Chương 3: Gặp được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải sầu a.

Trình Trạm Nhã trong lòng cảm thán.

Nàng đã lâu không đi ra ngoài du lịch, sau khi kết hôn, sinh hoạt cả ngày của nàng chỉ quay quanh truyện tranh cùng Lâm Hàm Băng, đại môn không ra nhị môn không mại*. Ngẫu nhiên sẽ trở về nhà ba mẹ tâm sự, không thì cũng chỉ là cùng Phạm Dao Bạch ra ăn một bữa cơm, dạo phố.

* Nghĩa là cửa chính không ra khỏi, cửa thứ hai không bước qua. Ý nói là ở yên trong nhà, không đi đâu hết.

"Blind Box?" Trình Trạm Nhã mơ hồ.

"Đúng vậy, giống với rút thăm trúng thưởng, rút ra chỗ nào liền đi chỗ đó. Ngoài vé máy bay công ty cấp ra, ăn ở đều tự chi trả."

"Ra thế." Trình Trạm Nhã ngộ ra.

"Cậu đăng ký cho tớ đi." Nói, Phạm Dao Bạch không khỏi phân mà đem nàng kéo vào tiệm bánh ngọt, "Ăn bánh kem không?"

Phạm Dao Bạch là người theo chủ nghĩa đồ ngọt, đối với đồ ngọt không có sức chống cự, cô nàng lôi kéo Trình Trạm Nhã, nghiêm túc mà nhìn menu, đôi mắt liền phát sáng.

Nhìn hình là biết trên đó toàn bộ đều là đồ ăn ngon.

Cô nàng gian nan mà nuốt xuống yết hầu, ánh mắt tham lam nhìn ảnh trên menu, hồi lâu không có gọi món.

"Rồi, cái này nói sau đi." Trình Trạm Nhã ý cười nhàn nhạt mà nhìn cô nàng.

"Cậu cứ nói tiếp đi, tớ đều có thể cùng cậu nói chuyện tâm sự."

"Chúng ta cùng nhau đi chơi." Phạm Dao Bạch vừa nói xong, nhân viên cửa hàng đã đi đến ghi món.

"Một phần bánh dâu tây, một phần sầu riêng ngàn tầng."

Lâm Hàm Băng mới vừa về nhà, Trình Trạm Nhã không nghĩ sẽ bỏ lỡ thời gian cùng vợ ở chung, đối với nàng mà nói nó quá xa xỉ.

"Tận dụng thời cơ, thời bất tái lai ha*." Phạm Dao Bạch bổ sung.

* Chớp lấy thời cơ, đừng để lỡ, để mất, vì thời cơ thường khó lặp lại.

"Được, tớ sẽ suy xét." Trình Trạm Nhã nói.

Phạm Dao Bạch không tiếp tục đề tài này, cô nàng múc lên một thìa sầu riêng ngàn tầng mềm mại, bỏ vào miệng sau đó hưởng thụ mà nhắm mắt lại.

"Rất ngon." Phạm Dao Bạch bị chinh phục.

Trình Trạm Nhã cười khẽ, cũng ăn một ngụm, ngọt ngào mềm mại tan ở trong miệng, vị của dâu tây dày đặc tràn đầy trong miệng, thoáng giảm bớt nóng bức mang đến bực bội.

Nàng thở nhẹ.

Nếu là ở cùng Lâm Hàm Băng, nói không chừng hương vị sẽ càng ngọt.

Nhưng cô... hẳn là còn đang bận đi?

Trừ dấu vết trên người buổi sáng, cái gì cũng không có, buổi sáng sắp kết thúc, một tin nhắn cũng không gửi cho nàng.

Nàng cầm điện thoại, như suy tư điều gì.

"Lại suy nghĩ về Hàm Băng?" Phạm Dao Bạch đã ăn thỏa mãn, nhẹ nhàng lau miệng, một chút son môi dính trên giấy.

Tâm tư bị chọc thủng, Trình Trạm Nhã có chút xấu hổ, nàng nhẹ rũ xuống mắt, không nói chuyện.

Bánh dâu tây còn thừa một nửa, nàng do dự chụp một bức ảnh, cố định gửi cho vợ.

Phạm Dao Bạch bĩu môi nói: "Thật hâm mộ các cậu, kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn còn ân ái như thế."

Trình Trạm Nhã cười, "Vậy cậu cũng nên chạy nhanh đi tìm một người đi."

Phạm Dao Bạch lớn lên rất đẹp, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, hai mắt to, cười rộ lên hàng lông mi cong cong giống nguyệt nhi, răng thỏ nghịch ngợm gia tăng chút cảm giác đáng yêu.

Tiểu mỹ nhân như vậy, lại là đứa độc thân từ trong bụng mẹ.

"Tìm không thấy."

"Tớ hoài nghi tớ muốn cô độc sống quãng đời còn lại."

Trình Trạm Nhã không nói tiếp, chỉ là thấp thấp cười nhạt.

Thời đại này hôn nhân đồng tính là hợp pháp, người đồng giới yêu nhau đã không phải chuyện kì lạ. Nàng chưa từng thấy Phạm Dao Bạch cùng người cùng giới hoặc khác giới đi gần, đừng nói là thích ai.

Phạm Dao Bạch ai một tiếng, "Quá đau đầu."

"Đi thôi, chúng ta đi." Phạm Dao Bạch nói: "Sinh nhật của cậu sắp đến, cậu đoán Hàm Băng sẽ tặng gì cho cậu?"

Yêu nhau 5 năm, kết hôn 5 năm, Lâm Hàm Băng cùng nàng trải qua rất nhiều cái sinh nhật, mấy năm nay đại khái là không nhiều, năm trước cô không ở bên nàng, chỉ có trợ lý đưa cho nàng một cái lắc tay, đến nay nàng vẫn mang ở trên tay.

Trình Trạm Nhã nhìn nhìn cổ tay, ánh mắt bỗng nhiên hạ xuống.

Thay vì quà, nàng càng hy vọng Lâm Hàm Băng sẽ ở bên nàng, hoàn chỉnh mà cùng nàng qua một ngày sinh nhật.

Chỉ là......

Tin nhắn vừa gửi đã như đá chìm đáy biển, năm phút, mười phút trôi qua, khung tin nhắn trống rỗng.

Nàng rất hiểu chuyện, rất ít gửi tin nhắn lúc Lâm Hàm Băng làm việc, sợ quấy rầy đến cô.

Có đôi khi nàng thật sự nhớ Lâm Hàm Băng, nàng sẽ mở album ra, một lần lại một lần xem lại những tấm ảnh mà các nàng đã từng chụp chung, giống như nghiện, ngẫu nhiên lại khó chịu, ngẫu nhiên lại ngọt ngào.

Trình Trạm Nhã nghĩ thầm.

Lâm Hàm Băng làm việc xong, sẽ trả lời nàng.

Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Phạm Dao Bạch lại lần nữa khoác tay Trình Trạm Nhã, "Tớ biết, cậu khẳng định sẽ hy vọng Hàm Băng sẽ cùng cậu ở bên cạnh."

"Tớ cảm thấy cậu nên nói với vợ cậu, vợ cậu sủng cậu như vậy, khẳng định là có thể rút thời gian ra."

Trình Trạm Nhã cười cười, ừ một tiếng.

Trung tâm thương mại dần đông người, phần lớn là ở sảnh lớn, tiệm cà phê, và tiệm bánh ngọt các nàng mới vừa ăn, cơ hồ ngồi đầy người.

12 giờ, tới thời gian nghỉ trưa.

Trình Trạm Nhã nhìn điện thoại, khung chat của cô vẫn không có phản hồi, nhưng mẹ của Lâm Hàm Băng lại gửi tin nhắn cho nàng.

—— Tiểu Nhã a, buổi tối con có thể cùng Nhạc Nhạc về nhà ăn cơm không?

—— Bà bà cứ nhắc mãi hỏi các con đâu.

Lâm Hàm Băng là con một, Nhạc Nhạc là tên ở nhà của cô.

Nàng có thể trở về.

Còn Lâm Hàm Băng, Trình Trạm Nhã có chút bất đắc dĩ, nàng về được nhưng Lâm Hàm Băng thì không biết được.

"Làm sao vậy?" Phạm Dao Bạch đưa đầu qua hỏi.

"Mẹ vợ kêu buổi tối về ăn cơm" Trình Trạm Nhã hơi hơi nhíu mày, thần sắc hoang mang lại rối rắm.

"Trở về ăn một bữa cơm làm gì mà lại có biểu tình này."

"Hàm Băng khả năng không rảnh."

Phạm Dao Bạch không hiểu các nàng đều là vợ vợ, tìm người về nhà ăn một bữa cơm cũng sợ tay sợ chân là sao, cô nàng đề nghị, "Gọi điện thoại hỏi một chút xem?"

Trình Trạm Nhã tiếp thu ý kiến bạn tốt, làm ngay, điện thoại gọi đi.

Lòng bàn nàng tay hơi gấp, tút một tiếng tiếp một tiếng mà vang lên, hồi lâu điện thoại rốt cuộc cũng được tiếp, trái tim Trình Trạm Nhã căng chặt nhẹ nhàng buông ra, liếc mắt nhìn Phạm Dao Bạch một cái, cười lên nói một câu bảo bối.

"Xin chào, Lâm tổng còn đang họp, thỉnh ngài một giờ sau lại gọi lại."

Âm thanh lãnh đạm của đầu dây bên kia làm nàng ngẩn ra, theo bản năng cầm điện thoại điện thoại xem lại số, nụ cười trên mặt dần dần giấu đi.

Số nàng gọi chính là số riêng của Lâm Hàm Băng.

Trình Trạm Nhã xác định chính mình chưa từng nghe qua giọng nói này, nhưng nghe rõ thì là giọng của người rất trẻ.

Chỉ là, điện thoại riêng của Lâm Hàm Băng sao lại được người ngoài tiếp?

"Cô là ai?"

"Tôi là trợ lý của Lâm tổng."

"Cô là tiểu Lý?"

Trình Trạm Nhã đã gặp qua trợ lý Lâm Hàm Băng, là một cô gái rất nghiêm túc, giọng nói thanh thúy, đôi mắt to to, lần đầu tiên khi đưa lễ vật cho nàng có chút ngượng ngùng mà kêu nàng là phu nhân.

Thanh âm này rõ ràng không phải.

"Tôi họ Lương." Trong giọng nói chậm rãi có chút không kiên nhẫn.

Lâm Hàm Băng đổi trợ lý?

Trình Trạm Nhã nghi hoặc, hơi hơi nhíu mày, cúp điện thoại.

Phạm Dao Bạch ở gần nàng, toàn bộ đều nghe rõ, nhướng mày, "Đây là thái độ của trợ lý?"

"Chúng ta ở chỗ đó mà như vậy liền bị làm mực xào." Cô nàng làm động tác cắt cổ, tiếp theo liền làm mặt quỷ.

Trình Trạm Nhã bị chọc cười, "Không khoa trương như vậy đi."

"Khoa trương như nào? Vốn dĩ không thể để cho khách hàng cảm nhận một tia bất mãn."

"Mình không phải khách hàng."

"Cậu đương nhiên không phải, cậu là vợ của sếp." Phạm Dao Bạch cười nói: "Đúng rồi, cậu muốn đi qua công ty Hàm Băng không?"

Trình Trạm Nhã hơi giật mình, lắc đầu.

Nàng trước nay không hay đến công ty, tốt nghiệp xong liền kết hôn, sau đó vẫn luôn ở trong nhà vẽ tranh.

Mới đầu Lâm Hàm Băng lo lắng nàng sẽ buồn, mời nàng đến công ty chơi mấy ngày, nhưng nàng không đi, nàng học kinh doanh, để có thể cùng cô nói chuyện công việc, nhưng thứ nàng học được đại khái không phải dùng đến.

"Đi xem đi."

"Nếu đến đó, chờ vợ cậu họp xong, hai người còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm gì đó." Phạm Dao Bạch nói.

Trình Trạm Nhã nhìn cô nàng, tâm động, "Ân."

Phạm Dao Bạch không đi cùng nàng, nói không muốn làm bóng đèn, vì thế rời trung tâm thương mại liền đi về nhà.

Chút nữa là có thể nhìn thấy vợ, Trình Trạm Nhã cầm tay lái, lòng bàn tay có chút mồ hôi, đáy mắt chứa đầy chờ mong hưng phấn.

Lâm Hàm Băng thấy nàng, có bất ngờ không nhỉ?

Trình Trạm Nhã cười khẽ, mở hướng dẫn ra, khởi động xe.

Trước kia nàng không hiểu Lâm Hàm Băng vì sao bận rộn như vậy, hiện tại giống như có chút đã hiểu.

Nàng đứng ở dưới lầu tòa cao ốc, có chút kinh ngạc.

Sau một lúc lâu, nàng mới nhấc chân dài.

Trước cửa có ba cô gái xinh đẹp đứng, mặc áo sơmi màu lam nhạt, trong đó có một cô gái đi đến chổ nàng, "Chào ngài, xin hỏi có thể giúp được ngài cái gì ạ?"

"Xin chào." Trình Trạm Nhã cử chỉ thong dong, lễ phép nói nhỏ: "Tôi tìm Lâm Hàm Băng."

Cô gái sửng sốt, khóe miệng mỉm cười, đem nàng trên dưới đánh giá một phen, trong nháy mắt bị kinh diễm.

Người trước mắt mặc chiếc váy màu tím nhạt dài đến đầu gối, cổ áo hoàn mỹ mà bày ra xương quai xanh của nàng, một vòng thành ren trường tụ, có thể thấy cánh tay trắng mảnh khảnh, tóc dài mềm mượt vén ở sau tai, không chút phấn son, nhưng cũng đủ làm người liếc mắt một cái liền động tâm.

Cô gái lặng lẽ đỏ mặt, hỏi: "Xin hỏi có hẹn trước không ạ?"

Trình Trạm Nhã: "Không có..."

"Như vậy thì..." Mặt cô gái lộ vẻ khó xử, đối mặt với mỹ nhân như vậy, lời nói từ chối căn bản nói không nên lời.

Trình Trạm Nhã biết chức trách của cô gái, nhỏ giọng: "Không sao, tôi ở chỗ này đợi một lát."

Cô gái gật gật đầu, đưa cho nàng ly nước ấm, chỉ nàng lại sô pha đại sảnh để nàng ngồi.

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Cô gái cười rộ lên đôi mắt mị mị thực đáng yêu.

Trình Trạm Nhã cười khẽ, chuẩn bị gọi cho Lâm Hàm Băng, khóe mắt lúc này lại thoáng nhìn thấy hình bóng quen thuộc.

Không phải vợ nàng chứ là ai.

Nàng buông điện thoại, nở nụ cười chuẩn bị đi đến, thì một thân ảnh khác lại nhanh hơn nàng một bước. Các nàng cách khá xa, Trình Trạm Nhã nghe không rõ hai ngươi họ nói gì, chỉ nhìn thấy vợ nàng đối với cô gái kia nhợt nhạt cười ôn nhu.

Trình Trạm Nhã môi khẽ nhếch, đầu ngón tay run rẩy, trong khoảng khắc, ý cười trên mặt cứng đờ, cuối cùng khóe miệng nhấp thành một cái tuyến.

Lâm Hàm Băng bên ngoài có tình nhân?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC