CHƯƠNG 15: NÀNG SẼ THA THỨ CHO TA CHỨ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Xuân cung.

- Nương nương, xin người hãy giúp thần thiếp!

Nhàn Phi quỳ xuống m Hoàng hậu nương nương. Nhàn Phi bỏ mặc thể diện, địa vị mà quỳ xuống cầu xin người phụ nữ đang ngồi trước mặt.

Hoàng hậu nương nương nhìn thấy nàng như thế liền không khỏi khó xử, bàn tay vô thức lần chuỗi hạt thật nhanh. Ánh mắt liền không khỏi thương xót.

- Nhàn Phi nương nương mau đứng dậy, ngồi lên ghế đi. Đừng làm như thế... Bổn cung... Thật sự rất khó xử.

Nhàn Phi vẫn một mực dập đầu mà cầu xin. Lúc này đối với nàng, danh dự thì có là gì nếu như cứu được đệ đệ nàng và mẫu thân nàng.

Hoàng hậu đành đứng dậy đỡ lấy Nhàn Phi, lau đi những giọt nước mắt của nàng mà ôn tồn giải thích:

"Nhàn Phi, ta thật sự không làm gì được. Nếu như ta lên tiếng, hoàng thượng chắc chắn sẽ trách phạt ta và hơn thế nữa sẽ cho rằng nàng bảo ta làm như thế để cứu đệ đệ. Lúc đó, tình thế quả thật còn nguy hiểm hơn thế này. Nhàn Phi. Bổn cung thật sự rất tiếc. Bổn cung không thể giúp được ngươi rồi..."

Nhàn Phi mím chặt môi, đôi mắt ngấn lệ đưa tầm nhìn xuống mặt đất, hít một hơi thật sâu rồi nhìn Hoàng hậu - người đang đầy âu lo nhìn mình, mà mỉm cười.

- Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương. Thần thiếp xin cáo lui.

Nói rồi nàng hành lễ, lui ra.

Rời Trường Xuân cung nàng bần thần đi đến Ngự Hoa viên. Chẳng biết từ bao giờ nàng đã có thói quen nếu không biết đi đâu, đều sẽ đi đến Ngự Hoa viên này, vì nơi này chính là nơi se duyên cho nàng và người ấy.
 
Khi nàng ấy buồn sẽ đến Ngự Hoa Viên mà thưởng hoa.
Khi nàng ấy vui sẽ đến Ngự Hoa Viên mà tìm hoa làm son môi.

Chỉ cần đến Ngự Hoa Viên sẽ có cơ hội gặp nàng ấy, chỉ cần nhìn thấy nàng ấy thì đối với nàng là đủ rồi.
Thục Thận nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc xích đu mà nàng ấy thường ngồi, khẽ đu đưa.

- Nương nương. - Giọng nói của Chi Lan vang lên.

- Chi Lan? Ngươi...

- Chủ tử của nô tỳ có thứ này đưa nương nương.

Thục Thận ngớ người, nhanh tay nhận lấy chiếc hộp, ánh mắt và tâm tình trăm phần hạnh phúc. Đôi bàn tay giữ chặt lấy chiếc hộp mà ôm vào lòng.

Chi Lan nhìn thấy Nhàn Phi vui vẻ như thế liền cảm thấy có chút chạnh lòng nhưng không dám thể hiện quá rõ bên ngoài, lên tiếng: "Nô tỳ cáo lui!"

Thục Thận liền giữ lại: "Ninh Hinh nhi có dặn dò ngươi nói gì với ta không?"

"Dạ thưa không ạ. Nương nương chỉ bảo nô tỳ nhanh chóng đưa cho nương nương vật này rồi dặn nô tỳ nhanh chóng rời đi để tai mắt của Hoàng thượng không để ý ạ!"

"Ngươi lui đi!"

Thục Thận gật đầu cho phép Chi Lan quay về. Nàng cẩn thận xem xét chiếc hộp rồi từ từ mở ra, ngay khi vật bên trong hiện ra mồn một trước mắt nàng, Thục Thận không khỏi bất ngờ. Nàng bỗng thấy bản thân mình từ đâu trào dâng cảm giác hoang mang, lo sợ đến lạ đến tay nàng cũng run run mà từ từ cầm lấy vật bên trong - chiếc khăn mà nàng dành riêng cho Ninh Hinh nhi. Tại sao? Ninh Hinh tại sao lại trả lại nàng vật này?

Thục Thận hoảng sợ đến vô tri vô giác mà nắm chặt lấy chiếc khăn tay do chính Ninh Hinh tặng nhưng tuyệt nhiên trên gương mặt không để lộ chút sóng gió nào.

Luôn là vẻ bình bình đạm đạm mà an yên xem xét lấy chiếc khăn kia, nào có ai hay trong nội tâm nàng giờ đây như đất trời sụp đổ, bao nhiêu câu hỏi nghi vấn cùng cảm giác lo sợ đến lạnh toát cả người. Thục Thận liền đứng dậy mà tiến thẳng về Trữ Tú cung.

Lạ thay, bình thường từ khi Hoàng thượng sủng ái Ninh Hinh thì nơi này lúc nào cũng tấp nập nô tỳ cùng thái giám vậy mà hôm nay chẳng một bóng người thế nên thanh tịnh và yên tĩnh đến lạ. Thục Thận chẳng còn hơi đâu mà dành quá nhiều sự chú ý đến sự bất thường này thêm mà nhanh chóng tiến vào Trữ Tú cung.

Bước vào nơi đây liền cảm thấy kì lạ hơn nữa, chẳng một bóng người, nhanh chóng mà tiến thẳng về phía Đại điện của cung. Bước chân của Thục Thận nhanh chóng trên sàn gạch nơi cung Trữ Tú, bỗng nghe thanh âm của Chi Lan vang lên và giọng của người nàng đáp. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, Thục Thận không định nghe tiếp mà muốn mau mau cất giọng gọi Hinh nhi của nàng liền bị một câu nói từ chính miệng của người kia khiến nàng "cứng họng" một cách đau đớn.

"Ngươi nói xem, sao ta có thể không hạnh phúc. Ta làm biết bao nhiêu chuyện như thế, cuối cùng Hoàng thượng cũng đã để mắt đến ta. Sao lại không hạnh phúc!" - Ninh Hinh từ tốn mà nhả từng câu từng chữ như muốn nàng nghe thật rõ, thật thấm.

Nàng hạnh phúc ư?

Nàng làm bao nhiêu chuyện như thế để Hoàng đế để ý đến nàng ư?

Thục Thận dừng chân, cả cơ thể nàng như đông cứng, đến nhịp tim cũng từ từ chậm lại, lắng tai nghe người kia.

Lại nghe tiếng của Chi Lan e dè tiếp chuyện:
"Còn Nhàn phi nương nương..."

Thục Thận có thể nghe cả tiếng cười đầy khinh thường của Ninh Hinh:

"Ta chỉ lợi dụng nàng ta để tranh sủng thôi. Thêm bạn bớt thù, lại còn mang nàng ta về phía mình. Ngươi nói xem, ta lợi hay hại?"

Thanh âm không nhanh không chậm như len lỏi qua khe cửa vách tường mà đến lấy bao trùm lấy Thục Thận. Từng chữ như giáng vào tâm tư nàng một nhát dao thật sâu.

Vạn tiễn xuyên tâm.

Trái tim Thục Thận quặng thắt từng cơn, chân nàng như chôn chặt dưới nền gạch lạnh giá, đầu óc nàng trống rỗng.

"Nàng lợi dụng ta?"

"Nàng dùng ta làm con cờ để tranh sủng?"

Bao nhiêu câu hỏi từ đâu mà đến như đè bẹp Thục Thận, ép nàng đến cả hít thở cũng khó khăn. Nàng nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận được việc này.

Ninh Hinh và nàng, từng cử chỉ của Hinh nhi dành cho nàng, nàng đều có thể cảm nhận rõ ràng rằng đây chính là chân thật không hề có một chút gì là dối trá. Tại sao?

Từ sâu trong thâm tâm nàng vẫn mong Ninh Hinh nói điều đó là giả, dù chỉ là lừa bịp, nàng vẫn sẵn sàng mà tin lấy tin để. Chỉ cần là Ninh Hinh nói, nàng sẽ tin, dù cho lời nói đó có khó tin như thế nào. Nàng sẽ tin mà.

"Hinh nhi, xin nàng, đừng lừa dối tình cảm của ta!"

Bao hi vọng của Thục Thận đều bị Ninh Hinh một tay đập nát tất cả, tiễn tất cả vào cõi vô sanh vô diệt, đạp đổ tất cả những kỉ niệm mà cả hai cố gắng vun đắp bao năm qua, phủ nhận tất cả. Chẳng còn gì.

"Thứ tình cảm nghịch luân đó, sao lại có thể động lòng"
...
"Ta... Chưa từng yêu nàng ta! Đến việc ở bên cạnh nàng ta thôi bổn cung cũng đã cảm thấy chán ghét đến cùng cực thì ngươi đừng nghĩ đến việc yêu nàng ta!"

"Là do ta đa tình hay do nàng vô tình đây?"

Thục Thận tự nực cười chính mình.

Một lời Ninh Hinh khẳng định chính là lời phủ định sạch sẽ bao tình cảm mà cả hai... À không, nàng - Thục Thận, cẩn trọng vun vén bấy lâu.

Thục Thận dần lùi bước chân, chầm chậm rời khỏi nơi đây. Khóe mắt nàng dần ửng đỏ, tâm can nàng đau đớn đến tê dại, nơi gương mặt khóe môi khẽ cong cười cợt cho sự ngu ngốc, cả tin của mình.
Đến lúc này nàng thật biết ơn cho khả năng diễn xuất của bản thân mình.

Lặng lẽ rời khỏi Trữ Tú cung, Thục Thận siết chặt lấy tay mình, thương xót cho bản thân ngu muội nơi đây. Khờ dại...

"Nàng lợi dụng ta, không sao, vì ta ngu ngốc. Ta tha thứ cho nàng..."

Ta muốn cất giữ những hồi ức tươi đẹp ấy
Để biên soạn thành một giấc mộng thật tươi đẹp
Có lẽ, mộng tưởng đến cuối cùng sẽ hóa đau thương
Niềm hạnh phúc không người sẻ chia
Nàng từng là bến bờ duy nhất của ta
Chống lại tất cả bi thương nơi ta
Gió Tây tàn, cố nhân đi
Giờ đây, chính ta bị ái tình lưu đày
Cố nén nước mắt vào lòng...
(Ái thương)

Tất thảy đều là do tự ta đa tình mà thôi
Tình thâm nhưng chẳng ai thấu
Người tiều tụy
Thầm tan biến trong mưa bụi mịt mù...
(Là tự em đa tình)
-----

- Thục Thận, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?

-------------------------
Hi cả nhà. Xin lỗi cả nhà vì dạo gần đây không thường xuyên update truyện nha. Dạo này mình thật sự rất bận vì tuần sau chúng mình chính thức đến trường, mình là học sinh lớp 12 nữa nên dạo này bù đầu bù cổ mà chạy deadline 🏃 :(
Mình sẽ không drop truyện đâu nên mọi người yên tâm nha vì mình hiểu cảm giác bị tác giả cho sụp hố mà không lấp mà hi 😊
Chỉ là mình sẽ ra truyện không đều đặn như cũ thôi nha. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net