Chương 2 Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng gõ cửa điềm đạm, kiên nhẫn vang lên. Nàng dụi mắt, khẽ xoay cổ. Trước mắt nàng là trần phòng sơn màu xanh nhạt. Ánh sáng tràn vào qua cửa sổ mà từ đêm qua vẫn để rèm cửa mở. Đêm qua! Nàng bỗng hốt hoảng nhớ lại khuôn mặt đáng sợ ấy. Sau khoảnh khắc kinh hãi ấy, nàng cơ hồ ngất đi và chẳng còn nhớ gì nữa. Tiếng gõ cửa có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Một giọng nói lãnh đạm, không chút xúc cảm cất lên:

- Cô Hai, cô dậy chưa?

Cách xưng hô này nghe ngượng ngập làm sao. Nàng không quen bị đệm thêm từ "cô" vào trước danh xưng. Hơn nữa còn kêu "cô Hai". Thoắt cái lông tơ trên người nàng như muốn dựng đứng hết lên. Dù đầu óc vẫn còn chút choáng váng nhưng nàng không thể để người ngoài cửa đợi mãi, đành uể oải ngồi dậy, bước ra mở cửa.

Trước mắt nàng là một khuôn mặt không cảm xúc của một phụ nữ trung niên hơi đẫy đà. Người phụ nữ đặt hai tay chéo nhau trên mảnh tạp dề trắng đang đeo trước bụng, lễ độ nhìn nàng, từ tốn hỏi:

- Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Cô muốn xuống dưới nhà hay dùng bữa trong phòng?

- Tôi... tôi sẽ xuống. Tôi thay đồ xong sẽ xuống.

- Quần áo của cô đã được chuyển đến từ hôm qua và để sẵn trong phòng. Tôi sẽ dẫn cô đến phòng đó.

- Không... không phải tôi sẽ ở phòng này à?

- À, đây là phòng tân hôn. Cô có phòng riêng được chuẩn bị sẵn. Vì cha mẹ cô nói cô thích có không gian riêng nên ông bà chủ quyết định sắp xếp riêng một phòng cho cô. Nếu cô muốn ở đây thì có thể nói với ông bà chủ.

- Không, cám ơn. Tôi thích ở phòng riêng. Phiền dì dẫn tôi đến đó.

Đoạn hội thoại này làm nàng khô cổ như nhai phải mẩu bánh mì cứng quèo trong khi cổ họng đang khát và bụng đang đói, nuốt không trôi mà nhả ra cũng chẳng được. Nàng ngoan ngoãn đi theo người phụ nữ trung niên kia. Chiếc váy cưới dài lê thê khiến nàng không thể đi nhanh nhẹn như mọi khi. Thừa dịp ấy nàng nhìn sơ chung quanh nơi rất có thể sẽ là "nhà giam" cho "bản án chung thân" vừa ký hôm qua. Hành lang dài hun hút, nhờ có ánh sáng ban ngày rọi vào nên đỡ cảm giác rờn rợn ảm đạm. Ngôi biệt thự này có ba tầng lầu, phòng tân hôn nằm ở tầng thứ hai, còn phòng riêng của nàng ở cuối hành lang, cùng tầng lầu. Phòng của nàng hơi nhỏ hơn so với phòng tân hôn nhưng vẫn có thể xem là rộng rãi thoải mái.

Người phụ nữa kia lấy chìa khóa mở phòng, rồi đưa chìa khóa cho nàng.

- Đây là phòng của cô. Cô có cần tôi giúp thay áo không?

- Dạ... ừm... Thôi khỏi nha dì. Tôi nên gọi dì là gì?

- Tôi tên Cúc.

- Dạ, dì Cúc. Ừm... Cho tôi hỏi... người kia... ờm...

- Cô muốn hỏi gì?

- Thôi không có gì hết. Phiền dì xuống dưới trước. Tôi thay đồ xong sẽ xuống.

Nụ cười trên mặt dì Cúc như giọt nước giữa sa mạc Sahara, chớp mắt bốc hơi như chưa từng tồn tại. Nàng nửa muốn hỏi về gã được gọi là "chồng" nàng, nửa không muốn. Hỏi chỉ vì tò mò về sự vắng mặt bất thường của hắn, chứ không phải quan tâm hắn sống chết ra sao. Đúng hơn là quan tâm hắn "chết" nhiều hơn là "sống". Chúa à, con không có xấu đến mức trù ẻo cho chồng chết sớm để thành "góa phụ ngây thơ" đâu, chỉ là thấy khó lòng sống chung với hắn đến lúc "cái chết chia lìa" chúng con thôi. Nàng mở cửa, bước vào phòng, đợi dì Cúc quay đi mới đóng cửa phòng lại.

Nàng nhìn qua căn phòng của mình. Phòng nàng cũng có cửa sổ trổ ra vườn, chỉ là ở hướng khác của khu vườn. Biệt thự này được bao quanh bởi một khu vườn khá rộng. Lúc trước nàng cũng từng đến đây vài lần, do hai gia đình có quen biết từ trước. Nhưng đó là chuyện của cha mẹ bọn họ, về cơ bản nàng chẳng có chút thân thiết với con trai của nhà đó, thậm chí khuôn mặt của hắn nàng cũng quăng xuống vực sâu vạn trượng từ tám kiếp rồi. Thế mà bỗng chốc nàng phải gọi hắn là "chồng". Nén tiếng thở dài chực thoát ra từ đôi môi mím chặt, nàng không cho phép mình than vãn nữa, sau khi nước mắt đã cạn từ đêm qua. Nàng đến trước chiếc tủ gỗ được đóng âm vào tường. Trong đó đã treo sẵn quần áo của nàng được mang qua từ nhà bên kia. Ngăn tủ ở dưới là nơi cất quần áo mặc nhà. Nàng tùy tiện lấy một bộ đồ thun quần lửng, áo ngắn tay. Bộ váy cưới sau khi cởi ra, nàng tiện tay vứt trên giường. Giờ đây có lẽ nó đã thành trang phục nàng ghét nhất trong tủ áo của mình. Áo cưới do nhà chồng chọn và mua cho nàng. Dù chẳng để tâm kiểu dáng hay giá tiền, nàng biết nó cũng không hề rẻ, đúng kiểu thích khoe mẽ của nhà chồng nàng.

Trong phòng có phòng tắm riêng. Sau khi rửa sạch lớp trang điểm làm nên chiếc mặt nạ đêm qua, nàng thẫn thờ ngắm người trong gương một lúc. Một gương mặt hơi hốc hác với đôi mắt to tròn, trong veo hơi có quầng thâm dưới mắt sau một đêm ngủ chập chờn, làn da trắng nõn không thấy chút nếp nhăn cùng đôi môi hồng khép hờ bóng loáng nước. Tuy đôi mắt mệt mỏi, thiếu sức sống nhưng vẫn ẩn chứa ánh thanh khiết ngây thơ của một đứa trẻ chưa trải lắm sự đời. Nàng vẫn còn trẻ lắm, mới hai mươi mấy tuổi đầu, vừa bước chân khỏi cổng trường đại học chưa được bao lâu, cái gì cũng còn lạ lẫm, vậy mà... Không muốn nghĩ thêm nữa, nàng lắc lắc đầu rồi ra khỏi phòng tắm, ngồi trước bàn trang điểm chải sơ lại mái tóc dài hơi rối. Khuôn mặt trẻ con trong gương chẳng chút tương đồng với khuôn mặt đáng sợ dán lên cửa sổ đêm qua. Nhớ lại còn thấy rùng mình, nàng cảm thấy may mắn vì mình không phải ở tại căn phòng đó.

Khi nàng xuống nhà bếp thì không thấy bóng dáng người nào hết. Trên bàn đã để sẵn bữa sáng cho nàng. Một dĩa trứng ốp la và một ổ bánh mì nhỏ. Nàng không có thời gian để tiếc thương cho sự đạm bạc của bữa sáng vốn là mỹ nhân xinh tươi lại bị khoác lên khuôn mặt Thị Nở, khi tiếng bao tử réo sôi ùng ục nhắc nàng nhớ rằng tối qua đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng. Ngó nghiêng khắp lượt một lần nữa, dì Cúc cũng chẳng thấy đâu; nàng thở dài kéo ghế ngồi xuống, cầm nĩa bắt đầu ăn. Lúc mũi nĩa vừa cắm vào phần lòng trắng trứng, một giọng nói êm tai hơi trầm chợt vang lên sau lưng nàng:

- Xin lỗi nhưng hình như đó là phần ăn sáng của tôi.

Người nàng như đóng băng cứng lại. Giọng nói này... Chẳng phải là giọng nói nàng từng nghe lúc đọc lời thề trước cha xứ trong lễ cưới sao? Ôi thôi, kẻ không muốn gặp nhất cuối cùng cũng xuất hiện! Cái tên khốn kiếp tối qua bỏ mặc nàng một mình trong phòng với bóng ma quái quỷ kia, sao không biến luôn đi, còn chường mặt ra làm gì cho nàng khóc không thành tiếng thế này. Đã thế còn bắt quả tang nàng ăn vụng khẩu phần của hắn nữa chứ. Nàng cơ hồ nghe được tiếng răng rắc từng khớp xương khi nàng từ từ quay đầu lại và đứng lên, động tác cứng ngắc như thể nàng đã biến thành người gỗ. Giọng nói nàng không biết có nghe ra đều đều như âm thanh của robot không:

- Xin lỗi anh, tôi không cố ý... Oái!

Khi nàng quay đủ 180 độ và đối mặt với tên kia thì hóa ra đó không phải "anh" mà là... Một người con gái dong dỏng cao, tóc dài thướt tha đến ngang lưng được buộc cao sau gáy, trông như chiếc lông đuôi chim trĩ hiên ngang đính trên mão võ tướng, chỏm tóc kia cũng ngạo nghễ trên cao nhìn xuống nàng như chị lớn nhìn em nhỏ. Cô gái kia có đôi mắt dài đẹp, sáng trong như trăng rằm, ánh nhu hòa mềm mại như nước khiến người ta có cảm giác bình an, tin cậy. Hàng mi rợp dài càng làm ánh mắt thêm dịu dàng nhưng vẫn không giấu được sự nghiêm khắc, thâm trầm; như một hồ nước sâu ẩn trong hang núi tận cùng thế giới, muôn đời cất giấu bí ẩn trong lòng sâu không đáy, không khỏi khiến lòng nàng dấy lên sự lạnh lẽo rờn rợn. Đang ngẩn ngơ nhìn cô gái ấy, nàng giật mình vì những lời sắc lạnh tuôn ra từ đôi môi đỏ hồng, trông mềm mại như cánh hoa anh đào:

- Làm gì mà ngẩn ra vậy? Không thể tin nổi cô vậy mà lại là chị dâu tôi. Xem ra cô còn nhỏ tuổi hơn cả tôi.

"Chị dâu"!? Cô gái này là em gái của hắn sao? Cô ta nói nàng còn nhỏ tuổi hơn cả cô ấy, dù trông cô thật trẻ trung, chỉ có vẻ chín chắn hơn nàng chút thôi. Chẳng lẽ tên kia còn già hơn nàng gấp nhiều lần? Chúa ơi, sao nỡ đối xử với con như thế. Phải lấy một gã đàn ông đã là cơn ác mộng kinh hoàng chưa tan, mà nay gã chồng ấy còn là một lão già nữa, cộng thêm cô em chồng lạnh như băng này. Ngày tháng sau này, nàng chẳng dám nghĩ đến nữa. Nàng lúng túng bước lùi về sau, chẳng may đụng phải cạnh bàn. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó không kêu ra tiếng của nàng, cô "em chồng" cười nhạt rồi bước đến, ngồi vào bàn, kéo đĩa trứng ốp la về phía mình, không buồn ném cho nàng một cái liếc mắt, nhàn nhạt nói:

- Dì Cúc có mua phở cho cô, để sẵn trong tô thủy tinh trên bàn bếp đằng kia kìa. Dì ấy không biết khẩu vị cô thế nào nên sáng này không nấu mà đi mua phở, món ấy đa phần mọi người đều ăn được, chắc cô không ngoại lệ chứ? Nếu muốn ăn nóng hơn thì bỏ vô lò vi ba, dù mới mua về vẫn còn ấm đấy.

Giọng nói lạnh lùng nhưng nghe ra có chút quan tâm. Nàng hơi nhoẻn miệng cười, vừa định quay qua cảm ơn thì giọng nói đều đều kia lại đập vào tai nàng:

- Mà cô có ăn nóng quá mức cũng không sợ chảy não đâu, vì cô cũng đâu có não.

"Nói vậy là ý gì?" Nàng trợn mắt nhìn cô gái kia, không thốt được lời nào. Xưa nay nàng vốn không hay đôi co với người khác, giữa bạn bè có cãi nhau nàng cũng luôn là người làm hòa trước hoặc im lặng cho qua. Mím môi, cúi đầu, nàng lặng lẽ đi lấy tô phở của mình, mang đến bàn ăn, ngồi đối diện với cô em chồng. Nàng vừa cho vào miệng vài sợi phở thì giọng nói đáng sợ kia lại cất lên:

- Cô thường ít nói vậy hả? Dù sao chúng ta cũng sẽ ở chung một thời gian, cô cứ vậy thì khó sống lắm đó.

"Chứ không phải bây giờ đã khó sống nổi với cô rồi sao?" Nàng muốn gào lên, phun vào mặt cô ta như thế nhưng kiềm chế được. Vẫn cúi gằm mặt, nàng lí nhí đáp:

- Cô muốn tôi phải thế nào đây?

- Cô cứ là cô thôi.

- Nếu tôi được là chính tôi thì đâu phải ngồi đây với cô.

- Tôi cũng thấy là cô chẳng mặn mòi gì với cuộc hôn nhân này...

Ngừng một chút, cô vừa tao nhã cắn một miếng bánh mì nhỏ có quệt chút lòng đỏ trứng ốp la, vừa nhìn chằm chằm nàng, khẽ nói:

- Tôi cũng chẳng thích tình cảnh này đâu. Trước mắt vì anh tôi, tốt nhất chúng ta nên hòa thuận thì hơn.

- Anh cô?

- Là chồng cô đó! Đừng nói là nhà chồng có ai cô cũng không biết.

- Không biết thật mà. Tôi còn chẳng biết mặt chồng tôi ra sao.

- !? Vậy sao cô chịu lấy anh ấy?

- Ba mẹ tôi ép gả.

- Cô mấy tuổi rồi, ở thời nào rồi mà kêu cưới là cưới?

- Tôi hai mươi bốn tuổi, đang ở thế kỷ hai mươi mốt.

"Rầm" Cảm giác ai đó đập đầu xuống bàn. Nàng hơi hí mắt nhìn lên thì khuôn mặt người kia đã hiện ngay trước mắt, gần đến mức nghe được cả nhịp thở gấp và một mùi hương thoảng nhẹ vương vấn chóp mũi. Đôi mắt sáng trong, dài đẹp nhìn nàng không chớp. Nàng ngơ ngẩn nhìn đôi mắt ấy, cảm giác đang dần chìm sâu trong đó, rơi tõm vào một hố băng không đáy, lạnh lẽo nhưng yên tĩnh lạ thường. Một lúc sau, người kia chợt lên tiếng:

- Ngay từ đầu tôi đã thấy đám cưới này không bình thường mà. Chẳng lẽ anh tôi cũng bị bắt cưới? Nếu không thì sao ngay ngày cưới lại mất tích.

- Mất tích? Vậy ở lễ cưới ai đã đeo nhẫn cho tôi?

- Tôi chứ còn ai! Chúng tôi là anh em sinh đôi. Không có anh ấy thì tôi phải đóng thế.

- Ặc! Vậy giờ tôi gọi cô là "bà xã" hay "ông xã"?

- Đầu cô có bị gì không? Chồng cô là anh tôi, không phải tôi. Chừng nào anh ấy quay về thì cô gọi anh ấy là "ông xã" đó.

- Vậy tôi gọi cô là gì? Cô là em chồng nhưng lại già hơn tôi... Á!

Cảm giác lỗ tai mình đang bị nắm thô bạo, nàng giương đôi mắt ngấn nước đáng thương nhìn người kia đang lạnh lùng cười gằn:

- Cô dám nói tôi già hả? Tôi chỉ lớn hơn cô có ba tuổi thôi.

- Dạ... chị...

Nàng mếu máo, tay ôm lấy lỗ tai vừa được thả ra. Không những độc miệng, lạnh lùng mà còn bạo lực nữa, đúng là khó sống với cô ta mà. Người kia không thèm nhìn đến cô, vừa thu dọn muỗng đĩa vừa nói:

- Có chị dâu nào lại gọi em chồng là "chị" đâu chứ. Nếu cô ngại thì gọi tên cũng được. Tôi tên Tuyết Nhi. Còn cô?

- Tôi là Minh Nhiên.

Tuyết Nhi hơi nhướng mắt, liếc mắt nhìn nàng một chút, khẽ cười:

- Tên cũng hợp với người ghê. Nhìn cô cũng "hồn nhiên" lắm đó!

Tuy nụ cười chỉ thoáng qua trong khoảng khắc con ruồi đậu trên miệng tô phở của nàng rồi bay đi nhưng khuôn mặt Tuyết Nhi trong chốc lát vụt sáng như mùa xuân vừa tràn qua thung lũng băng giá. Minh Nhiên lại ngơ ngẩn nhìn cô. Tuyết Nhi thở dài ngán ngẩm:

- Sắp trưa luôn rồi. Cô ăn mau lên giùm cái. Mấy sợi phở chờ cô đến kiệt sức luôn rồi kìa.

Minh Nhiên vội cúi mặt vào tô phở, gắp lấy gắp để, cảm giác hai má mình nóng lên, khuôn mặt trắng nõn của nàng giờ như trái cà chua chín rục sắp rụng.

Minh Nhiên vừa gác cái tô mới rửa xong lên sóng chén thì bỗng tiếng chuông cửa vang lên. Đang phân vân không biết có nên ra mở cửa hay để người nhà này ra thì dì Cúc bỗng không biết từ đâu xuất hiện, nhanh nhẹn chạy ra phía cửa. Người nhà này sao ai cũng bí bí hiểm hiểm như ma vậy nè. Dòng suy nghĩ của nàng chưa kịp lết khỏi cửa bếp thì đã bị cắt ngang bởi một tiếng hét dội lại từ ngoài cửa chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net