Chương 133 - Người phù hợp với linh hồn của mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trà còn chưa uống được mấy ngụm, lời nói của Dư Thắng Nam không thể nghi ngờ giống như là một quả bom hẹn giờ.

Lý Huệ Lợi khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt: "Có chuyện xưa sao?"

Thái Anh cũng nhìn cô ấy, hi vọng cô ấy có thể nói tiếp.

Dư Thắng Nam khe khẽ cười cười, nhìn chằm chằm vào nước trà trong ly. Đây là trà lài do Tiêu Vũ Đồng nấu, đun sôi túi trà đen, cho nước dừa vào, cuối cùng thêm đường phèn vào. Ly trà nóng hổi lan tỏa hương vị của trà và của dừa, vào mùa đông uống một ly, ấm lòng ấm phổi.

Dư Thắng Nam làm người, hào phóng không câu nệ tiểu tiết, nhân duyên rất tốt, nhưng lại không có bạn bè tri tâm hợp nhau để nói chuyện.

Sau khi kết hôn với Phác Bảo Nam, cô bất ngờ phát hiện ra người trong nhà chồng mình đều rất đáng yêu, làm cho cô không tự chủ được mà muốn đến gần, là một đại gia đình vô cùng hài hòa, tràn đầy yêu thương.

"Người đó là bạn học thời sơ trung của em, lớp 10 cả hai học cùng lớp, người đó là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn hơi gầy, qua nhiều năm như vậy em vẫn còn nhớ rất rõ bộ dáng của cậu ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy, trắng trẻo, mặc một cái áo thun hình vịt Donald, học tập cực kì tốt, bọn em thường xuyên vui đùa cùng nhau."

"Lúc đầu cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng mà trong lúc đó..." Dư Thắng Nam dừng một chút, bởi vì nhớ lại quá khứ mà ý cười trên môi có vẻ thâm sâu hoài niệm : "Em cảm thấy người ta rất đáng yêu, là siêu cấp đáng yêu."

Lý Huệ Lợi cùng Thái Anh rõ ràng bị chuyện cũ và giọng kể của Dư Thắng Nam hấp dẫn, Lý Huệ Lợi mở to hai mắt thúc giục cô ấy tiếp tục nói.

"Khi đó cả hai còn quá nhỏ, chỉ là em quyết tâm muốn thi đậu cùng trường cấp ba, cùng trường Đại học với cậu ấy. Khi đó em cũng rất ngây ngốc, nhịn không được liền thổ lộ với người ta." Dư Thắng Nam uống một hớp nước trà, tiếp tục nói: "Bị người ta cự tuyệt."

"Tại sao?!" Lý Huệ Lợi nhịn không được nói, Thái Anh vỗ vỗ cô, nhắc cô không cần gấp gáp.

"Cậu ấy bị bệnh tim, bẩm sinh, rất nghiêm trọng." Đáy mắt Dư Thắng Nam tựa hồ đã ngấn lệ.

"Lúc đầu em cũng không biết, bị người ta cự tuyệt, còn chiến tranh lạnh với người ta rất lâu, sau này mới biết được... Có đôi khi cậu ấy cũng không thể đến lớp được, cho nên khi đó chuyện tốt nhất em có thể làm là đem tập đến nhà cậu ấy, sau đó cùng nhau học bài."

"Cứ như vậy, thành tích của cậu ấy vẫn là tốt hơn em, sau đó cậu ấy làm phẫu thuật, thân thể khá hơn một chút, bọn em vào cùng trường cấp ba, cũng chính thức ở cùng một chỗ."

"Khoảng thời gian đó thật sự rất vui vẻ, thể trạng cậu ấy vẫn luôn không quá tốt, bọn em cùng nhau học tập, em một mực cổ vũ cậu ấy, muốn câun ấy kiên trì, bọn em cùng vào Đại học..."

Lý Huệ Lợi và Thái Anh đã đoán được kết cục, trên gương mặt hai người lộ vẻ không đành lòng, Dư Thắng Nam là một người kiên cường lại hiền hoà, chưa từng thấy qua khía cạnh yếu ớt của cô ấy. Trong ấn tượng, vô luận lúc nào cô ấy cũng đều là cười hì hì.

"Lớp 12 năm đó, cậu ấy thật sự là cố không nổi nữa, em cũng không đi học, liền ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy không có cách nào thi Đại học, em đi thi, còn chưa tới kỳ nghỉ hè cậu ấy đã đi."

Lý Huệ Lợi nghe xong đôi mắt đã lấp lánh nước mắt, Thái Anh thở ra một hơi thật sâu.

Dư Thắng Nam cầm ly nước trà uống một hơi cạn sạch, qua mấy giây mới nói: "Năm đó em thi không tốt, học lại một năm mới thi đậu vào trường Đại học mong muốn."

"Cho nên bởi vì người đó, chị mới lựa chọn làm bác sĩ sao?" Thái Anh nhẹ giọng hỏi.

Dư Thắng Nam lắc đầu, lại gật gật đầu: "Chị vẫn luôn muốn làm bác sĩ, bất quá... là vì cậu ấy, mới lựa chọn khoa ngoại, ngoại khoa lồng ngực."

"Ở Đại học y khoa nhiều năm như vậy, chị là một trong những người chăm chỉ nhất. Vốn không dám yêu đương, mỗi lần chịu đựng không nổi sẽ nhớ đến cậu ấy, chị vẫn luôn không khóc. Thẳng đến lần đầu tiên vào phòng mổ, đó là lần đầu tiên chị làm phẫu thuật, chị nhớ được lúc đó là hơn sáu giờ, làm phẫu thuật xong chị liền bật khóc."

Dư Thắng Nam hít sâu một hơi, ánh mắt đỏ lên: "Lúc đó mới ý thức được cậu ấy đã chịu nhiều khổ sở như vậy..."

Ba người đều yên lặng một lát.

Lý Huệ Lợi xoa xoa khóe mắt: "Vậy tại sao em lại, yêu thích..."

Thái Anh cũng nghi ngờ nhìn về phía Dư Thắng Nam: "Yêu thích anh ba của em?"

Dư Thắng Nam nở nụ cười: "Cậu ấy ra đi rất nhiều năm, chị vẫn không có người yêu cố định, nam cũng tốt, nữ cũng tốt, đối với chị mà nói, giới tính không phải là vấn đề, mà linh hồn trong thân thể mới tương đối quan trọng, vấn đề là người đáng yêu, thú vị, lại phù hợp với linh hồn của mình quá ít."

"Cho nên Phác Bảo Nam đối với em mà nói là..." Lý Huệ Lợi có chút không thể tin được.

Dư Thắng Nam nở nụ cười: "Anh ấy rất đáng yêu nha, còn có mỗi lần em gặp anh ấy tâm tình luôn rất tốt, anh ấy đơn giản như vậy, ở cùng với anh ấy rất nhẹ nhàng, anh ấy luôn có cách để làm cho em cười ra tiếng."

Thái Anh cũng cười: "Vậy em an tâm."

"Vậy Bảo Nam biết không?" Lý Huệ Lợi hỏi.

"Biết, lúc anh ấy cầu hôn, em đã nói với anh ấy rồi, bởi vì có người sẽ để ý, cho nên em liền nói với anh ấy."

"Anh Nam sẽ không để ý, anh ấy là thật sự yêu chị." Thái Anh bình tĩnh nói.

"Ừm, anh ấy thật sự không để ý, chị nói với anh ấy, cho dù bây giờ người kia đã qua đời, nhưng mà ở một góc nào đó trong lòng chị vẫn sẽ luôn có sự hiện hữu của cậu ấy, đó cũng không đại biểu là chị không thích anh ấy, nhưng mà có những khoảnh khắc trong đời, chị sẽ nhớ đến cậu ấy."

"Oa, em thật lãng mạn." Lý Huệ Lợi cảm khái nói.

"Hai người biết anh ấy nói với em cái gì không?" Dư Thắng Nam vuốt mái tóc, nhếch môi lên, tràn ra dáng tươi cười: "Anh ấy nói hoàn toàn có thể, trong cuộc đời của anh ấy cũng cần có thời gian để xem AV..."

"?!! Ha ha ha ha..." Lý Huệ Lợi cười to, Thái Anh cũng liền cười khẽ vài tiếng.

"Hai người xem, có phải anh ấy rất đáng yêu hay không?" Dư Thắng Nam cười rộ lên.

Lý Huệ Lợi ha một tiếng: "Không ngờ nha, thật không ngờ, Phác Bảo Nam thật đúng là có phúc khí."

Là thật sự yêu một người, mới cảm thấy mọi hành động của người kia đáng yêu, sẽ tràn ra nụ cười chân thành từ trong đáy lòng.

Thái Anh cười bổ sung nói: "Anh ba của em quả thật là có phúc khí, lúc trước anh ấy có chút không nên thân, sau khi gặp được chị liền vạn sự sung túc rồi."

Dư Thắng Nam nghiêng đầu nhìn Thái Anh một chút, trêu ghẹo nói: "Em cũng rất có phúc khí nha..."

Lý Huệ Lợi hùa theo Dư Thắng Nam: "Đúng rồi, Phác Tiểu Anh, em cũng đừng cổ hũ như vậy. Lúc trước em chưa có yêu đương nên khi nói chuyện phiếm, tụi chị cũng không tiện nói đến em, bây giờ em khác rồi! Nói xem hai đứa xác định quan hệ lúc nào? Tiết lộ một chút đi! Khoảng thời gian trước còn làm chị gấp muốn chết mất."

Thái Anh im lặng hai giây mới nói: "Chính là cùng một chỗ, chị không cần chạy đến chỗ Sa Sa tò mò."

Lý Huệ Lợi ê răng nói: "Được được, muốn chị không nhiều chuyện cũng được, em tiết lộ thêm một chút đi!"

Cô ấy quay đầu nói với Dư Thắng Nam: "Em nói xem chị vẫn luôn lo lắng Tiểu Anh sẽ trở thành ni cô, bây giờ thật vất vả con bé mới câu được một em gái, chẳng lẽ không nên nói chi tiết với chúng ta một chút sao?"

Thái Anh nghe thấy "câu được một em gái" thần sắc liền lúng túng: "Mấy người cũng quá nhiều chuyện rồi...."

"Vậy được rồi, em phải trả lời một vấn đề..." Dựa theo tình nghĩa thân thiết nhiều năm, Lý Huệ Lợi cho rằng Thái Anh chính là một người tính tình bảo thủ buồn chán, liền trực tiếp chọn một câu hỏi tò mò nhất: "Em chỉ cần nói một chút xem em có chướng ngại tâm lý hay không thôi?"

Thái Anh biết rõ Lý Huệ Lợi làm người thẳng thắn to gan. Nàng cúi thấp mặt, nghĩ xem nên nói như thế nào mới tốt, hình ảnh cùng Lệ Sa triền miên trên giường tối hôm qua lại hiện lên trong đầu.

"Dì nhỏ..."

"Chị đẹp quá..."

"Em muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với chị..."

Giọng nói nỉ non, ngọt ngào của thiếu nữ vẫn còn ở bên tai.

Ngón tay trắng nõn thon dài của Thái Anh cong lại, khe khẽ xoay quanh thành ly bóng loáng.

Trong tình yêu, nàng cũng không phải là người chủ động, yêu cầu đối với người yêu lại cao, cho nên nhiều năm qua, thà rằng không có cũng không thể tùy tiện, dần dà, tựa hồ đã đánh mất năng lực để yêu, vốn đã sớm ôm lấy niềm tin sẽ sống tốt cả đời một mình.

"Em không giống với các chị, chưa từng yêu người nào sâu đậm như vậy, tuy rằng đã từng yêu đương, chỉ là một khi đã qua, cũng không có lưu luyến. Trong mắt những người tiền nhiệm chính là người ích kỷ máu lạnh, về mặt tình yêu em theo bản năng muốn tránh né tất cả những mạo hiểm." Thái Anh mở miệng nói: "Nhưng ở bên cạnh Sa Sa, em đơn giản là có thể vì em ấy từ bỏ tất cả mọi nguyên tắc."

Từ nhỏ nhìn Lệ Sa lớn lên, lại chênh lệch tuổi tác rất nhiều, cùng giới, yêu xa.

Những thứ này đều là chướng ngại, mà với cả hai có lẽ sẽ còn có rất nhiều vấn đề, có những bất ổn mà ngay cả nàng cũng không thể nào lường trước được.

Lỡ như vài năm sau, Sa Sa lớn hơn mấy tuổi nữa, lại không còn yêu nàng nữa, như vậy hai từ "vĩnh viễn" chính là một lời hứa mỹ lệ yếu ớt.

Nhưng mà Thái Anh cũng không có cách nào đề khống chế bản thân đừng động tâm với Lệ Sa, vừa nhìn thấy gương mặt Sa Sa, nội tâm của nàng liền sẽ nổi lên cảm giác kích động mênh mông triền miên, đem tất cả những mạo hiểm đều ném ra sau đầu.

"Ồ..." Lý Huệ Lợi che mặt phát ra âm thanh, chà chà cánh tay: "Nổi da gà."

"Quả thật có chút buồn nôn." Dư Thắng Nam gật đầu nói.

Thái Anh cúi mặt khóe môi cong lên cười rộ, nghiêng đầu, giống như cũng không có gì không tốt mà nói: "Khụ, nếu như nói không có cảm giác tội lỗi thì không thể, người ta còn nhỏ như vậy..."

"Hình như Lệ Sa tuổi thỏ... cũng đã 22 rồi mà?" Dư Thắng Nam nghiêng đầu hỏi Lý Huệ Lợi.

Lý Huệ Lợi gật đầu nghiêm túc phụ họa nói: "Không sai, 22 tuổi rưỡi rồi, làm sao còn nhỏ như vậy chứ?"

"Khụ.. khụ...các người..." Đôi má Thái Anh nhẹ nhàng đỏ ửng: "Không phải, mà là, khụ..." Nàng dừng một chút, còn nói: "Lúc hôn em ấy còn đỡ, chính là khi em muốn tiếp tục... liền sẽ nhớ tới bộ dạng của Sa Sa khi còn nhỏ..."

Tối hôm qua trên giường, nụ hôn ngọt ngào, thân thể mềm mại, còn có người kia một câu lại một câu "Dì nhỏ..."

Lệ Sa không gọi dì nhỏ còn đỡ, không phải là nàng không thích Sa Sa gọi nàng là dì nhỏ. Nhưng mà nàng nên giải thích loại cảm giác đã ngượng ngùng, đau khổ, lại cảm thấy tiềm ẩn kích thích trong nội tâm như thế nào đây...

Cái loại cảm giác cả thể xác và tinh thần đều sợ run...

Nét đỏ ửng trên gương mặt Thái Anh càng ngày càng sâu, nàng khẽ cắn môi, thở dài. Sau đó mới ý thức tới chính mình đang nói cái gì, bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía hai người kia.

Lý Huệ Lợi giống như gặp quỷ mà nhìn qua nàng, che miệng lại, Dư Thắng Nam hé miệng nén cười.

Lý Huệ Lợi bỗng nhiên thét lên: "A a a a, Phác Tiểu Anh em thật không biết xấu hổ, thế mà lại đang bối rối chuyện này..."

Thái Anh: "..."

Dư Thắng Nam cố hết sức để nén cười: "Không cần áp lực, em nên..." Cô ấy vẫn là cười ra tiếng: "Thuận theo tự nhiên là tốt rồi."

Lý Huệ Lợi vẫn còn đang nói: "Em vậy mà lại đang bối rối chuyện phải làm sao để ăn sạch Tiểu Sa, con bé còn nhỏ như vậy, em thật là cầm thú mà!!!"

Thái Anh cảm thấy đau đầu gương mặt như phát sốt, thở dài một tiếng che mặt lại.

Dư Thắng Nam bật cười lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC