CHƯƠNG 16: LÀ TA ĐA TÌNH HAY NÀNG VÔ TÌNH?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Càn cung.

- Nương nương. Người định làm gì thế ạ?

Trân Nhi vừa bước vào đã thấy Nhàn Phi loay hoay với những trang sức của mình, không khỏi lo lắng mà hỏi.

- Ta định đem số trang sức này ra ngoài thành để bán. Nếu bán được, sẽ có một chút ít ngân lượng, như vậy có thể cứu đệ đệ ta rồi.

Thục Thận nghèo.

Nàng làm gì có của cải để mà đút lót những người kia để mà dọn đường cứu con người đang trong vòng lao lý kia. Bèn phải dùng đến cách này để cứu người nhưng để nàng xuất cung thì là chuyện không thể. Nàng định sẽ gom hết toàn bộ những gì nàng có đưa cho nô tỳ này để xuất cung mà bán kiếm chút ít. Trân Nhi nghe thấy thế liền choáng váng.

- Nương nương... - Trân Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng không khỏi xót xa.

- Ngươi biết ta nghèo mà... Ta chỉ có bao nhiêu đây thôi... Ta cũng hết cách... - Thục Thận không khỏi mà có chút tủi thân.

Nàng không màng tới tranh sủng dĩ nhiên bổng lộc nàng hưởng cũng chẳng bằng ai. Thế nên nàng chẳng có gì cả. Nàng đành đánh liều mà cố gắng xuất thành ra ngoài bán kiếm chút ít ngân lượng để có thêm cơ hội cứu lấy đệ đệ mình.

- Ngươi đã "lo" đám lính kia chưa?

- Dạ rồi thưa nương nương. Tối nay chúng ta sẽ đi.

- Vâng.

Tối đó Thục Thận và Trân Nhi cùng nhau thực hiện.

Trân Nhi nhìn thấy toán lính canh như đã lo liệu liền nhanh chóng cùng Thục Thận tiếp cận nhưng liền bị một đám người chặn.
Trân Nhi thoáng hoảng hốt mà ngước lên.

Cao Quý Phi.

Trân Nhi liền nhanh chóng hành lễ.

Cao Ninh Hinh chiễm chệ ngồi trên kiệu mà luôn hướng ánh mắt ngang tàng mà thu nhận toàn bộ cử chỉ của người ở phía xa kia đang bình bình mà đi đến.

- Thần thiếp thỉnh an Quý Phi nương nương.

Quý Phi khẽ cười nhếch mép, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo mà chất chứa bao nét khinh thường.

- Trời đã tối. Ngươi còn định làm gì? - Thục Thận đưa tầm mắt hướng xuống nền đất mà bình thản trả lời.

- Trời đã tối. Nương nương chả phải cũng ở nơi đây hay sao?

Trân Nhi cả kinh mà tròn xoe mắt nhìn vị nương nương của mình ngày hôm nay. Không phải đó chứ?

Cao Ninh Hinh nhận được câu trả lời của nàng mà không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh nét mặt.

Nàng ra lệnh hạ kiệu mà đi đến bên nàng, đưa ngón tay nâng cằm Thục Thận lên mà không nóng không lạnh mà lên tiếng: "Bổn cung tuyệt đối không để cho ngươi làm được việc này!".

Dứt lời, Ninh Hinh liền ngay lập tức giật lấy thứ trong tay Thục Thận mà ném mạnh xuống đất mà dùng chân giẫm lên vật được bọc trong lớp khăn lụa.

Thục Thận như đứng tim mà trưng mắt nhìn người kia giẫm nát. Từng vật quý giá của nàng lần lượt hóa vụn vỡ. Thục Thận ngước nhìn Ninh Hinh với đôi mắt đỏ ửng rưng rưng những giọt nước mắt cùng ánh mắt đầy thương đau. Người trước mặt nàng đây, sao quá đỗi xa lạ? Phải chăng đây chính là sự khác nhau giữa yêu và không yêu?

Khoảng cách xa nhất trên thế gian này là bao xa? Chẳng phải là cách nhau nghìn dặm mà chỉ đơn giản là khoảng cách giữa yêu và không yêu.

Thục Thận khẽ nhếch môi cười khổ một tiếng: "Thì ra, quả thật rằng nàng chưa từng yêu ta!"

- Chưa từng. Ta chưa từng yêu ngươi. - Ninh Hinh nghe thanh âm khe khẽ của Thục Thận liền quỳ gối xuống mà ghé sát tai nàng nhả ra đúng bảy chữ. Khẽ nhếch mép cười.

Hai chữ "chưa từng" như đẩy Thục Thận xuống đáy của sự thất vọng.

Thất vọng.

Tuyệt vọng.

Ninh Hinh vẫn cảm thấy chưa đủ mà bình thản đứng dậy buông ra vài lời cuối cùng.

- Ta tuyệt đối không để ngươi...

Thục Thận sụp xuống mà với lấy tay nắm lấy tay Ninh Hinh mà cầu xin:

- Nương nương. Xin người hãy khoan dung độ lượng mà giúp thần thiếp, giúp thần thiếp cứu lấy đệ đệ. Xin nương nương...

- Suỵt! - Ninh Hinh đặt ngón tay lên đôi môi nàng mà ra hiệu im lặng.

...

- Thanh tịnh. Tốt.

...

- Hồi cung.

...

Ninh Hinh dứt lời liền, vùng ra khỏi Thục Thận, xoay lưng tiến về phía kiệu đang chờ.

Thục Thận khẽ nhếch mép cười, bình thản buông một lời.

- Quý Phi nương nương thật sự rất yêu Hoàng Thượng.

...

Ninh Hinh khựng lại. Dừng bước. Hàng mi khẽ run, tay dần siết chặt, hít sâu một hơi mà đáp.

- Bổn cung đương nhiên chỉ yêu mỗi Hoàng Thượng.

...

Thục Thận giờ đây chẳng thể tự lừa dối chính mình thêm bất cứ giây phút nào. Cao Ninh Hinh thật sự chưa từng yêu nàng, nàng ấy trước giờ chỉ mỗi người nam nhân kia; chưa hề đặt nàng vào mắt. Xem ra, là tự nàng đa tình. À không. Là Ninh Hinh vô tình.

"Ninh Hinh nhi, nàng thật giỏi. Nàng diễn rất tốt. Vì nàng, vì vai diễn quá đỗi hoàn mỹ của nàng, ta cứ như con thiêu thân mà đâm đầu vào con đường này để rồi ta được gì? Những lời nói năm xưa, những lần nàng khẳng định với ta rằng nàng yêu ta... Đều nằm trong kịch bản của nàng ư?"

"Nàng thật sự yêu tên Hoàng đế đến thế ư?"

"Nàng yêu hắn đến mức thà để đệ đệ ta chết cũng chẳng muốn liên quan đến ta ư?"

"Tình yêu của ta là thứ tình cảm nghịch luân ư? Ta chỉ yêu nàng, ta chưa hề làm hại ai... Là nghịch luân ư?"

Luân thường đạo lý là gì?
Luân thường đạo lý làm gì?
Những quy tắc, chuẩn mực chính là để đưa con người chúng ta vào một khuôn khổ mang tên "Đạo đức".

Nàng đã sai ư? Tại nơi đây sống một cuộc sống không tranh không đoạt, sống thật với mình bằng thiện lương trong sáng là sai ư?
Đến cả người thân hay chính bản thân mình cũng không bảo vệ được thì có là vô dụng?

-----------------
Đệ đệ nàng chết.

Mẫu thân nàng phẫn uất mà tự sát.

Thục Thận nghe tin liền khụy xuống nền gạch lạnh lẽo kia.

Trắng tay.

- Nhàn Phi nương nương.

Một thân ảnh nhẹ nhàng hiện lên, tiến đến bên Thục Thận mà khẽ lên tiếng.

- Thuần phi nay là đến để xem thần thiếp thất bại đến thế nào à?

- Ta thương Nhàn Phi đến thế. Làm sao dám cười nhạo nàng?

Thục Thận chẳng đáp, chỉ cười lạnh.

- Xem ra nàng vẫn chưa sáng mắt. Vậy để ta nói cho nàng biết.

...

- Đệ đệ nàng bị người khác phát giác, bị đày vào lao, hại đệ đệ nàng chết khiến ngạch nương nàng tự sát đều do một người làm.

Thục Thận rưng rưng nước mắt ngước nhìn Thuần phi đang bình thản nói.

- Ai?

- Là bảo bối tâm can của nàng ấy. Cao Quý Phi - Cao Ninh Hinh.
...

Cao. Ninh. Hinh.

Thục Thận vẫn còn ngồi sụp trên nền đất kia, gương mặt như dần trở nên lạnh lẽo. Nàng chẳng nói gì, lẳng lặng đứng lên. Trân Nhi đứng bên cạnh nàng vì bộ dạng này của nàng mà bị dọa đến sợ.

- Nương nương...

- Tiễn khách.

- Nàng biết được điều cần biết liền muốn "rút ván". Nhàn Phi nương nương, người vẫn chưa nhìn thấy tình cảm của thiếp ư?

Thục Thận chẳng nói gì mà né tránh lời nói của người kia.

- Chuyện này, để sau. Ta mệt rồi.

- Được. Hẹn Nhàn Phi lúc "sau". Thần thiếp cáo lui.

Thục Thận khẽ siết chặt tay, ánh mắt trở nên sắc lạnh, tàn nhẫn. Bộ dạng này, chưa từng xuất hiện nơi nàng ngày xưa. Nhưng hiện tại, nàng đã không còn là nàng của ngày xưa nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net