Chương 39: Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Con gái tôi nuôi nhiều năm như vậy, ngày mai sẽ thành của người khác rồi, haizz.

Ông Phác thật không nỡ mà! Mặc dù bởi vì công việc nên đối với Phác Thái Anh chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nhưng mà dù sao cũng con gái bảo bối mình nâng niu trong lòng bàn tay. Nghĩ đến ngày mai phải dắt tay nó giao cho Lạp Lệ Sa, từ nay về sau chúng nó là người một nhà, mà mình lại biến thành người ngoài. Nghĩ đến đây lòng Ông Phác lại đau.

- Lão Phác, ngày mai là ngày cưới của con, là ngày vui mà. Hay ba không muốn thấy con cưới vợ?

Phác Thái Anh đi đến bên cạnh kéo tay Ông Phác nũng nịu nó. Ông Phác vừa nghe Phác Thái Anh dùng chữ "cưới" thì ánh mắt sáng lên một cái.

- Ngày mai không phải là gả con đi sao?

Ông Phác vẫn cảm thấy con gái mình bị đè. Cho nên khi Phác Thái Anh nói mình cưới vợ làm cho Ông Phác ít nhiều có chút bất ngờ.

- Thật ra thì, con và chị ấy ai cưới ai đều là như nhau. Chẳng qua là con cảm thấy chị ấy mặc áo cưới lộng lẫy như vậy mà không đi một vòng cho tất cả mọi người ở đây xem thì thật lãng phí!

Phác Thái Anh không phải loại người coi trọng hình thức phân chia cưới gả. Cô và Sa đều là nữ lại chẳng phân biệt được công thụ, ai cưới ai có gì khác nhau chứ? Cô chỉ đơn thuần là muốn khoe áo cưới của Lạp Lệ Sa một chút. Ngoại trừ điều này còn có một ý nghĩa quan trọng nhất.

- Ba, cha mẹ Sa qua đời từ khi chị ấy còn rất nhỏ. Sau này chúng ta là người một nhà, chị ấy cũng là con gái của ba. Ngày mai ba có thể thay cha chị ấy cùng chị ấy đi về phía con được không?

Phác Thái Anh tựa lên vai Ông Phác nghiêm túc mang theo giọng khẩn cầu nói. Ông Phác do dự một chút sau đó gật đầu một cái.

-------

Ba giờ sáng hôm sau, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đều bị thợ trang điểm kéo từ ổ chăn ra ngoài bắt đầu trang điểm. Phác Thái Anh một đêm gần như không ngủ. Cô đã mong chờ ngày này gần một trăm năm. Rốt cuộc ngày này cũng đến!

Phác Thái Anh nhìn mình trong gương, cả người mặc áo cưới giản đơn nhưng không quá giản dị, trang điểm tinh xảo. Những thứ này đang nói cho cô biết, hết thảy mọi thứ đều là thật. Cô thật sự muốn kết hôn với Sa, hướng đến thời đại hoàng kim mà Sa tâm tâm niệm niệm.

Lạp Lệ Sa ở bên kia tương đối phức tạp hơn, chỉ do áo cưới lộng lẫy xa xỉ kia mặc vào thật lâu. Phụ dâu của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh cũng không có quá nhiều, là Jane và cô bé thư ký Alice.

Lúc Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đang trang điểm, đã có rất nhiều người đến nơi tổ chức lễ cưới. Ông lớn giới kinh doanh, đỉnh lưu làng giải trí, gần như ai nhận được thiệp mời của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đều tới. Bọn họ bưng ly rượu tìm người trò chuyện hoặc là quyến rũ và bị quyến rũ.

Nhân lúc hôn lễ còn chưa bắt đầu Ông Phác đi đến phòng Lạp Lệ Sa. Giờ phút này Lạp Lệ Sa đã thay áo cưới xong đang chờ lễ cưới bắt đầu.

- Bác trai...

Lạp Lệ Sa đứng lên trong mắt có chút do dự không biết nên gọi Ông Phác thế nào, cho nên cuối cũng vẫn gọi bác trai.

- Còn gọi là bác trai? Không phải là nên thay đổi xưng hô rồi sao?

Ông Phác đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa, tỉ mỉ quan sát người phụ nữ trước mặt. Ông Phác không phủ nhận bất luận là tướng mạo hay là năng lực đều rất xứng đôi với Phác Thái Anh.

- Ba!

Mặc dù Lạp Lệ Sa có chút không tự nhiên nhưng vẫn gọi Ông Phác một tiếng ba. Ông Phác hài lòng gật đầu một cái, lấy một bao lì xì từ trong túi ra.

- Đây là phí đổi xưng hô. Đời này của ba chỉ là một nhà khảo cổ, không có tiền bạc gì nhiều. Nhưng mà con và Thái Anh kết hôn, con gả vào nhà họ Phác chúng ta, người khác có thì con cũng phải có! Ở đây ba có chuẩn bị cho các con chìa khóa nhà và một thẻ ngân hàng bên trong có một triệu, là sính lễ của nhà họ Phác!

Ông Phác đặt bao lì xì vào trong lòng bàn tay Lạp Lệ Sa. Ông ấy biết đối với Lạp Lệ Sa bây giờ chút tiền này và căn hộ kia căn bản không đáng là bao. Nhưng mà đây là tất cả những gì mà người cha này có thể làm vì Phác Thái Anh.

- Con cảm ơn ba!

Lạp Lệ Sa nhận, đây là sự thừa nhận của Ông Phác dành cho cô, là lời chúc phúc dành cho cô và Phác Thái Anh.

- Vậy ba không phiền con nữa. Một lát, ba sẽ thay cha con cùng con đi đến bên cạnh Thái Anh.

Việc cần nói cũng đã nói hết, việc cần làm cũng đã làm xong Ông Phác cũng không tiện ở lại quá lâu, xoay người rời khỏi phòng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nhìn bao lì xì trong tay một cái, xoay người bỏ vào ngăn kéo.

Hôn lễ bắt đầu, Phác Thái Anh đứng bên cạnh mục sư, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cửa tòa lâu đài. Cô đang mong chờ cửa lớn mở ra. Vợ cô, người cô yêu sâu sắc từng bước từng bước đi về phía cô.

Giờ lành đã đến, cửa lâu đài vừa dày vừa nặng bị đẩy từ bên trong chậm rãi mở ra. Ánh mặt trời theo cánh cửa mở ra chiếu vào, tựa như Lạp Lệ Sa được ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào nội tâm cô độc của cô vậy.

Lạp Lệ Sa khoác tay Ông Phác. Alice đi theo sau Lạp Lệ Sa từng bước từng bước đi về phía Phác Thái Anh. Giờ phút này trong mắt Phác Thái Anh chỉ có Lạp Lệ Sa.

Mỗi một bước đi của Lạp Lệ Sa được ánh sáng chiếu vào người, những viên kim cương trên áo khúc xạ ánh sáng lấp lánh bảy màu. Thậm chí khách khứa trái phải bị một phen chói mắt cảm tưởng như không mở mắt lên được.

Khoảng cách từ cửa đến chỗ Phác Thái Anh vừa đúng 99.9 mét. Đây là do Phác Thái Anh và ban tổ chức nhiều lần đo lường xác định. Ngụ ý tình yêu của hai người sẽ trường tồn vĩnh cửu.

- Thái Anh, hôm nay ba chính thức giao con dâu cho con. Con phải đối xử với nó cho tốt!

Ông Phác dắt tay Lạp Lệ Sa, sau đó đặt lên tay Phác Thái Anh. Phác Thái Anh dùng sức nắm chặt tay Lạp Lệ Sa. Hai người sánh vai nhau đứng nhìn mục sư.

Mục sư bắt đầu chủ trì hôn lễ, mở đầu nói sơ qua những câu thông lệ. Phác Thái Anh cũng không có nghe, ánh mắt cô luôn đặt ở trên người Lạp Lệ Sa. Thẳng đến khi mục sư hỏi, cô có bằng lòng cưới cô Lạp Lệ Sa làm vợ, bất luận sinh lão bệnh tử, nghèo khó hay sang giàu cũng mãi không chia lìa, sống chết có nhau hay không.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa ánh mắt vô cùng nghiêm túc trịnh trọng chân thành nói "Tôi bằng lòng"!

Tiếp theo, mục sư hỏi Lạp Lệ Sa câu hỏi tương tự. Chính là hỏi Lạp Lệ Sa có bằng lòng cưới Phác Thái Anh làm vợ hay không. Vốn là muốn hỏi có bằng lòng gả cho Phác Thái Anh hay không, nhưng bị Phác Thái Anh sửa lại. Cô và Lạp Lệ Sa là bình đẳng không tồn tại cái gọi là phân biệt cưới gả.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, cũng vô cùng chân thành trịnh trọng như vậy nói ra ba chữ "Tôi bằng lòng". Mục sư để cho hai người trao đổi nhẫn cưới. Lúc này một cô bé vô cùng vui vẻ đáng yêu cầm hộp nhẫn cưới của hai người đi lên. Đứa bé này là con gái của chị họ Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhìn thấy con bé dễ thương nên đã để nó làm tiểu hoa đồng.

Mà cô bé này một chút cũng không luống cuống, bước chân thoải mái đi lên đưa hộp nhẫn đến trước mặt hai người. Jane và Alice bước chia ra nhận lấy hộp nhẫn đưa đến bên tay Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa.

Trước tiên, Phác Thái Anh cầm chiếc nhẫn có khắc ba chữ đầu trong tên mình hợp lại thận trọng đeo vào ngón áp út của Lạp Lệ Sa. Nhẫn cưới này nhìn qua so với nhẫn cưới thông thường không có gì khác nhau. Điểm bắt mắt nhất chính là viên kim cương ước chừng ba ca-ra đính trên nhẫn. (Ủa có bự bằng trúng bồ câu chưa ta??)

Thật ra thì tất cả mọi người đều không thấy tay của Phác Thái Anh đang run nhè nhẹ. Nhưng mà Lạp Lệ Sa cảm nhận được. Lạp Lệ Sa cầm nhẫn trong tay Alice đeo vào ngón áp út của Phác Thái Anh. Sau đó nhẹ nhàng nắm tay Phác Thái Anh, cười một cái.

- Ta nhân danh Chúa tuyên bố hai con chính thức kết thành bạn đời, các con có thể hôn nhau.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa vén mạng che mặt của nhau lên, hôn nhau, không có nhiệt tình như lửa răng môi quấn quýt, chỉ là hôn thật nhẹ nhàng. Sau đó hai người ôm nhau. Toàn bộ lâu đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm, bên tai đều là âm thanh chúc phúc.

Sau đó là tiết mục ném hoa cưới. Giờ phút này Jane và Alice cũng đứng trong đám người tham gia náo nhiệt. Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ đến, người khác muốn cướp cũng không giành được, trời xui đất khiến lại rơi vào tay hai người.

- Ồooo, tôi thật mong chờ uống rượu mừng của hai người nha.

Phác Thái Anh trêu chọc nói. Nhưng giờ phút này mặt của Alice đã đỏ như máu, nhét bó hoa vào ngực Jane xoay người bỏ chạy. Phác Thái Anh đẩy Jane một chút, tỏ ý cô mau đuổi theo!

Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh trở về phòng thay một bộ lễ phục đơn giản màu đỏ đi tiếp đãi khách quý.

Mặc dù là hôn lễ kiểu phương Tây không cần đi mời rượu từng người, nhưng mà nên tiếp đãi thì vẫn phải tiếp đãi.

Bởi vì các mối quan hệ của hai người khác nhau, cho nên mỗi người tự tiếp đãi khách của mình. Rất nhiều đạo diễn đến tham dự hôn lễ còn có một mục đích khác. Chính là muốn tiếp cận Phác Thái Anh sau đó gởi lời mời đóng phim.

- Đạo diễn Lý, hôm nay là ngày vui của tôi, chúng ta không bàn công việc!

Phác Thái Anh cười cắt đứt lời đạo diễn đang giới thiệu muốn mời mình đóng phim. Sau đó bưng ly rượu của mình nhẹ nhàng chạm vào ly của đối phương một cái, rồi uống cạn rượu trong ly.

- Mọi người dùng ngon miệng!

Phác Thái Anh vừa nói xong xoay người đi tiếp đãi những khách khác. Cả một ngày uống không ít rượu, cơm thì chưa ăn chút nào.

Nghi lễ ban ngày kết thúc, ban đêm còn có biểu diễn pháo hoa. Đây chính là màn pháo hoa Phác Thái Anh tìm công ty pháo hoa đặc biệt yêu cầu.

Hàng vạn quả pháo hoa cùng lúc bay lên bầu trời, trên không trung vẽ thành hình dáng hai người.

Quá trình pháo hóa ở trên không trung từ lúc thành hình đến lúc tan biến chỉ có năm giây, nhưng năm giây ngắn ngủi này làm tất cả mọi người kinh ngạc vì quá đẹp. Sau đó pháo hoa lại vẽ thành dòng chữ PL1314. Sau cùng chính là màn bắn pháo hoa thông thường. (PL1314 chắc mọi người biết là gì rồi nhỉ. Phác Lạp trọn đời trọn kiếp)

Lâu đài khá rộng lớn, tất cả khách khứa đồng ý ở lại đều có người sắp xếp phòng cho họ. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa lê thân thể mệt mỏi trở lại phòng tân hôn của mình. Lạp Lệ Sa đi tắm. Phác Thái Anh cảm thấy ở phần bụng dưới đột nhiên có cơn đau kéo đến. Phác Thái Anh có một dự cảm xấu, không phải là đến tháng chứ?? (hahahahaha)

Phác Thái Anh đi đến nhà vệ sinh ở căn phòng bên cạnh. Mười phút sau Phác Thái Anh ôm bụng đau đớn, mặt mày ủ rũ cúi đầu trở lại tân phòng với Lạp Lệ Sa... Tới tháng cũng được đi, tại sao lại đau như vậy... Thật sự làm người ta không có tâm trạng làm chuyện gì mà!

Lạp Lệ Sa tắm xong đi ra đã nhìn thấy Phác Thái Anh ôm bụng, vẻ mặt buồn bực ngồi một chỗ. Lạp Lệ Sa vội vàng tìm một miếng chườm ấm từ trong vali ra dán lên bụng Phác Thái Anh. Sau đó gọi điện thoại cho Alice, bảo Alice giúp mình lấy một ít nước đường đỏ.

- Hình như là lần này của em đến sớm hơn năm ngày nhỉ?

Hai người bên nhau lâu như vậy, đối với chu kỳ của nhau nắm trong lòng bàn tay. Nhất là Phác Thái Anh, mỗi lần đến tháng cô đều bị "hành hạ đến kiệt sức".

- Dạ...

Phác Thái Anh hết sức buồn rầu. Đêm động phòng hoa chúc, ngay đêm động phòng hoa chúc cô lại bị người khách không mời mà đến này phá hư!

- Đau lắm sao?

Lạp Lệ Sa cho rằng Phác Thái Anh vì đau nên mới mặt mày buồn khổ.

- Vợ... ôm ôm.

Phác Thái Anh đưa tay ra muốn ôm một cái. Thật là hay cho một đêm động phòng cứ như vậy mà không làm gì hết! Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh Phác Thái Anh, ôm cô vào lòng. Một tay vuốt ve sau lưng Phác Thái Anh, tay còn lại nhẹ nhàng giúp Phác Thái Anh xoa bụng.

Không bao lâu sao có người gõ cửa phòng, Alice đem nước đường đỏ và gừng đưa cho Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nói cảm ơn sau đó đóng cửa lại, rồi đưa nước đường đỏ cho Phác Thái Anh.

- Em uống đi.

Phác Thái Anh nhận lấy ly nước còn nóng muốn bỏng tay uống từng hớp từng hớp. Uống xong đi đến phòng tắm, tắm nhanh một cái rồi thay quần áo trở lại phòng ngủ, nằm vùi trong lòng Lạp Lệ Sa than thở đủ thứ.

- Mau ngủ đi...

Lạp Lệ Sa nhẹ giọng nói bên tai Phác Thái Anh, sau đó ôm Phác Thái Anh chặt hơn. Thể xác đau đớn hơn nữa còn đi đi lại lại cả một ngày Phác Thái Anh rất nhanh đã ngủ. Lạp Lệ Sa cũng chìm vào giấc ngủ theo.

Ngày hôm sau, khách khứa lần lượt ra về. Alice và Jane đại diện hai nhân vật chính chưa chịu rời giường tiễn từng người khách một rời đi.

Sau khi tiễn tất cả khách khứa xong, hai người không hẹn mà cùng nhìn đối phương một cái, đều cảm thấy có chút lúng túng vô hình. Nói về hai người này, mặc dù không thể nói là có quen biết nhiều nhưng cũng không xa lạ gì nhau. Nếu như không có chuyện phát sinh hôm qua, ít nhất hai người không đến nổi lúng túng như bây giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net