Chương 2: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất giống ở khách sạn.

TỞ khách sạn còn phải làm thủ tục tới lui, nàng nơi này, trực tiếp nhảy vọt qua.

9 giờ hơn mới về đến nhà, tiếp theo liền chui đầu vào thư phòng.

Trời chưa sáng, người liền đi rồi.

Thời gian cùng nhau ăn bữa sáng cũng không có.

Trình Trạm Nhã bỗng nhiên tự giễu mình.

Lần sau, nàng lại khi nào mới có thể nhìn thấy vợ nàng đây?

Kết hôn 5 năm, chờ đợi  về nhà thật ra cũng không lâu lắm, đợi lâu đến đã thành thói quen.

Lại cũng có chút mệt mỏi.

Nàng kéo ghế dựa ra ngồi xuống, eo có chút bủn rủn.

Các nàng lâu lắm rồi không có làm, Lâm Hàm Băng lại hung lại tàn nhẫn.

Thái dương chậm rãi dâng lên, ánh sáng càng thêm chói mắt, nàng nhìn bữa sáng trên bàn, không có chút hứng ăn uống.

Từng tia nắng ấm chiếu lên mặt nàng, thời gian hồn nhiên bất giác trôi đi.

Nàng ra đây không mang theo điện thoại, tiếng chuông điện thoại từ bên trong phòng truyền ra, dư âm còn văng vẳng bên tai. Đó là âm thanh của dương cầm crusing mà Lâm Hàm Băng thích nhất, mỹ diệu âm phù tiết tấu cảm cực tốt, nàng không biết khi nào mà đặt âm thanh đó làm chuông, cho đến hôm nay cũng không thay đổi.

Điện thoại ở trong phòng, nàng chống tay lên bàn đứng dậy.

Tiếng chuông ngừng, không trong chốc lát lại vang lên, màn hình hiện lên hai chữ.

Bạch Bạch.

Là bạn tốt của nàng.

Phạm Dao Bạch là bạn học thời cao trung của nàng, mới đầu năm học các nàng đã quen nhau, so với Lâm Hàm Băng sớm hơn một chút.

Mới vừa vào cao trung, khung cảnh lạ lẫm cùng với một nhóm người cho nàng thiếu cảm giác an toàn. Chín tháng còn nóng, nàng cùng Phạm Dao Bạch cùng nhau đến phòng ngủ, tên còn không biết, cô nàng đã cho nàng một cây kem.

"Cậu ăn kem không?"

Cả người cô nàng tỏa ra thiện ý làm trong lòng nàng ấm áp, nàng không có cự tuyệt dụ hoặc của cây kem, làm quen được người bạn học đầu tiên.

Năm ấy các nàng mới 16 tuổi.

Nháy mắt một cái, nàng đã là vợ người ta.

Trình Trạm Nhã cười khẽ, nhận cuộc gọi, "Bạch Bạch."

"Đến chỗ nào rồi?"

"Liệu cậu có biết chính mình đã đến trễ tám phút không?"

Trình Trạm Nhã ngẩn ra, bỗng chốc nhớ tới nàng cùng Phạm Dao Bạch buổi sáng nay có hẹn.

Nàng nhìn thời gian, 9 giờ 9 phút.

"Có phải cậu quên rồi đúng không?"

"Thực xin lỗi, Bạch Bạch." Trình Trạm Nhã xin lỗi, lại nói tiếp: "Tớ hiện tại đến ngay."

Tính tình Phạm Dao Bạch từ trước đến nay rất tốt, "Không cần gấp, trên đường cẩn thận."

"Được."

Cúp máy, Trình Trạm Nhã thở dài một hơi.

Lâm Hàm Băng về nhà, làm nàng đau đầu, hoàn toàn đã quên cái hẹn cùng bạn tốt.

Nàng nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo, không kịp trang điểm, đành đơn giản chỉ sơn môi, xong ra cửa.

Trình Trạm Nhã rất ít khi ra ngoài, xe đã lâu không lái, bãi đậu xe đống một tầng bụi.

Ở cửa tiểu khu rất khó gọi xe, nàng không muốn để Phạm Dao Bạch chờ lâu, căng da đầu lái xe đi ra ngoài.

Tới chỗ hẹn, Trình Trạm Nhã vừa mới xuống xe, đã bị chói mắt bởi ánh mặt trời, một lúc sau, nàng mới thích ứng lại.

Tháng 5 bầu trời thật là độc ác.

Buổi sáng dòng người không nhiều, có lẽ đây là thời gian làm việc, cũng có lẽ là do quá nóng.

Ai cũng không muốn ở bên ngoài.

Trình Trạm Nhã bị phơi nắng đến chịu không nổi, bước nhanh về hướng đại sảnh ở giữa, nàng liếc mắt một cái đã thấy Phạm Dao Bạch.

Phạm Dao Bạch mặc váy trắng, mái tóc đen dài được cột gọn, chân tóc hơi cuốn, đôi tay cầm bọc nhỏ, quy củ mà đứng ở chỗ đó.

Trình Trạm Nhã kêu một tiếng, "Bạch Bạch."

Phạm Dao Bạch cũng thấy nàng, đi qua thân mật mà khoác tay nàng, thấy dưới cổ áo nàng có vài dấu đỏ tím, hỏi: "Vợ cậu vừa về sao?"

Nhắc tới Lâm Hàm Băng, Trình Trạm Nhã bỗng thở dài, "Ân, tối hôm qua vừa về."

"Cậu làm sao mà biết được?"

Ánh mắt Phạm Dao Bạch ám muội, chỉ chỉ phía dưới xương quai xanh bản thân,  nói "Dấu hôn."

Trình Trạm Nhã kinh ngạc, theo bản năng mà che đi vị trí Phạm Dao Bạch chỉ, mặt trắng nõn nhiễm hồng nhạt, thần sắc xấu hổ.

"Cậu ra ngoài không để ý sao?"

"Ân."

Nàng đi quá gấp nên chỉ tùy tiện chọn một chiếc váy liền thân màu tím nhạt, rất đơn điệu, là của Lâm Hàm Băng mua, cổ áo hiện lên xương quai xanh làm bộ váy trở nên đặc sắc.

Không nghĩ tới sẽ bị vậy mà xấu mặt.

Nàng kéo kéo cổ áo, ý đồ muốn che một chút.

"Được, đừng đùa giỡn."

"Bịt tai trộm chuông*." Phạm Dao Bạch giễu cợt, thấp giọng nói: "Lần sau nói vợ cậu chú ý chút là được."

* Chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.

"Ách, Bạch Bạch..." Trình Trạm Nhã có chút xấu hổ, tai lặng lẽ đỏ.

Phạm Dao Bạch cười cười, "Cậu a, đi ra ngoài nhiều một chút."

So với lần trước cô nàng gặp tựa hồ nàng lại càng trắng hơn.

Trắng đến không có huyết sắc, lột vỏ trứng gà mới thấy được bên trong, Trình Trạm Nhã yếu ớt đến gió thổi qua liền có thể bị thổi chạy.

Trình Trạm Nhã lắc lắc đầu, "Muốn phác thảo."

"Không phải ngày nào cậu cũng cần ra ngoài, đi dạo một vòng cũng được."

Phạm Dao Bạch nói: "Chúng ta có trong đoàn Blind Box hoạt động, tớ giúp cậu đăng kí nha?"

Ở cơ quan du lịch mà Phạm Dao Bạch làm, cũng là đi khắp nơi, nhưng so với Lâm Hàm Băng càng nhàn một ít.

"Hai ngày một đêm."

"Ra cửa giải sầu, nói không chừng có linh cảm tốt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net