Chương 4: Điên Đảo Chúng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Chẳng trách cô ta là nổi tiếng đến vậy, chỉ nằm ở đó cũng có thể xinh đẹp như thế. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó kìa, giống y như trứng gà lột vỏ vậy. Tôi nhìn cũng muốn lên giường với cô ta."
Cách đó không xa, hai người lao công đang tám chuyện.

Hai người to nhỏ toàn những ngôn từ tục tĩu.

Lạp Lệ Sa nghe được cảm thấy không thoải mái.

Cô quay đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn hai người đó.

Hai người toát mồ hôi lạnh, ngậm miệng lại rồi tiếp tục làm việc.
Lạp Lệ Sa quay trở lại nhìn vào màn hình.

Đám đàn ông thối đó sao lại có thể sỉ nhục một cô gái xinh đẹp như vậy? Nhưng mà bây giờ ngược lại Lạp Lệ Sa có chút ghen tị với Phác Thái Anh.

Thật sự là con cưng của ông trời.

Cô đã gặp nhiều người nổi tiếng, những ngôi sao lớn, nhưng nhan sắc của họ là nhân tạo.

Còn Phác Thái Anh xinh đẹp là trời sinh.
Cô có cảm giác Phác Thái Anh không giống với những người đã ở lâu năm trong làng giải trí khác.

Phác Thái Anh rất sạch sẽ, mối quan hệ sạch sẽ, hành vi sạch sẽ, con người cũng sạch sẽ.

Cô ấy giống như đóa hóa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Lạp Lệ Sa thích sự sạch sẽ của Phác Thái Anh, cho nên cuối cùng mới quyết định chọn Phác Thái Anh đảm nhiệm vị trí người phát ngôn cho dự án biệt thự của cô.

Mà sự thật đã chứng minh lựa chọn của cô là chính xác.

Bởi vì độ phổ biến và tính thời sự của Phác Thái Anh mà dự án này mới có được sự chú ý lớn như vậy.

Quan trọng là Phác Thái Anh sạch sẽ cho nên không có tin tức xấu nào làm ảnh hưởng đến khả năng tiêu thụ bất động sản của cô.
Đạo diễn hô lên một tiếng.

Phác Thái Anh mở mắt ra, ngồi dậy, chăn bông tuột xuống.

Bộ đồ ngủ cao cấp phác họa cực điểm "thân hình ma quỷ" của Phác Thái Anh.
Hầu như tất cả ánh mắt của đàn ông đều đổ lên người Phác Thái Anh.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa cũng bị hấp dẫn.

Phác Thái Anh thật quá xinh đẹp.

Xinh đẹp đến mức dường như chỉ phảng phất như là ảo ảnh, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Lạp Lệ Sa lấy lại tinh thần đầu tiên.

Cô cởi áo khoác của mình, đi nhanh đến bên cạnh Phác Thái Anh, đem áo khoác choàng lên người Phác Thái Anh.

Đem cảnh xuân sắc điên đảo chúng sinh kia che lại.

Lạp Lệ Sa cảm thấy ánh mắt những kẻ đó đối với Phác Thái Anh là một loại khinh nhờn.
- "Sa tỷ..."
Phác Thái Anh khó hiểu nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ho nhẹ hai tiếng rồi đứng lên, ánh mắt có chút mơ màng.
- "Máy điều hòa này mở hơi thấp, đừng để bị lạnh."
Đại não Lạp Lệ Sa nhanh chóng suy nghĩ, chưa tới hai giây đã tìm được một lý do hết sức hợp lý cho hành động của mình.
- "Vậy, cám ơn Sa tỷ."
Phác Thái Anh bước xuống giường chuẩn bị đi đến khu vực nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút.

Lát nữa còn phải quay mấy cảnh khác.

- "Lần sau đừng mặc đồ sexy như vậy nữa!"
Lạp Lệ Sa nói nhỏ bên tai Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghe xong cười một tiếng.

Trong lòng có bao nhiêu là vui sướng.
- "Sa tỷ, tôi có thể hiểu là chị muốn bảo vệ tôi không?"
Phác Thái Anh ở bên tai Lạp Lệ Sa thì thầm.

Lệ Sa, cho dù chị đã quên đi chuyện cũ kiếp trước, chị cũng sẽ theo bản năng bảo vệ em, đúng không?
- "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi."

Tôi chỉ là không muốn nhân viên trong phim trường trì hoãn công việc vì cô thôi.
Lạp Lệ Sa lui về sau hai bước, đối với Phác Thái Anh giữ một khoảng cách an toàn.

Sau đó mặt không cảm xúc nói, rồi xoay người rời đi.

Phác Thái Anh nhìn bóng lưng của Lạp Lệ Sa.

Sa tỷ của cô vẫn thích nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
------
- "Buổi tối không cần đến đón tôi, tôi có thể tự về."
Phác Thái Anh gởi cho Jane một tin nhắn WeChat.

Cô vừa từ chỗ thư ký của Lạp Lệ Sa biết được Lạp Lệ Sa sẽ còn ở đây cho đến khi xong công việc của mình.

Cô muốn nhân thời gian này gia tăng tình cảm với Lạp Lệ Sa.

Nên cố ý không để cho tài xế đến đón.
Quả nhiên đến khi kết thúc công việc ở phim trường Lạp Lệ Sa vẫn chưa rời đi.

Cô thảo luận với đạo diễn về các vấn đề liên quan đến quay quảng cáo và xử lý hậu kỳ.
------
- "Phác tiểu thư, tài xế không đến đón cô sao?"
Thư ký của Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh đứng ở ngã tư đón xe.

Dưới sự đồng ý của Lạp Lệ Sa, thư ký từ ghế phụ xuống xe lễ phép hỏi thăm.

- "Ừm, công ty còn có sắp xếp khác."
Phác Thái Anh nói dối không chớp mắt, nói dối thật sự là kỹ năng thành thục nhất của cô.
- "Đã trễ thế này cô một mình đón xe về không an toàn.Nếu như cô không ngại có thể lên xe, chúng tôi đưa cô về."
- "Vậy thì phiền quá!"
Phác Thái Anh lý nào lại không đáp ứng.

Cô vì chờ xe của Lạp Lệ Sa đi ngang qua mà đứng ở đây mười lăm phút rồi.

Thư ký của Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đi vòng qua một bên, đến trước cửa xe phía sau, thư ký kéo cửa xe đưa tay làm động tác mời vào.
Phác Thái Anh ngồi vào xe, liếc nhìn Lạp Lệ Sa đang ngồi phía bên kia.

Lạp Lệ Sa giờ phút này đang nhìn ra ngoài cửa kính.

Ánh đèn trên đường chiếu lên mặt cô.

Phác Thái Anh cảm thấy trên thế giới này còn có người phụ nữ nào đẹp hơn Lạp Lệ Sa chứ?
- "Sa tỷ."
Phác Thái Anh thu lại suy nghĩ, ngọt ngào lễ phép gọi một tiếng Sa tỷ.
Lạp Lệ Sa gật đầu một cái xem như là trả lời.

Lúc này tài xế lên tiếng hỏi địa chỉ của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cho tài xế địa chỉ của mình.

Tài xế khởi động xe chạy theo hướng địa chỉ Phác Thái Anh vừa nói.

Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, không có âm thanh nào.
Tài xế đang chuyên tâm lái xe, thư ký kế bên nhìn vào điện thoại giống như đang xử lý công việc.

Lạp Lệ Sa thì vẫn nhìn ra dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.

Nhất thời Phác Thái Anh cũng không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.

Nhưng mà ánh mắt cô từng giây từng phút đều chú ý nhất cử nhất động của của Lạp Lệ Sa.
- "Sa tỷ, chúng ta có thể thêm Wechat nhau được không?"
Đoán chừng cũng gần đến nhà, Phác Thái Anh thận trọng nói ra yêu cầu của mình.

Lạp Lệ Sa nghe xong từ từ quay đầu lại nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh bị cô nhìn có chút mất tự nhiên.
- "Cho tôi một lý do."
Lạp Lệ Sa lại lần nữa dời tầm mắt ra ngoài cửa kính xe.

- "Dễ dàng liên lạc! Vả lại, hôm nay em mượn khăn tay của chị làm bẩn nó.
Đợi giặt xong em trả lại cho chị."

Giờ phút này Phác Thái Anh có chút khẩn trương, không biết cô có thể có được phương thức liên lạc với Lạp Lệ Sa hay không.
- "Khăn tay đó tặng cho cô."
Lạp Lệ Sa nói nhẹ nhưng đã đả kích Phác Thái Anh, một cái khăn tay mấy nghìn tệ nói tặng là tặng sao? Đây là người có tiền tùy hứng?
Phác Thái Anh không phản đối, rồi ngồi cúi đầu ủ rũ.

Lạp Lệ Sa liếc nhìn Phác Thái Anh một cái, cuối cùng cũng mềm lòng, đem Wechat của mình cho Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa ngồi trong xe nhìn Phác Thái Anh trên mặt vui vẻ đắc ý giống như đứa nhỏ làm bài thi được một trăm điểm.

Không biết có phải bị Phác Thái Anh lây không mà khóe miệng Lạp Lệ Sa cũng lờ mờ nở một nụ cười.
------
- "Phác Thái Anh lăn lộn trong làng giải trí lâu như vậy mà vẫn có thể giữ được tâm hồn trong sáng, thật hiếm thấy."
Trên đường đưa Lạp Lệ Sa về thư ký vẫn luôn im lặng, vừa mở miệng nói.

Trong giọng điệu có phần tán thưởng Phác Thái Anh.
- "Như vậy sao? Nhưng tôi cảm thấy, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng thuộc về cái giới đó."
Lạp Lệ Sa tựa lưng vào ghế, có chút mệt mỏi nói.

Vất vả cả một ngày, việc bây giờ cô muốn nhất chính là về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Lạp Lệ Sa về nhà tắm rửa xong, nhưng lại không ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt là hình ảnh của Phác Thái Anh lại hiện ra.

Nhất là hình ảnh Phác Thái Anh từ trên giường ngồi dậy.

Làn da trắng nõn nà không tỳ vết, dây vai áo màu đỏ đặc biệt chói mắt, cổ áo chữ V theo động tác của Phác Thái Anh làm khuôn ngực lấp ló, ẩn hiện.
Lạp Lệ Sa mở mắt, ngồi dậy.

Rõ ràng lúc vừa tắm xong không có gì mà lúc này cả người lại nóng ran.

Trong đầu đều là hình ảnh thân thể đầy mê hoặc của Phác Thái Anh.

Lần nữa Lạp Lệ Sa vào phòng tắm, tắm lại cho tỉnh táo.

Lạp Lệ Sa không biết tại sao Phác Thái Anh lại có sức hấp dẫn lớn với cô như vậy.

Sống hai mươi lăm năm trên đời, Phác Thái Anh là người đầu tiên quấy nhiễu được trái tim cô.

Điều đó khiến Lạp Lệ Sa suy nghĩ về xu hướng tính dục của bản thân mình.

Từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người theo đuổi cô, già trẻ, nam nữ đều có.

Nhưng mà đến bây giờ cô cũng không có để những người này lọt vào mắt, đồng thời còn cảm thấy vô cùng chán ghét.

Cho nên cô cũng không thể khẳng định rốt cuộc mình thích người đồng giới hay là khác giới.

Thậm chí có những lúc, Lạp Lệ Sa cảm thấy cô có thể sẽ cô độc cả đời, sẽ không rung động với bất kỳ ai.
Nhưng mà từ khi gặp phải Phác Thái Anh, mọi thứ đều thay đổi.

Trái tim tĩnh lặng như nước của cô bắt gợn sóng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net