Chap 40 : Buông Bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc biết tin người kia trở lại. Lòng Tiêu Giải Vấn xoắn xít không thôi. Nàng vừa mong chờ vừa sợ hãi. Chờ mong gặp lại em. Cho em một lời xin lỗi. Nhưng cũng sợ. Thật sự không biết phải đối mặt với em như thế nào. Liệu rằng em có tha thứ cho nàng không. Thật khó nghĩ. Suốt một năm nay nàng sống trong day dứt. Hình ảnh và những kỷ niệm với em cứ hiện về trong giấc mơ. Khiến trái tim nàng đau buốt. Đã rất nhiều lần nàng muốn đi tìm em. Nhưng lại không đủ can đảm. Giờ đây nàng đã là vợ người ta, đã là mẹ của tiểu bảo bối. Nàng lấy tư cách gì tìm gặp người đó. Nhìn về bên kia, Tần Hoan đang chơi đùa cùng tiểu bảo. Người đó đã gắn bó với mình suốt bao năm qua, lòng nàng áy náy không thôi. Chị yêu nàng nhiều như thế, bao dung cưng chiều nàng. Cớ sao lòng nàng vẫn còn khúc mắc. Không phải nàng không yêu chị, nàng có phải gỗ đá đâu mà không rung động. Nàng cũng yêu chị, kết hôn rồi sinh bảo bảo với chị, nàng không hề hối hận. Chỉ là, haizzz, khúc mắc với em, làm lòng nàng không an ổn. Tiêu Giải Vấn cảm thấy mình hạnh phúc bao nhiêu thì cảm giác tội lỗi với em bấy nhiêu. Người phá vỡ lớp băng trong trái tim em, là nàng, cũng chính nàng đem trái tim đó tổn thương. Băng tan, để lộ trái tim yếu đuối mà nàng là người chà đạp, giày vò. Nước mắt khẽ rớt xuống. Đã bao lần nàng lặng lẽ khóc như vậy.

Nhìn người mình yêu lại trầm tư mà rơi lệ. Lòng Tần Hoan chua xót. Đến bao giờ nàng mới buông xuống được quá khứ. Bao giờ mới trọn vẹn hạnh phúc bên chị đây!!

*****
Thân ảnh quen thuộc đập vào trong mắt. Em vẫn như xưa. Đôi mắt màu hổ phách sâu không thấy đáy, nụ cười nhàn nhạt trên môi. Nhìn em gần ngay trước mắt. Tiêu Giải Vấn không ngăn được xúc động. Vành mắt nóng lên. Chầm chậm tiến về phía em.
Nhìn người đang tiến lại gần mình. Kha Mặc trong lòng hiện lên phức tạp. Đã bao lâu rồi? Bao lâu không được nhìn thấy nàng?? Nàng vẫn như vậy, xinh đẹp trầm ổn, mái tóc xoăn nhẹ nhàng thả sau bờ vai gầy, trong mắt nàng ôm trọn hình ảnh của cô. Cảm xúc trong mắt là đau lòng, là day dứt, là ưu thương. Khẽ nhăn lại đôi lông mày. Sao người con gái ngốc nghếch này vẫn còn cố chấp với cô như vậy? Kha Mặc thật không muốn nhìn thấy nàng như thế a!! Thật đau lòng!!

- Mặc!!

Tiêu Giải Vấn cất tiếng gọi cô, trong giọng nói không ngăn được tia run rẩy. Nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn xúc động kia, Kha Mặc mỉm cười, không phải nhàn nhạt cười, mà là nụ cười thiên chân, dịu dàng.

- A Vấn! Là chị a!!

Ngồi xuống cạnh cô, nàng không ngăn được trái tim đang thổn thức.

- Mặc.. em.. em..

- Chị muốn hỏi em khoẻ không hay sống tốt không??! " Khẽ bật cười, tiếng nói mang theo một chút trêu trọc" .

- A...

Tiêu Giải Vấn nhìn thấy cô cười rộ lên, giọng nói mang theo thoải mái thì thoáng ngẩn người.

- Vấn!! Em khoẻ.. và sống cũng rất tốt!!

Nhìn nàng vẫn còn mang theo kinh ngạc nhìn mình, Kha Mặc tiếp lời.

- Chị cũng hạnh phúc chứ??!!!

Đôi mắt màu hổ phách mang theo tia dịu dàng nhìn nàng. Tiêu Giải Vấn khẽ cười khổ trong lòng. Là do nàng suy nghĩ quá nhiều ư? Không phải nhìn thấy em vẫn tốt đây sao. Làm sao lại nghĩ em sẽ oán giận hay trách cứ mình a!! Đôi mắt bình thản không một chút gợn sóng nhìn nàng, ngoài ôn nhu còn có chút sủng nịnh. Haizzz. Là nàng nghĩ nhiều rồi!

- Hạnh phúc ư?? " khẽ liếc mắt về phía xa xa, Tần Hoan đang bế bảo bảo, bóng lưng có phần cô đơn, nàng mỉm cười" - Có! Chị hạnh phúc!

Nhìn về hướng nàng đang nhìn, Kha Mặc lòng như chảy một dòng nước ấm.

- Vấn! Nhiều khi cứ mải đuổi theo ánh trăng xa vời mà vô tình quên đi, trong đêm đen thì một ngọn nến ấm áp sẽ hữu dụng hơn ánh trăng. Buông xuống tất cả quá khứ đi. Sống cho bản thân và cho cả những người yêu thương mình. Chuyện cũ, hãy xem như một kỷ niệm!

Tiêu Giải Vấn nhìn cô, trong lòng như trút được gánh nặng. Đúng vậy a!! Cho dù có day dứt, có tự trách hay hối hận. Thì chuyện qua đi làm sao thay đổi được.

- Mặc!! Xin ..lỗi!!

Một giọt nươc mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp. Kha Mặc nắm lấy tay nàng. Nhẹ giọng.

- Đừng xin lỗi! Không ai có lỗi hết !! Có duyên nợ hay không do ông trời sắp đặt! Cứ thuận theo tự nhiên.

Dừng lại nhìn nàng một chút, lại nói.

- Em sống rất tốt. Cũng rất hạnh phúc!

Nói đến câu này đôi mắt không tự chủ kiếm tìm bóng dáng thướt tha xinh đẹp kia. Trong mắt hiện lên ôn nhu.

- Mặc!! Cám ơn!! Có thể để chị..ôm em một lần không??

Thoáng sững người, rồi nở nụ cười sáng lạn, trêu đùa nàng.

- Ôm rồi có bị Hoan tỷ truy sát không a!!

Tiêu Giải Vấn cũng bật cười. Người này, vẫn bộ dáng lạnh lùng mà bên trong phúc hắc như vậy . Nhẹ nhàng ôm chặt lấy Kha Mặc. Trong lòng nàng lúc này, ngoài bình yên còn có nhẹ nhõm. Đúng vậy! Cứ mải đuổi theo ánh trăng xa vời mà bỏ quên ngọn nến ấm áp!! Là nàng cứ luôn lo nghĩ quá nhiều. Buông tay cho nàng một cơ hội và cũng cho em một cơ hội! Khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ. Tiêu Giải Vấn thở phào một hơi. Cuộc sống này có nhiều cuộc gặp gỡ. Nhưng ai là người cuối cùng ở lại. Chỉ nhờ duyên trời sắp đặt!!

Nhìn hai người ôm nhau ở đằng xa, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. " A!! Nói chuyện lâu như vậy. Còn ôm nữa!!" Lòng có đôi chút khó chịu, nhất quyết không nhìn hai người kia nữa. Thân ảnh kiều diễm đi thẳng vào trong nhà .
Mà biểu hiện có chút dỗi hờn kia đã bị đôi mắt Tiêu Nữu Giai nhìn thấy. Thầm cười trong lòng, "cô bé kia chắc chắn là có tình cảm với Mặc a! Biểu hiện vừa rồi thật đáng yêu!"
Nhìn lại hai người đang ngồi trong vườn, nhác thấy gương mặt em gái mình dãn ra, có phần vui vẻ. Tiêu Nữu Giai mừng thầm, mong rằng sau khi nói chuyện với Kha Mặc, em ấy sẽ nhẹ lòng hơn. Buông xuống được quá khứ mà giữ gìn lấy hạnh phúc đang có.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net