2: Mối thù đã được ghim như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thảo lại phỏng vấn thất bại, người tức giận nhất không phải bản thân cô, mà là mẹ cô.

Ban đầu, mẹ cô đặt cho cô cái tên Tiểu Thảo là muốn cô giống ngọn cỏ bình thường, nhưng tràn trề sức sống, dù bị lửa đốt cháy rụi hay gió thổi đi chăng nữa đều sẽ tiếp tục sinh trưởng. 'Con bé này thì ngược lại, bình thường chẳng để tâm đến thứ gì, ai nói gì nó cũng được, lúc nó nổi giận thì chỉ la hét vài câu mà chỉ nó có thể hiểu, haiz, nó giống hệt như một trái hồng mềm. Công ty bây giờ phỏng vấn, ai mà không muốn chọn những thanh niên tự tin, mạnh mẽ chứ. Tiểu Thảo ấy à, xem như bị vỡ trong tay.'

Mẹ Tiểu Thảo hối hận nghĩ một lúc lâu, nhìn đồng hồ đã bốn giờ chiều rồi, 'Đã trễ rồi sao con bé còn chưa về? Phải chăng phỏng vấn không đậu nên tâm trạng không tốt nghĩ quẩn không? Không biết có đi bơi không? Hôm nay, không biết có sông đóng băng không nữa?'

Tiểu Thảo có một thói quen, lúc tâm trạng không tốt hoặc chịu uất ức gì thì một mình đi bơi gần bờ sông, hơn nữa lại còn mặc kệ địa điểm bất chấp thời tiết, chỉ mặc một bộ đồ bơi xanh mỏng giống như ếch nhảy xuống bơi, bơi đến khi mệt mới chịu lên.

Đợi đến bốn giờ rưỡi, mẹ Tiểu Thảo ngồi không yên, gọi di động cũng không bắt máy, bà càng nghĩ càng sợ, không thể chờ được nữa, bà xỏ giày định đi tìm Tiểu Thảo, vừa cột dây giày xong thì đột nhiên cửa mở.

"Con đi đâu vậy hả! ! !" Mẹ Tiểu Thảo tức giận hét, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.

Tiểu Thảo bị mắng thì run run, giơ túi nylon trong tay lên, mờ mịt nhìn mẹ mình, không hiểu vì sao bà ấy lại giận đến vậy: "Con đi mua khoai tây nè! ! !"

Mẹ Tiểu Thảo dường như bị chọc cho tức chết, hung dữ trừng mắt với Tiểu Thảo, thật lòng bà muốn xông đến cào nát mặt nó.

Tiểu Thảo không nhanh không chậm đổi giày, đến bếp rửa sạch tay, sau khi ngâm khoai tây xong thì cười híp mắt bước ra: "Mẹ, sao vậy, sao lại giận như thế, cãi nhau với ba nữa hả?"

"..." Mẹ Tiểu Thảo lười phản ứng cô, bực tức ngồi trên sô pha ấn loạn kênh.

"Ây da, mẹ đừng giận nữa, con có làm khoai tây sợi cho mẹ ăn nè."

"Ăn ăn ăn, con chỉ biết ăn thôi! Con sắp thành kẻ ăn bám rồi!" Mẹ Tiểu Thảo bộc phát cơn giận, bỏ điều khiển TV xuống sô pha, hét lên.

Tiểu Thảo có chút tổn thương nhìn mẹ một cái, lắc đầu không muốn tranh cãi với mẹ, chầm chậm bước vào bếp, mở ngăn tủ lấy dao ra, bắt đầu cắt khoai tây thành sợi.

Nếu như Tiểu Thảo thét vài câu lên thì có lẽ trong lòng mẹ Tiểu Thảo đã dễ chịu một chút, như thế này giống như bà ức hiếp nó vậy. Bà lén nhìn Tiểu Thảo, rồi tằng hắng một cái: "Chuyện đó, Tiểu Thảo à, mẹ không muốn trách con, thật ra mẹ muốn nói rằng làm chuyện gì cũng nên nghiêm túc một chút, không thể qua loa như hồi học đại học được nữa."

Tiểu Thảo tập trung cắt khoai tây.

Mẹ Tiểu Thảo nhìn Tiểu Thảo, bà siết tay lại, sắp bùng nổ.

Qua một lúc lâu, Tiểu Thảo cắt xong bỏ khoai tây sợi vào trong thau, nhỏ giọng nói: "Mẹ có thể mắng con hay đánh con, nhưng đừng nói con là kẻ ăn bám." Đả kích lòng tự trọng của cô...

Mẹ Tiểu Thảo bị Tiểu Thảo chọc tức suýt bật khóc, gọi điện thoại yêu cầu giúp đỡ từ ba Tiểu Thảo bên ngoài.

Ba Tiểu Thảo vừa nghe mẹ Tiểu Thảo bị bắt nạt như vậy, không giữ được bình tĩnh, hét trong điện thoại muốn dạy dỗ Tiểu Thảo, điện thoại được dời đến tai Tiểu Thảo ngay.

"Tiểu Thảo, con sao vậy hả? Mẹ con bao nhiêu tuổi rồi mà con còn bắt nạt bà ấy hả? Con không biết sức khỏe bà ấy không tốt hả? Không tìm được việc thì phải nhận lỗi chứ? Nói con ăn bám thì con phải nghe biết không? Con còn dám cãi lại mẹ thì ba bay về..."

"Ba!"

"Hả?"

"Xào khoai tây sợi cần bao nhiêu dầu mới đủ?"

"...Bằng với lúc xào rau đó."

"Dạ, cám ơn ba."

"..." Ba Tiểu Thảo cúp máy trong bối rối.

Tiểu Thảo nghe bên kia phát tín hiệu bận, đưa sang cho mẹ Tiểu Thảo, thở dài: "Không hiểu sao ba cúp nữa."

Trông thấy biểu cảm thất vọng của mẹ, lòng cô thấy hơi khó chịu, 'Ba cũng kì, hiếm khi mới gọi điện thoại về mà chỉ tập trung vào cô, không biết quan tâm đến mẹ một chút nữa, khiến cho mẹ rất thất vọng.'

Mẹ Tiểu Thảo không nói câu nào nữa, cầm điện thoại ra phòng khách tiếp tục xem TV.

Tiểu Thảo tập trung vào món khoai tây sợi của mình, sau khi nhấc nồi ra, nhìn một dĩa khoai tây đầy ắp, mùi thơm phức, cô cực kì thỏa mãn.

Xới cơm xong, Tiểu Thảo dỗ dành mẹ, hai người vừa ăn vừa tán gẫu.

"Tiểu Thảo à, lúc chiều con phỏng vấn đã xảy ra chuyện gì? Câu hỏi quá khó hay do con chuẩn bị chưa tốt?"

"Con cũng không biết." Giống như là đắc tội với sếp người ta, nên bị đuổi ra...

"Con không biết? Con không biết bản thân mình trả lời gì hả?"

"Trả lời được mà." Con dựa theo yêu cầu mà trả lời đó chứ, tất cả đều nói thật. Sếp lớn bây giờ thật đáng sợ, giống như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết vậy, yêu cầu gương thần nói thật, vừa nói thật thì bị quát mắng, muốn người ta phải sống sao.

"Trả lời được? Dạo gần đây con bận gì hả? Mẹ nói mấy trăm lần rồi công việc là chuyện quan trọng! Con không tìm được việc thì chuẩn bị hít không khí đi! Cũng đừng hòng ăn khoai tây sợi xào!"

"Vâng." Tiểu Thảo gật đầu, tiếp tục ăn.

Mẹ Tiểu Thảo giận đến run tay, giận no rồi nên cơm cũng nuốt không trôi: "Bao nhiêu người phỏng vấn con?"

"Ba người, một tổng giám đốc, một phó giám đốc và một thư kí."

"Là nữ hết à?"

"Không phải, tổng giám đốc là nữ, phó giám đốc là nam."

"Ồ, có vẻ họ là một đôi."

"Một đôi?" Tiểu Thảo nghi ngờ nhìn mẹ, có phải một đôi không, sao cô chẳng biết?

"Tuổi tương đương nhau không?"

"Vâng."

"Vậy phải rồi."

Tiểu Thảo gật đầu, trong đầu dần hiện lên khuôn mặt lạnh của Phong tổng và nụ cười nửa miệng hiện trên khuôn mặt Lương tổng, cô thở dài, hóa ra là một đôi, còn rất xứng.

"Nè, nhưng cũng không chắc lắm, con thấy kiểu phụ nữ mạnh mẽ bây giờ đó, tỷ lệ ly hôn khá cao, ép chồng đến thở không nổi. Phải rồi, Phong tổng kia trông thế nào?"

"Rất đẹp."

"Vậy thì tốt, sau này con đi làm phải cẩn thận, sẽ có nhiều người thích con, số khác thì chưa chắc đã vậy, lấy Phong tổng làm ví dụ, số đàn ông theo đuổi chắc chắn sẽ không ít, nhưng không ít người là vì tiền."

"Cái này con biết, gọi là Bao phú bà."

"Đúng, đúng!" Mẹ Tiểu Thảo hăng hái xoay quanh chủ đề này.

Tiểu Thảo vừa ăn khoai tây vừa nghiêm túc lắng nghe. Từ nhỏ đến giờ là thế, mẹ Tiểu Thảo nói, cô thì nghe, hai người vui vẻ sống cùng nhau. Cứ như thế, một cuộc phỏng vấn đơn giản, mẹ Tiểu Thảo nói đến những người trong cuộc phỏng vấn, ghép đôi Phong tổng và Lương tổng với nhau, nhân tiện thảo luận một chút về tỷ lệ ly hôn của tuýp phụ nữ mạnh mẽ cao đến đâu, hay là nói đến vì sao Lương tổng chọn Phong tổng có phải vì tiền không. Cuối cùng, Tiểu Thảo ợ một cái kết thúc cuộc trò chuyện, thành công khiến mẹ cô quên đi chuyện cô rớt phỏng vấn.

Dùng bữa xong, Tiểu Thảo dọn dẹp chén đũa, mang đi rửa. Cô là người thích sạch sẽ, hôm nay đã chạy cả buổi chiều, cả người đều bẩn đến khó chịu, cô muốn mau chóng đi tắm. Cởi sạch bước vào phòng tắm, mở nước nóng lên, bước xuyên qua làn hơi nước, Tiểu Thảo vui vẻ tắm, nhìn mình trong chiếc gương đối diện, gập tay phải lại làm động tác khoe chuột rồi nhếch môi cười.

'Cô nương xinh đẹp, khỏe mạnh như vậy lo không tìm được việc sao? Tiểu Thảo, không cần lo nữa đâu.'

Tự mình nói chuyện trong phòng tắm một chốc nữa, Tiểu Thảo mới lau khô tóc, mang dưa hấu lên giường nằm ăn, chợt di động cô vang lên.

"Alo, xin chào, có phải là Dương Tiểu Thảo không? Tôi là trưởng phòng nhân sự của Phong Đằng, thông báo với cô rằng mười giờ sáng mai đến công ty làm thủ tục nhận chức."

Tiểu Thảo mờ mịt, cô nhớ lúc đó trông sếp có vẻ rất giận mà, sao có thể nhận cô được? Nghĩ đến đây, Tiểu Thảo thở dài: "Lừa đảo chứ gì."

Chắc chắn giống lần trước, trên đường kêu cô điền vào bảng câu hỏi khảo sát rồi nói sẽ tặng mì ăn liền cao cấp Khang sư phụ, tám mươi phần trăm là muốn tiết lộ thông tin cá nhân của cô ra ngoài, biết sớm thì cô đã không tham lam rồi.

Bên kia điện thoại không trả lời, sau đó vọng đến tiếng sột soạt, như có ai khác nhấc điện thoại lên. Tiểu Thảo nghiêm túc lắng nghe, lông mày nhíu chặt lại? Không lẽ gặp phải một nhóm lừa đảo?

"Alo, tôi là Phong Uyển Nhu."

"Phong Uyển Nhu?" Tiểu Thảo kinh ngạc một chút, cố nhớ lại, tên này quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.

Điện thoại bên kia roi vào trâm tư một lúc, mới tiếp tục nói: "Phong Oan Nhục."

'Hic...' Tiểu Thảo xấu hổ, tay cầm di động siết lại, bật dậy: "Là Phong tổng đó sao!"

"Sáng mai đến nhận chức, nghe hiểu không?"

"Hiểu rồi, hiểu rồi!"

'Cạch' cuộc gọi bị ngắt. Tiểu Thảo nhìn chằm chằm vào di động, từ trên giường nhảy xuống, giậm chân siết tay lại, xông ra ngoài nhanh như cắt.

"Mẹ, con có việc làm rồi, mai sáng con muốn ăn bánh khoai tây!" Trước đó chưa tìm được việc, mẹ hay làm bữa sáng ấm áp ngọt miệng chua lòng, khiến cô luôn thấy có lỗi với mẹ. Rốt cuộc bây giờ có thể yên tâm, thoải mái ăn một bữa nóng hổi rồi!

Bên kia, Tiểu Thảo vui mừng vì tìm được việc, còn bên phòng nhân sự Phong Đằng, một trận im ắng.

Phong Uyển Nhu siết chặt điện thoại trong tay, mặt tái xanh. Những người xung quanh ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhìn nhau, Tiểu Thảo này là ai vậy? Dám đặt biệt danh cho tổng giám đốc? Quá ngầu.

'Được, giỏi lắm Dương Tiểu Thảo.' Phong Uyển Nhu nghiến răng, nặng nề cúp máy, bóp trán, rồi xoay người, giẫm giày cao gót rời khỏi phòng nhân sự, 'Hừ, cứ chờ đi.'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net