1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hoa gia thịnh năm thứ 29, ngày mồng một tháng bảy, tin tức bát quái mới nhất của hoàng gia, sôi trào toàn bộ đế kinh.

Một đội thương nhân người Hồ sau khi kiểm tra xong giấy thông quan, đi vào trong chợ tây, bọn họ ngày đêm vội vàng, rất là mệt mỏi, đi vào quán nhỏ, gọi bát canh lòng dê, hỏi chủ quán: "Mộ Khinh Trần? Phò mã của Mục Ninh trưởng công chúa Mộ Khinh Trần?"

Quán chủ gật gật đầu, vui vẻ hớn hở mở nắp nồi, hơi nước nháy mắt cuồn cuồn bốc lên.

Một người Tân La từ bên ngoài khoanh tay đi vào: "Người được thánh thượng khâm phong học sĩ thứ 19, Mộ Khinh Trần?"

Quán chủ lại gật gật đầu, nói, đúng vậy.

Thoáng chốc, đội thương gia người Hồ bất ngờ, người Tân La cũng thế, đều cao giọng kêu lên, đặt câu hỏi: "Chính là người được mọi người gọi là "Mông lão hổ" Mộ Khinh Trần?"

Nếu người nào dám trêu chọc Mộ Khinh Trần, nàng sẽ trong vòng ba ngày đã đào toàn bộ phần mộ tổ tiên nhà người đó lên, sau đó kéo thi thể mười tám vị tổ tông bên trong ra ngoài dùng roi đánh, để cho lão tổ tông phải báo mộng với ngươi về Mộ Khinh Trần!

Trong lòng Mộ Khinh Trần không hề có luân thường đạo lí, là một người đại biểu cho táng tận lương tâm.

Kinh thành, hoàng thành, cung thành, phàm là có mạng sống đi tới nơi nào, đều nhìn hướng đi của Mộ Khinh Trần mà đi vòng lại, tôn sùng là khuôn vàng thước ngọc.

Hai người thổn thức không thôi, than thở nói: "Quả nhiên, làm ác đều gặp quả báo."

Loảng xoảng.

Chủ quán sợ tới mức đánh rơi nắp nồi xuống đất, hắn ra dấu im lặng, ý bảo bọn họ nên lựa lời mà nói. Nhưng vừa quay đầu lại, bên trong quán đã chật kín người, đến từ Phất lâm, Ba Tư, Đại Tần, Tiểu Bột Luật...... khẩu âm dị quốc sôi nổi vang lên, muốn hắn kể lại chuyện trăm năm khó được chứng kiến "Sét đánh trước cửa" này.

Quán chủ không có cách, phỏng đoán bọn họ phần lớn hôm nay mới đến kinh, đành phải đem chuyện bát quái hôm qua nói cho bọn họ nghe: "Việc này nói ra thì rất dài, nên ta sẽ nói tóm tắt với các vị. Chủ yếu là quán nhỏ này của ta còn phải làm kinh doanh......"

Vài người chờ không kiên nhẫn, thét to vài câu, nói hắn mau đem ngọn nguồn, chi tiết kể ra nhanh.

Chủ quán ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, nghiêm túc nói: "Gây ra nguyên nhân là việc hôm qua Mộ Khinh Trần muốn hưu thê, bỏ rơi trưởng công chúa!" Hắn sợ chính mình nói được không đủ rõ ràng, cường điệu nói, "Bỏ rơi trưởng công chúa Mục Ninh, Thường Thục!"

"A!"

Mọi người kinh hãi.

Công chúa triều Đại Hoa địa vị tôn quý, chỉ có các nàng bỏ phò mã, nào có phò mã nào dám bỏ các nàng.

Quán chủ làm ra biểu tình khoa trương: "Kết quả có thể nghĩ, long nhan tức giận! Cái này kêu cái gì? Cơn giận của Thiên tử, cũng như là trời giận. Cho nên nha," hắn thương tiếc nói, "Giờ Dậu canh ba, nàng mới ra Chu Tước môn, đã bị một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào đầu! Khiến cho Ngô Kim thị vệ đang tuần tra, sợ tới mức đều ngã xuống ngựa!

"Ô ô!"

Một người Nhật Bản ném cây quạt ra, dùng tiếng Hán không lưu loát của mình, tò mò hỏi:  "Trưởng công chúa Mục Ninh uyển chuyển thanh nhã, tài mạo vô song, đối với Mộ phò mã xưa nay ân ái, huống hồ...... Mộ phò mã thông minh tuyệt đỉnh, sao lại làm ra việc hưu thê, lẽ nào là công chúa đã phạm sai lầm gì?

Trong đó nhất định có mờ ám.

"Chuyện này làm sao ta biết được. Bí mật của hoàng gia, đâu phải để chờ bọn tiểu nhân chúng ta nhìn trộm? Chỉ là, Mộ Khinh Trần...... sợ là nàng không sống nổi." Một đạo sét này đánh xuống dưới, tất nhiên đem người bị đánh, đánh thành ngoài cháy trong mềm. Quán chủ nhún nhún vai, quay đi nhìn miếng ngói ở phía chân trời xa xăm, ánh mắt sâu xa, hắn nhấc tay chống cằm, rơi vào trạng thái trầm tư ......

Mọi người đi theo chỉ dẫn của chủ quán, tinh thần cũng đều mơ hồ.

Ánh nắng gay gắt như lửa thiêu đốt, chiếu đến cửa chợ phía tây, về phía Đông Bắc, đến cửa lớn của vương trạch thập lục.

Vương trạch thập lục, phủ Mục Ninh trưởng công chúa, Úc Hoa Trai.

Gạch xám trắng. Sân viện to như vậy. Bên trong viện, tiếng bước chân hỗn loạn, thái y, tì nữ, ma ma, binh phủ...giống như con quay, chạy qua chạy lại.

Phía bên phải hành lang dưới, một nữ tử y phục xanh lam đứng ở trong gió nhẹ, chất liệu y phục tơ tằm, dệt mỏng như cánh ve, làm nổi bật nàng lên như một con bướm nhẹ nhàng linh hoạt.

Tay phải của nàng xếp mặt quạt lụa màu hồng nhạt lại, bởi thân thể nàng run rẩy nên dải lụa của cây quạt hoa đào cũng lay động theo từng hồi, mà cung nhân hai bên trái phải đều quỳ hết bên dưới, mỗi người đều cuộn tròn thân mình, mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ chảy dài trên mặt phấn, rồi theo xương lông mày nhỏ giọt xuống đất.

Quanh hơi thở, tất cả đều là mùi thuốc, hương vị càng lúc càng mãnh liệt, giống như tiếng chuông báo tang đang vang lên dồn dập.

Cửa viện trước mở ra, trục cửa "kẽo kẹt" một tiếng.

Một nhóm lão thái y râu tóc bạc phơ, thất tha thất thểu ra tới, ba hồn bảy vía như bay mất một nửa.

Thái y lệnh Lâm Uyên nức nở nói: "Trưởng công chúa điện hạ, xin thứ cho lão thần bất lực!" Hắn than thở khóc lóc, cùng với mọi người chắp tay, dập đầu: "Y thuật của hạ quan nông cạn, thật sự không biết thuốc nào có thể trị được người bị thiên lôi đánh."

Thường Thục nắm quạt hoa đào, ngón tay dần dần bóp chặt, khớp xương lộ ra vô cùng tái nhợt.

Một hồi lâu, âm thanh nàng hơi run rẩy: "Phò mã hiện tại như thế nào?"

"Bẩm, đã hết sức hấp hối, không còn cứu chữa được nữa."

Thường Thục nghe vậy, lập tức lung lay, lảo đảo một cái, ngã vào thành lang dọc theo viện.

Tiếng khóc của nhóm tì nữ thoáng chốc vang lên, dần dần, dần dần hội tụ thành luồng, vang vọng trong sân, hệt như các tu sĩ đang tụng kinh tiếng Phạn, dư âm lượn lờ.

Giữa chân mày Mộ Khinh Trần hơi hơi nhíu lại, chỉ cảm thấy có âm thanh gì đó quấy rầy thanh mộng của nàng. Mà cảnh vật trong mộng phủ một màu đen nhánh, mơ hồ còn có đám sương bao phủ bên trong.

Chúng hóa thành lưới đánh cá, bắt nàng giam bên trong, làm nàng không thể cử động, thân lưới dần dần xoắn chặt, như là cắt đứt lồng ngực nàng, nàng đau đớn giãy giụa cùng hô to, lưới đánh cá đột nhiên đứt đoạn.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, thở gấp từng ngụm, từng ngụm.

Trước mắt hết thảy đều rất quen thuộc, thảm Ba Tư quen thuộc, lư hương mạ vàng sáu góc quen thuộc, rèm sư tử quen thuộc.

Mộ Khinh Trần thoáng an tâm, vỗ vỗ ngực, tự an ủi mình, nhưng vỗ vỗ liền cảm thấy không đúng lắm.

Tại sao ta lại bó ngực!

Nàng liền cúi đầu xoa xoa ngực, tuy rằng thực bằng phẳng, nhưng vẫn có một điểm nhô lên cần thiết.

Từ từ, vì cái gì mà ta muốn bó ngực? Trước kia có bó không? Hay là vì muốn che giấu thân phận nữ nhân của ta?

Tê ——

Sao đầu lại đau như vậy?

Mộ Khinh Trần giơ tay ấn xuống huyệt Thái Dương, nỗ lực nhớ lại. Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Thường Thục đứng ở cửa.

Thường Thục mấp máy môi một lúc lâu, đáy mắt kích động cùng vui sướng không cần nói cũng biết, vội vàng chạy tới, nhào vào trong lòng nàng, nửa tức giận nửa oán trách nói: "Ngươi làm ta sợ muốn chết!"

Thân mình Thường Thục thơm ngào ngạt, mềm mại, làm cho trong lòng Mộ Khinh Trần động lên một cái, đang muốn đưa tay ôm nàng lại, trên cổ đột nhiên lại thấy lành lạnh. Đó là nước mắt của Thường Thục, chảy dài xuống phía dưới, đến xương quai xanh, đến xương sườn thứ nhất, rồi đến ngực...

Ngực!

Thần sắc của Mộ Khinh Trần lập tức hoảng hốt, một phen đẩy Thường Thục ra, vội lấy chăn gấm ôm vào trong ngực.

Thường Thục không nghĩ nhiều, lại ngồi dậy, lo lắng mà nâng mặt nàng: "Ngươi không khoẻ à?"

Nàng không đợi Mộ Khinh Trần trả lời, vội vã rời đi đường cũ, khi trở về, một đám lão nhân đi theo phía sau. Vị đi đầu kia là cái đầu to, Mộ Khinh Trần biết hắn, là thái y lệnh Lâm Uyên, nhóm hoàng tử, hoàng nữ đều ngầm sau lưng gọi hắn là "Uyên đầu to".

Hắn cùng các thái y liếc nhau, làm như khó mà tin được Mộ Khinh Trần có thể từ trước cửa quỷ môn quan mà trở về, tiến lên hai bước, đánh giá sắc mặt Mộ Khinh Trần, nàng lúc bệnh và ngày xưa đều giống nhau, mặt mày thanh lãnh, đôi mắt có giấu hai phân mỉa mai: "Mộ phò mã, thỉnh ngài đưa tay ra, hạ quan sẽ bắt mạch cho ngài."

Đột nhiên ánh mắt Mộ Khinh Trần như dao găm nhìn về phía hắn.

Lâm Uyên thấy mắt Mộ Khinh Trần lộ ra tia hung ác, thì co đầu lại như rùa, trong lòng cảm thán, xong rồi xong rồi, nhất định là muốn đào phần mộ tổ tiên nhà ta lên.

Thường Thục vỗ vỗ bên ngoài chăn của Mộ Khinh Trần, ý bảo nàng đừng cử động, rồi lại nói vài câu trấn an với Lâm Uyên.

Lâm Uyên có Thường Thục che chở, lá gan thoáng lớn hơn, lấy từ hòm thuốc ra cái gối nhỏ, đưa đến trước mặt Mộ Khinh Trần, thỉnh nàng đem tay gác lên trên.

Mộ Khinh Trần như gặp phải kẻ thù.

Sao, bắt mạch?

Chẳng phải là sẽ biết thân phận nử tử của ta.

Lâm Uyên đã cao tuổi, không chịu nổi Mộ Khinh Trần tra tấn tâm lí hắn như vậy, nên sau lưng như có gai nhọn đâm vào. Hắn lấy gối nhỏ về, cùng giải thích với Thường Thục, tinh thần phò mã hoảng hốt, sợ là đã chịu kinh hách, vì vậy hạ quan trước kê thuốc an thần.

Thường Thục cũng phát hiện Mô Khinh Trần có chỗ không đúng, nàng gọi Sơ Nguyệt cô cô, trước phân phó bà dẫn Lâm Uyên đi Chiêu Bồng các.

Chúng thái y thấy thế, lần lượt hành lễ với Thường Thục, tranh nhau theo đuôi mà đi, dường như chậm một bước, Mộ Khinh Trần sẽ liền đem bọn họ ăn tươi nuốt sống vậy.

Thường Thục không chút nào để ý, tâm tư đều đặt hết lên người Mộ Khinh Trần, nàng dùng tay áo lau cái trán ướt đẫm mồ hôi của Mộ Khinh Trần: "Sao lại không để Lâm Uyên xem giúp ngươi một cái? Hay là ngươi đói bụng? Ta liền kêu phòng bếp làm chút thức ăn đem tới cho ngươi, được không?"

Mộ Khinh Trần co rụt lại, hai tay nắm vào nhau, hành lễ với nàng, nghiêm trang nói: "Tâm ý của công chúa, vi thần xin nhận, chỉ là chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là phu thê giả trên danh nghĩa, thân mật như thế này, thật là không ổn."

Nói xong, nhìn xung quanh bốn phía, lại thêm một câu nữa, hôm nay là vi thần quá phận.

Nói xong liền nhảy xuống giường, ngủ thẳng tắp trên mặt đất, phút cuối cùng còn không quên dùng chăn gấm trong lòng ngực bọc chính mình lại như một con côn trùng lớn.

Nàng xoay đầu, ngoan ngoãn chớp mắt với Thường Thục, trong mắt viết: "Giao ước trong ba năm ngủ riêng với nhau, nhưng ta đột nhiên lại nằm trên giường của người, thật sự ngượng ngùng."

Thường Thục dùng tay duy trì lau mồ hôi, cái gì? Phu thê giả? Thần sắc nàng trầm xuống, phẫn nộ nói: "Mộ Khinh Trần, ngươi không khoẻ thì nói ra đi."

Đầu tiên là chạy đến trước mặt phụ hoàng ầm ỉ đòi hoà li, hiện tại lại muốn ngủ riêng, một bộ dạng bụng dạ hẹp hòi của nàng, một chút cũng không giống gia chủ (alpha).

Mộ Khinh Trần thành khẩn nói: "Công chúa hiểu lầm, vi thần vẫn khoẻ."

"Hôm qua ta đánh ngươi...... Là ta không đúng,"

Thường Thục nhớ Mộ Khinh Trần còn bệnh, bước đến bên người nàng ngồi xổm xuống, bàn tay ấm áp dán lên má phải Mộ Khinh Trần, đau lòng nói: "Đánh đau ngươi."

"Vi thần làm sai, công chúa giáo huấn vi thần là phải."

Thường Thục nghi hoặc, kỳ quái vì sao nàng xa lạ với mình? Đột nhiên, lại nghe Mộ Khinh Trần nói thêm một câu: "Xưa nay phò mã đều là nô tài của công chúa, chủ tử giáo huấn nô tài càng là có tình có lí."

"Ngươi!"

Thường Thục lạnh mặt, hung hăng đứng lên: "Giỏi, Mộ Khinh Trần ngươi làm tốt lắm!" Nàng thở hồng hộc, cũng không quay đầu lại, đi rồi, nhưng khi đi tới cửa, lại đứng im, dường như đang đợi Mộ Khinh Trần giữ lại.

Mộ Khinh Trần đột nhiên bừng tĩnh, vội vàng xốc chăn lên, đứng dậy, sau đó quỳ xuống, cung kính dập đầu với nàng một cái: "Cung tiễn điện hạ."

Thường Thục tức giận đến thiếu chút nữa ngất.

Phất tay áo một cái, bước ra ngạch cửa, đi xuống bậc thang.

Vừa lúc gặp một trận gió mát thổi qua, chuông gió trong hành lang phát ra tiếng leng keng leng keng giòn vang, như xa mà gần, Thường Thục nghe được, hơi thư thái một chút, nàng mở quạt hoa đào ra, che đi mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.

Dưới hành lang, Sơ Nguyệt cô cô dẫn theo một nhóm tì nữ, hai người một hàng, di chuyển ngay ngắn, trật tự ở phía sau Thường Thục, các nàng mặc một bộ váy áo màu xanh lam, xa xa nhìn lại, giống dùng bút lông cừu vẽ ra một cái đuôi ở đằng sau. Các nàng đi theo Thường Thục vòng qua ao nhỏ ở viện giữa, vòng sang Nguyệt môn, vòng lên đường mòn đầy đá vụn.

"Công chúa, nô tỳ đã đưa Lâm Uyên đi chiêu bồng các chờ gọi." Sơ Nguyệt cô cô hồi bẩm nói.

Thường Thục không trả lời, phân phó nói, đi nhanh gọi Ngưu Cúc Hoa về hầu hạ bên người phò mã.

Sơ Nguyệt đáp một tiếng, rũ mi gật đầu, lui qua một bên, đi về phía sau.

Ngưu Cúc Hoa là tiểu hoạn quan bên trong phủ công chúa, vóc dáng không cao, một thân thịt mỡ, bất quá làn da trắng như tuyết, nên người ngoài gọi là "Tuyết trắng công công".

Mộ Khinh Trần bị sét đánh đúng lúc hắn vừa vặn ở góc bung dù, nên lãnh được tội danh không ra sức bảo vệ chủ, trước mắt đang phạt quỳ ở tiền viện.

Nghe Sơ Nguyệt nói Mộ Khinh Trần tỉnh, Ngưu Cúc Hoa vội bò dậy mà khóc sướt mướt, khập khiễng chạy về hướng Úc Hoa Trai, chân tay hắn vụng về, trên đường bị ngã mấy lần.

Chờ chạy đến trước mặt Mộ Khinh Trần, gương mặt mập mạp của Ngưu Cúc Hoa đã là một khối bầm bầm tím tím, ha
nước mắt nước mũi lem nhem, khóc lóc đối Mộ Khinh Trần nói: "Phò mã, ngài không có việc gì thì tốt, ngài nếu có bất trắc gì, trưởng công chúa có thể sẽ đem nô tài chôn cùng người."

Mộ Khinh Trần với hắn tình cảm thâm hậu, lau mặt hắn, hỏi: "Công chúa phạt ngươi?"

Ngưu Cúc Hoa xua xua tay: "Nô tài không bảo vệ người, công chúa trừng phạt nô tài là đúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aob #bhtt