Chương 1 Đêm tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sân giáo đường buổi sáng ngập tràn ánh nắng. Trên ghế đá vài vị có vẻ đạo mạo đang ung dung ngồi tán gẫu. Vài đứa trẻ hiếu động đang chạy nhảy tung tăng, vô tư hò hét. Nắng rót vàng xuống sân, dát một lớp mỏng tang óng ánh lên từng chiếc lá ngúng nguẩy trong gió. Bầu trời hôm nay cũng thật trong trẻo, xanh ngăn ngắt như đôi mắt lạnh lùng lặng ngắm vạn sự thế nhân. Ánh vàng ấm và màu xanh lạnh ấy như hai kẻ ngoại nhân ngạo nghễ nhìn xuống xem kịch vui từ nơi cao ngất ngưởng. Nhưng hai kẻ ấy dường như không để mắt đến, hay đúng hơn, không cách nào lọt được vào một phòng xưng tội nhỏ nằm sâu trong giáo đường.

Một cô gái trẻ trong trang phục soire trắng tinh khôi, ngồi lặng lẽ trong góc phòng nhỏ hẹp. Bóng tối bao quanh nàng. Bóng tối phủ trên đôi mắt đẹp u buồn đã khô lệ. Nàng không khóc được nữa. Đêm qua nàng như thể đã trút hết lệ còn sót trong đời của một cô gái độc thân vào chiếc gối ôm thân thương đã bên nàng suốt mười mấy năm. Nàng sẽ không khóc nữa. Từ giờ khuôn mặt nàng sẽ vĩnh viễn được che giấu sau lớp mặt nạ vô hình nhưng vô cùng chắc chắn. Họ muốn nàng cười, nàng sẽ cười. Họ muốn nàng ngoan ngoãn, nàng sẽ tỏ vẻ vâng lời. Nhưng họ sẽ mãi mãi bị cấm cửa vào khu rừng linh thiêng cất giữ linh hồn nàng. Ngay cả khi họ là song thân của nàng, ngay cả khi họ là những người thân duy nhất của nàng. Họ, chính họ là người đã khóa lại cánh cổng vào khu rừng thiêng rồi vứt đi chìa khóa. Nàng không hận, không trách họ nữa. Lòng nàng đã chết.

Nàng ngồi lặng lẽ trong phòng xưng tội nhưng chẳng hề hé môi nửa lời. Nàng chẳng có tội gì để xưng cả! Hay có chăng là "tội lỗi" mà họ gán cho nàng: nàng không thể yêu đàn ông. Nhưng nàng cũng chẳng yêu hay đúng hơn là chưa từng yêu người con gái nào khác. Nàng chỉ cảm thấy rùng mình ghê sợ khi tưởng tượng đến cảnh bàn tay thô ráp của một gã đàn ông xa lạ sờ soạng lên da thịt mình một cách thô bạo trong đêm tân hôn. Nàng muốn bỏ chạy nhưng họ đã kịp bắt nàng lại và ném vào chiếc lồng sắt lạnh lẽo mang một cái tên mỹ miều là Hôn Nhân. Nói thẳng ra là nàng bị ép gả. Khu rừng linh hồn nàng chưa kịp nở ra đóa hoa Tình Yêu đã vội bị hủy diệt từ mầm.

Nàng mơ hồ nghe tiếng chuông giáo đường xa xa. Tới giờ vở diễn bắt đầu rồi sao? Đặt đôi tay đeo găng trắng chẳng có chút hơi ấm lên khuôn mặt trắng bệch không cảm xúc, nàng nhìn phía trước bằng đôi mắt ráo hoảnh, thong thả đứng lên, đẩy cửa phòng bước ra.

Những tiếng chúc tụng rỗng tuếch, những lời hỏi han khách sáo, tất cả làm tai nàng ong ong, chẳng còn nhận ra đó là thứ tiếng gì nữa. Tiếng người chăng? Hay tiếng côn trùng vo ve trong ngày hè oi bức? Nàng thấy ngột ngạt đến mức không thở nổi. Bước đi như người mộng du, không nhận thức được đã trải qua những lễ nghi rườm rà nào của một cuộc tập hợp ồn ào những kẻ xa lạ và những người được gọi là người thân để chúc mừng cho một điều vô nghĩa. Nàng cảm thấy mỉa mai khi người ta gọi cuộc tập hợp vô vị này là "lễ cưới", để chúc mừng cho điều vô nghĩa được gọi là "hôn nhân hạnh phúc". Nàng không thấy hạnh phúc và cũng chẳng mong muốn cuộc hôn nhân này. Nó chẳng khác một trò hề dở tệ được diễn bởi những kẻ nửa mùa thậm chí không đáng gọi là diễn viên quần chúng.

Nàng được ai đó dẫn đi, chầm chậm bước lên bậc tam cấp để đến chiếc bục nơi có một người trong lễ phục chú rể đang chờ nàng. Trước mắt nàng mọi thứ đều mờ nhạt và gần như không thực. Người có dáng cao gầy, nét mỏng manh như một thân trúc trầm mặc, hoàn toàn thiếu vẻ nam tính, khoác áo đuôi tôm lịch lãm nhưng dường như không được may đo phù hợp với dáng người nên trông hơi rộng. Đây là người mà nửa đời sau nàng phải gọi là "chồng" ư? Chẳng buồn liếc mắt xem qua dung mạo của người chồng tương lai, nàng trước sau vẫn cúi gằm mặt nhìn xuống chân. Ai thì cũng vậy thôi, bất kể khó coi hay ưa nhìn đến đâu cũng đều là kẻ xa lạ sẽ ngang nhiên xâm chiếm một chỗ trên giường nàng đêm nay, và xâm chiếm cả thân thể đã thương tổn đầy mình đến chẳng còn thấy đau đớn nữa, dù là đau trong tâm hay trên thân xác. Nàng cũng chẳng buồn nhìn đến vị cha xứ đang đứng giữa hai người. Nàng vốn không theo bất kỳ tôn giáo nào, nhưng khi cha mẹ nàng buộc nàng kết hôn với người mà họ chọn, nàng bất đắc dĩ cũng phải theo những quy định cơ bản trong tôn giáo của nhà chồng. Nhưng những gì vị chăn chiên giảng trong giờ học giáo lý đều theo tai trái ra tai phải nàng hết, gần như chả còn sót lại gì.

Qua một lúc, nàng như người mộng du ngẩn ngơ chẳng màng mọi việc chung quanh, cứ để bị dẫn dắt không phản kháng. Bỗng một đôi tay đeo găng trắng từ phía đối diện vươn ra nắm lấy hai tay nàng. Cái nắm tay hờ hững ấy không khỏi khiến nàng trong khoảnh khắc bừng tỉnh một chút để nhận ra mình vẫn còn trong buổi lễ lê thê mệt nhoài này. Giọng vị cha xứ vang lên đều đều, công hiệu không kém thuốc an thần:

- Con có đồng ý nhận người đàn ông này làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh ta, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh ta mọi ngày suốt đời con không?

- Ờ...

Nàng hờ hững buông một lời nhẹ tênh và nhỏ xíu như tiếng thở dài, cũng chẳng buồn để ý ánh mắt giận dữ của cha mẹ đang nhìn nàng từ hàng ghế ở dưới, tức tối vì sự vô lễ của nàng. Cha xứ có vẻ hơi ngẩn ra một chút nhưng vẫn tiếp tục nhịp điệu đều đều như cầu kinh, hướng về phía chú rể, lặp lại lời ban nãy:

- Con có đồng ý nhận người phụ nữ này làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cô ấy mọi ngày suốt đời con không?

- Con đồng ý.

Một giọng khẽ khàng không kém nàng cũng dè dặt vang lên, khiến nàng thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng, nếu không phải vì sợ làm cha mẹ nàng nổi đóa thêm. Giọng nói của chồng nàng thật "nữ tính" dù có hơi trầm giọng. Nhưng dù có cố sửa giọng thì vẫn không ra thanh âm trầm chắc khỏe của nam, mà chỉ nghe ra âm thanh tao nhỏ nhẹ. Lạy Chúa, con có nên tạ ơn Chúa đã ban cho con thêm một người chị em nữa không nhỉ? Nàng mỉa mai nghĩ thầm. Tấm voan che mặt khiến nàng không thấy rõ lắm người đang đứng đối diện, đang nắm lấy những đầu ngón tay nàng một cách miễn cưỡng. Hắn sợ mình lây bệnh truyền nhiễm sao, dù cả hai đều đang đeo găng? Tên này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (*)hay sao vậy trời? Chắc mỗi ngày hắn rửa tay không dưới vài chục lần? Ít nhất thì hắn cũng là một gã ẻo lả sạch sẽ nhẵn nhụi, vẫn tốt hơn một tên vũ phu hôi hám lông lá. Nàng cảm thấy một chút an ủi trong suốt chuỗi bi ai từ lúc bước vào giáo đường này. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng: nếu hắn thích đàn ông thì càng tốt hơn nữa. Chúa ơi, nếu đã lỡ xót thương con cừu lạc loài bé bỏng này thì thương cho trót luôn nha Chúa!

................

Đêm tân hôn.

Qua cơn mộng du ban ngày, cuối cùng thời khắc nàng không mong muốn nhất cũng đến, như thể thanh âm lạnh sắc vang trên chấn song xà lim của tử tù, báo hiệu đến giờ hành hình. Trước thời khắc ấy, tâm nàng đã chết, giờ đây nàng chờ đợi thân mình cũng chết theo, sẵn sàng trân mình cắn răng chịu đựng sự giày vò của kẻ lạ. Vẫn mặc nguyên bộ váy cưới trắng tinh, chẳng buồn cởi ra, nàng co mình ngồi trên giường, dáng vẻ yếu ớt và cô độc như con thú nhỏ lạc loài bị tách lìa nơi nó thuộc về và lẻ loi nơi phố thị xa lạ đến rợn người. Căn phòng khá rộng, được trang hoàng bởi vật dụng xa hoa và cách bày biện có vẻ khoa trương của kẻ lắm tiền. Giữa phòng là chiếc giường lớn phủ ra trắng, trên đó đặt hai chiếc gối đầu hình trái tim. Thật kệch cỡm! Nàng nghiến răng. Cửa sổ trổ ra phía khu vườn của biệt thự. Buổi sáng hẳn ánh nắng sẽ tràn ngập căn phòng khi tấm rèm vàng nhạt được kéo sang bên. Nhưng nàng muốn cái sớm mai nắng chói ấy đừng bao giờ đến. Cuộc đời nàng dường như đã dừng lại ở đêm nay, mãi mãi sẽ là bóng đêm, nàng chẳng còn tìm thấy được ánh sáng ban mai nào nữa.

Không biết đã trải qua bao lâu, âm thanh tích tắc kiên trì chậm rãi của chiếc đồng hồ treo tường sang trọng rơi đều đến mức muốn bào mòn luôn cánh cửa gỗ kia, vậy mà cánh cửa vẫn lặng im, lì lợm đứng đó nhìn nàng giễu cợt. Mệt mỏi như thể sức lực bị rút cạn sạch khỏi cơ thể, nàng ngã người xuống giường, thiếp đi, không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa. Nàng không gối đầu lên gối mà cứ thế nhoài người giữa giường. Nàng ghét chiếc gối hình trái tim đó. Giá mà có chiếc kéo trong tay, nàng sẽ cắt toạc chúng, moi bông trắng trong ruột chúng ra, để trái tim không còn nguyên vẹn. Như thế mới đúng là hình ảnh trái tim hiện tại của nàng.

Giấc mơ nàng chẳng có màu gì cả, đúng hơn là nàng chẳng thấy giấc mơ nào hết. Nàng mở bừng mắt, thấy chung quanh vẫn mờ tối, đoán rằng đêm chưa qua và chợt nhận ra nàng vẫn chỉ có một mình trong phòng tân hôn. Chồng nàng đâu? Nếu là một cô dâu bình thường hẳn sẽ thấy bất mãn và tủi thân vô vàn cho tình cảnh này. Nhưng nàng thì khác. Nàng không quá bận tâm giờ này kẻ được gọi là chồng kia đang ở đâu mà chỉ lo lắng liệu ngày mai có phải thấy hắn lần nữa không. Ngọn đèn bàn đặt trên tủ cạnh giường, từ lúc vào phòng đến khi thiếp đi nàng vẫn chẳng buồn tắt, vẫn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dìu dịu, không đủ soi sáng từng ngóc ngách của căn phòng nhưng đủ để nàng thấy được kim đồng hồ treo tường: 12:30. A đã quá nửa đêm, qua ngày mới rồi sao?

Nàng bất giác đến bên cửa sổ khẽ kéo tấm rèm sang bên. Không phải do nàng muốn ngắm khu vườn mà hành động này như vô thức khi nàng chợt cảm thấy căn phòng quá ngột ngạt dù nó trống rỗng quạnh quẽ đến lạnh người. Dọc con đường nhỏ lát sỏi trắng trong vườn, ánh sáng từ những ngọn đèn hắt lên cỏ cây dù không quá sáng nhưng cũng khiến khu vườn đỡ tăm tối mịt mù. Hình ảnh nhạt nhòa phản chiếu trên kính cửa sổ hiện lên một bóng trắng mang dáng một chiếc váy cưới, khuôn mặt người chủ chiếc áo mờ ảo như tan vào bóng đêm ngoài kia. Bỗng... Nàng có hoa mắt không nhỉ? Bóng trắng kia dường như càng lúc càng trở nên rõ hơn, dù nàng vẫn giữ nguyên khoảng cách với cánh cửa, không bước lại gần hơn. Không đúng. Dường như cái bóng đó... không phải của nàng! Dường như có ai đó đang bước đến từ phía khu vườn. Và người đó cũng trong bộ váy cưới. Ánh sáng trong phòng hắt lên cửa kính làm nàng hơi khó thấy cảnh vật bên kia cửa sổ. Nàng xoay người, đến gần chiếc đèn bàn, vặn nút tắt. Căn phòng trong phút chốc chìm vào bóng tối. Khi nàng quay đầu hướng về cửa sổ, cổ họng nàng gần như bị thắt chặt, không thở nổi dù miệng nàng đang mở to hết cỡ.

Trên kính cửa sổ đang hiện rõ ràng một khuôn mặt nhìn nàng trừng trừng. Mái tóc dài phất phới tản ra quanh đầu như những xúc tu dính chặt vào cửa. Mái tóc đen hơn cả bóng đêm đang lan nhanh chung quanh, gần phủ kín cả khung cửa sổ. Trên nền đen quỷ dị đó là màu trắng ma mỵ của chiếc váy cưới. Chiếc váy trắng đến mức như không thực, lập lòe như ánh ma trơi. Trên nền trắng bệch kia mơ hồ loang lổ vài vết đỏ tươi... như máu. Đôi tay đeo găng dán sát vào cửa sổ như muốn đẩy bật tung nó ra để tiến vào phòng. Nhưng khiến nàng kinh hãi không phải những thứ đó mà chính là khuôn mặt của "người" bên kia khung cửa. Đôi mắt ai oán ẩn chứa nhiều uẩn khúc tăm tối, nhìn trừng trừng vào nàng, mang theo vài tia căm giận lẫn thù hận. Trong đôi mắt ấy như có ngọn lửa ma quỷ đang nhảy nhót. Đôi mắt ấy nhìn nàng cực lạnh lùng như muốn xé toạc thân thể nàng mà ngấu nghiến nuốt chửng. Đôi mắt ấy vừa thân quen vừa vô cùng xa lạ. Đôi mắt đang hiện diện trên khuôn mặt không huyết sắc, trắng bệch như mặt người chết và khuôn mặt ấy giống hệt mặt người nàng luôn thấy mỗi khi nhìn vào gương.

-----------------------------------

* : Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net