nói: "Đang đợi chị a."

Lâm Hàm Băng trách nhẹ, "Ở nhà chờ là được."

"Em chính là muốn mau nhìn thấy chị."

Sớm một phút, sớm một giây đều tốt, nàng quá nhớ cô.

Tay cô nắm tay lái hơi hơi siết chặt, đôi mắt Lâm Hàm Băng nhàn nhạt ý cười.

Xe vòng một vòng tiến vào bãi đậu xe, Lâm Hàm Băng dừng xe tắt máy, hai người đồng thời xuống xe, nhiệt độ không khí oi bức như cũ làm người không khoẻ.

Trình Trạm Nhã tâm tình thay đổi rất nhanh, nhìn Lâm Hàm Băng vòng qua đầu xe hướng về phía nàng đi tới.

Nàng tiến lên một bước vươn tay về phía Lâm Hàm Băng.

Làn da Trình Trạm Nhã thực trắng, đầu ngón tay như bông, căn căn rõ ràng, hướng về phía cô phát ra mời.

Đầu ngón tay Lâm Hàm Băng quấn lấy, mười ngón tay cùng nàng đan vào nhau.

Thang máy dừng lại ở tầng 28, Trình Trạm Nhã dùng vân tay mở khóa vào phòng, chính là Lâm Hàm Băng khi thay giày cũng không muốn buông tay nàng ra.

Lâm Hàm Băng so với nàng cao hơn, đôi tay của nàng ôm lên cổ cô, hơi hơi nhón chân, ở môi cô rơi xuống một nụ hôn, nhẹ nhàng, giống như lông chim lướt quá.

Thanh âm thủ thỉ êm tai, "Hoan nghênh về nhà."

"Chị đã trở về."

Hai người nhìn nhau cười, Trình Trạm Nhã nhẹ nói: "Ăn cơm trước đi, em làm rất nhiều món chị thích."

"Chị ăn rồi."

"Trước khi về còn dự tiệc rượu."

Lâm Hàm Băng đem tay nàng kéo xuống, "Em ăn trước đi, chị đi tắm rửa một cái."

Trình Trạm Nhã có chút thất vọng, đó là tâm huyết cả tối của nàng.

Chỉ là một cái chớp mắt, nàng thu hồi biểu cảm.

"Được." Nàng đáp ứng.

Lâm Hàm Băng đi vào phòng tắm, một mình nàng ngồi xuống bàn cơm, ngừng một lúc lâu, động tác thong thả mà cầm lấy đôi đũa.

Thời tiết nóng, đồ ăn còn ấm.

Nàng cắn một ngụm măng tây, một người ăn, không mùi vị.

Thức ăn tỉ mỉ chuẩn bị một buổi, bị nàng qua loa ăn, xong liền dọn dẹp.

Là nàng không nói trước với Lâm Hàm Băng, không phải cô sai.

Lâm Hàm Băng tắm rửa xong, bàn cơm đã được dọn sạch.

Trình Trạm Nhã ở trong phòng bếp, đem đồ ăn thừa bọc màng thực phẩm rồi bỏ vào tủ lạnh, cô đến gần, "Lần sau chị về sớm ăn chung với em, được không?"

Trình Trạm Nhã đưa lưng về phía cô, động tác đột nhiên dừng lại.

Lần sau?

Lần sau lại là khi nào?

Nàng cúi đầu, trong lòng hụt hẫng.

Khép cửa tủ lạnh lại, nàng thở sâu, xoay người nhìn vào hai mắt Lâm Hàm Băng, lấp lánh ánh sao như phản chiếu trên mặt hồ, hơi hơi nheo lại tạo độ cung, "Không sao, em biết chị bận."

Lâm Hàm Băng nhìn nàng trong chốc lát, đầu ngón tay vén mái tóc đang che khuất mặt nàng, "Em đi ngủ trước đi, chị vào thư phòng."

Trình Trạm Nhã nắm lấy tay cô không cho rút ra, "Chị vẫn còn bận sao?"

"Ân."

"Được, chị đi làm việc đi"

Trình Trạm Nhã thở dài, toàn thân lộ ra mình là người hiểu chuyện.

Nàng một mình trở về phòng, mở máy tính ra, đọc bình luận của độc giả trong tác phẩm mình, tâm tình tốt không ít.

Nàng chưa từng nghĩ tới tác phẩm của mình có thể được nhiều người thích như vậy.

Khi học đại học, vì có thể ở cùng Lâm Hàm Băng cả ngày, nàng chọn học quản trị kinh doanh giống Lâm Hàm Băng, nhưng hứng thú của nàng không cao, trên đường đột nhiên thích vẽ tranh.

Giáo sư ở trên bục giảng, giảng giải kiến thức kinh doanh, Lâm Hàm Băng nghiêm túc nghe hiểu. Mà nàng, cầm bút chì ở trên giấy bôi bôi vẽ vẽ, hết một tiết, nàng cái gì cũng không nghe.

Lớp học kết thúc, Lâm Hàm Băng nghiêng qua nhìn nàng vẽ vẽ, ôn nhu mà nói:

"Em hẳn là nên chọn học hội họa, vẽ rất chi tiết"

Nàng lúc ấy trả lời như thế nào ?

Nàng dứt khoát kiên quyết mà cự tuyệt, "Em muốn theo chị học kinh doanh a."

Lâm Hàm Băng tính cách xa cách đạm bạc, đối với Trình Trạm Nhã lại kiên nhẫn ấm áp, "Được được được."

"Nhưng không cần bỏ đam mê vẽ tranh."

"Vậy em vẽ riêng cho chị một bộ truyện nha?"

Trình Trạm Nhã không nghĩ nhiều, vẽ tranh quá tốn tinh lực, nàng chỉ nghĩ sẽ vẽ lại khoảng thời gian nàng cùng Lâm Hàm Băng ở chung.

Tình yêu thời học sinh thật trong sáng, đại khái là tư tưởng không thành thục, có chút luyến ái não tàn. Hai người không ở ký túc xá, giấu cha mẹ thêu một gian phòng nhỏ ở gần trường học, một phòng chính một phòng phụ, vừa đủ hai người.

Ấm áp.

Đến vừa vặn.

Nam ba, Lâm Hàm Băng đi thực tập.

Tiền lương thực tập ít đến đáng thương, lượng công việc lại nhiều, mỗi ngày Lâm Hàm Băng trời tối mới về nhà, thoạt nhìn rất mệt mõi.

Nàng cũng đi làm, không đến hai ngày liền nghỉ.

Quá mệt.

Lâm Hàm Băng sủng nịch mà hôn má nàng, "Không đi làm cũng được, chị nuôi em."

Trình Trạm Nhã ở nhà vẽ tranh, năm ấy khi tốt nghiệp, nàng ở trên mạng đăng tác phẩm truyện tranh nàng sáng tác.

Nàng cùng lão bà hằng ngày.

Ngoài ý muốn, truyện rất nổi.

Tiếng mở cửa vang đến đem nàng từ hồi ức trở về, Trình Trạm Nhã quay đầu lại, "Chị làm việc xong rồi sao?"

Lâm Hàm Băng gật đầu, "Sao lại chưa ngủ?"

Trình Trạm Nhã khép máy tính lại, quấn lấy eo cô, hôn hôn cằm cô, "Đợi chị."

Lâm Hàm Băng đem nàng đưa tới trên giường, "Ngủ đi."

Trình Trạm Nhã lại hôn hôn cô, trong mắt chứa ủy khuất mãnh liệt, "Tỷ tỷ, em rất nhớ chị."

Các nàng đã hai tuần không gặp.

Nghe thấy một tiếng tỷ tỷ, mắt Lâm Hàm Băng hơi co lại, trái tim giật mình một chút.

Trình Trạm Nhã lớn hơn cô vài tháng, nhưng lại thích kêu cô là tỷ tỷ.

Giống như là một loại luyến ái tình thú, hướng dẫn từng bước, mỗi lần đều kêu khiến tâm cô nhộn nhạo.

Lâm Hàm Băng nhẹ nhàng hôn môi nàng.

Mềm nhẹ.

Lại vội vàng.

Trình Trạm Nhã mệt nên ngủ rồi, Lâm Hàm Băng nhẹ nhàng trêu chọc trán nàng, hôn hôn, không tiếng động mà nói một câu ngủ ngon.

Buổi tối mùa hè trôi rất nhanh, buổi sáng 6 giờ mặt trời đã lên.

Các nàng ở tầng cao, thời tiết hơi lạnh, Trình Trạm Nhã trong lúc mơ ngủ xoay người, sờ đến vị trí bên cạnh.

Một mảnh lạnh lẽo.

Trình Trạm Nhã chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt ngọt ngào dần dần bị mất mát thay thế.

Nàng xốc chăn lên, trên người bị làm ra một ít dấu vết, nếu không có, nàng cho rằng chỉ là một giấc mơ.

Xuống giường, mặc lên áo thun tối hôm qua, đi ra phòng khách, trên bàn đặt một ly sữa bò, lạp xưởng cùng trứng ốp la được bày biện chỉnh tề ở trên đĩa.

Trên ly dán một tờ ghi chú.

—— Đợi nguội một chút rồi ăn.

Trình Trạm Nhã mặt không cảm xúc.

Nàng không muốn đợi, chỉ muốn cùng Lâm Hàm Băng ăn đồ vừa nấu ra, còn nóng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net