Sóng Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Thuỵ Hàm rốt cuộc vẫn có thể ngủ được một giấc, khi vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Ôn Thuỷ Kiều chạy đến chổ nàng.

Ôn Thuỷ Kiều có phần vội vàng "Trịnh Thuỵ Hàm, ngươi làm gì ở đây vậy ? Thái tử long tộc đột nhiên kéo Lục tiểu thư đi đâu rồi"

Khi nãy, Ôn thuỷ Kiều nhìn thấy Mộc Di đi đến đứng bên cạnh Lục Huyền Vũ, hắn chính là bắt chuyện trước nhưng Lục Huyền Vũ không có để tâm. Sau đó, hắn mới vì sự thờ ơ này của nàng mà tức giận nắm tay Lục Huyền Vũ lôi nàng đi.

Trịnh Thuỵ Hàm nghe đến Mộc Di lại dám mạo phạm sư tỷ của nàng, lập tức chạy đi tìm hai người họ.

Ôn Thuỷ Kiều sợ Trịnh Thuỵ Hàm lại nhất thời tức giận mà làm bậy, cũng chạy theo.

Ở gần một bờ hồ, Mộc Di đứng khoảng cách với Lục Huyền Vũ, nhưng tay vẫn không có buông tay nàng "Lục cô nương, nói thật, ngay từ đầu gặp ngươi thì ta đã đem lòng yêu thích ngươi rồi"

Lục Huyền Vũ kinh hãi nhìn Mộc Di, chẳng phải lần đầu gặp nhau, hắn đã luôn đeo bám nàng mà quấy rỗi hay sao.

Mộc Di lại tiếp lời "Năm đó, ta bị công chúa ma tộc đánh hiện nguyên hình, đã vậy còn bị ả yểm bùa thành con rắn lục, không cách nào trở mình được"

Khi đó Mộc Di đang ở nhân tộc, phải cố gắng lết về biển, chỉ là trên đường đi lại gặp một đám thanh niên, bọn chúng nhìn thấy rắn liền đem làm thú vui, đá qua đá lại.

Ngay lúc hoảng loạn đó, đã có một nữ nhân cứu lấy hắn, còn đem hắn về nuôi một thời gian. Sau đó nguyên thần hắn hồi phục nên đã biến lại thành hình dạng, rồi âm thầm trở về long cung.

Mộc Di ôn nhu "Lục cô nương, nữ nhân tốt bụng kia chính là ngươi"

Lúc này Lục Huyền Vũ mới nhớ đến con rắn lục năm xưa, nàng vẫn không biết vì sao nó lại biến mất, thì ra là do hắn đã trở lại được nguyên hình rồi rời đi.

Lục Huyền Vũ "Thái tử, tuy khi đó là ta cứu ngươi nhưng chuyện sớm đã qua lâu, ngươi cũng không nên để tâm nữa"

Mộc Di lắc đầu "Huyền Vũ, ta chưa từng được ai nâng niu và yêu thương như vậy, từ khi gặp ngươi, ta mới biết thế nào là chân chính quan tâm một người ... làm ơn cho ta một cơ hội ..."

Lục Huyền Vũ hiểu nỗi lòng này của Mộc Di, nhưng trong lòng nàng không thể có ai khác ngoài người đó, liền rút tay lại "Xin lỗi", nói xong bỏ đi.

Mộc Di sợ Lục Huyền Vũ lần này đi rồi sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, liền đi đến ôm phía sau nàng, giữ chặt "Nàng có thể mắng ta, chửi ta, nhưng đừng từ chối ta mà"

Lục Huyền Vũ tức giận, lớn tiếng "Ngươi mau buông ra", kèm theo hành động cố gắng thoát khỏi vòng tay của Mộc Di.

Ngay lúc này, Trịnh Thuỵ Hàm cùng Ôn Thuỷ Kiều chạy đến.

Đôi mắt Trịnh Thuỵ Hàm liền đổi màu xanh, đi tới đánh một chưởng để đẩy Mộc Di ra.

Mộc Di bị đánh nằm ra đất, đôi mắt nhìn lên cành cây, chưa kịp nói lời nào đã tắt thở.

Trịnh Thuỵ Hàm ở bên này vẫn chưa để ý đến Mộc Di, chỉ lo lắng nhìn Lục Huyền Vũ "Sư tỷ, hắn còn làm gì sư tỷ không ?", sau đó lại tức giận nói "Lẽ ra ta nên đi cùng sư tỷ ... xin lỗi sư tỷ ..."

Lục Huyền Vũ lắc đầu, đưa hai tay giữ mặt Trịnh Thuỵ Hàm cố định để nàng đừng lo lắng nữa "Ta không sao"

Ôn Thuỷ Kiều lúc này mới để mắt đến nam nhân vẫn đang nằm ở bên kia, cảm thấy có chút kì lạ, Ôn Thuỷ Kiều liền đến xem thử.

Ôn Thuỷ Kiều ngồi chổm bên cạnh Mộc Di, đưa tay bắt mạch, mạch đập đã ngừng, sau đó có chút bất an nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Trịnh Thuỵ Hàm, ngươi đã tu được loại tà đạo gì vậy ?"

Trịnh Thuỵ Hàm nghe hỏi, có chút hoảng hốt xoay người lại, Ôn Thuỷ Kiều vì sao biết nàng đang tu đạo khác.

Lục Huyền Vũ luôn là người giữ được bình tĩnh, cùng Trịnh Thuỵ Hàm đi đến chổ Ôn Thuỷ Kiều "Ôn tiểu thư, hắn làm sao ?"

Ôn Thuỷ Kiểu đứng dậy, vẫn còn sự kinh hoàng trong ánh mắt "Hắn chết rồi, là bị đoạt hồn mà chết", sau đó lại nhớ đến bộ dạng lúc nãy của Trịnh Thuỵ Hàm "Trịnh Thuỵ Hàm, ngươi tu Dực đạo ?"

Trịnh Thuỵ Hàm liền giải thích "Ta thực sự có tức giận, thực sự có đánh hắn nhưng ta không giết hắn", một chưởng đó không phải cách thức dùng để đoạt hồn người khác.

Bởi vì mặt trời giả bất ngờ biến mất khi chưa có ai bắn được nó, khiến nhiều người không khỏi có suy nghĩ Mộc Di đang có vấn đề, thêm sự không thấy sự hiện diện của hắn, tất cả đều chia nhau đi tìm.

Mà Từ Nhược Tuyên vì cũng không thấy Trịnh Thuỵ Hàm đâu, nên cũng có chút lo lắng mà đi tìm.

Rất nhanh chóng, Từ Nhược Tuyên và Bạch Dương đã tìm được nơi bọn họ đang ở.

Lục Huyền Vũ nhìn thấy Từ Nhược Tuyên vừa đến, chỉ nhìn lướt qua mộc Di, sau đó lại nhìn chầm chầm Trịnh Thuỵ Hàm, sợ nàng trách phạt Trịnh Thuỵ Hàm nên liền nói "Thiên sư, đây có thể là một hiểu lầm, Thuỵ Hàm sẽ không giết người"

Từ Nhược Tuyên vẫn im lặng nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, mà Trịnh Thuỵ Hàm cũng đang bần thần nhìn Mộc Di, nàng rõ ràng không có làm gì khác ngoài đánh hắn.

Bạch Dương nhìn Ôn Thuỷ Kiều "Sự việc thế nào ?"

Ôn Thuỷ Kiều kể lại, bất quá trong lòng nàng vẫn tin Trịnh Thuỵ Hàm không như vậy.

Bạch Dương thở dài, thay Từ Nhược Tuyên dùng phép bắn lên trời, cầu cứu bốn vị thượng thần.

Cũng như khi tất cả khác môn đồ nhìn thấy tia sáng trên trời, mọi người đều theo hướng đó mà tập hợp lại.

Từ Nhược Tuyên nhìn thấy nhiều người đang đi đến, biết mọi việc sẽ bại lộ, nàng chỉ có thể đứng sang bên cạnh Trịnh Thuỵ Hàm, nắm chặt tay Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi phải bình tĩnh"

Sự việc ngày càng nghiêm trọng khi bốn vị thượng thần xuất hiện, và càng nghiêm trọng hơn khi Trịnh Thuỵ Hàm thừa nhận nàng tu Dực đạo.

Một môn đồ "Chính nàng, chính nàng đã đoạt hồn những người khác"

Một môn đồ khác "Thượng thần, xin hãy giết nàng, nếu không cả tu tiên giới này đều bị nàng hại chết"

Dung Phượng nhìn thấy Thiên Hàn im lặng không nói gì, nàng đành thay Thiên Hàn lên tiếng "Trịnh Thuỵ Hàm, ngươi có gì muốn nói hay không ?"

Trịnh Thuỵ Hàm vẫn không vì áp lực bên ngoài mà sợ hãi, giữ bình tĩnh đáp "Ta không giết hắn"

"Ngươi còn nói láo" một môn đồ của Sơn Thuỷ phái, cũng có dòng máu với long tộc, nhìn thấy dòng tộc mình bị giết hại, có chút bất mãn mà ném một thanh giáo về phía Trịnh Thuỵ Hàm.

Từ Nhược Tuyên nhanh mắt, phất tay, thanh giáo bay ngược lại chổ tên đó, nhưng chỉ ghim xuống đất. Ánh mắt băng lãnh nhìn hắn "Nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng"

Dung Phượng đưa tay lên, ý bảo tất cả im lặng, sau đó lại nói "Trịnh Thuỵ Hàm, ngươi tu Dực đạo còn hại chết thái tử long tộc, tuy ngươi nói không phải ngươi làm nhưng cũng không có bằng chứng chứng minh. Ta phạt ngươi hai lần hứng chịu dấu ấn của Tru Tiên Đài ... tâm ngươi như thế nào, để Tru Tiên Đài định đoạt"

Dấu Ấn của Tru Tiên Đài ấn lên người, nếu tâm có tà ma, người đó liền hoá mây khói. Nếu tâm thiện đức, chỉ bị để lại thẹo suốt đời. Mà một lần chịu dấu ấn đó, là mất phân nửa tu vi vốn có, hai lần ấn, chính là hình phạt nặng nhất, xui xẻo thì mất mạng, may mắn thì giữ được mạng nhưng đời đời không thể tu tiên lại được nữa.

Mặc cho thế sự hỗn loạn, Mộc Ngư chỉ lẳng lặng nhìn ca ca của hắn, không biết nên vui hay nên buồn. Mộc Di tồn tại thật sự đã khiến nhiều người đau khổ, mệt mỏi. Hắn chết đi xem như là một sự giải thoát cho tất cả. Tuy nhiên, hồn của hắn bị đoạt, không biết đang bị dày vò như thế nào.

Ở Tru Tiên Đài, Trịnh Thuỵ Hàm bị trói lại, quỳ ở bên trên, chuẩn bị nhận hai dấu ấn, tâm vẫn là không phục bởi vì không ai cho nàng cơ hội tìm ra kẻ đứng sau chuyện này.

Ở dưới Tru Tiên Đài, bốn vị thượng thần không có đến, bọn họ phải xuống long cung để trình bày sự việc với long vương. Chỉ mong hắn đừng vì thương tâm mà trút giận xuống nhân tộc và tu tiên giới.

Ôn Thuỷ Kiều vì không nhịn được cơn tức này nên bỏ đi nơi khác, tránh để nhìn thấy Trịnh Thuỵ Hàm bị tội oan.

Bạch Dương đi theo Ôn Thuỷ Kiều "Ngươi muốn đi đâu ?"

Ôn Thuỷ Kiều chạy ra bờ hồ, ném đá xuống nước "Các gia tiên thật quá đáng, rõ ràng không muốn cho Trịnh Thuỵ Hàm tìm rõ chân tướng"

Bạch Dương đi đến giữ hai bên cánh tay Ôn Thuỷ Kiều, để nàng đứng đối diện mình "Có thể các thượng thần chỉ muốn giúp Trịnh Thuỵ Hàm không u mê vào Dực tộc mà thôi"

Ôn Thuỷ Kiểu liền hỏi "Cho nên họ mới làm như vậy để lấy lại hết pháp thuật của Trịnh Thuỵ Hàm ?"

Bạch Dương gật đầu "Tuy nhiên, khả năng mất mạng vẫn quá cao"

Ôn Thuỷ Kiều nhìn nhìn Bạch Dương, có chút không hài lòng "Bạch Dương, vì sao mỗi lần Trịnh Thuỵ Hàm xảy ra chuyện, ta chưa từng thấy ngươi để tâm vậy ?"

Như hiện tại, Bạch Dương rất bình tĩnh, không hề có gì gọi là sốt ruột.

Bạch Dương mỉm cười đáp "Bởi vì người ta cần để tâm ... đang ở đây ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net