Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu một chút về nhân vật Hoài Ngọc.

Hoài Ngọc là con gái duy nhất của Dương Cầm. Trong khi đó Dương Cầm lại là em gái ruột của Dương Hoài Lam cũng tức là dì của Trịnh Đan Ny, Nói cách khác Hoài Ngọc chính là em họ của Trịnh Đan Ny. Năm nay Trịnh Đan Ny hai mươi ba tuổi thì Hoài Ngọc vừa tròn hai mươi hai.

Từ nhỏ đã đi du học ở nước ngoài, vừa mới tốt nghiệp liền trở về nước, cũng là người có chút bản lĩnh nhưng vì từ nhỏ đã ra khỏi nhà như Trịnh Đan Ny, cho nên Trịnh Đan Ny và Hoài Ngọc dường như đã quên cả khuôn mặt của đối phương, đến cái tên cũng gần như bị loại bỏ khỏi đầu.

Ba của Hoài Ngọc là Hoài Phương, là một trong những cổ đông có tiếng nói ở tập đoàn Vương Nhất, tuy nắm trong tay cổ phần không cao bằng ba của Trần Kha nhưng cũng thừa sức để giành một ghế trong các cuộc hợp cổ đông của hội đồng hằng năm, Hoài Ngọc được làm thư ký của tổng giám đốc cũng là một tay Hoài Phương sắp xếp. Hai cha con tuy có chút bản lĩnh nhưng đa phần là nhờ vào các chiều trò, bài mưu tính kế mới có được như ngày hôm nay.

Bật mí một chút người đứng sau tất cả mọi việc, bắt tay thông đồng với Trần Lâm nhầm cướp đoạt tập đoàn Vương Nhất là Hoài Phương, sắp xếp con gái làm thư ký cho tổng giám đốc là Trần Kha cũng là một bước trong kế hoạch của ông và điều này Trần Kha không hề hay biết vì trên danh nghĩa Hoài Ngọc không hề lấy thân phận là con gài của Hoài Phương mà vào tập đoàn làm việc.

Hoài Phương bản chất thực sự chính là con cáo già, gian manh còn hơn cả Trần Lâm, ông lợi dụng lòng thù hận của Trần Lâm để nhầm tiếp tay cho kế hoạch của mình. Trần Kha sẽ xử lý như thế nào khi phải đối phó với hai kẻ gian trong một lúc? Thì về sau sẽ rõ!

Một việc quan trọng nữa là Hoài Ngọc từ khi ở nước ngoài đã thầm mến Trần Kha, nhiều buổi concert của cô, Hoài Ngọc đều có mặt, nhưng Trần Kha không hề biết Hoài Ngọc là ai. Biết tin Trần Kha chuyển hoạt động trở về TQ thì sau khi tốt nghiệp đại học, Hoài Ngọc đã lập tức trở về nước để theo đuổi cô, điều không ngờ là Trần Kha lại là con của Trần Phong, chủ tịch tập đoàn Vương Nhất, tập đoàn mà cha cô ta đang nhắm tới, Hoài Ngọc trở về một phần cũng là muốn giúp Hoài Phương làm nội gián giành hết cổ phần trong tay Trần Phong, mà đây lại là khối tài sản sau này sẽ thuộc về người cô thầm mến bây lâu nay là Trần Kha.

Tình tiết có chút loạn nhưng nếu chịu khó đọc từ đầu thì sẽ hiểu được cái vòng lẫn quẫn bên trong câu chuyện. Hoài Ngọc chính là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất nhiều đối với Trần Kha và Trịnh Đan Ny, không biết tiếp theo Hoài Ngọc sẽ chọn tình thân giúp đỡ ba cô ta hay chạy theo tình yêu mà cướp lấy Trần Kha từ tay Trịnh Đan Ny !!!

*****

Bốn giờ sáng, chuông báo thức vang lên liên hồi, hai con người nằm trong chiếc chăn ấm áp từ từ ngồi dậy, Trần Kha trong mắt là một màng sương mơ màng, cô vươn tay tắt báo thức. Trịnh Đan Ny ngồi im tại chỗ cuối đầu xoa xoa mặt, nàng quay sang nhìn người bên cạnh khẽ cong môi.

" chào buổi sáng"

"chào buổi sáng"

" Em đi tắm trước, chị ngủ một lát nữa đi, khi nào xong em sẽ gọi chị"

"Ừm" ngoan ngoãn nghe lời nàng rồi ngã người nằm xuống vị trí cũ tiếp tục chợp mắt.

Trịnh Đan Ny đi lấy đồ rồi bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, một lát sau nàng bước ra với một thân áo sơ mi cùng quần legging, phong cách theo hướng nữ tính cùng soái khí, đơn giản nhưng tôn lên được vóc dáng siêu chuẩn của nàng.

"Kha Kha " Bước đến bên giường.

"Em chuẩn bị nước nóng lun rồi, đi tắm đi"

"cảm ơn em"

Trần Kha ngồi đậy đi vào phòng, sau đó chưa đầy ba giây đã trở ra. Lại ngớ ngẫn chưa lấy đồ, chẳng biết đây có phải là thói quen của cô không nhưng lại rất đáng yêu. Trịnh Đan Ny trông cô vào rồi lại trở ra như thế thì lắc đầu khẽ mỉm cười.

Trong khi đợi Trần kha thì nàng đi đến bàn trang điểm nhẹ một chút, nói Trịnh Đan Ny xinh đẹp đều có lý do cả, bình thường mặt mộc của nàng đã thập phần tinh xảo hơn người, chỉ cần một tí son đều có thể ra cửa, không cần nhiều son phấn thì cái nhan sắc này cũng đủ giết chết ánh mắt của người khác.

Trang điểm nhẹ một chút, Trần Kha cũng đã xong, cô bước ra ngoài. Trịnh Đan Ny lấy điện thoại thông báo với trợ lý không cần đến đón, nàng sẽ tự đến, hẹn ở sân bay.

"Tốt rồi, đi thôi Kha Kha"

"Chị đi lấy xe, để chị lái"

"Cũng được"

Cô đi đến cầm lấy vali giúp nàng rồi đi xuống gara. Trịnh Đan Ny một bên đeo túi nhỏ cũng lon ton đi theo sau cô. Ra xe, Trần Kha để hành lý vào trong rồi đi đến mở cửa cho nàng, Trịnh Đan Ny bước tới ngồi vào ghế phụ, chắc đây là lần đầu tiên Trần Kha lái xe hộ tống nàng đi thế này, những lần trước đều sợ ảnh hưởng đến vết thương cho nên không để cô động tay chân nhiều, nhưng bây giờ tình hình sức khỏe của Trần Kha đã cải thiện tốt hơn nhiều rồi nên muốn chăm sóc lại cho nàng.

Gần năm giờ sáng không khí lạnh cùng làn sương mờ ảo vẫn còn động lại trên nhưng cánh hoa hướng dương quanh sân vườn. Đóng cửa xe, hơi lạnh từ bên ngoài thổi mạnh vào trong xe rồi nhanh chóng phân tán, điều hòa cũng được điều chỉnh cho thích hợp sau đó Trần Kha mặt không biểu tình cuối người thắt dây an toàn lại cho nàng.

Đối với hành động này của cô, Trịnh Đan Ny cũng không quá phản ứng lại, chỉ có ấm áp tận sâu trong lòng. Khởi động, xe lăn bánh từ từ ra khỏi tiểu khu, trên đường đi cả hai đều không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô đưa tay bật nhạc, giai điệu nhẹ nhàng rất phù hợp với một buổi sớm như hiện tại, xe ổn định chạy trên quốc lộ. Tuy Trần Kha không nói một lời nhưng tay khẽ động, nhẹ nhàng bắt lấy đan vào tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau trông rất ấm áp.

Từ hướng của Trịnh Đan Ny có thể thấy trên khuôn mặt Trần Kha hiện rõ góc cạnh, đường nét tinh tế, tuy nét mặt lạnh lùng không chút biểu tình nhưng hành động lại ấm áp vô cùng. Một kiểu người trong nóng ngoài lạnh. Không hiểu vì sao nhưng giờ phút này trong mắt Trịnh Đan Ny, Trần Kha vô cùng soái khí, một tay lái xe tay còn lại nắm lấy tay nàng, lạnh lùng có, ôn nhu có, ấm áp lại có thừa, một người có vẻ bề ngoài khí chất hoàn toàn trái ngược với bên trong.

Bị nhìn đến có chút xấu hổ, Trần Kha chậm chạp nhẹ giọng lên tiếng nhắc nhở nàng.

" Em nhìn đủ chưa?"

"Chưa đủ" Trịnh Đan Ny cười híp mắt đáp lại cô.

" Nhìn hoài không chán sao ?"

"Không chán" Nàng lập tức trả lời

"Không nhìn ra em lại có mặt này"

Đã xem Trần Kha là người một nhà nên nàng không cần phải giữ lễ nghĩa phép tắc gì cả :" Thì sao chứ " Dù gì bản thân cũng không nhìn ai như vậy bao giờ, hơn nữa người đang ngắm lại là lão bà của nàng. Như vậy thì có gì không đúng sao!

Trần Kha chỉ khẽ nhếch mép không đáp lại nữa mà tập trung lái xe. Cứ như vậy yên lặng đến sân bay.

*****

Bước xuống xe, Trần Kha đi lấy hành lý lại cho nàng. Hiện tại trợ lý của Trịnh Đan Ny vẫn chưa đến. Còn rất sớm, mặt trời cũng chưa kịp ló dạng, lần này Trịnh Đan Ny di chuyển đến điểm hoạt động không hề thông báo ra ngoài, nàng đi trong thầm lặng cho nên lúc này không có người hâm mộ, bản thân cũng cảm thấy thoải mái hơn khi đến sân bay trong yên bình như thế này.

Trần Kha hiện tại là một bộ mặt lạnh còn hơn lúc trên xe, vô biểu tình mà nhìn nàng. Trịnh Đan Ny thừa biết con người này đang nghĩ những gì, nhưng hết cách rồi nàng không thể trì hoãn hoạt động thêm được nữa.

Cong cong mắt mỉm cười nàng đưa hai tay áp lên mặt Trần Kha, vì chiều cao của cả hai cũng tương đương cho nên tầm mắt cũng ngang nhau, giọng nói có chút nũng nịu dỗ dành.

" Em có phải là đi luôn đâu mà !"

"....." Nhìn chầm chầm vào mắt nàng, không chút dao động. Chỉ mới vừa xác định được tình cảm, chưa tròn một ngày đã phải xa cách tận hai tháng, biểu hiện như thế cũng là chuyện không tránh khỏi.

Nàng giơ hai ngón tay làm ký hiểu rồi tiếp tục nói:" Hai tháng. Trong hai tháng sẽ tận lực chiếu cố bản thân, nha"

"....."

"Cười một cái đi mà !"

" Em giống như đang dỗ Happy vậy"

"hi hi"

"Đáp máy bay thì thông báo cho chị một tiếng"

"Ừm em biết rồi!" vô cùng nghe lời lập tức đáp.

Trần Kha bắt lấy tay nàng nhẹ giọng:" em vẫn chưa ăn gì, lên máy bay nhớ ăn một chút, đừng để bị đau dạ dày, không tốt"

Trịnh Đan Ny bước vào giới trí đã hơn năm năm rồi, đi máy bay là vô số lần nhưng chưa bao giờ được ai nhắc nhở đủ điều như vậy. Nhớ lúc trước nàng ra khỏi nhà, Dương Hoài Lam cũng càm ràm nàng đến đau cả tai. Giờ thì đến Trần Kha, một mặt lạnh lùng nhưng lúc nào cũng vô cùng lo lắng cho nàng. Hoàn toàn trái ngược với cảm giác khi được mẹ nàng nhắc nhở, đối với thái độ này của Trần Kha, nàng có chút cảm động dâng lên tự đáy lòng, Trịnh Đan Ny tiến tới ôm lấy cô, đầu dụi vào hõm cổ, giọng nói có phần ướt át lẫn trách móc.

" Chị còn nói em, gầy như thế này rồi, phải ăn cơm uống thuốc đúng giờ, không được vận động mạnh bác sĩ đã căn dặn như vậy, em sẽ tận lực chiếu cố bản thân không cần lo lắng!"

Một màng trước mắt nhìn vào cứ ngỡ hai người sắp không gặp được nhau đến tận mấy chục năm vậy.

Trần Kha chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ nói:" đừng như vậy, người khác sẽ nhìn thấy, không tốt cho em" .

Đang đứng giữa sân bay, dù không đông nhưng vẫn có người qua lại. Tuy là có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cảm giác được có một trận ấm áp nổi lên trong lòng, từ lúc Vương Y Vân mất không có ai quan tâm cô như thế này.

" Em mặc kệ " Như một đứa trẻ bám chặt vào người cô, không cho phản kháng.

Trần Kha vô cùng ôn nhu vổ vổ vào lưng nàng dụ dỗ:" Được rồi, ngoan! trợ lý của em sắp đến rồi"

Lúc này mới chịu buông cô ra, nhìn xung quanh. Một lúc sau thì từ đằng xa xuất hiện bóng dáng vô cùng quen mắt, là chị trợ lý của nàng đang kéo vali đi đến.

Đập vào mắt trợ lý là thân ảnh của hai nữ nhân thánh thót, thoạt nhìn lại vô cùng thân mật khi đứng cạnh nhau, sự ngạc nhiên hiện đầy trên mặt không thể che giấu nổi. Vì nhìn từ xa nên chị trợ lý không hề phát hiện người này là Trần Kha, cũng đã hơn hai tháng, dù lần trước Trịnh Đan Ny có hợp tác với Trần Kha và đã gặp nói chuyện vài lần.

Trợ lý :'người này là ai? chẳng lẽ là...'

Đi đến gần hơn thì cặp đồng hồ vô cùng tinh xảo và đắt tiền trên tay trái của hai người lại một lần nữa khẳng định ý nghĩ hiện lên trong đầu trợ lý là hoàn toàn đúng.

*Chị trợ lý họ Đồng lớn tuổi hơn Trịnh Đan Ny, cô được công ty phân phó cho việc phụ trách xử lý những công việc xoay quanh Trịnh Đan Ny từ những ngày đầu của sự nghiệp, đối với nàng trợ lý là người thân cận nên không cần phải giữ bí mật*

Trịnh Đan Ny mỉm cười nhìn trợ lý đang đi đến. Trợ lý Đồng trước tiên khẽ gật đầu nhìn Trần Kha:" xin chào"

Trần Kha cũng lịch sự gật đầu:" chào chị"

Dù Trịnh Đan Ny không lên tiếng nhưng nhìn sơ thôi cũng đủ biết hai người đang trong mối quan hệ như thế nào nên trợ lý Đồng cũng không hỏi nhiều, quay sang trò chuyện với Trịnh Đan Ny.

" Em đến lâu chưa?"

" Cũng vừa đây thôi"

Trần Kha nhìn đồng hồ, gần tới giờ rồi, cô lên tiếng nhắc nhỡ:" Ny Ny tới giờ rồi"

Trợ Lý Đồng:" Ny Ny !!!"

Dù đã biết quan hệ của hai người nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên trước cách gọi cùng thái độ của Trần Kha lúc này. Vốn dĩ trong ấn tượng của cô thì Trần Kha hoàn toàn như những gì người khác cảm nhận, khí chất băng sơn tỏ ra khắp người nhưng sao bây lại khác nhau đến vậy, cứ như hai người ở hai thái cực trái ngược nhau.

Trịnh Đan Ny lại vô cùng tự nhiên với cách gọi này của cô nên vô cùng thản nhiên đáp lời.

" Nhanh vậy sao. Vẫn còn muốn nhìn chị thêm một lúc nữa"

Trợ lý Đồng:"!!!" Không phải chứ? bây giờ người trẻ yêu nhau đều như vậy sao? tự nhiên bản thân có cảm giác sáng sớm đã bị ăn cẩu lương. =))

Trần Kha tự nhiên xoa xoa đầu rồi ôm nàng. Tuy biết rõ thời gian của những người hoạt động nghệ thuật rất hạn hẹp, giờ giấc đều bị đảo lộn đến rối tung lên, chuyện ăn uống đúng giờ dường như là không thể nhưng cô vẫn muốn quan tâm nàng, bên tai nhẹ giọng thủ thỉ:" Nhớ ăn uống đúng giờ, đừng để bị đói, cũng đừng cố sức quá còn nữa đáp máy bay liền thông báo cho chị một tiếng......Chờ em về"

Một câu ' chờ em về ' này đã lôi Trịnh Đan Ny từ đáy vực của chuyện sắp phải xa cách lên thẳng chín tầng mây. Chỉ cần nghĩ đến bản thân ở bên ngoài làm việc vất vã nhưng khi nhìn lại vẫn luôn có một người sẵn sàng chờ mình trở về, thật sự rất xúc động, có bao nhiêu mệt mỏi cũng rất xứng đáng.

Trịnh Đan Ny lúc này như một đứa nhỏ gật đầu vô cùng ngoan ngoãn, tuy có lưu luyến nhưng vì một câu 'chờ' đó của cô, tất cả mệt mỏi đều sẽ trở thành động lực:" Ừm"

Lúc này Trần Kha mới quay ra nhìn xuống vị trợ lý mặt đang tối sầm lại, là bị ép ăn cẩu lương nên mới có biểu tình như vậy:" làm phiền chị chiếu cố em ấy giúp tôi"

Trợ lý Đồng chỉ mỉm cười gật đầu tỏ ý chấp thuận. Không cần Trần Kha nhắc nhở, trợ lý của Trịnh Đan Ny cũng phải hảo hảo mà hỗ trợ nàng, không tính đến quan hệ tiền lương, chỉ nghĩ đến khoảng thời gian làm việc cùng nhau, Trịnh Đan Ny đối với trợ lý thân cận của mình rất tốt, đãi ngộ cũng tốt hơn so với những nghệ sĩ khác, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để trợ lý Đồng đối tốt để đáp lại nàng rồi.

Trần Kha trong mắt xuất hiện một tia luyến tiết kéo vali đưa cho nàng :" Em đi đi "

"Ừm Tạm biệt"

" Tạm biệt "

Trịnh Đan Ny cùng trợ lý tiến vào trong. Còn Trần Kha vẫn đứng yên tại chỗ nhìn nàng, đến cửa Trịnh Đan Ny ngoảnh đầu lại nhìn cô nở nụ cười xinh đẹp rung động lòng người rồi khuất bóng, Trần Kha cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười ôn nhu trên mặt.

Bước vào trong, người cũng đã đi rồi. Trần Kha kéo khẩu trang che mặt sau đó ra xe chạy thẳng đến tập đoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net