4: Bực đủ kiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sự kiện Phong tổng ôm gối được lan truyền, toàn công ty chìm trong không khí thích thú của cừu vui vẻ, vì thế Lương Nhiên cố tình đến khen ngợi Phong Uyển Nhu.

"Uyển Nhu à, cô cố tình ôm cừu vui vẻ chứ gì, muốn tăng một chút kích thích trong dịp Tết Nguyên Đán, cô tuyệt thật, dạo trước bọn họ chẳng mấy có tinh thần, giờ hiệu suất tăng cao không ít."

Phong Uyển Nhu đang xem ghi chép cuộc họp hôm qua, nghe Lương Nhiên nói cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Hôm nào để cho anh ôm một con sói xám thử xem?"

"Nè...Đùa thôi mà." Lương Nhiên cười trừ, tằng hắng một cái, hỏi: "Vậy chủ nhân của gối ôm là ai vậy, đã tìm ra chưa?"

"Uhm." Phong Uyển Nhu gật đầu, nhớ đến vẻ mặt sợ hãi, ngốc nghếch của Tiểu Thảo khi cô mang cái gối đi ngang cô ấy vào phòng thì cảm thấy buồn cười.

"Có gì đó sai sai, hoàn toàn không đúng chút xíu nào." Lương Nhiên lắc đầu, chăm chú nhìn Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu thu lại dáng vẻ tươi cười, ngước lên nhìn Lương Nhiên: "Gì vậy?"

"Uyển Nhu, cô có biết lâu rồi cô chưa cười không, khi nãy cô..."

"Cậu rảnh rỗi nhỉ?" Phong Uyển Nhu nhướng mày nhìn Lương Nhiên.

Lương Nhiên nghẹn lời, không dám nói linh tinh nữa, thuận tay lấy hai trái táo trong giỏ trái cây, 'Haiz, tính tình của phụ nữ không tài nào hiểu được.' Khi bước đến cửa, ánh mắt Lương Nhiên tập trung vào gối Hỉ Dương Dương đặt trên sô pha còn chưa vứt đi thì hơi nghi ngờ, 'Uyển Nhu đặt nó ở đây làm gì? Giữ làm kỉ niệm à?'

Cửa đóng lại, khuôn mặt Phong Uyển Nhu giãn ra, cô chăm chú nhìn chiếc gối ôm trên sô pha một chốc, lắc đầu khẽ cười, 'Thật ấu trĩ, ngày thường cô ta ôm cái này ngủ à?"

"Tiểu Thảo, gần đây tâm trạng của Phong tổng không được tốt, em làm việc cẩn thận một chút." Vương Oánh Oánh vừa chỉnh sửa tài liệu vừa nhắc nhở.

Tiểu Thảo sợ hãi gật đầu, không dám nói một lời. Từ sau khi Phong tổng bị chụp hình, đã mấy ngày cô không được ngủ ngon rồi, không dám lấy gối Hỉ Dương Dương về, thật sự sợ Phong tổng sẽ phát hiện là mình làm. Mấy ngày nay tay cô cũng hơi run, nhìn gối Hỉ Dương Dương đặt trên sô pha, sợ đến sắp xón ra quần.

Dù sao thì Phong Uyển Nhu cũng quản lý cả một công ty, cô ấy phải thể hiện sự oai phong uy nghiêm với cấp dưới. Trước đây, đừng nói đến nổi giận, cô ấy chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng chẳng ai dám lên tiếng, bây giờ thì hay rồi, mỗi lần gương mặt cô ấy cau có vì giận, đều có thể thấy người ở dưới cười trộm, không cần nghĩ cũng biết là công lao của gối Hỉ Dương Dương rồi, vì thế, Phong tổng bốc hỏa không ít. Bàn tán một chút thì còn có thể chịu đựng được, nhưng một tuần sau đó, khi cô vào diễn đàn nội bộ của công ty để lắng nghe ý kiến của từng nhân viên, bức ảnh đỏ chói ở đầu trang chủ khiến cô hồn xiêu phách lạc.

Vương Oánh Oánh ngước nhìn Tiểu Thảo: "Chị mang tài liệu cho Phong tổng."

"Dạ." Tiểu Thảo gật đầu đáp, cô nhìn máy tính, nhìn những bài viết liên tục được cập nhật, sắp nổ não luôn rồi. Hm, ai có thể giải thích cho cô biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không, cô có lòng nhét gối ôm đáng yêu cho Phong tổng, thì sự việc diễn biến đến mức độ này, có cô gái nào không thích vật dụng kiểu này, cô ôm cũng thấy ổn, sao đến lượt Phong tổng thì có sự tương phản lớn như vậy. Tiểu Thảo xây xẩm nhìn chằm chằm vào máy tính, nghĩ nát cả óc không tìm được đáp án.

Khoảng một thời gian ngắn thì Vương Oánh Oánh quay lại, đặt tài liệu xuống bàn, nhìn Tiểu Thảo:"Tiểu Thảo nè, Phong tổng cho gọi em đó."

"Dạ?" Tiểu Thảo hoảng sợ nhìn Vương Oánh Oánh, run tay, suýt đập đầu xuống bàn. Hm, không lẽ mọi chuyện bại lộ rồi.

Vương Oánh Oánh nhìn dáng vẻ của Tiêu Thảo thì lắc đầu, mỉm cười, có điều không nỡ, nhưng có cô cũng biết rằng có những lời cô không nên nói. Theo Phong tổng nhiều năm, cô có thể hiểu ý Phong tổng ở một mức độ nào đó, khỏi cần nghĩ cô cũng biết là ai làm, đến cô cũng đoán ra thì thông minh như Phong tổng thì sao không đoán được.

Tiểu Thảo nhìn chằm chằm Vương Oánh Oánh trong chốc lát, cô thấy chị ấy không hiểu ám hiệu cầu cứu của mình, mạnh mẽ đứng lên, cứng ngắc đi ra ngoài.

Gió hiu hiu lạnh trên sông Dịch, tráng sĩ một đi không trở về (1).

Chết lặng gõ cửa phòng Phong tổng, cô bước vào, Tiểu Thảo trông thấy Phong tổng nhìn mình, cô lập tức cúi gằm mặt.

Tại sao...Tại sao dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn mình.

Phong Uyển Nhu cầm một tách cà phê, nheo mắt nhìn Tiểu Thảo. Phải, không tệ nha, Dương Tiểu Thảo, chưa đến công ty đã đặt biệt danh cho cô, ngày đầu tiên đi làm thì mở cửa để cô bị chụp ảnh, sau này còn muốn gây chuyện lớn cỡ nào nữa?

"Ngẩng đầu lên." Giọng lạnh như băng không cho phép từ chối.

Tiểu Thảo ngẩng lên, sợ sệt nhìn Phong tổng. 'Phong tổng ơi, tôi sai rồi, lần sau có nhét gối, tôi nhất định sẽ nghiêm túc chọn hoạ tiết, cô tha cho tôi đi mà.'

Phong tổng chăm chú nhìn Tiểu Thảo thêm chốc nữa, hỏi:"Một tuần làm ở đây, cô đã quen việc chưa?"

Hả? Không lẽ cô ấy còn chưa biết là mình?

"Vâng vâng." Tiểu Thảo vội đáp lại.

Phong Uyển Nhu nhấp một hớp cà phê:"Quen thì tốt, trợ lý của Lương Nhiên nghỉ thai sản rồi, một khoảng thời gian nữa Oánh Oánh sẽ được điều sang đó."

Vậy là sao?

"Sau này một mình cô sẽ đảm nhận mọi việc."

Tiểu Thảo ảo não nhìn Phong Uyển Nhu, cô không phải tuýp người giấu cảm xúc giỏi, vẻ mặt đau khổ bị Phong tổng nhìn không sót một chút nào.

"Thế nào, cô có ý kiến gì sao?"

'Hm, muốn chết...'

Phong Uyển Nhu càng nhìn Tiểu Thảo thì càng giận, biết rõ cái gối chết tiệt đó của Tiểu Thảo, thế mà chẳng làm gì cô ta được. Biết rồi thì sao? Cấp dưới quan tâm sếp, nhét chiếc gối vào hỗ trợ giấc ngủ, chẳng lẽ cô nên nổi giận? Nhìn khuôn mặt Tiểu Thảo ngơ ngác, Phong Uyển Nhu mím môi, 'Thời gian còn dài, nợ này từ từ mới tính với cô.'

Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, cô ngẩng lên, chăm chú nhìn Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu cũng nghiêm túc, không chớp mắt nhìn lại Tiểu Thảo, 'Nghĩ lâu như vậy, tôi muốn biết cô có ý kiến gì.'

"Hết cách."

"..." Phong Uyển Nhu bạo phát, cơn giận dữ dâng trào bị kiềm lại ở miệng, nhịn đến cực hạn. Cô cố gắng kiềm chế ý nghĩ lao đến trước đá Tiểu Thảo. Phong Uyển Nhu hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, ngón tay đan nhau, khuỷu tay đặt ở hai bên thành ghế, nhìn Tiểu Thảo. 'Cô đến Phong Đằng là đặc biệt muốn đối đầu với tôi phải không?'

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm thì đỏ mặt cúi đầu, 'Đôi mắt cô ấy thật đẹp, chẳng phải chị Oánh Oánh nói rằng Phong tổng không còn trẻ nữa sao, vì sao mắt không có vết chân chim vậy?'

"Không sao, nghĩ gì cứ nói đấy." Phong Uyển Nhu cố hạ thấp giọng, hai mắt khoá chặt Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu đoán Tiểu Thảo nhút nhát không dám nói gì, nhưng nào ngờ, Tiểu Thảo không chỉ đưa ra ý kiến, hơn nữa vừa nói ra lập tức khiến Phong Uyển Nhu muốn bùng nổ tức khắc.

"Uhm, Phong tổng, có thể để tôi thay đến chỗ Lương tổng, chị Oánh Oánh ở lại được không?" Sếp bây giờ thật đáng sợ, tuy Lương tổng hơi xấu một chút, nhưng khi cười lên thì rất đẹp trai.

"..." Hít một hơi sâu, Phong Uyển Nhu đỡ trán, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thảo, gằn từng chữ một:"Không-được-"

Đang nói thì tiếng điện thoại vang lên, Phong Uyển Nhu lướt qua màn hình hiển thị, thở dài. Người gọi là bạn cô, hiện giờ đang làm cho công ty đồng phục, hằng ngày đều gọi cho cô để chào hàng, nói rằng Phong Đằng nên mặc đồng phục để đồng nhất gì đó. Phong Uyển Nhu không thích yêu cầu cứng ngắc này, lại không muốn làm bẻ mặt bạn mình, nhưng không biết nói thế nào, cô chần chừ không bắt máy.

Tiểu Thảo nhìn Phong tổng thắc mắc vì sao cô ấy không bắt máy?

Phong Uyển Nhu đang đau đầu thì lướt nhìn Tiểu Thảo, suy nghĩ chốc lát, nói:"Tiểu Thảo, cô bắt máy đi, nói cho cô ấy biết công ty chúng ta không đặt quần áo." Như thế sẽ tốt hơn.

"Vâng vâng." Tiểu Thảo vội vàng trả lời, tiến lên vài bước nhận điện thoại, đầu dây bên kia là người phụ nữ đang liến thoắng, nói bây giờ công ty đều nên đồng nhất mặc gì đó, chỉ còn mỗi Phong Đằng như thế, trông không có sức sống thế nào. Tiểu Thảo giữ điện thoại, kiên nhẫn lắng nghe, chờ người phụ nữ kia ngừng lại lấy hơi mới nói chen vào:"Xin lỗi cô, công ty chúng tôi thống nhất không mặc."

"..." Phong Uyển Nhu bên cạnh suýt phun cà phê ra ngoài.

.......

(1): Hai câu nằm trong sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện, có tên là Dịch Thuỷ ca (Bài ca sông Dịch).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net