Chương 44: Bị hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vợ, em là vừa không có tà tâm cũng vừa không có can đảm. Đời này của em có vợ là đủ rồi.

Phác Thái Anh vội vàng tỏ lòng chung thủy. Mới vừa tạnh mưa trời trong chưa được mấy ngày, không nên chỉ vì một người vô tình gặp như vậy mà lại cãi nhau thì không đáng.

Lạp Lệ Sa hừ lạnh một tiếng, đi về phía cô gái kia. Phác Thái Anh cũng đi sát theo sau. Cô không phải sợ Lạp Lệ Sa làm khó người ta, mà chỉ là không biết Lạp Lệ Sa muốn làm gì.

- Chào cô, Thái Anh nhà chúng tôi cảm thấy cô rất thích hợp làm diễn viên. Cho nên em ấy muốn ký hợp đồng với cô. Nếu như cô cũng có ý định về phương diện này có thể liên lạc với người này.

Lạp Lệ Sa đưa danh thiếp của Amy cho cô gái. Sau đó kéo tay Phác Thái Anh rời đi. Cô gái cầm danh thiếp nhìn theo bóng lưng của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, ánh mắt phức tạp, cúi đầu xuống liếc nhìn danh thiếp trong tay.

- Vợ, chị không tức giận chứ?

Phác Thái Anh đưa tay kéo kéo tay Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa không né tránh mà ngược lại đan ngón tay vào tay Phác Thái Anh.

- Tôi nhỏ mọn như vậy sao?

Hai người bước chậm bước dọc bờ biển, xung quanh có rất nhiều người đang vây xem và chụp ảnh. Nhưng mà hai người xem như không nghe, tựa như những người xung quanh không tồn tại vậy.

- Không có không có, vợ em khoan hồng độ lượng nhất, làm sao mà nhỏ mọn được chứ!

Phác Thái Anh nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Lạp Lệ Sa buông tay Phác Thái Anh, chuyển thành ôm bả vai Phác Thái Anh tiếp tục đi về phía trước. Nhẫn cưới trên ngón áp út dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.

Lạp Lệ Sa một bên theo cùng Phác Thái Anh đóng phim, một bên xử lý công vụ của công ty từ xa. Mặc dù người không ở công ty, nhưng họp hội so với lúc ở công ty còn nhiều hơn.

Trải qua sự cố lần trước, Lạp Lệ Sa lại lần nữa chỉnh đốn hàng ngũ quản lý cấp cao của công ty. Loại bỏ tất cả những cá nhân liên quan, chiêu mộ nhân tài quản lý từ những công ty lớn với mức lương cao. Đồng thời ký kết thêm những điều khoản ràng buộc liên quan.

Lạp Lệ Sa muốn mượn dự án Khu công nghiệp Kim Thị để trở mình. Làm cho tất cả mọi người đều biết Tập đoàn Manoban vẫn là Tập đoàn Manoban trước đây, đáng được mọi người tin cậy.

Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa thường xuyên làm đến nửa đêm, đau lòng nhưng lại không có cách nào, đêm khuya chỉ có thể rót một ly sữa bò ấm đặt vào tay Lạp Lệ Sa, dặn dò cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút.

Thậm chí Phác Thái Anh có ý muốn Lạp Lệ Sa về lại thành phố B, có lẽ như vậy Lạp Lệ Sa mới không mệt mỏi như bây giờ nữa. Nhưng mà lòng riêng lại không nỡ để Lạp Lệ Sa rời đi.

- Vợ, hay là chị trở về đi! Nhìn chị mệt mỏi như vậy em rất đau lòng!

Lạp Lệ Sa xử lý xong tất cả văn kiện đã là hơn hai giờ khuya, đây cũng không phải lần đầu. Làm việc suốt đêm dường như đã trở thành trạng thái bình thường, đôi mắt sáng ngời đã viết đầy sự mệt mỏi, trong ánh mắt đã có tia máu, quầng mắt cũng xuất hiện màu đen nhàn nhạt.

- Tôi có về hay không thì lượng công việc đều như vậy.

Lạp Lệ Sa ngáp một cái, nằm trên giường không bao lâu đã ngủ. Phác Thái Anh sờ khuôn mặt Lạp Lệ Sa thở dài một cái, trong mắt viết đầy sự đau lòng.

Ban ngày Lạp Lệ Sa tiếp tục cùng Phác Thái Anh đi quay phim, ban đêm xử lý công việc. Liên tục như vậy làm cho một Lạp Lệ Sa trước nay chưa từng bị bệnh đã bị bệnh, bị cảm sau đó lên cơn sốt, nhiệt độ cơ thể tăng lên 37,9 độ.

Phác Thái Anh xin nghỉ đến bệnh viện chăm sóc cho Lạp Lệ Sa. Bác sĩ kê đơn xong, hai người ngồi ở phòng truyền dịch VIP truyền nước biển. Không bao lâu Lạp Lệ Sa tựa vào bả vai Phác Thái Anh ngủ thiếp đi. Cho đến nay Lạp Lệ Sa chưa bao giờ ngáy ngủ hôm nay lại phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Phác Thái Anh điều chỉnh bả vai để cho Lạp Lệ Sa dựa vào thoải mái một chút.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm ống truyền dịch nhỏ từng giọt, cầm chai nước biển trong lòng bàn tay, để nhiệt độ cơ thể mình làm ấm dịch truyền, khiến cho chất lỏng lạnh băng đó ấm áp một chút. Điều này sẽ làm cho Lạp Lệ Sa không cảm thấy khó chịu, cho Lạp Lệ Sa ngủ thoái mái hơn một chút.

Lạp Lệ Sa phải truyền ba chai nước biển. Lúc truyền xong Phác Thái Anh ấn nút chuông gọi y tá đến đổi thuốc.

- Cô Pác và cô Lạp thật ngọt ngào.

Lúc thay thuốc cho Lạp Lệ Sa cô y tá nhỏ giọng hâm mộ nói một câu. Phác Thái Anh giơ tay ra hiệu đừng lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa một cái, chắc chắn Lạp Lệ Sa không bị đánh thức mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi y tá đi, Phác Thái Anh kéo áo khoác khoác lên người Lạp Lệ Sa, sợ khí lạnh của phòng truyền dịch làm Lạp Lệ Sa càng bị cảm thêm.

Ba chai dịch đã truyền xong, Lạp Lệ Sa còn chưa tỉnh. Phác Thái Anh cũng không đánh thức Lạp Lệ Sa, mà bế Lạp Lệ Sa lên, đi theo lối VIP ra khỏi bệnh viện. Vệ sỹ ngồi trên xe đậu sẵn ở ngoài thấy vậy lập tức xuống xe, mở cửa xe Phác Thái Anh ra. Phác Thái Anh bế Lạp Lệ Sa lên xe, đặt cô ấy nằm ổn định trên giường xe RV.

Dọc đường đi cũng không có bằng phẳng êm ái lắm, nhưng mà cho dù có lắc lư, Lạp Lệ Sa ngủ trong lòng Phác Thái Anh cũng rất an tâm không bị giật mình.

Lúc Lạp Lệ Sa tỉnh lại đã thấy mình ở khách sạn, Phác Thái Anh không có trong phòng, trên tủ đầu giường có nước ấm và thuốc cảm.

"Vợ, em xin lỗi, em phải đến phim trường. Em sẽ tranh thủ quay nhanh nhanh rồi về với chị. Chị uống thuốc rồi ngủ tiếp một chút nha."

Phác Thái Anh để lại một mẩu giấy, thông qua tờ giấy bày tỏ sự áy náy. Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút mất mát nhưng cũng có thể hiểu được chỗ khó của Phác Thái Anh.

Hôm nay ở phim trường, Phác Thái Anh rõ ràng có chút gấp gáp, nóng lòng muốn xong việc. Bởi vì trạng thái không tốt bị đạo diễn hô cắt đến năm lần, rồi bảo Phác Thái Anh về nghỉ ngơi. Đạo diễn Tiền cũng không muốn ép buộc Phác Thái Anh, có ở lại cũng không thể quay được hiệu quả như mong muốn.

Ngay cả quần áo cũng chưa thay, Phác Thái Anh mặc bộ quần áo mùa đông dày cộm trở về khách sạn. Mở cửa phòng nhìn thấy thuốc đã được uống, Lạp Lệ Sa còn đang ngủ. Lúc đó cô mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại bắt đầu cảm thấy nóng!

Phác Thái Anh cởi áo khoác ra đi đến mép giường sờ lên trán Lạp Lệ Sa, đã hạ sốt. Phác Thái Anh cũng nhẹ lòng, xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch thân thể đầy mồ hôi. Sau khi mặc đồ ngủ xong trở lại bên cạnh Lạp Lệ Sa. Cô phát hiện chỉ khi nào ở bên cạnh Lạp Lệ Sa mới có thể thật sự an tâm.

Phác Thái Anh cúi xuống đặt lên trán Lạp Lệ Sa một nụ hôn. Sau đó ngồi trên sàn, nằm sấp tựa vào giường, mắt nhìn Lạp Lệ Sa, nắm thật chặt tay Lạp Lệ Sa, rồi ngủ lúc nào không hay.

Lạp Lệ Sa khỏi bệnh rồi Phác Thái Anh mới hoàn toàn an tâm trở lại phim trường quay những cảnh còn lại. Lạp Lệ Sa ở khách sạn xử lý xong tất cả công việc của công ty rồi ngồi xe đến phim trường xem Phác Thái Anh quay phim.

Cô đã từng nghe Phác Thái Anh nói nếu đúng theo dự tính hôm nay là ngày đóng máy. Lạp Lệ Sa không nói với Phác Thái Anh là sẽ đến. Cô muốn cho Phác Thái Anh một bất ngờ.

Lúc Lạp Lệ Sa đến, Phác Thái Anh đang quay cảnh cuối cùng của bộ phim. Phác Thái Anh vào vai Lý Mộc nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hấp hối trên giường bệnh. Hứa Mặc vai Vương Lực ngồi bên cạnh giường, vẻ mặt bi thương nhìn Lý Mộc. Lý Mộc quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ (bọn họ đang ở phim trường, ngoài của sổ là tấm vải xanh, lúc này là vô cùng thử thách năng lực diễn xuất của diễn viên), một lúc lâu bất chợt nở nụ cười. Nụ cười kia rực rỡ như vậy lại giống như phu dung sớm nở tối tàn. Vương Lực muốn đưa tay ra nắm lấy tay Phác Thái Anh, cũng không dám, chỉ có thể bất lực ngồi ở đó bi thương nhìn Lý Mộc sắp ngọc nát hương tiêu.

(Tui: Hương tiêu ngọc nát là ẩn dụ cho cái chết của người phụ nữ đẹp)

Cuối cùng Lý Mộc dưới ánh mặt trời từ từ nhắm mắt lại, kết thúc sinh mệnh. Giờ phút này tất cả ống kính nhắm vào Hứa Mặc. Hứa Mặc bắt đầu lặng lẽ khóc, sau đó thanh âm từ nhỏ thành lớn, cuối cùng nằm nhoài trên người Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nằm giả chết, trong lòng chán ghét. Bởi vì Hứa Mặc là diễn thêm, căn bản không có đoạn nằm trên người cô khóc như vậy.

Mặc dù Phác Thái Anh chán ghét nhưng cũng không thể phản ứng, tiếp tục giả chết. Nhưng mà hành động tiếp theo của Hứa Mặc khiến Phác Thái Anh không thể nhịn được nữa. Hứa Mặc lại dám hôn lên trán Phác Thái Anh một cái.

Phác Thái Anh cảm nhận được nước mắt hòa lẫn nước bọt của Hứa Mặc tiếp xúc với da mình, cho dù là trán cô cũng cảm thấy mình bị xúc phạm.

Phác Thái Anh không đợi đạo diễn hô cắt, đã ngồi dậy cho Hứa Mặc một bạt tai. Một cái tát này đánh lên mặt Hứa Mặc, làm cho Hứa Mặc có chút mơ hồ, không hiểu chuyện gì. (Xác chết sống dậy. Bỏ nha anh trai!!!)

Chờ sau khi phản ứng được, theo bản năng là đứng lên giơ tay muốn đánh lại. Lúc này Lạp Lệ Sa vọt đến dùng sức nắm cổ tay Hứa Mặc thật mạnh.

- Thừa cơ chiếm tiện nghi sau đó còn muốn đánh người à?

Lạp Lệ Sa lạnh lùng nói, cổ tay Hứa Mặc truyền đến một trận đau đớn. Hắn không nghĩ đến Lạp Lệ Sa nhìn có vẻ gầy yếu lại có sức lực lớn như vậy. Hiện giờ lý trí hắn đã trở về.

Hắn là một người đàn ông, hơn nữa vẫn luôn xây dựng hình ảnh nam chính phim nghệ thuật. Hắn tuyệt đối không thể tự hủy hình tượng của mình.

- Sao tôi có thể động tay động chân với phụ nữ chứ?

Hứa Mặc cười gượng rút cổ tay mình ra, sau đó lén xoa hai cái. Trong lòng Lạp Lệ Sa cũng bất lực, xem ra mình và Phác Thái Anh bị khắc phim trường. Lần trước ghé thăm đã tận mắt thấy em ấy bị Bae Suzy hôn, lần này lại tận mắt nhìn thấy em ấy bị nam diễn viên mượn cơ hội quay phim vô lễ...

Xem ra sau này cô nên bớt đi phim trường cùng Phác Thái Anh một chút. Nếu không lần sau cô nhất định sẽ không cần nói lý lẽ khóa Phác Thái Anh ở nhà không cho cô ấy ra ngoài quay phim nữa.

Lần này Lạp Lệ Sa không mang khăn giấy, trong túi chỉ có khăn tay mà ban đầu Phác Thái Anh tặng. Lạp Lệ Sa không nỡ dùng chiếc khăn đó lau nước bọt của người khác.

Cuối cùng, Lạp Lệ Sa dùng áo khoác cao cấp của mình lau trán cho Phác Thái Anh, sau khi lau sạch thì ném nó thẳng vào thùng rác.

Vốn là nên vô cùng vui vẻ đóng máy, mà vì chuyện ầm ĩ này nên đạo diễn Tiền chỉ qua loa tuyên bố đóng máy. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa về lại khách sạn. Không đợi Lạp Lệ Sa mở miệng, Phác Thái Anh đã lao nhanh vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa. Nhất là phần trán, không biết đã rửa bao nhiêu lần. Nhưng bất luận rửa bao nhiêu lần, cô cũng cảm thấy trán mình rất dơ, rửa thế nào cùng không sạch.

Phác Thái Anh ra khỏi phòng tắm, trán đã bị rửa đến đỏ lên, thậm chí có chỗ còn bị trầy.

- Cần phải đến mức này sao?

Lạp Lệ Sa lại đau lòng cũng đành chịu hỏi một câu. Không phải là chỉ bị hôn lên trán một cái thôi sao, cũng không cần phải rửa trán mình thành như vậy.

- Cho hắn một cái tát thật quá nhẹ cho hắn rồi!

Phác Thái Anh chau mày vẻ mặt ghét bỏ nói. Bình thường ra vẻ đứng đắn, không nghĩ đến cuối cùng lại thừa cơ hội quay phim giở trò lưu manh. Nếu như không phải mình phản ứng nhanh, đoán chừng kế tiếp hắn còn muốn hôn lên môi mình!

- Đến đây, tôi giúp em sấy tóc.

Lạp Lệ Sa phát hiện tóc Phác Thái Anh vẫn còn nhiễu nước, xoay người lấy máy sấy tóc, tỏ ý muốn Phác Thái Anh ngồi trên giường. Lạp Lệ Sa giúp Phác Thái Anh sấy khô tóc, ngón tay vuốt theo mái tóc từ từ đi xuống, đến khi hoàn toàn vuốt khỏi mái tóc Phác Thái Anh.

- Vợ...

Phác Thái Anh thấp thỏm gọi. Lạp Lệ Sa nhẹ giọng ơi một tiếng đáp lại.

- Chuyện đó...

Phác Thái Anh đang muốn giải thích, Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh muốn nói gì.

- Tôi đang tức giận, nhưng mà tôi là tức giận bản thân để em bị khinh dể chịu ấm ức, không phải là vì em bị người khác hôn.

Lạp Lệ Sa ôn nhu nói. Lạp Lệ Sa cảm thấy mình bảo vệ Phác Thái Anh chưa chu toàn mới để Phác Thái Anh phải tủi thân.

Quá trình quay phim chính thức kết thúc, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa trở lại thành phố B. Vừa mở cửa phòng Phác Thái Anh đã lại ngồi lên ghế salon ngay, ghế salon bên ngoài cao cấp hơn nữa cũng không thoải mái bằng ở nhà mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net