Chương 47: Thái Anh Đánh Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vợ... chị còn giận hỏ?

Phác Thái Anh hạ thấp tư thái, lần này đến hoàn toàn là để cầu hòa. Chiến tranh lạnh lâu như vậy. Trong lòng Lạp Lệ Sa như thế nào thì không biết, nhưng mà mình thì sắp sụp đổ rồi. Căn nhà lạnh tanh, giường lớn như vậy mà chỉ có một mình. Rõ ràng vợ ở ngay nhà đối diện lại có lời không thể nói, có thể nhìn không thể chạm vào.

Lạp Lệ Sa không để ý đến Phác Thái Anh, tiếp tục xử lý văn kiện. Phác Thái Anh gãi đầu một cái, cũng không nói gì thêm nữa. Ngồi trên ghế đối diện Lạp Lệ Sa, nằm trên bàn nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cũng thật sự xem Phác Thái Anh là không khí, không để ý đến Phác Thái Anh.

- Lạp tổng, cơm trưa đặt một phần hay hai phần?

Gần đến giờ trưa , Alice gõ cửa đi vào hỏi.

- Một phần.

- Hai phần.

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đồng thanh nói. Alice có chút khó xử, rốt cuộc là muốn một phần hay hai phần đây?

- Không cần nữa, buổi trưa tôi có hẹn rồi.

Lạp Lệ Sa không ngẩng đầu, từ chối đặt cơm trưa. Trong lòng Alice có chút nghi ngờ, trưa nay Lạp Lệ Sa không có lịch hẹn! Buổi trưa, Lạp Lệ Sa cầm điện thoại tìm wechat của Lý Nhược Đồng, hỏi đối phương có thời gian cùng ăn cơm trưa không. Lý Nhược Đồng gần như là đồng ý ngay. Hai người hẹn ở một nhà hàng chỉ dành cho hội viên.

Giữa trưa Lạp Lệ Sa đứng dậy rời khỏi công ty. Phác Thái Anh cũng giống như một cái bóng đi theo sau lưng Lạp Lệ Sa vậy. Phác Thái Anh không dám ngồi cùng xe với Lạp Lệ Sa chỉ có thể tự mình lái xe đi theo Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa luôn liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, nhìn xe của Phác Thái Anh mỉm cười. Một bó hoa mà muốn dỗ mình? Nghĩ cũng quá đơn giản nhỉ!

Lạp Lệ Sa đi đến nhà hàng đã hẹn với Lý Nhược Đồng. Bởi vì Phác Thái Anh không có thẻ hội viên nên bị nhân viên phục vụ lễ phép từ chối ở ngoài cửa.

- Tôi đi cùng chị ấy!

Phác Thái Anh chỉ vào Lạp Lệ Sa đã đi vào, gấp gáp nói. Nhân viên phục vụ hỏi Lạp Lệ Sa có phải là đi cùng Phác Thái Anh không. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh một cái sau đó đi về phía hai người họ. Ánh mắt Phác Thái Anh tràn đầy hi vọng, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười.

- Tôi không biết cô này!

Lạp Lệ Sa nói một câu nhẹ bỗng khiến cho Phác Thái Anh có cảm giác như mười thùng nước lạnh tạt từ đầu xuống chân. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh rõ ràng đã bị tổn thương trong lòng đau nhói, nhưng vẫn quyết định không tha thứ cho Phác Thái Anh, quay đầu tiếp tục đi vào trong.

Trong cơn tức giận Phác Thái Anh muốn rời đi, nhưng mà lại không yên tâm Lạp Lệ Sa, chỉ có thể nén cơn giận, đành chịu tổn thương một mình ở trong xe nhìn chằm chằm cửa ra vào. Ngược lại cô phải nhìn xem rốt cuộc người ăn cơm chung với Lạp Lệ Sa là ai!

Không bao lâu, một chiếc Land Rover cùng kiểu với xe của Lạp Lệ Sa dừng ở bên cạnh xe Lạp Lệ Sa. Kế tiếp người từ bên trong xe bước ra, cô gái này Phác Thái Anh biết là ai, Lý Nhược Đồng!

Người Lạp Lệ Sa hẹn chính là Lý Nhược Đồng? Quan hệ giữa bọn họ tốt đến thế nào mà có thể cùng nhau ăn cơm trưa!?? Phác Thái Anh nắm tay chặt thành quyền, dùng lý trí mạnh mẽ nhất khống chế mình không xông xuống xe chất vấn Lý Nhược Đồng.

Phác Thái Anh nhìn Lý Nhược Đồng vào nhà hàng. Hiện giờ trong lòng cô đã trời rung đất chuyển đứng ngồi không yên. Lý Nhược Đồng bước vào nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi đến chỗ Lạp Lệ Sa.

- Không nghĩ đến chị lại đột nhiên mời em ăn trưa.

Lý Nhược Đồng vui vẻ nói, khi cô nhận được lời mời của Lạp Lệ Sa đã vui đến mức suýt ngất đi. Làm sao cô cũng không nghĩ đến Lạp Lệ Sa sẽ chủ động mời cô cùng ăn trưa.

- Chuyện lần trước còn chưa cảm ơn cô tử tế. Bữa cơm này xem như là tôi cảm ơn cô.

Lạp Lệ Sa không thích nợ ân tình. Mặc dù có lẽ một bữa cơm cũng không thể trả hết nợ đêm đó, nhưng ít nhất có thể trả phần nào!

- Chị thật sự không nhớ em sao? Lệ Sa.

Sau khi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Lý Nhược Đồng nhìn Lạp Lệ Sa mở miệng hỏi. Lạp Lệ Sa bị hỏi ngẩn người. Bọn họ trừ lần trước gặp nhau ở bờ biển còn đã từng gặp nhau ở đâu nữa sao?

- Lúc em ba tuổi, chị còn bế em nữa!

Lý Nhược Đồng nghiêng người về trước, đôi mắt to tròn nháy nháy với Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nhìn Lý Nhược Đồng sau đó suy nghĩ một chút. Bây giờ Lý Nhược Đồng hai mươi tuổi, mười bảy năm trước cô từng bế con nít sao? Cuối cùng Lạp Lệ Sa nghĩ đến, khi cha mẹ cô còn sống, tình cảm còn chưa xảy ra vấn đề. Có một lần cha mẹ đưa cô đi đến nhà một người chú chơi. Nhà bọn họ có hai cô con gái, trong đó có một cô bé mới chừng ba tuổi, hai mắt to tròn giống như búp bê vậy. Cô nhịn không được đi đến bế đứa bé kia một cái.

- Là cô? Thật là duyên số.

Lạp Lệ Sa bật cười, mặc dù bọn họ là bà con xa nhưng vẫn cùng một họ, dù sao cũng có chút quan hệ máu mủ.

- Mấy năm nay em vẫn luôn dõi theo chị, từ kinh tế tài chính đến giải trí... Hôm đó chị đi đến chỗ em, chị không biết em vui như thế nào đâu, em còn nghĩ chị nhận ra em.

Lý Nhược Đồng ở trước mặt người ngoài là kiểu lời nói tựa ngàn vàng, nhưng mà ở trước mặt Lạp Lệ Sa lại nói nhiều hơn bình thường.

- Xin lỗi, hôm đó tôi đến gặp cô là bởi vì Thái Anh cảm thấy cô rất thích hợp làm diễn viên. Nếu như hôm nay cô không nói, tôi cũng không thể nào liên tưởng được cô và đứa nhỏ ba tuổi năm đó là cùng một người.

Lạp Lệ Sa thật tình nói, trong lời nói có nhiều áy náy.

- Lệ Sa, bây giờ chị có hạnh phúc không?

Lý Nhược Đồng vẫn vừa cười vừa hỏi Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng sờ nhẫn cưới của mình một cái.

- Tôi rất hạnh phúc, mặc dù thỉnh thoảng có cãi nhau với Thái Anh, giận dỗi rồi gây gổ thậm chí là chiến tranh lạnh. Nhưng tôi vẫn phải thừa nhận, tôi thật sự rất hạnh phúc.

Lạp Lệ Sa nói đúng tình cảm hiện tại của mình và Phác Thái Anh. Mặc dù bây giờ đang còn chiến tranh lạnh, nhưng mà vĩnh viễn cô cũng phải thừa nhận mình và Phác Thái Anh bên nhau rất hạnh phúc.

- Chị cảm thấy hạnh phúc thì tốt rồi!

Mặc dù Lý Nhược Đồng đau lòng, nhưng mà trên mặt vẫn giữ nụ cười. Ở trước mặt Lạp Lệ Sa cô luôn luôn biết tiến thoái, biết mình lúc nào nên xuất hiện, lúc nào nên biến mất.

Lạp Lệ Sa và Lý Nhược Đồng ăn trưa xong, rời khỏi nhà hàng. Lúc đi đến cửa Lý Nhược Đồng bất ngờ kéo cổ tay Lạp Lệ Sa, sau đó thân thể tiến lại gần Lạp Lệ Sa, nhỏ giọng bên tai Lạp Lệ Sa nói gì đó. Mà ở góc độ của Phác Thái Anh, hai người giống như là đang hôn nhau.

Phác Thái Anh cũng không thể khống chế bản thân được nữa, ra khỏi xe xông đến trước mặt hai người đó, dùng sức đẩy mạnh Lý Nhược Đồng một cái. Lý Nhược Đồng không có đề phòng bất ngờ bị Phác Thái Anh đẩy ngã xuống đất. Lòng bàn tay bị đá trên đất cắt trúng, máu chảy không ngừng.

- Phác Thái Anh, em nổi điên gì vậy?

Lạp Lệ Sa tức giận, sau đó đi đến bên cạnh Lý Nhược Đồng, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Lý Nhược Đồng. Vết thương thật sâu, không thể cầm máu được.

Lạp Lệ Sa kéo Lý Nhược Đồng lên, đi đến xe của mình. Phác Thái Anh nắm tay thành quyền đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi.

Lạp Lệ Sa đưa Lý Nhược Đồng đến bệnh viện xử lý vết thương. Vết thương rất sâu cần phải khâu lại. Lý Nhược Đồng sợ không dám nhìn, Lạp Lệ Sa giơ tay lên che mắt Lý Nhược Đồng lại sau đó nói chuyện phiếm giúp cô ấy phân tán sự chú ý.

Vết thương được băng bó xong sau đó bác sĩ kê đơn thuốc và nói một vài lưu ý, sau đó hai người rời khỏi bệnh viện. Lạp Lệ Sa đưa Lý Nhược Đồng về nhà. Lý Nhược Đồng ngồi ở ghế phụ bên cạnh Lạp Lệ Sa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô thật sự không biết Phác Thái Anh ở gần đó. Cô chỉ đơn giản là nói tạm biệt Lạp Lệ Sa, tiện thể bày tỏ ý muốn gặp lại Lạp Lệ Sa mà thôi.

- Tôi thay Thái Anh xin lỗi cô.

Lạp Lệ Sa vừa lái xe vừa nói. Hôm này Thái Anh thật sự là quá đáng, tại sao có thể ra tay đánh người chứ?

- Không sao đâu, em nghĩ cô ấy không phải cố ý.

Lý Nhược Đồng cúi đầu nhìn bàn tay bị quấn băng gạc kín, vết thương vẫn còn đau.

- Cho dù nói như thế nào, không phân biệt phải trái đã ra tay đánh người là không đúng.

Lạp Lệ Sa chàu mày nói. Phác Thái Anh không phải là người không biết phân nặng nhẹ, bất kể tình huống. Hôm nay sao lại như vậy?

- Em thật sự không sao, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net