Nhận Phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bên dưới Tru Tiên Đài, Lục Huyền Vũ hướng ánh nhìn lo lắng lên Trịnh Thuỵ Hàm bởi vì nàng ngoài đứng ở đây ra, nàng không thể làm gì khác được nữa.

Từ Nhược Tuyên cùng Giang Thư Mặc đứng ở trong góc khuất, nhìn ra Trịnh Thuỵ Hàm.

Ngoài mặt Từ Nhược Tuyên không để lộ cảm xúc nhưng trong lòng nàng, đã sớm thành một đóng hỗn loạn. Từ Nhược Tuyên thật sự lo sợ Trịnh Thuỵ Hàm sẽ mất mạng.

Thời gian hành hình cũng đã đến, Trịnh Thuỵ Hàm bất lực nhắm mắt, chỉ hai dấu ấn thôi mà ... nàng chịu được.

Người thi hành vừa dùng phép để Tru Tiên Đài ghim dấu ấn thứ nhất xuống ngực trái của Trịnh Thuỵ Hàm, nàng lập tức la lên đau đớn, đôi mắt xanh xuất hiện, bầu trời liền kéo mây đen, sấm chớp liên hoàn.

Những người bên dưới thấy như vậy, tiếp tục chỉ trích, chửi rủa Trịnh Thuỵ Hàm.

"Nàng thật sự là ma đầu"

"Pháp thuật nàng cao cường như vậy, phải giết"

"....", rất rất nhiều lời lẽ muốn Trịnh Thuỵ Hàm lập tức chết đi.

Lục Huyền Vũ nhìn Trịnh Thuỵ Hàm đau đớn rống lên, tâm nàng liền như ai bóp nát, rất muốn chạy tới hứng chịu thay cho Trịnh Thuỵ Hàm.

Cùng lúc đó ở phía Từ Nhược Tuyên, nàng khi nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm khốn khổ như vậy, liền muốn chạy ra đem Trịnh Thuỵ Hàm đi.

Giang Thư Mặc biết được dự định của Từ Nhược Tuyên, liền ngăn nàng lại "Đại sư tỷ, làm như vậy là trái với gia quy"

Giúp nghi phạm chạy thoát, là một trong những tội nặng nhất ở Thiên Phượng phái.

Tuy nhiên, Từ Nhược Tuyên chỉ quay đầu nhìn Giang Thư Mặc, có chút khẩn trương "Gia quy là cái gì ? Ta không biết"

Nói xong liền ra ngoài, đánh người thi hành ngã sang một bên để hắn không kịp làm dấu ấn thứ hai lên Trịnh Thuỵ Hàm. Sau đó, Từ Nhược Tuyên ôm Trịnh Thuỵ Hàm bay đi.

Từ giây phút đó, hình tượng thiên sư trong lòng mọi người hoàn toàn sụp đổ. Có người nói, nàng bị Trịnh Thuỵ Hàm mê hoặc. Lại có người nói, nàng là đồng loã của Trịnh Thuỵ Hàm ... chính là lời lẽ nào cũng có thể nói ra.

Từ Nhược Tuyên đưa Trịnh Thuỵ Hàm trở lại núi Thánh Nữ. Nơi này tuy đã là đất của ma tộc, nhưng nàng tin đây cũng sẽ là nơi an toàn cho Trịnh Thuỵ Hàm lúc này. Công chúa ma tộc không giống như muốn giết Trịnh Thuỵ Hàm như những người tu tiên khác, chính xác là Hắc Tình rất để tâm đến Trịnh Thuỵ Hàm.

Từ Nhược Tuyên như Trịnh Thuỵ Hàm mọi lần, ngồi xuống dẫn tinh, dùng ánh sáng từ mệnh tinh của nàng mà thắp sáng lại mệnh tinh cho Trịnh Thuỵ Hàm.

Trịnh Thuỵ Hàm từ từ mở mắt ra, nhìn Từ Nhược Tuyên "Ngươi không cần làm những việc này vì ta"

Từ Nhược Tuyên đau lòng nhìn dấu ấn trên ngực trái của Trịnh Thuỵ Hàm, nó vẫn đang rướm máu "Chuyện ngày hôm nay sớm đã có người muốn hại ngươi, từ giờ đừng xuất hiện ở tu tiên giới nữa"

Trịnh Thuỵ Hàm dĩ nhiên không có ý định như vậy, nàng phải tìm ra ai là kẻ gây ra chuyện này "Nhược Tuyên, ngươi vì ta đủ rồi, đừng bận tâm ta nữa"

Từ Nhược Tuyên nghe liền hiểu Trịnh Thuỵ Hàm sẽ không chịu ngồi yên ở đây, liền phẫn nộ "Trịnh Thuỵ Hàm"

Trịnh Thuỵ Hàm cũng không còn kiên nhẫn nói chuyện với Từ Nhược Tuyên, mà lớn tiếng lại "Từ Nhược Tuyên ... ngươi có biết cảm giác bị hiểu lầm nó như thế nào không ?"

"...."

Thấy người kia không trả lời, Trịnh Thuỵ Hàm nén nước mắt, nói tiếp "Cho nên đừng cản ta, cũng đừng lo cho ta nữa", ta không muốn liên luỵ ngươi.

Dứt lời, Trịnh Thuỵ Hàm đứng lên, tay phải ôm ngực trái, từng bước cực nhọc rời đi.

Từ Nhược Tuyên nhìn theo Trịnh Thuỵ Hàm, một giọt nước mắt rơi xuống. Chỉ sợ đây là lần cuối cùng nàng được nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm.

Từ Nhược Tuyên trở về Thiên Phượng phái, liền tìm đến Dung Phượng, quỳ xuống trước mặt nàng "Gia tiên"

Dung Phượng thở dài "Chịu trở về rồi sao ?"

Từ Nhược Tuyên cúi đầu "Ta về chịu phạt"

Dung Phượng nhìn Từ Nhược Tuyên, có chút không nỡ nhưng cũng không thể không phạt "Ngươi là thiên sư nhiều người coi trọng, lấy đó làm gương, nhưng ngươi lại vì một người ngoại đạo mà không ngại đả thương người khác, còn bất chấp gia quy để đưa Trịnh Thuỵ Hàm chạy trốn ... Có nhận sai không ? Có hối hận không ?"

Từ Nhược Tuyên vẫn vừa quỳ vừa cúi đầu "Nhược Tuyên nhận sai ... nhưng không hối hận"

Dung Phượng thoáng tức giận, trên tay biến ra một cây gậy thật dày, nhìn Từ Nhược Tuyên "Vậy ta phạt ngươi mười roi tiên giới, có phục hay không ?"

Từ Nhược Tuyên vẫn không có ngẩng đầu lên "Nhược Tuyên xin được nhận phạt"

Giang Thư Mặc đang ở bên cạnh, vội quỳ xuống cầu xin "Gia tiên, một roi theo điều luật tiên giới đã bằng nỗi đau của năm lần hứng chịu đạo thiên lôi, mà gậy của tiên giới đánh vào sẽ mãi mãi không thể xoá được vết thương", sau đó lại cúi đầu "Thư Mặc cả gan cầu xin gia tiên nương tay với đại sư tỷ"

Dung Phượng làm sao không biết những điều này, nhưng Từ Nhược Tuyên đã phạm vào điều cấm kị của nhiều môn phái, nếu không trừng phạt, các môn đồ của những môn phái khác sẽ làm loạn chạy đến.

Dung Phượng lớn tiếng "Thư Mặc, ngươi tránh sang một bên"

Dung Phượng bắt đầu làm phép cho roi tiên bay lên không trung, sau đó lại làm phép để nó đánh xuống lưng của Từ Nhược Tuyên "Roi thứ nhất, không biết gia quy là gì"

Dung Phượng lại đánh thêm một roi "Roi thứ hai, đánh trọng thương người thi hành"

Hai roi đầu tiên, Từ Nhược Tuyên cắn răng chịu đựng, nhưng đến roi thứ bảy, nàng đã cảm nhận được một chất lỏng đang chảy ra trong miệng.

Dung Phượng lại tiếp tục đánh "Ba roi cuối cùng, thân là thiên sư nhưng giao du với người có tâm ma, chính tà không phân"

Từ Nhược Tuyên nghe vậy, vừa chịu đau vừa hỏi lại, đồng thời máu trong miệng cũng theo đó mà chảy ra ngoài "Cả gan hỏi gia tiên, người có thật sự nhìn thấu thế nào là chính, thế nào là tà ?"

Câu hỏi vừa được cất lên, Dung Phượng càng thêm tức giận vì Từ Nhược Tuyên đang vì một nữ nhân khác mà dám chất vấn với người đã dạy dỗ và nuôi dưỡng nàng.

Dung Phượng dừng tay lại, phất tay cho roi tiên biến mất, sau đó nhìn Từ Nhược Tuyên "Khi nào có thể đi được thì đến thư phòng vừa quỳ vừa chép phạt gia quy hai trăm lần", Dung Phượng nói xong, liền rời đi.

Từ Nhược Tuyên ngay lúc này đã gục xuống, máu từ miệng vẫn không ngừng chảy ra.

"Đại sư tỷ ... ráng một chút, ta đỡ ngươi", Giang Thư Mặc chạy tới, dìu Từ Nhược Tuyên đi về phòng trị thương.

Ở trên giường, Từ Nhược Tuyên không thể nằm ngửa nên phải nằm sấp mình, trên lưng chính là mười vết nhuốm đầy máu do cây gậy khi nãy gây ra.

Giang Thư Mặc ngồi một bên, sức thuốc cho Từ Nhược Tuyên "Đại sư tỷ, theo tình trạng này ... có lẽ sư tỷ sẽ không thể xuống giường ít nhất là nửa năm"

Từ Nhược Tuyên vô lực nhắm mắt, nàng không phải không lường trước được hậu quả, nàng chỉ không nỡ để Trịnh Thuỵ Hàm một mình cực khổ ngoài kia.

Trịnh Thuỵ Hàm ở núi Thánh Nữ, lại gặp lại Hắc Tình, như lần trước, muốn đi nhưng không được.

Trịnh Thuỵ Hàm có chút giận dữ "Ta không có thời gian ở đây chơi đùa với ngươi, hiện tại ta còn việc phải làm ... mau tránh đường"

Hắc Tình mỉm cười, cho người của nàng tạm thời lánh mặt, rồi lên tiếng "Kẻ tu Dực đạo trong thiên hạ nhiều vô số, ngươi biết tìm ai mà điều tra ?"

Trịnh Thuỵ Hàm cứng họng, tuy vậy, nàng cũng không thể từ bỏ.

Hắc Tình lại nói tiếp "Thật ra vẫn còn một cách để ngươi tìm ra kẻ đó"

Trịnh Thuỵ Hàm nghi hoặc nhìn Hắc Tình "Ngươi rốt cuộc vì sao muốn giúp ta ?"

Hắc Tình vẫn mỉm cười "Ta không giúp ngươi, mà bởi vì có kẻ muốn tạo Huyết Linh Thạch thứ hai nên ta mới quan tâm danh tính của kẻ đó"

Hắc Tình cũng rất muốn biết kẻ đứng sau chuyện này là ai, người này không chỉ thông minh, mà còn rất biết thời thế, nhìn xa trông rộng. Còn dám tạo thêm một Huyết Linh Thạch, chỉ sợ hành động này sẽ làm ảnh hưởng đến ma tộc của nàng. Cho nên, nàng buộc phải tìm ra kẻ đang giấu mặt kia trước khi đến phiên ma tộc cũng bị nhiễu loạn.

Trịnh Thuỵ Hàm thôi nghi ngờ, hỏi "Ngươi có kế gì ?"

Hắc Tình gõ đầu Trịnh Thuỵ Hàm "Nữ nhân ngu ngốc như ngươi mà cũng đứng được hạng thứ tư của tu tiên giới sao ?"

Trịnh Thuỵ Hàm nhăn mặt, ôm trán "Kệ ta, mau nói đi"

Hắc Tình đành nói "Huyết Linh Thạch xuất nguồn từ Minh Giáo phái, nên ngoại trừ các đời tông chủ của môn phái đó ra thì khả năng các môn đồ ở đó lãnh hội được Dực đạo cũng rất cao"

Huyết Linh Thạch đã tồn tại ở đó hai trăm năm, nếu có người từng chạm vào cũng là chuyện hiển nhiên.

Trịnh Thuỵ Hàm liền hiểu ý Hắc Tình muốn nói "Vậy ngươi muốn ta quay lại Minh Giáo phái, dùng thuật nhìn quá khứ ?"

Hắc Tình gật gật đầu "Đôi mắt xanh đó của ngươi có thể mà"

Trịnh Thuỵ Hàm cười cười "Ngươi đúng là cái gì cũng biết a"

Hắc Tình nghênh mặt "Ta là công chúa ma tộc, muốn người người nể phục, ta phải nắm rõ các môn phái"

Trịnh Thuỵ Hàm bễu môi "Thật đáng sợ"

Hắc Tình đẩy đẩy Trịnh Thuỵ Hàm "Đi nhanh đi, ta cũng không có thời gian đứng đây tán gẫu với ngươi"

"Được được", Trịnh Thuỵ Hàm đành thuận theo thế của Hắc Tình.

Cứ như vậy rộn ràng, hai người cùng nhau lên đường đi đến Minh Giáo phái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net