2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngưu Cúc Hoa khóc nức nở, đến nỗi hai gò phúng phính thẳng căng, cũng run lên. Một lúc lại nghi ngờ hỏi: "Sao ngài lại ngủ dưới đất?"

Mộ Khinh Trần thuận miệng nói: "Trời quá nóng, trên sàn nhà mát hơn."

Ngưu Cúc Hoa ngơ ngác gật đầu, cảm thấy nàng nói có lý, trên sàn nhà lót gỗ bách, độ ấm vô cùng thích hợp. Vào thời gian giữa hè, thì đúng là một nơi hoàn hảo để nằm ngủ.

"Vậy để nô tài trải giường đệm cho người nằm." Ngưu Cúc Hoa ngừng khóc thút thít, đi vòng qua tấm bình phong, chạy vào gian phòng bên trái, lúc sau lại vui vẻ chạy về, trên tay có thêm một cái giường nệm.

Hắn thành thạo trải lên sàn nhà, nâng bốn cái chân lên: "Sàn nhà rất cứng, nô tài sợ ngài không thích, nên trải giường đệm dày, nhà kho cũng mới chọn mua được loại trầm hương nhất phẩm, tổng cộng được 20 bao, lát nữa nô tài nói bọn họ đem đến, xua côn trùng dưới sàn."

Mộ Khinh Trần liếc mắt, chỉ nói hắn lại tái phát tật xấu lải nhải, rồi tìm cái cớ tống cổ hắn ra ngoài.

Ngưu Cúc không nỡ rời xa nàng, dập đầu với nàng một cái, lúc này mới đứng dậy đi đến trước cái bồn, bưng chậu nước lên rồi bước ra ngoài, thuận tiện còn ném chiếc khăn bông trắng lên đầu vai, dự định mang nó đi theo.

Hai mắt Mộ Khinh Trần nhất thời toả sáng, cảm thấy chiếc khăn này thật vừa vặn để bó ngực mình, lập tức gọi hắn: "Cúc Hoa, đưa cái khăn cho ta."

Ngưu Cúc Hoa nhăn nhó vài cái, đặt chậu nước xuống, đưa chiếc khăn cho nàng.

Mộ Khinh Trần cầm lấy hai góc chiếc khăn, đem nó lật trái phải quan sát, dùng ngón tay làm thước đo, đo kích cỡ của chiếc khăn.

Tốt, chiều dài phù hợp, thân hình ta gầy ốm, ước chừng có thể quấn một nửa vòng trên lại.

Sau đó Mộ Khinh Trần vùi mặt vào nó hít sâu một hơi.

Ngưu Cúc Hoa kinh hãi, sợ tới mức từ giọng Thành Đô nói ra giọng ngoại ô Thành Đô: "Phò mã, đó là khăn lau chân!"

Mộ Khinh Trần cứng lại như tượng: Ta đào mộ tổ tiên nhà ngươi!

"Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!" Ngưu Cúc Hoa dập đầu bịch bịch, đem chậu nước đẩy đến trước người Mộ Khinh Trần, thỉnh nàng rửa sạch.

Mặt nước yên tĩnh, theo ánh sáng trong phòng, có thể chiếu rọi ra gương mặt vô cùng phẫn nộ của Mộ Khinh Trần. Nàng nghi ngờ mà ngắm chính mình trong nước, hỏi, cái này...... không phải là nước rửa chân nữa chứ.

Ngưu Cúc Hoa hiểu được nàng không giận, nhanh nhẹn một lần nữa mang chậu nước qua, đợi cho nàng rửa mặt xong, lại cho tì nữ chờ bên ngoài mang khăn vứt đi, miễn cho Mộ Khinh Trần trong lòng không thích.

Chờ sau khi hết thảy thỏa đáng, phòng ăn cũng đưa cơm canh đến, đều là món ăn thanh đạm, Mộ Khinh Trần bệnh nặng mới khỏi, rất là mệt mỏi, không ăn uống gì, chỉ qua loa nếm mấy miếng anh đào Tất La rồi từ bỏ.

Ngưu Cúc Hoa cầu xin nàng ăn chút đồ nóng, dù chỉ là uống cháo thì hắn cũng coi như có thể nói rõ ràng với trưởng công chúa.

Mộ Khinh Trần cũng không để ý tới, ra vẻ lơ đãng mà phân phó hắn: "Ngươi tìm một cái khăn nữa mang lại cho ta, độ rộng giống cái vừa rồi, nếu được thì còn phải dài hơn chút, tốt nhất là dài như tấm lụa trắng." Ta phải dùng nó để bó ngực.

Hai mắt của Ngưu Cúc Hoa trừng to, giống như hai cái bánh xe, ngực hắn phập phồng kịch liệt, té sấp trên khung cửa, dùng âm thanh nam tử bén nhọn lại cao chỉ hoạn quan mới có, hô: "Mau đi thông truyền với trưởng công chúa điện hạ, phò mã muốn dùng khăn lau chân để thắt cổ."

Mộ Khinh Trần: Ta đào mộ tổ tiên nhà ngươi.

Nàng che miệng Ngưu Cúc Hoa lại, kéo hắn trở về, trong lòng nói, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bại lộ thân phận nữ tử của ta: "Bó...... Ta không cần khăn, ngươi ngoan ngoãn, không làm ồn được không?" Vừa nói vừa làm cái động tác cắt cổ.

Đây là...... Muốn cắt đầu hắn!

Ngưu Cúc Hoa gật đầu như giã tỏi, tự giải cứu cái miệng nhỏ từ trong tay Mộ Khinh Trần, sau đó dập đầu bang bang, khẩn cầu nàng đừng sinh khí với trưởng công chúa, rốt cuộc "Tình yêu quý giá, nhưng sinh mệnh càng quý giá hơn" "Trong thiên hạ có ngàn ngàn vạn vạn công chúa, ngươi vui vẻ thì mỗi ngày đều đổi".

Không đáng tự sát vì trưởng công chúa.

Hôm qua Mộ Khinh Trần cãi nhau với trưởng công chúa, toàn bộ quá trình hắn đều thấy, trưởng công chúa từ trước đến nay đoan thục thế nhưng tát Mộ Khinh Trần một cái, làm thị tì bọn họ sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống.

Mộ Khinh Trần ngại hắn nói quá nhiều lời, không thú vị mà xua xua tay, vòng đến sau bình phong thay quần áo.

Thời tiết càng thêm nóng bức, chất liệu may mặc tự nhiên mỏng đi, nàng thay lãnh bào màu xanh nhạt, ở ngoài khoác một áo dài cộc tay xanh lam, đai lưng cột thành hai nút, ở giữa còn treo túi thơm cùng túi lớn. Mộ Khinh Trần lại lo lắng không ổn, đôi tay để ở trước ngực như suy tư gì: "Cúc hoa, ngươi lấy bộ trung y tới cho ta."

Trung y có màu trắng là chính, là quần áo phải mặc đầu tiên vào trong người.

Ngưu Cúc Hoa không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng đổ mồ hôi, muốn đổi bộ mới. Nên mở tủ quần áo, lấy ra hai bộ, một bộ trắng thuần, một bộ có hoa văn rậm rạp, hắn cẩn thận đem chúng khoác trên đỉnh bình phong: "Nô tài chuẩn bị cho ngài hai bộ, ngài lựa chọn đi."

Hai bộ trung y bị Mộ Khinh Trần kéo ầm một cái rơi xuống.

Ít khi, nàng đi vòng ra từ sau bình phong, nhìn qua cả người quả nhiên nàng ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng khoan thai, tao nhã lịch sự, mái tóc đen nhánh của nàng rũ ở sau lưng, trong từng tia nắng dưới ánh mặt trời, lập loè có điểm bóng loáng.

Mỗi người ở đế kinh đều nói Mộ Khinh Trần là đệ nhất mỹ nhân, cho nên năm đó trưởng công chúa Mục Ninh mới ở trong điện Ánh Hồng, trong 77 vị đệ tử áo đen, liếc mắt một cái lập tức nhìn trúng nàng, ban Tỉ Dực Điểu chạm ngọc, lấy làm tín vật đính ước.

Ngưu Cúc Hoa xem thời cơ, linh hoạt đi qua lưng thùng nước, đỡ Mộ Khinh Trần ngồi xuống trước gương đồng , giúp nàng quấn một cái búi tóc lên, lại giúp nàng đeo một cái chắn tóc lên đỉnh đầu, đột nhiên, hắn phát hiện không đúng...... nhìn Mộ Khinh Trần qua gương, lại quay đầu nhìn xem người thật của Mộ Khinh Trần, tầm mắt thừa cơ chuyển xuống, chuyển qua chỗ cổ áo Mộ Khinh Trần.

Một, hai, ba......

Má ơi, sao lại có ba tầng giao lãnh, là đem ba bộ trung y đều mặc ở trên người sao.

"Ngài, ngài, mặc nhiều như vậy không nóng sao?"

Nếu không phải vì ngươi, ta có thể ra thứ hạ sách này sao? Mộ Khinh Trần mắt phong quét về phía hắn, đáy mắt trộn lẫn cảnh cáo: "Ta lạnh."

"Nhưng ngài mới vừa nãy còn nói trời nóng muốn ngủ dưới đất nha."

"...... Sét đánh để lại di chứng, tự nhiên lạnh tự nhiên nóng không được sao?"

Lý do này nói ra thật không được hợp lí. Nhưng Ngưu Cúc Hoa lại có cái đầu nhỏ đơn thuần: "Vậy ngài trực tiếp mặc cái áo đôi đi, bên trong có lót bông vải, nói chung có thể ấm áp một chút."

Mặt trời chói chang, sợ là làm ta nóng tới chết! Mộ Khinh Trần đứng dậy phủi phủi ống tay áo, tức giận liếc Ngưu Cúc Hoa. Thân hình nàng cao ráo, so với Ngưu Cúc Hoa muốn cao hơn nửa cái đầu, trên cao nhìn xuống, rất có cảm giác áp bách.

Ngưu Cúc Hoa không cốt khí, co rúm lại, thay đổi đề tài: "Ngài muốn ra khỏi phủ sao, vẫn là đừng, ngài bệnh nặng mới khỏi cần tĩnh dưỡng mấy ngày, nếu trưởng công chúa biết nô tài tùy ý ngài ầm ĩ, lại muốn trách phạt nô tài." Hắn rũ mắt, nhìn đến đầu gối vẫn còn đau của mình.

Mộ Khinh Trần không để bụng, dạo bước đến bên cửa sổ, đốt ngón tay xanh nhạt chỉ ra ngoài bệ cửa sổ, lười nhác trả lời một cái: "Không thấy được tam phò mã đang đợi ta cứu mạng sao?"

Ngưu Cúc Hoa nhìn theo ánh mắt của nàng, thì thấy ở phía đông nam, một con diều chim én đang bay nghiêng ngả, lảo đảo, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, tư thái này, giống như chim chóc đang bị tê mỏi.

Còn đây là tín hiệu cầu cứu của tam phò mã!

Tam phò mã Đại Hoa gọi là Tiểu Bạch, dáng người tuấn tiếu, phong lưu vô hạn, được xưng đệ nhất ăn chơi trác táng của Đế Kinh. Không phải dạo ở thanh lâu, thì chính là đi dạo ở trên đường thanh lâu.

Mà tam công chúa Thường Diên, không phải ở thanh lâu túm phò mã, thì cũng đi bắt phò mã ở trên đường.

Mộ Khinh Trần với Tiểu Bạch cùng tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình thân hậu, Mộ Khinh Trần từng hứa hẹn với nàng, nếu bị tam công chúa khó xử, liền ở Đông Nam giác thả diều, đến lúc đó, Mộ Khinh Trần chắc chắn ra mặt cứu giúp.

Mà nguyên nhân Tiểu Bạch cầu cứu Mộ Khinh Trần vĩnh viễn chỉ có một —— dạo thanh lâu bị Tam công chúa phát hiện!

"Tam phò mã thật đúng là bướng bỉnh từ trong xương!" Ngưu Cúc Hoa khâm phục, đi cùng Mộ Khinh Trần ra cửa phòng, bước dưới trời nắng.

Ai nha ta đi, quá nắng, nắng đến cả người đều nóng lên!

Mộ Khinh Trần đột nhiên lùi chân về, bước nhanh vòng đến bên trái hành lang, nàng đứng ở dưới bóng tối của cột trụ ở đó, lấy tay làm quạt, giúp mình quạt gió.

Ai ——

Làm người đã khó, làm phò mã càng khó, làm một phò mã nữ cải nam trang càng thì khó càng thêm khó.

Ngưu Cúc Hoa đuổi theo, tiếp tục lải nhải: "Xin ngài, ta trở về đi."

"Lại lải nhải ta liền xé miệng thối của ngươi!"

Ngưu Cúc Hoa chạy một vòng quanh cột ở hành lanh, mặt bánh bao béo nhăn thành nếp gấp.

Mộ Khinh Trần gõ một cái lên đầu hắn, mang hắn cùng nhau quanh co lòng vòng bước ra cửa phủ.

Ở xa, xa phu Ngư bá trước tiên để cây thang nhỏ xuống, chờ đợi Mộ Khinh Trần lên xe, nhưng Ngưu Cúc Hoa làm như không quá vui: "Sao xe ngựa này không có mái hiên? Hôm nay trời nóng nực, bốn phía xe ngựa đều thông gió, không sợ làm phò mã chúng ta lạnh sao!

Ngư bá: "......"

Trời nóng nực? Lạnh? Trong đầu hắn lập tức có chỗ không hiểu, nguyên nhân chắc chắn là chính mình đọc sách không đủ, nên trả lời lại, nói, nô tài sẽ dắt xe ngựa về chuồng đổi.

Chiếc xe ngựa đổi về tới có mái hiên, trừ bỏ cửa lên cũng chỉ thừa hai cái cửa sổ nhỏ hẹp, lại còn có treo mảnh màn trúc.

Mộ Khinh Trần hung hăng mà trừng mắt liếc Ngưu Cúc Hoa một cái, xúc động muốn xé miệng thối của hắn càng thêm mãnh liệt.

Ngưu Cúc Hoa hoàn toàn không biết suy nghĩ của Mộ Khinh Trần, như chó săn giúp nàng vén màn xe lên, độ phục vụ được khen ngợi đạt tới năm sao.

Mộ Khinh Trần hiếm khi bị buồn bực, thiệt thòi, bóp chặt mặt hắn, khen hắn tiểu áo bông tri kỉ, bóp hắn đến nỗi chảy nước mắt.

Đợi đến lúc sau Mộ Khinh Trần lên xe, Ngưu Cúc Hoa xoa khuôn mặt xanh tím, nhảy đến bên cạnh Ngư bá, cùng hắn điều khiển ngựa, nhưng một thân thịt mỡ này, làm ngựa chấn động, lảo đảo, nó không vui mà hí vang một tiếng, thể hiện kháng nghị.

Ngay sau đó Ngưu Cúc Hoa bị đá một cái vào eo, phi thân mà xuống, đáp đến nỗi đầy đất đầy bụi bay lên.

Hắn ai nha hai tiếng, cố hết sức mà bò dậy, quỳ xuống: "Phò mã, sao ngài tự nhiên đá nô tài, nô tài làm sai cái gì sao?" Từ đêm qua đến bây giờ, vừa bị phạt quỳ, lại vừa bị đá.

Mộ Khinh Trần lười phản ứng với hắn, phân phó Ngư bá khởi hành.

Xe ngựa từ từ chuyển động.

Mộ Khinh Trần ở bên trong xe nhắm mắt dưỡng thần, lại nói: "Trước đừng ra cửa phường, cứ đi bộ ở thập lục vương trạch." Lại để cho những người ngo ngoe rục rịch, ước gì nàng đi đời nhà ma, an tâm một chút.

Thập lục trạch sớm nhất xưng "Chỗ ở của mười sáu vị vương", ban đầu có mười vị vương gia ở, sau này lại thêm sáu vị, càng về sau, biến thành khu dân cư của nhóm hoàng tử hoàng nữ, bên cạnh là Thái Cực cung và Đại Minh cung, thuận tiện để Hoa Đế quản thúc.

Mộ Khinh Trần cuốn màn trúc lên, đưa đầu ra cửa sổ dò la, vừa vặn thấy một đội phủ binh áo đen ở con đường phía trước, vây quanh một con ngựa của nữ tử áo trắng, phát túc chạy như điên.

Nữ tử vung vẩy roi ngựa, hung hăng quất trên bụng nó, đầu roi đánh vỡ không khí, một tiếng "xoạt" vang lên.

Tốc độ bọn họ quá nhanh, ở giao lộ chợt lóe một cái rồi chạy qua.

Ngưu Cúc Hoa nhắc nhở nàng, phò mã, là tam công chúa. Mộ Khinh Trần lên tiếng, để cho Ngư bá tăng tốc mà đuổi kịp.

Bất đắc dĩ Ngưu Cúc Hoa quá nặng, kéo tốc độ xe chậm lại nghiêm trọng, chờ khi một đường đuổi tới chợ phía tây, phủ binh đã phong tỏa tất cả lối ra, Mộ Khinh Trần nhảy xuống xe, bị trận chiến trước mắt làm kinh ngạc. Trừ bỏ phủ binh của tam công chúa, còn có thị vệ trong phường, mà trên phố có kẻ bất lương là Võ Hầu cùng Kinh Triệu Phủ.

Bốn đội nhân mã chạy qua chạy lại ở trong chợ phía tây, phong tỏa kín bên ngoài thành, không lộ kẽ hở.

"Chậc chậc chậc," Ngưu Cúc Hoa một tay xoa eo, một tay che mặt, "Tam phò mã lúc này, sợ là sẽ bị tam công chúa biến thành thất tâm phong."

Mộ Khinh Trần buồn cười, mắng hắn không biết lớn nhỏ.

*

Chiêu Bồng các.

Thường Thục ngồi ngay ngắn ở trên giường thấp, khuỷu tay để trên bàn vuông nhỏ ở giường giữa. Nàng đẩy chung trà sơ nguyệt cô cô bưng tới, ánh mắt dừng ở gỗ bách khắc hoa trên mắt đất , hoa văn là đoá sen Tịnh Đế, thân hoa hé mở, đang trong trạng thái từ từ nở rộ.

"Lâm Uyên, phò mã cuối cùng là bị như thế nào?" Nàng thu hồi ánh mắt, đảo qua trước mắt mọi người.

Lâm Uyên cũng là viên đầu to, quỳ xuống thi lễ: "Vi thần cho rằng, thân mình Mộ phò mã không có lo ngại, chỉ là......"

"Không có chỉ là!" Thường Thục đánh gãy hắn, không giận tự uy nói: "Nuốt nửa câu sau ở trong bụng cho bản cung."

Uyên đầu to nhát gan, yếu đuối, chịu không được doạ nạt, liên tục cúi người: "Thỉnh điện hạ yên tâm, vi thần sẽ sửa bệnh án."

Người còn lại cũng sôi nổi phụ họa, chỉ tay xin thề, tuyệt đối không để lộ việc của Mộ Khinh Trần ra bên ngoài dù là nửa chữ.

U sầu trong mắt Thường Thục tan một hai phân, đầu ngón tay nâng nâng, ý bảo bọn họ lui ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aob #bhtt