1: Thù oán đã kết thành như thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Tiểu Thảo đang ngồi khẩn trương trên ghế, cô nhìn những người phỏng vấn mình một chút rồi vội cúi đầu và cố nhớ lại mọi thứ đã chuẩn bị, cô nuốt nước bọt một cái.

Phỏng vấn cô gồm có 3 người, một nam hai nữ, ừm, anh thanh niên trông tạm được, không phải là mẫu đàn ông IT điển hình, mặc âu phục mang giày da, thoạt nhìn có chút giống bạch mã hoàng tử. Một cô thì còn rất trẻ, nhìn cô ấy cúi đầu ghi chép chắc là trợ lý. Cô còn lại, mặt không chút biểu cảm, vẻ mặt lạnh lùng, điệu bộ này chắc là bà chủ rồi.

"Tên gì?"

"Dương Tiểu Thảo."

"Sao? !"

"...Dương Tiểu Thảo."

"Cái tôi hỏi là tên thật!" Anh thanh niên đối diện ngẩng đầu lên, hơi tức giận nhìn Tiểu Thảo, cô ta không thèm để ý đến chúng ta à, ngay cả tên cũng nói không xong hả?

Tiểu Thảo e dè nhìn anh ta một cái, rụt cổ lại, im lặng.

Cô gái lạnh lùng ngẩng lên nhìn Tiểu Thảo, nhẹ giọng nói: "Có lẽ đó là tên thật."

Giọng dễ nghe quá chừng, Tiểu Thảo nghi ngờ cô ấy có lẽ từng học luyện giọng, chứ sao mà dễ nghe như vậy.

Anh thanh niên nghe cô gái lạnh lùng nói vậy thì không truy cứu nữa, đẩy gọng kính ở sống mũi lên, hỏi: "Vừa tốt nghiệp đại học sao?"

Tiểu Thảo gật đầu, 'Phải đó, nếu không phải vừa tốt nghiệp thì sao xin việc ở công ty nhỏ của mấy người.'

Anh thanh niên gật đầu, chỉ sang cô gái mặt không biểu cảm giới thiệu: "Đây là Phong tổng của chúng tôi, tên Phong Uyển Nhu."

"Uhm."

"Tôi là phó tổng, tên Lương Nhiên."

"Uhm." Tiểu Thảo đáp lại, trong mắt không một chút dao động, giống như anh ta đang giới thiệu loại bắp cải mới, vô vị. Tính cách Tiểu Thảo là vậy, cô sẽ không lãng phí tế bào não để nhớ những chuyện cô không quan tâm, mặc kệ anh ta là Lương tổng, Sơn tổng, Phong tổng hay Vũ tổng, sau này gặp mặt thì cứ trực tiếp gọi tổng giám đốc thì được rồi.

"..." Lương Nhiên nghẹn lời trước thái độ của Tiêu Thảo, trừng Tiểu Thảo nói tiếp: "Giới thiệu Phong tổng cho cô, là muốn cô biết rằng Phong Đằng coi trọng buổi phỏng vấn này."

'Do công ty ít người quá thì có...' Tận đáy lòng Tiểu Thảo phỉ nhổ, bất chợt, một ánh mắt sắc bén phóng đến, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu run run, đỏ mặt, cúi đầu xuống.

"Yêu cầu tuyển người của Phong Đằng chủ yếu là tận tâm với công ty."

'Là công ty không giữ được người nên nhiều người mới nhảy chỗ chứ gì...'

"Chúng tôi phỏng vấn rất đơn giản, hỏi ba câu trước, cộng thêm một ít kiến thức chuyên môn là xong, chúng tôi chỉ có một yêu cầu, chính là phải thành thật." Cuối cùng, Lương Nhiên cũng nói xong.

Tiểu Thảo gật đầu một cách máy móc, thành thật thôi phải không, đơn giản thật.

"Câu đầu tiên, thích môn nào nhất?"

Tiểu Thảo hơi kinh ngạc, ngẩng lên nhìn Lương Nhiên, chuyện này có liên quan gì đến công việc?

Lương Nhiên tập trung vào Tiểu Thảo, dùng ánh mắt khẳng định rằng anh ta không đùa. Anh ta muốn biết Tiểu Thảo quan tâm đến lĩnh vực gì, để sắp xếp bộ phận.

"Tiết thể dục..." Tiểu Thảo nghiêm túc và thành thật trả lời.

Cô trợ lý ghi chép suýt đâm thủng giấy luôn. Phong Uyển Nhu lườm Tiểu Thảo, im lặng. Lương Nhiên tằng hắng một cái, gật đầu, lâu lắm rồi mới gặp một cô nhóc trung thực như vậy: "Câu tiếp theo, điều tự hào nhất từ bé đến giờ là gì?"

Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, đáp lại: "Cấp ba tham gia cuộc thi kéo co, lúc ấy đang ở độ tuổi phát triển, dựa vào lợi thế từ thân hình, giúp cho lớp giành được quán quân toàn trường."

Cô trợ lý nín cười đến đỏ mặt, Lương Nhiên không chịu được bật cười thành tiếng, Phong Uyển Nhu hơi bất ngờ nhìn Tiểu Thảo, tiếp tục giữ im lặng.

"Ừ, câu cuối cùng, cô thấy cuộc sống đại học thế nào?"

"Rất bận rộn."

"Ồ? Có nhiều thứ muốn học sao?" Lương Nhiên hoài nghi nhìn Tiểu Thảo, nhìn thế nào thì trông cô ấy không giống dang vẻ sinh viên giỏi.

"Đâu có, là bận thi lại."

"..."

"Dương tiểu thư." Phong Uyển Nhu một mực giữ im lặng đã lên tiếng.

Tiểu Thảo vội gật đầu.

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, do trong phòng mở điều hòa, nên áo khoác của Phong Uyển Nhu được cởi ra đặt một bên, chiếc áo len Cashmere màu trắng tôn lên đường cong quyến rũ của bộ ngực cô ấy, khuôn mặt vẫn không biểu cảm gì, nhưng sự lạnh lùng bao quanh cơ thể lại khiến cho người ta như chịu một áp lực vô hình. Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo thêm một lúc, cho đến khi khuôn mặt cúi gằm củaTiểu Thảo đỏ tận mang tai, thì cô mới nói tiếp: "Cô đến gây rối à?"

"..." Tiểu Thảo bị đánh bại trong chớp mắt, đỏ mặt, lúng túng nhìn chăm chăm vào Phong tổng, trông thấy sự lạnh lẽo hiện trong mắt Phong tổng, cô xách túi đứng dậy, dưới cái nhìn chăm chú của ba người họ, chật vật chạy mất.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lương Nhiên gục xuống bàn cười không dứt: "Trời ơi, nhân tài đó, một tài năng luôn."

Phong Uyển Nhu trừng mắt với anh ta, im lặng, đôi mắt hiện lên ít ý cười.

Cô trợ lý cầm lý lịch của Tiểu Thảo nhìn sơ qua, lắc đầu, ngạc nhiên nói: "Tiểu Thảo này thật quái lạ, rõ ràng trên lý lịch viết trình độ đàn dương cầm cấp chín, máy tính cấp bốn, tiếng anh cấp sáu, ở mục năng khiếu, cô ấy biết thổi cả sáo bầu."

"Haha." Lương Nhiên cười lớn.

Phong Uyển Nhu nhếch môi, nhìn bản lý lịch của Tiểu Thảo kỹ một chút rồi đưa qua cho Phong Uyển Nhu.

"Tôi chấm cô ấy rồi đó, cô nhóc này thú vị ghê, dù sao cũng tuyển thêm người chạy vặt. Môi trường gần đây của công ty tương đối uể oải, tuyển cô ấy vào có thể khiến bầu không khí trở nên sôi động."

Phong Uyển Nhu nhíu mày, nhìn Lương Nhiên.

Lương Nhiên vừa trông thấy Phong Uyển Nhu như thế, vội lắc đầu giải thích: "Uyển Nhu, cô nhìn đi, quy mô công ty chúng ta còn nhỏ, người có chút năng lực thì không giữ được. Cô nhìn Tiểu Thảo kia xem, cái tên cũng thể hiện là người chịu khó, huống chi màn tự giới thiệu cũng không tệ; đạo đức, trí tuệ, sức khỏe, ngoại hình đều phát triển toàn diện, còn rất thành thật nữa."

Phong Uyển Nhu không phản bác lại, cầm bản lý lịch của Tiểu Thảo nhìn kĩ.

Tiểu Thảo với vẻ mặt u ám xách túi chạy mất trước sự chứng kiến nhiều người chờ phỏng vấn, cô vừa đến cửa chính thì mẹ cô gọi đến.

"Mẹ ơi, phỏng vấn thất bại rồi."

"Cái gì? Thất bại rồi? ! Con nhỏ này, đã xảy ra chuyện gì, đây là lần thứ mấy rồi hả? !"

"Là tổng giám đốc tự phỏng vấn, rớt là bình thường mà."

"Cái gì? Tổng giám đốc? ! Tên là gì? !"

Tiểu Thảo cầm di động chau mày, tền gì...Cô ấy tên gì nhỉ, suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: "Tên không đẹp chút nào, tên là Phong Oan Nhục."

"Cái gì? Còn có tên như thế à?"

"Được rồi, mẹ à, mẹ đừng lặp lại cái gì nữa, con cúp máy đây, phải rồi, bị rớt phỏng vấn tâm trạng con không tốt, mẹ có thể chiên khoai tây cho con ăn được không?"

"Không được."

'Tút' cuộc gọi bị ngắt, Tiểu Thảo nhìn di động một chút rồi thở dài, lắc đầu, lê bước nặng nề đến chợ, cô đinh mua khoai tây về tự chiên.

Bởi vì nghĩ đến món khoai tây sợi trụng cô thích nhất, nên không còn tâm trạng để ý đến xung quanh, phớt lờ Phong Uyển Nhu và Lương Nhiên đứng ở cửa Phong Đằng hoa lệ.

Lương Nhiên cười đến sắp sái quai hàm, xoay sang nhìn khuôn mặt tái xanh của Phong Uyển Nhu, thở gấp nói: "Oan Nhục ơi, đừng nóng giận mà, người ta chỉ vô tình thôi."

Phong Uyển Nhu không nói câu nào, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiểu Thảo, nheo mắt lại.

"Ôi, cô nhóc này cũng thiệt là, thẳng tính gặp người thính tai, có ích lợi gì chứ, bỏ đi Uyển Nhu, cô đừng giận nữa, không chọn cô ấy thì bỏ qua đi. Tôi thấy sau Tiểu Thảo là đến một thanh niên và một cô gái trông không tệ, chọn cả hai người đó nhé." Đùa thì đùa, Lương Nhiên sẽ biết chừng mực.

Phong Uyển Nhu khoanh tay nhìn bóng lưng cao gầy đằng xa, rồi lắc đầu: "Không, chọn cô ấy."

...

Oan Nhục: cắt thịt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net