Chương 40: Sự Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đã thức từ rất sớm, nhưng mà hai người không ai muốn dậy, nằm dính lấy nhau trên giường. Thẳng đến buổi trưa ông Phác gõ cửa gọi hai người dậy ăn cơm, hai người mới chậm rãi thức dậy rửa mặt sau đó đi ăn cơm. Trên bàn cơm, ông Phác nhìn hai người ngồi đối diện mình, tinh thần sảng khoái, trên cổ cũng không hề có dấu vết khả nghi nào. Chẳng lẽ đêm tân hôn hôm qua hai người chỉ đơn thuần đắp chăn bông ngủ sao? Chuyện này thật không đúng với tính cách của bà cô nhỏ nhà ông à nha! Xoắn xuýt một hồi lâu ông Phác mới nhận ra, người cha vợ này cứ nhìn chằm chằm cổ của con dâu xác thực là không thích hợp, lúc này mới thu hồi ánh mắt.

- Tối nay ba lên máy bay về nước, tiếp theo hai đứa có tính toán gì không?

Ông Phác nhìn đĩa thịt bò bít tết trước mặt nhíu mày một cái, ông vẫn là thích ăn món Trung hơn.

- Tụi con định đi nước F hưởng tuần trăng mật, chơi mười ngày nửa tháng mới về.

Phác Thái Anh cắt miếng thịt bò trong đĩa của mình thành lát nhỏ rồi rất tự nhiên đổi sang cho Lạp Lệ Sa. Ông Phác nhìn cảnh này trong lòng bắt đầu chua, quả nhiên là nữ sinh ngoại tộc, kết hôn rồi trong lòng cũng chỉ có vợ. Đoán chừng địa vị của người cha này trong lòng nó ngày càng ít rồi.

Ông Phác đừng lên đi không thèm quay đầu lại. Phác Thái Anh sửng sốt một chút.

- Lão Phác, ba không ăn nữa sao?

Phác Thái Anh nhìn miếng thịt bò ông Phác còn chưa đụng đến một chút nào.

- Tôi ăn cơm chó cũng no rồi!

Nói xong tức giận lên lầu trở về phòng thu thập hành lý của mình. Lạp Lệ Sa đẩy Phác Thái Anh một cái tỏ ý muốn cô lên lầu xem ông Phác một chút. Phác Thái Anh nhìn đĩa thịt bò một cái lại nhìn cầu thang một cái. Cuối cùng cô vẫn là lựa chọn tiếp tục để bụng đói lên lầu xem ông Phác.

- Lão Phác, ba mấy giờ bay?

Phác Thái Anh đi vào phòng, đứng ở sau lưng ông Phác có vẻ hơi nịnh hót nói. Mặc dù cô không có cái gọi là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nhưng mà làm sao để giữ cân bằng quan hệ giữa cha và vợ cũng đủ cho cô học một hồi rồi.

- Ồ, thật là hiếm thấy, có vợ rồi còn quan tâm ông già này à.

Ông có chút ghen nói, tiếng động lúc thu dọn hành lý cũng lớn hơn nhiều. Phác Thái Anh vội vàng chạy đến, khúm núm giúp ông Phác sửa sang lại hành lý.

- Nhà ở quê ba bán rồi, ba đăng kí ở khu ký túc xá dành cho nhân viên. Tiền đó cho con mua một căn nhà ở thành phố B, chìa khóa ba đã giao cho vợ con. Còn có, cả đời ba tích góp được một triệu cũng đưa cho vợ con làm sính lễ rồi. Ba biết các con so với ba thì giàu có hơn nhiều, cũng coi thường một triệu kia của ba. Nhưng đây là chuyện cuối cùng mà ba và mẹ có thể làm cho con. Sau này đã có gia đình rồi hãy sống thật tốt.

Mặc dù Ông Phác tức giận, nhưng đối mặt với Phác Thái Anh cũng không còn cách nào khác. Dù có tức giận xông thiên, cũng không nỡ bộc phát với đứa con gái bảo bối duy nhất này.

- Ba, ba không cần như vậy, con và  Sa không quan tâm những thứ này.

Sống mũi Phác Thái Anh cay cay.

- Các người có cần hay không là chuyện của các người, còn có cho hay không là chuyện của tôi. Người ta cưới vợ, con gái tôi cũng cưới vợ, con dâu nhà người ta có thì con dâu nhà này cũng phải có.

Ông Phác cố chấp nói, đây là tình yêu thương đối với Phác Thái Anh cũng là sự cho phép đối với quan hệ của các cô.

- Nhà đó ba chưa sửa sang gì, cũng không biết hai đứa thích phong cách nào. Sau này có thời gian hai đứa tự mình đến trang trí lại đi.

Ông Phác ngồi trên giường nhìn Phác Thái Anh thu thập hành lý cho mình. Hành lý của ông Phác cũng không nhiều chỉ có mấy bộ quần tây vào áo sơ mi.

- Lão Phác, hay là ba đến thành phố B ở với tụi con đi!

Phác Thái Anh cúi đầu nhìn áo sơ mi trong tay. Đường đường là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực khảo cổ, giáo sư tiến sỹ khảo cổ học, lại mặc áo sơ mi chưa đến trăm tệ. Điều này làm Phác Thái Anh ít nhiều có chút đau lòng.

- Làm kỳ đà cản mũi các người rồi ngày ngày ăn cơm chó hay gì! Tôi sống một mình ung dung tự tại biết bao.

Ông Phác giả vờ ghét bỏ nói, đi đến vali hành lý của mình, sau đó để ở một bên.

- Chỉ cần con và Lạp Lệ Sa sống hạnh phúc là được. Con không cần quan tâm ba, ba chỉ còn chờ đến lúc trăm tuổi già đi gặp mẹ con.

Ông Phác thở dài một cái, bây giờ gia đình và sự nghiệp của con gái đều tốt đẹp. Coi như có chết xuống dưới gặp bà ấy cũng có thể ăn nói rồi.

- Ba!

Phác Thái Anh từ phía sau dùng sức ôm ông Phác, nước mắt cùng không thể ngăn được nữa tuôn trào. Ông Phác già rồi, bắt đầu có tóc bạc rồi, lưng cũng không còn thẳng tắp nữa. Cô là Tần vương trông coi sinh tử, nhưng bây giờ cô là Phác Thái Anh, một người bình thường, cô có thất tình lục dục của con người, yêu hận rõ ràng.

- Con gái à, đời này của ba không còn gì tiếc nuối nữa.

Ông Phác vỗ cánh tay Phác Thái Anh một cái, hai cha con tận hưởng khoảng thời gian hiếm có này.

Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh tự mình đưa ông Phác lên máy bay. Sau đó hai người cũng thu thập xong hành lý chuẩn bị rời khỏi lâu đài.

- Đây là của ba cho mình, ba nói là sinh lễ cưới dâu. Tôi sợ từ chối sẽ làm ông ấy tổn thương, cho nên đã nhận nó.

Lạp Lệ Sa lấy bao lì xì của ông Phác đưa cho Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc chìa khóa nhà, một tấm thẻ ngân hàng và một mẩu giấy ghi địa chỉ nhà.

- Lão Phác bán nhà ở quê để mua căn nhà này. Bất luận nói thế nào cũng là tấm lòng của ba, chị giữ đi. Chúng ta tìm thời gian đến đó sửa sang một chút, nếu như chị thích chúng ta sẽ chuyển sang đó ở.

Cuối cùng Phác Thái Anh giao thẻ ngân hàng và chìa khóa phòng cho Lạp Lệ Sa. Đó là sính lễ lão Phác tặng con dâu, tất cả nên thuộc về Lạp Lệ Sa.

---------

Vốn là hai người định đi hưởng tuần trăng mật, nhưng vào lúc này Tập đoàn Manoban lại xảy ra chuyện. Một công trình đang thi công bất ngờ bị sập. Bởi vì vào buổi tối cùng không có công nhân bị thương, nhưng mà công trình này là công trình chính phủ, xây dựng thư viện mới của thành phố. Bây giờ bị sập, tất cả dự luận lập tức nhắm ngay Tập đoàn Manoban. Có người nghi ngờ Tập đoàn Manoban sử dụng vật tư không đúng chuẩn, có người nói Tập đoàn Manoban có sai sót trong thiết kế.

Làng giải trí thì vẫn còn chú ý đến hôn lễ của hai người, các mảng dân sinh và kinh tế tài chính cũng chú ý đến chuyện này. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa không thể không từ bỏ tuần trăng mật, lên chuyến bay sớm nhất về nước.

Hai người mới vừa ra khỏi lối VIP đã bị phóng viên bao vây trong ngoài, không ngừng đặt câu hỏi. Cũng may đội bảo vệ kịp thời chạy đến, tách phóng viên ra, vững vàng mở ra một lối đi cho hai người, hộ tống bọn họ lên xe.

- Bây giờ là tình hình gì đây?

Alice về sớm hơn Lạp Lệ Sa hai ngày, hơn nữa đã đi làm lại, đội bảo vệ chính là cô mang đến bảo vệ Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh.

- Giám đốc bộ phận thu mua đã mua một lô xi-măng kém chất lượng, đây chính là nguyên nhân chính gây ra sự cố sập công trình lần này.

Alice sắp xếp lại tài liệu đưa cho Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa càng xem càng nhíu mày.

- Anh ta đâu?

- Sau khi xảy ra chuyện cũng chưa từng gặp anh ta, tôi đã báo cảnh sát để họ điều tra.

Phác Thái Anh ngồi ở bên cạnh lo lắng cũng không giúp được gì. Chuyện kinh doanh một chữ cô cũng không biết, nhưng mà cô biết là phải tìm ai giúp đỡ.

- Thái Anh, tôi đến công ty trước, sau đó tôi bảo tài xế đưa em về nhà nha.

Lạp Lệ Sa nói, vẫn luôn ôn nhu như vậy với Phác Thái Anh. Phác Thái Anh gật đầu một cái. Cô biết bây giờ việc cô có thể làm chính là đừng gây thêm chuyện cho Lạp Lệ Sa nữa.

Tài xế đưa Lạp Lệ Sa đến công ty sau đó chuẩn bị đưa Phác Thái Anh về nhà, nhưng mà bị Phác Thái Anh ngăn lại. Phác Thái Anh nói một địa chỉ muốn tài xế đưa mình đến đó.

Nửa tiếng sau, tài xế dừng ở một đỉnh núi, giờ phút này trên núi đã có một chiếc Land Rover màu đen khác đậu ở đó từ trước. Phác Thái Anh bảo tài xế về trước không cần chờ mình. Sau khi Phác Thái Anh xuống xe trực tiếp đi đến kéo cửa xe Land Rover ngồi xuống ghế bên cạnh người lái.

Kim Trí Tú đang ngồi trên ghế tài xế, quay đầu nhìn Phác Thái Anh một cái.

- Không nghĩ đến đường đường là Tần vương cũng có lúc đến nhờ tôi.

Kim Trí Tú có chút cười trên sự đau khổ của người khác. Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau lại cùng nhau lớn lên, mặc dù bình thường gặp mặt đều cãi nhau, nhưng mà tình chị em không đánh không thân.

- Bớt nói nhảm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Phác Thái Anh hơi sốt ruột, tại sao đột nhiên giữa lúc này lại xảy ra sự cố lớn như vậy?

- Tôi có lẽ cũng không biết nhiều hơn cô bao nhiêu. Trước mắt tôi chỉ biết là nội bộ công ty họ có quản lý ăn tiền chiết khấu, mua một lô xi-măng kém chất lượng. May mắn chính là không có nhân viên bị thương vong. Chuyện này bất luận Tập đoàn Manoban xử lý như thế nào cũng không tránh khỏi số phận bị chính phủ thu hồi hạng mục này. Đồng thời còn phải đối mặt với khoảng bồi thường khổng lồ. Không chỉ có vậy, danh tiếng Tập đoàn Manoban phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Sau này còn muốn đấu thầu công trình chính phủ sợ rằng rất khó khăn.

Kim Trí Tú nói hết tất cả những tin tức liên quan đến Tập đoàn Manoban mà mình biết cho Phác Thái Anh nghe. Trong chuyện này may mắn nhất là không có thương vong. Tiền tài và danh tiếng khẳng định là sẽ có ảnh hưởng không ít, nhưng mà những phương diện khác cũng không ảnh hưởng lớn. Chỉ cần xử lý thích đáng thì đối với công ty sẽ không có nguy cơ gì quá lớn.

- Khi nào cần thiết cô giúp tôi giúp chị ấy một tay.

- Cô đây là lấy thân phận Phác Thái Anh nhờ tôi, hay là Tần vương Phác Anh nhờ tôi?

Kim Trí Tú chống tay trên cửa xe, đỡ đầu quay lại nhìn Phác Thái Anh.

- Kim Trí Tú, cô có giúp tôi hay không thì tự nhìn lại một chút. Nếu không sau khi trở về tôi thả đám ác quỷ địa ngục ra ngoài để cho cô không được yên thân!

Phác Thái Anh để lại lời uy hiếp sau đó xoay người xuống xe. Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì đừng lại, quay người lại lên xe.

- Đưa tôi về nhà! (Chỗ này thấy hơi quê nha chị)

Kim Trí Tú cười một tiếng sau đó cũng không tiếp tục cãi vả với Phác Thái Anh. Nếu không chị hai này nói được làm được cô cũng thật sự gặp phiền phức.

- Phía Lạp Lệ Sa tôi sẽ cố gắng hết sức giúp. Nhưng tin tôi đi, chuyện lần này thật sự không có gì khó giải quyết lắm, cô ấy có thể xử lý tốt.

Trên đường về Kim Trí Tú nói.

- Vậy tôi cảm ơn trước.

Phác Thái Anh tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu đang suy nghĩ một vấn đề. Chính là chuyện này chẳng lẽ đơn giản như vẻ bề ngoài của nó sao? Chỉ là một quản lý ăn tiền chiết khấu mua xi-măng kém chất lượng sao? Có khi nào ẩn bên dưới nó là một vấn đề lớn hơn? Phác Thái Anh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Lạp Lệ Sa cùng các cấp quản lý ở trong phòng làm việc họp suốt đêm. Bàn bạc xem phải làm thế nào mới có thể giải quyết chuyện này mà công ty bị ảnh hưởng thấp nhất! Sự cố lần này, không chỉ là sập công trình mà càng nhiều hơn chính là sụp đổ danh tiếng mà công ty gây dựng nhiều năm nay.

Tổn thất tiền bạc có thể kiếm lại bất cứ lúc nào, nhưng mà danh tiếng một khi bị mất thì rất khó để lấy lại. Cuối cùng, Lạp Lệ Sa quyết định có sai thì phải nhận, gánh vác hết trách nhiệm về mình.

Ngày hôm sau, trên weibo chính thức của Tập đoàn Manoban lên tiếng tuyên bố, nói rằng bởi vì sơ suất của ban quản lý Tập đoàn Manoban dẫn đến xảy ra tại nạn lần này, Tập đoàn Manoban sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Lời thanh minh không dài, biểu lộ rõ ràng Tập đoàn Manoban có dũng khí thừa nhận sai lầm, gánh vác trách nhiệm. Thời khắc này Lạp Lệ Sa lại lần nữa cảm thấy thật đúng đắn khi không đưa Tập đoàn Manoban lên sàn. Nếu không bây giờ e là vấn đề càng nghiêm trọng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net