3: Xảy ra hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phấn khích quá độ nên Tiểu Thảo không ngủ được, kết quả hóa thành gấu trúc.

Sáng sớm, Tiểu Thảo gục đầu, nằm trườn lên bàn ăn buồn ngủ. 'Tiêu rồi, nếu không phải đi làm thì tốt biết mấy.'

"Tiểu Thảo, mẹ mua cho con đôi giày cao gót, lát con mang đi đi." Mẹ Tiểu Thảo đặt bánh khoai tây lên bàn, nhắc nhở cô.

Con sâu ngủ trong Tiểu Thảo biến mất trong chớp mắt, cô ngẩng lên nhìn mẹ, vẻ mặt khỏ xử, nhỏ giọng hỏi: "Có thể không mang được không?"

"Không thể!"

"Nhưng sau khi mang rồi sẽ như chim cánh cụt."

"Cũng không cao lắm, mang vào sẽ ra dáng công sở, chim cánh cụt gì chứ? Con không thấy người mẫu trên TV đều đi như vậy à? Phụ nữ mang giày cao gót mới trông xinh xắn, cao gầy biết không?"

"Cảm thấy thật ngu ngốc."

"Con nói cái gì? !" Mẹ Tiểu Thảo hậm hực: "Con mà nói thêm một câu nữa thì mẹ sẽ lấy bánh quẩy đánh con!"

Tiểu Thảo mím môi, tập trung ăn bánh khoai tây, tâm trạng tốt loáng cái không còn. Tại sao nhất định phải mang giày cao gót mới được, dáng cao thì có gì tốt, cao to như Optimus Prime đâu có thu hút bằng Bumblebee chứ, nghĩ đi nghĩ lại, dưới ánh mắt nổ lửa của mẹ, Tiểu Thảo mang giày cao gót không được tự nhiên vịn tường rời khỏi nhà: "Mẹ, con đi đây!"

Mẹ Tiểu Thảo trông thấy bộ dạng run rẩy của Tiểu Thảo, bà có phần không nỡ, nhẹ giọng dặn dò: "Chú ý an toàn đó."

Tiểu Thảo gật đầu, cười với mẹ: "Không sao, mẹ trở vào đi, con sẽ làm thật tốt, cố gắng kiếm tiền để mẹ lên thẻ vàng ở trung tâm spa."

Mẹ Tiểu Thảo cảm động suýt bật khóc, lưu luyến vẫy tay chào, bà không yên lòng nhìn Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo vẫy tay lại an ủi mẹ, bước xuống cầu thang.

Mẹ Tiểu Thảo trông thấy Tiểu Thảo xuống cầu thang túm ống quần lại, thì mỉm cười hài lòng. Khoảng chừng ba mươi giây, bà chắc rằng Tiểu Thảo đã ra khỏi tòa nhà an toàn, thì mới yên tâm vào nhà. Ngay lúc, bà muốn đóng cửa lại thì 'Lịch bịch' âm thanh vật nặng tiếp đất vang lên, mặt mẹ Tiểu Thảo biến sắc, ngay lập tức đóng sầm cửa, vọt xuống dưới: "Tiểu Thảo! ! !"

Sự vĩ đại của tình mẫu tử được thể hiện trong khoảnh khắc này đây, mẹ Tiểu Thảo dùng tốc độ sét đánh lao ra, trông thấy Tiểu Thảo té chổng mông đang cố gắng đứng dậy: "Sao con không cẩn thận gì hết vậy? Lớn chừng này mà vẫn để mẹ phải bận tâm hả?"

Tiểu Thảo với đôi mắt đẫm lệ nhìn mẹ, chỉ vào giày cao gót: "Hỏng rồi."

"..."

Không có giày cao gót, trên đầu Tiểu Thảo có thêm một vết thương, nhưng cô vẫn tươi cười vẫy tay chào mẹ, phủi phủi bụi trên người rồi đi làm. Đôi giày vải bình thường mang chẳng cảm thấy gì, giờ cô thấy nó không khác gì Phong Hỏa Luân cả, rất thoải mái, chớp mắt tâm trạng cô đã khá hơn, cô khẽ ngân nga. Đến Phong Đằng rồi, khi Tiểu Thảo vừa đẩy cửa chính vào thì đã gặp chị thư kí từng phỏng vấn cô chờ sẵn ở cửa.

"Chị tên Vương Oánh Oánh, em gọi chị Vương được rồi."

Chị Vương rất xinh, cười lên có lúm đồng tiền, dáng người nhỏ nhắn, có vẻ là người dễ chịu: "Chị Vương."

"Ừ, Phong tổng cố tình dặn chị, để chị hướng dẫn em trước."

"Hở?" Tiểu Thảo ngạc nhiên nhìn Vương Oánh Oánh, chẳng lẽ để cô làm thư kí?

Vương Oánh Oánh biết Tiểu Thảo đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Phải, hãy làm thật tốt nhé, Phong tổng sẽ không bạc đãi em đâu."

'Không muốn làm thư kí...' Tiểu Thảo thầm nuốt nước mắt vào trong, giữa tổng giám đốc và thư kí luôn có một mối quan hệ tế nhị, rất mập mờ. Cô chẳng muốn mình bị cuốn vào vòng xoáy mập mờ đó, cô chỉ muốn có mức lương ổn định thôi là được.

"Sau này, bàn làm việc của em là bên kia cạnh chị, phải rồi, em có QQ không? Cho chị biết để sau này thuận tiện liên lạc hơn." Vương Oánh Oánh chỉ về phía bàn của Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo gật đầu, chầm chậm bước đến, đọc QQ của mình.

Vương Oánh Oánh nhập dãy số QQ của Tiểu Thảo vào, cô nhìn nickname, mỉm cười: "Như cỏ? Ý là gì?"

Haiz, thanh niên bây giờ khá cá tính, chắc muốn giống với bạn trai của mình, ăn ý nhau.

Tiểu Thảo ngồi xuống, lắc đầu: "Chẳng phải có một Như hoa rồi phải không?"

"..." Vương Oánh Oánh cạn lời, nhìn Tiểu Thảo một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Phải rồi, chốc lát em đến chào hỏi Phong tổng đi, em đi thẳng vào là được, văn phòng nằm trong cùng,"

"Vâng, đúng rồi chị Vương." Tiểu Thảo hơi mất tự nhiên nhìn Vương Oánh Oánh, hôm qua có chuyện khiến cô trăn trở rất lâu, đến nỗi mất ngủ.

"Sao?" Vương Oánh Oánh nhìn Tiểu Thảo nghiêm túc thì cũng nghiêm túc theo, thẳng người nhìn Tiểu Thảo.

Mặt Tiểu Thảo hơi đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc Phong tổng tên gì vậy chị?"

Vương Oánh Oánh nghe xong thì cười phá lên, nhớ đến hôm qua Phong tổng bị Tiểu Thảo khiến cho giận xanh mặt thì vui vẻ trả lời: "Không phải là Oan Nhục, là Uyển Nhu mới đúng."

"Vâng."

"À, từ lúc e gọi cô ấy là Oan Nhục thì hiện giờ mọi người trong công ty đều gọi như vậy, Tiểu Thảo thật có tài nha."

Thật có tài...Tiểu Thảo đỏ mặt hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhìn ánh mắt cười nhạo của chị Vương, Tiểu Thảo không ngồi được nữa, cô đứng lên chuẩn bị chào hỏi Phong tổng, nhân tiện xin lỗi về chuyện sai tên. Bởi vì mải nghĩ đến chuyện làm sao xin lỗi Phong tổng, nên Tiểu Thảo chỉ nhìn dưới chân không nhìn phía trước, khi đến ngã rẽ, va phải vào người trước mặt. Cô mất thăng bằng, một cú va chạm khiến cô như con quay bật ra, may thay có một bàn tay nhanh nhẹn kéo cô vào lòng.

Hương thơm thanh thoát của vải bay đến, Tiểu Thảo đỏ mặt, cơ thể cứng đơ, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay người đó.

"Không sao chứ?" Lương Nhiên nhìn Phong Uyển Nhu rồi lại nhìn sang Tiểu Thảo, 'Cái gì vậy? Đi bộ mà cũng ngã được hả?'

Phong tổng lắc đầu, nhìn vết thương trên đầu Tiểu Thảo một chút.

"Xin lỗi, Lương tổng!" Tiểu Thảo hốt hoảng nhìn Lương Nhiên, sẽ không đụng hỏng anh ta chứ, thoạt nhìn anh ta có vẻ mong manh.

Lương Nhiên nhìn Tiểu Thảo cười không ngừng, Phong Uyển Nhu bên cạnh mặt lạnh.

"Người cô đụng phải là Uyển Nhu, không phải tôi."

Tiểu Thảo thoáng chốc đỏ mặt, cô quá khẩn trương nên trên cơ bản không nhìn xem là đụng ai, gấp gáp xoay người lại, xin lỗi Phong Uyển Nhu: "Xin lỗi Phong tổng."

Phong Uyển Nhu hừ một tiếng, không đáp lại, giẫm cao gót bước ngang qua Tiểu Thảo, không thèm nhìn cô một cái. Ngược lại, Lương Nhiên khá hứng thú chăm chú nhìn Tiểu Thảo một lúc, nói: "Nè, đừng để bụng, Phong tổng là vậy đó, làm việc lâu sẽ quen thôi. Phải rồi, tên cô là Tiểu Thảo đúng không?"

"Vâng, cám ơn Lương tổng." Tiểu Thảo không thể để tâm hai người cùng lúc, mắt cô tập trung vào người Phong tổng, trả lời lấy lệ với Lương Nhiên. 'Tiêu rồi, còn chưa bắt đầu làm việc đã đắc tội với sếp, cô ấy sẽ không sa thải mình chứ? Lần này tốt rồi, ngay cả chào cũng không cần.' Tiểu Thảo vẫy tay lấy lệ chào Lương tổng một cái, không vui quay về chỗ làm việc, thuật lại chuyện vừa xảy ra cho Vương tỷ nghe.

"Tiểu Thảo, em thật lợi hại, có thể ép Phong tổng thành như vậy, toàn công ty chắc chỉ có một mình em."

"Em đâu có cố ý." Tiểu Thảo sắp khóc, cô chỉ muốn mỗi ngày mang theo lý tưởng và hoài bão làm thật tốt công việc, sao mới ngày đầu tiên thì đã xui xẻo như thế.

"Nè, không sao đâu, phải rồi, buổi chiều chị cùng Lương tổng phải ra ngoài, em nhìn phía bên kia Phong tổng một chút, vào buổi trưa nhớ pha cà phê cho cô ấy, buổi chiều sẽ có cuộc họp, máy pha cà phê cạnh phòng tổng giám đốc, nhớ là không được dùng loại hòa tan và không cho đường gói."

"Vâng." Tiểu Thảo nghiêm túc nhớ.

Đến trưa Tiểu Thảo chỉ nhớ phải pha cà phê cho Phong tổng, cơm cũng chưa ăn thì đã gấp gáp lao đến máy pha cà phê nghiêm túc pha một ly cà phê, cẩn thận bưng vào phòng tổng giám đốc.

Đặt ly cà phê trên bàn xong, Tiểu Thảo quan sát xung quanh, không thấy Phong tổng, cô nhớ lại lời Vương tỷ, đoán rằng có lẽ cô ấy ở phòng họp, thì cô bưng cà phê đến phòng họp. Tiểu Thảo đến phòng họp nhìn một lượt, cô mỉm cười, 'Thì ra đúng là ở đây.'

Người đúng là ở đây, đáng tiếc là đang ngủ.

Tiểu Thảo bưng cà phê đặt lên chiếc bàn dài bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Phong Uyển Nhu đang nằm trườn lên bàn ngủ.

'Thật đẹp', mái tóc đen lòa xòa trên mặt bàn hồng đào như lụa, da của Phong tổng trắng như tuyết, chẳng hiểu vì sao lông mày cô ấy nhíu lại, mất đi vẻ lạnh lùng bình thường, thay vào đó tăng thêm vài phần thùy mị đáng yêu. Đôi mắt nhắm lại, đôi mi cong dài khẽ rung, sống mũi cao thanh tú, môi có độ cong hoàn hảo, sắc môi hơi nhạt, thể hiện vài phần kiên cường cùng tự tin.

Tiểu Thảo đứng nhìn có chút xót xa, không phải ai cũng có thể làm người phụ nữ mạnh mẽ được, ngủ một giấc mà biểu cảm còn khổ sở như vậy, có phải ngủ không thoải mái không? Suy nghĩ chốc lát, cô chạy về chỗ làm việc lấy cái gối ôm mà cô mang từ nhà đến dùng nghỉ trưa, nhét dưới đầu Phong tổng, rồi ngắm đôi lông mày từ từ giãn ra. Tiểu Thảo vui vẻ mỉm cười, cô đã làm được một việc tốt.

Phong Uyển Nhu bất cẩn ngủ say, cánh tay cô tê rần. Sự mệt mỏi tích tụ trong mấy ngày qua không cho phép cô mở mắt, mơ màng cô cảm nhận được một vật mềm mại được nhét dưới đầu mình, cô vô thức dụi dụi, làu bàu rồi chìm vào giấc ngủ. Dường như cô nghe được âm thanh chụp hình, nhưng cô thật sự rất mệt mỏi, không tài nào mở mắt nổi, cho đến khi cô tỉnh giấc ngẩng đầu lên, thì trông thấy mọi người đã đến đông đủ.

Phong Uyển Nhu bóp trán, cử động cánh tay, thở dài, lâu rồi chưa ngủ ngon đến vậy. Cô quan sát xung quanh trông thấy rất nhiều người nhìn vào di động che miệng cười. Cô nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi: "Thế nào, chưa muốn họp à? Không biết họp là phải khóa máy sao?"

Mọi người tắt di động, trên gương mặt vẫn hiện nét cười khó hiểu khiến Phong Uyển Nhu bực dọc. Dường như tay phải cô chạm phải vật mềm mềm, cô ngẩn ra, cúi xuống nhìn xem, lập tức đen mặt, 'Gối ôm cừu vui vẻ! ! ! Là ai? Kẻ nào làm? !'

Lẽ nào cô đã ôm cái gối ấu trĩ này ngủ trưa, rồi lọt vào tầm ngắm của mọi người, cuối cùng là bị chụp hình lưu vào di động của mỗi một người sao? !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net