Chương 18 - Lễ mừng năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối năm đến gần, anh cả của Phác gia Phác Bảo Đông từ nơi khác trở về ở nhà một thời gian, liền gặp được Lệ Sa.

Phác Bảo Đông lớn lên tương đối nghiêm túc, khuôn mặt hơi vuông, gương mặt thâm sâu, mày kiếm mắt to, là người nghiêm khắc, ngay cả cặp song sinh cũng không dám quá làm nũng với ba mình.

Bảo Đông như có suy nghĩ mà nhìn chằm Lệ Sa, làm cho trong lòng cô bé thật sự bồn chồn.

Cô được dì Tâm nhắc nhở, yếu ớt mà gọi một tiếng: "Cậu cả~"

Lời này vừa nói ra, đôi mắt nghiêm túc của Phác Bảo Đông hơi nheo nheo, lộ ra ý cười.

Lệ Sa phát hiện, các anh của Thái Anh cười lên đều nhìn rất đẹp, dáng vẻ rất giống nàng.

Sau khi cười xong Phác Bảo Đông cũng không nói gì thêm, sờ đầu cô bé một chút.

Lệ Sa chớp mắt mấy cái, ngay cả chuyện thích sờ đầu cũng rất giống nhau, quả nhiên người nhà họ Phác.

Sau khi anh cả ở nhà một lúc, liền lái xe vào thành phố gặp Thái Anh.

Thái Anh thấy Bảo Đông thì có chút bất ngờ: "Anh Đông?"

Anh cả Phác gia Phác Bảo Đông lớn hơn Phác Thái Anh mười tuổi, bởi vì cha mẹ không còn, ông nội bà nội cũng đã tuổi già, anh liền có ý tứ làm gia trưởng trong nhà. Sau khi xuất ngũ anh mới thi vào Đại học, sau đó thi đậu nhân viên công vụ, làm việc vài nhiều năm trong cơ sở trực thuộc thẩm quyền của thành phố lân cận, thành tích nổi bật, ngoài ba mươi đã được phân làm cán bộ.

Chiều cao gần một mét chín, là người cao nhất và nghiêm túc nhất trong số các anh em, đối với cô em gái Phác Thái Anh này lại ngoan ngoãn phục tùng, là hình mẫu cưng chiều em gái điển hình.

Anh cả nghe nói Thái Anh nhận nuôi một đứa bé, liền tra xét gia thế bối cảnh của cô bé kia một lần. Cảm thấy hoàn toàn có thể nắm toàn quyền giám hộ Lệ Sa, chỉ cần em gái đồng ý, anh lập tức cho người đi xử lý giấy tờ.

Thái Anh nghe anh cả nói như vậy cũng ngây người: "Anh Đông, Lệ Sa là trẻ em, cũng không phải đứa bé nhỏ..."

Anh cả tỏ vẻ cũng không có gì khác nhau.

Thái Anh bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Không cần đâu, như bây giờ là được rồi, em đã thương lượng với ba của cô bé rồi, trước lúc Lệ Sa trưởng thành ở bên cạnh em là được rồi."

Bảo Đông ít nhiều có chút khó hiểu, nhưng mà anh cũng không hỏi nhiều, anh nghĩ tới điều Bảo Nam từng nói với mình, lại hỏi: "Vậy ở trong nhà lớn là được rồi, tại sao phải chuyển ra ngoài? Một mình em làm sao chăm sóc con bé, em còn phải đi làm mà."

Anh dừng một chút suy nghĩ. "Không phải là bởi vì chị dâu của em chứ? Kỳ thật chị dâu của em không khó ở chung, chính là cô ấy phải chăm hai đứa bé kia rất vất vả..."

Thái Anh cũng không có nói thẳng, Lệ Sa cũng không phải quá thích ứng với cuộc sống tại nhà Phác gia. Nàng nói: "Em hiểu, không phải vấn đề này... Dù sao em ở trong ký túc xá của đài cũng không quen, sống cùng Lệ Sa ở bên kia là được rồi. Bất quá cần một người đến giúp đỡ, nếu không một mình em sợ là không xuể, anh cả, em cũng cần anh giúp."

Anh cả không nói hai lời liền đồng ý: "Không thành vấn đề, em nói yêu cầu của em một chút, anh giúp em tìm người."

"Là nữ, có kinh nghiệm chăm đứa trẻ, tuổi tác không thể quá nhỏ, bốn mươi đến năm mươi, tốt nhất là biết chữ, biết nói tiếng phổ thông, khẩu âm không được quá nặng, có kiên nhẫn cùng tấm lòng yêu mến... Tính cách tương đối ấm áp chút, đúng rồi, còn phải biết làm cơm, đã từng ở đây tối thiểu vài năm, đối với cảnh vật chung quanh quen thuộc một chút, thuận tiện đưa đón đứa bé."

Anh cả: "..."

Tự mình mở cửa, không có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thái Anh lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói cảm ơn.

Bảo Đông trầm tư một chút, thăm dò hỏi: "Em cùng họ Cao kia, thật sự chia tay rồi?"

Nụ cười của Thái Anh chợt tắt.

Bảo Đông lập tức nói: "Cũng không phải anh can thiệp vào chuyện của em, Bảo Nam ở trước mặt anh nói..."

Xin lỗi, trước hết để cho em trai nhỏ gánh tội.

Thái Anh thản nhiên nói: "Các anh còn có thắc mắc gì, cũng đều hỏi đi, cũng là chuyện hơn nửa năm rồi, vòng tới vòng lui bát quái ở trước mặt em, rất thú vị sao?"

Bảo Đông vội ho một tiếng: "Các anh đây cũng là quan tâm đến em, họ Cao kia cũng không có gì hay, chia tay thì chia tay, anh cũng chướng mắt hắn, Tiểu Anh nhà chúng ta ưu tú như vậy, muốn loại nam nhân nào mà không có..."

Thái Anh dò xét liếc nhìn anh một cái: "Không phải là anh quen biết thanh niên tuấn tú nào muốn giới thiệu cho em đó chứ?"

Phác lão đại trong truyền thuyết chỉ đành cạn lời.

Thái Anh nhàn nhạt nói: "Em nói một lần cuối cùng, tạm thời em không có tâm tư nghĩ đến chuyện yêu đương, các anh đừng quan tâm."

Phác lão đại: "...Đã biết rồi."

Anh cả Phác gia: "...Nhớ kỹ rồi."

Phác Bảo Đông: "...Em yên tâm, anh đây giúp em tìm người thích hợp."

Thái Anh lặng yên lặng dò xét liếc nhìn anh một cái, nói: "Với lại chuyện công việc của em, anh cũng không được nhúng tay vào, tự em có thể làm được."

Bảo Đông không đổi sắc mặt gật đầu: "Đương nhiên."

Không giống như vẻ dịu dàng bao dung như ở trước mặt Lệ Sa, cũng khác với vẻ khéo léo lễ phép ở trước mặt đồng nghiệp, ở trước mặt người nhà, nhất là ở trước mặt anh trai lớn hơn nàng rất nhiều lại đáng để nàng ỷ lại, Thái Anh lộ một chút mơ hồ của người mới bước vào độ tuổi hai mươi.

Nàng nói: "Anh, nói thật, em cũng không biết lựa chọn của em là đúng hay sai, nhưng mà, đây là chuyện trước mắt em muốn làm."

Cố gắng làm việc, chiếu cố Lệ Sa thật tốt.

Bảo Đông vỗ vỗ bờ vai nàng: "Không cần nghĩ những thứ này, các anh của em luôn ủng hộ em."

Thái Anh mím môi cười cười, nàng cảm thấy mình còn chưa đủ trưởng thành, cho nên có khi vẫn sẽ muốn làm nũng với các anh. Như vậy đại khái chính là sự hòa hợp trong quan hệ gia đình cho nàng thêm trợ lực.

Nhưng mà Lệ Sa bé nhỏ, lại không may mắn như vậy. Cho nên, nàng cũng muốn trở thành người để Lệ Sa có thể ỷ lại và thể hiện sự yếu đuối.

Qua ngày mùng tám tháng chạp, thời điểm cuối năm càng ngày càng gần. Nhà trẻ sớm đã được nghỉ học, lớp học của cặp song sinh cũng đã được nghỉ. Mấy đứa nhỏ liền theo người lớn chuẩn bị đồ tết, sắm đồ mới.

Vài ngày nữa thoáng trôi qua, rốt cuộc Thái Anh nghỉ phép về nhà, anh hai đang học tiến sĩ cùng anh ba đang học thạc sĩ trở về trước nàng vài ngày, đợi nàng được nghỉ, Phác gia rốt cuộc đã đông đủ.

Anh hai Phác Bảo Kiếm là người duy nhất đeo mắt kính trong bốn anh em, trầm mặc ít nói, dáng vẻ thanh cao tri thức, đang làm nghiên cứu lý luận vật lý ở Đại học bách khoa Bội thành.

Bình thường một ngày anh ấy cũng không nói tới ba câu, cũng không thích chơi đùa với trẻ con, mỗi ngày sẽ dùng một chút thời gian để ở bên cạnh bà nội, cũng không nói chuyện, liền cùng bà nội xem tivi, hoặc là nghe ông nội đánh đàn. Thời gian còn lại đều ở trong phòng, yên tĩnh đến không có cảm giác tồn tại.

Phác Đại Bàn luôn thích đi theo chú ba Phác Bảo Nam, hoặc là Thái Anh, nhưng mà rất ít kề cận chú hai Phác Bảo Kiếm. Ngoại trừ những lúc chú hai làm thí nghiệm thú vị cho bọn họ.

Bảo Kiếm cầm quả trứng gà chín, còn cầm theo một cái chai có miệng nhỏ, làm vài động tác trước mặt bọn trẻ, tỏ ý mình có thể đem trứng gà cất vào trong cái bình nhỏ này.

Mấy đứa bé bị hành động của chú hai làm cho sững sờ.

Chỉ thấy Bảo Kiếm hai yên lặng cắt vỏ trứng, đem tờ giấy xé thành từng mảnh dài, châm lửa rất nhanh ném vào trong bình, chờ lửa tắt đi, lập tức để trứng gà lên miệng bình, bỏ tay ra.

Bọn nhỏ "quao quao quao" mà kêu lên, trứng gà quả nhiên liền rơi vào. Không hẹn mà cùng dùng ánh mắt sùng bái và khiếp sợ nhìn chú mình.

Sau đó Phác Đại Bàn và Phác Tiểu Bàn nói chú làm thêm mấy cái "ma thuật", nhưng Bảo Kiếm không làm, cũng không giải thích một chút xem ma thuật vừa rồi là xảy ra chuyện gì. Cặp song sinh Phác gia không thích thú mà rời đi.

Phác Bảo Kiếm bặm môi, thu dọn đồ vật, lúc đang muốn rời đi, mới phát hiện cô bé Lệ Sa ở bên cạnh mở to đôi mắt đen nháy mà nhìn anh.

Bảo Kiếm hơi sững sờ, cũng nhìn chằm chằm lại cô bé mấy giây, rốt cuộc anh mở miệng: "Muốn biết vì sao sao?"

Ánh mắt Lệ Sa sáng lên, gật đầu thật mạnh.

Phác Bảo Kiếm chần chừ một lúc: "Nhưng mà giải thích, cô bé cũng không hiểu đâu."

Cái đầu nhỏ của Lệ Sa nghiêng nghiêng, nghi ngờ chớp chớp lông mi.

Bảo Kiếm lại an tĩnh vài giây, lại nói với cô bé: "Muốn thử một chút không?"

Má lúm đồng tiền của Lệ Sa bay lên, lại gật đầu thật mạnh.

Chờ sau khi Thái Anh trở về, liền kinh hãi mà phát hiện, anh hai từ nhỏ đã là học bá cao ngạo, lạnh lùng của nàng, rõ ràng đang rất kiên nhẫn mà giải thích cho Lệ Sa cái gì gọi là "áp suất"...

Đêm giao thừa, trên bàn ăn của Phác gia kín người. Một bàn lớn đầy thức ăn mỹ vị nóng hôi hổi, Phác Bảo Nam muốn khuấy động bầu không khí đùa giỡn cùng cặp song sinh, mọi người nói cười vui vẻ, tạo thành một bữa cơm đoàn viên náo nhiệt.

Người lớn nói chuyện, uống rượu. Đám con nít có thể uống nước trái cây. Lệ Sa ngồi ở bên cạnh Thái Anh, tò mò nhìn chằm chằm vào ly rượu đỏ bằng thủy tinh thật lớn và cái chén sứ nhỏ ở trước mặt Thái Anh.

"Trẻ em không được uống đâu." Thái Anh quay qua xoa lên đầu Lệ Sa một cái, gắp cho cô một miếng thịt bò.

Lệ Sa ngoan ngoãn ăn, trước kia lễ mừng năm mới cũng chỉ có cô cùng ông ngoại hai người, lần đầu tiên cô cùng nhiều người như vậy ăn cơm tất niên, đón giao thừa. Cô nhìn nét mặt tươi cười của Thái Anh, nghĩ rằng gặp được Thái Anh thật tốt.

Cơm nước xong xuôi, còn có tiền mừng tuổi, Lệ Sa cùng cặp song sinh Phác gia giống nhau, nhận được bao lì xì từ mỗi người lớn trong nhà. Tổng cộng sáu cái, bàn tay be bé của cô cũng cầm không hết. Khuôn mặt cô đỏ đỏ mà nhỏ giọng nói cảm ơn, sau khi bị mọi người trêu chọc, cô đem tất cả bao lì xì đều đưa cho Thái Anh. Thái Anh cười nói: "Được rồi, giữ giúp bé nha."

Sau đó người một nhà tụ họp ở phòng khách lầu hai cùng ông bà nội xem tiết mục cuối năm, ăn đồ ăn vặt. Giống như tất cả những gia đình khác, chỉ cần có mặt người lớn, trẻ em đều bị kêu ra biểu diễn. Cặp song sinh Phác gia rất có thiên phú biểu diễn, không có chút xấu hổ mà khoa tay múa chân biều diễn vũ đạo bài "hai cái lão hổ", sau khi nhận được rất nhiều khích lệ còn muốn lôi kéo Lệ Sa cùng nhau nhảy múa.

Lệ Sa bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn như một cái bánh bao đỏ hồng, trốn ở trong lòng Thái Anh không đi ra. Thái Anh nâng tay phủ lên gương mặt của cô bé, cười cười nói đỡ cho cô bé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC