CHƯƠNG 2: 5 ĐIỀU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mọi người hãy vote và cmt để mình có thêm động lực ra chương mới nhé. Cảm ơn mọi người!]

-----------------------------------------------------

Trữ Tú Cung.

- Thần thiếp thỉnh an Quý Phi nương nương. - một giọng nói đầy ôn nhu vang lên, kéo Cao Ninh Hinh ra khỏi bao vọng tưởng đang bao vây lấy nàng.

- Nàng còn nhớ đến ta sao? - nàng giận rồi, Ninh Hinh nhi giận nàng rồi.

- Sao ta lại không nhớ đến nàng chứ? Lúc nào ta cũng nhớ nàng cả. - nữ nhân kia mỉm cười, ánh mắt ngập tràn ý cười mà hướng đến bảo bối của nàng đang đứng hướng mắt ra cửa sổ.

- Thật sao? - Nàng cuối mặt, mỉm cười. Nhưng sao nụ cười này lại chứa nhiều ủy khuất đến như thế?

- Chưa bao giờ là giả. Chúng ta bỏ lỡ bao thời gian, bỏ lỡ bao cơ hội đến bây giờ mới có thể bên nhau. Làm sao có thể là giả? Những gì nàng làm để bảo hộ ta dưới lớp vỏ bọc "chèn ép" ta, ta đều rõ, ta đều biết tất. - nữ nhân kia nghiêm giọng, ánh mắt đánh thép hướng thẳng đến người nàng yêu như một lời khẳng định chắc nịch.

Cao Ninh Hinh quay lại, tầm mắt đặt lên gương mặt người vừa dứt lời - người nàng yêu. Khoé mắt nàng đỏ ửng, nàng hạnh phúc, nàng cảm động vì đã tròn 6 tháng nàng và người nàng yêu có thể sánh bước bên nhau, dù chỉ trong bóng tối. Nàng cứ tưởng, cả đời, cả kiếp chẳng bao giờ có thể chạm vào nữ nhân này, nhưng giờ đây, chính nữ nhân mà nàng yêu hơn cả sinh mệnh đang khẳng định tình yêu mà nàng ta dành cho nàng chắc như đá rằng "là thật". Không gì hạnh phúc hơn cả, đúng không, Ninh Hinh nhi?

- Thục Thận! - nàng cuối cùng cũng cất giọng, từng bước, từng bước tiến về phía người nàng yêu.

- Ta đây. - Thục Thận ôn nhu lên tiếng đáp lại.

- Ta vừa mơ thấy ác mộng, thấy rằng nàng không yêu ta, thấy rằng nàng chưa bao giờ yêu ta. Ta sợ, Thục Thận. - Cao Ninh Hinh cuối cùng cũng không nhịn được mà vòng tay ôm lấy Thục Thận, nàng khóc, những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên đôi má của nàng. Nàng thật sự sợ, sợ rằng điều đó là sự thật.

Thục Thận im lặng, đặt tay lên lưng Ninh Hinh xoa xoa, nâng tay còn lại vòng qua mà ôm lấy nàng, cho nàng cảm nhận được hơi ấm của bản thân mình. Cho Ninh Hinh nhi cảm nhận được hơi ấm của nàng, cho bảo bối của nàng biết được rằng nàng đang ở đây, là thật, không phải là giả.

- Hinh nhi ngoan, không sao đâu, là giả đấy, một giấc mộng thôi. Không sao đâu, đây là thực tại này, ta đang ở đây, ở đây với nàng, ta sẽ chẳng đi đâu cả, chỉ với nàng thôi. Hinh nhi ngoan. - Thục Thận thủ thỉ, vào tai Ninh Hinh, cho nàng biết được rằng, ta đang ở đây, với nàng, lúc này.

- Hinh nhi có muốn làm gì nữa không? Đã khuya, sao nàng chưa ngủ? - Thục Thận đưa hai tay đặt lên hai má của bảo bối nhà nàng mà sủng nịnh hỏi.

- Ta đợi ngươi. - Hinh nhi cất giọng, chất giọng lảnh lót ban ngày được thay thế bằng chất giọng nhẹ nhàng khiến cho bất cứ ai nghe được cũng "tan chảy". Nàng đưa mắt nhìn vào Thục Thận của nàng, chính xác là nàng đang nhõng nhẽo rồi.

Thục Thận không nhịn được cười, nhanh chóng dùng một lực vừa phải ép nhẹ vào má bảo bối nhỏ, khiến cho đôi môi kia không kiềm được mà lộ ra, ngay lập tức nàng chộp lấy cơ hội đặt lên đôi môi ngọt ngào ấy một nụ hôn thật sâu.

Ninh Hinh được Lão công dành cho một viên kẹo ngọt như thế này, không thể không khiến cho tâm tình nàng lập tức tốt hơn. Nàng cười rồi. Nụ cười như ánh ban mai, nhẹ nhàng, thanh thoát mà đáng yêu, nàng chính là mặt trời nhỏ, bảo bối nhỏ mà Thục Thận luôn gìn giữ nâng niu như báu vật, muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dành cho nàng.

- Hinh nhi của thiếp cười rồi, thiếp sẽ tặng nàng một món quà. Nàng nói đi, nàng muốn gì, ta đều đồng ý! - Ninh Hinh nhi của nàng là Cao Quý Phi, có gì mà không có, nàng biết chứ nhưng nàng vẫn muốn làm. Vì nàng yêu Ninh Hinh nhi của nàng.

- Ta muốn... nằm trên! - Ninh Hinh lại trở thành Cao Quý Phi cao cao tại thượng, kiêu ngạo chẳng sợ ai nơi Tử Cấm Thành rồi. Nàng chẳng gì chẳng dám làm, không gì không thể làm, chỉ duy nhất một chuyện. Đó là nằm trên.

- Bảo bối à, có những chuyện không nên cưỡng cầu! - Thục Thận không nhịn được cười rồi. Xem ra bảo bối nhà nàng vẫn ghim thù ngày hôm đó, đêm đầu tiên ấy.

Đêm ấy, hai người lần đầu nếm thử mùi vị của nữ nhân. Ban đầu; cứ tưởng rằng Cao Quý Phi cao cao tại thượng, dưới một người trên vạn người; ở thế thượng phong. Nào ngờ, lại chỉ là một ngạo kiều thụ, rõ ràng, đêm đó lúc đầu Hinh nhi "ở trên" mà chẳng biết từ lúc nào lại nằm dưới thân nàng. Không nhịn được mà rót vào tai nàng thanh âm ân ái đầy mị hoặc, dục vọng. Khoảnh khắc đó, Thục Thận đã biết, đây chính là "Muốn mà không được" của Cao Ninh Hinh - Cao Quý Phi. Có lẽ, từ hôm đó, tiểu tổ tông nhà nàng đã ghim hận, nhất định phải đè nàng một lần cho thoả mãn. Không ngờ, đến giờ tiểu bảo bối vẫn nhớ.

Ninh Hinh nhi của nàng lại dỗi nữa rồi, quay phắt một phát ngồi xuống ghế mà rót trà, không quên lườm nàng một phát cho đỡ tức.

"Không phải là ta không thể nằm trên, chắc chắn là do ngươi quá khoẻ!" - Ninh Hinh cố gắng tự lừa bản thân mình, đúng rồi, chắc chắn là do người kia quá khoẻ, chắc chắn là vậy.

Thục Thận, nhẹ nhàng ngồi khụy gối xuống để bản thân mình thấp hơn người có đầu đang bốc hoả kia, ôn nhu lên tiếng:

- Ta cho nàng 5 điều. 5 điều này, chỉ cần nàng muốn. Ta đều thực hiện, không nuốt lời, trừ việc nàng nằm trên bảo bối nhỏ à. Có những chuyện không nên cưỡng cầu, phải biết tự lượng sức mình! - Thục Thận giả vờ nghiêm nghị, chọc tức "vợ yêu". Đúng như nàng dự đoán, bảo bối nhà nàng tức đến mức có thể cảm nhận được không gian xung quanh đang nóng dần lên.

- Được. Vậy giữa hoa lan và cây hẹ, nàng chọn 1 cây để đi nấu canh cho ta ăn đi! - nàng quá ấm ức rồi, không nhìn mặt con người lúc nào cũng ỷ mình "kèo trên" mà liên tục chọc giận mình. Nên nàng cố tình lôi cả hoa lan mà nàng ta yêu thích nhất vào, cho nàng ấy không cách nào không chọn cây hẹ của nàng.

- Bảo bối thích ăn canh hẹ. Ta sẽ nấu canh hẹ cho nàng ăn. - Thục Thận biết nàng thích ăn canh hẹ, biết nàng ghét hoa lan, vì bảo bối của nàng vẽ hoa lan để tặng nàng nhưng vẽ hoài không ổn nên đâm ra ghét, bảo hoa lan chẳng bằng cây hẹ vì cây hẹ nấu canh hẹ được còn hoa lan thì không nấu canh hẹ được. Bảo bối của nàng ngang tàn, ương bướng, cao ngạo, bướng bỉnh; vì Ninh Hinh nhi là bảo bối tâm can của nàng nên Thục Thận đều thấy đáng yêu, rất đáng yêu.

- Ta đi nấu nhé, ăn rồi ngủ nhé. - Thục Thận đứng dậy, nắm tay Ninh Hinh nhi của nàng rồi đi ra nhà Bếp để đích thân nấu ăn cho tiểu tổ tông nhà nàng ăn. Thục Thận rất trầm tĩnh nhưng chỉ là với người ngoài, còn Hinh nhi không phải người ngoài. Ninh Hinh nhi là bảo bối của nàng. Vì nàng ấy, chỉ cần nàng ấy vui, tất cả Thục Thận cũng không quản.

Tình yêu thật ra rất đơn giản, chỉ cần hai chúng ta bình bình đạm đạm bên nhau còn thế gian bên ngoài thì có liên quan gì chúng ta.
Nắm tay, cũng là tình yêu.
Nấu ăn, cũng là tình yêu.
Nuông chiều, cũng là tình yêu.
Sủng ái, cũng là tình yêu.

Thục Thận sau một hồi loay hoay cũng đã hoàn thành món canh hẹ mà Hinh nhi của nàng thích nhất, dĩ nhiên, cũng là món duy nhất mà Thục Thận biết nấu.

Hinh nhi thấy canh hẹ liền như một đứa trẻ, mắt sáng rực. Vui vẻ mà thưởng thức món ăn mà nàng thích nhất được làm bởi người nàng yêu nhất.

- Thục Thận à. Ngươi có biết khi nào ngươi hạnh phúc không?

- Hinh nhi, ta hạnh phúc khi ở bên nàng, bình đạm bên nàng, được nắm tay nàng, được nàng đặt vào tầm mắt, được nàng giận dỗi, được nàng yêu thương, mỗi khoảng khắc, mỗi một giây được bên nàng ta đều hạnh phúc. - Thục Thận nhìn thẳng vào mắt Hinh nhi của nàng mà đáp lời, nàng muốn Hinh nhi của nàng biết, biết rõ rằng nàng rất yêu Hinh nhi.

- Còn ta, ta hạnh phúc khi ở bên Thục Thận, và hạnh phúc khi được ăn canh hẹ Thục Thận của ta làm. - Hinh nhi hạnh phúc, cười đến híp cả mắt, rõ ràng là nàng rất hạnh phúc.

Thục Thận nghe thấy Ninh Hinh nhi của nàng nói thế, hạnh phúc khôn tả. Nhưng, nàng chợt nhận ra:

- Ơ thế thiếp cũng chỉ ngang hàng với tô canh hẹ ư?

- Cũng có thể nói là như thế! - Hinh nhi dễ gì mà bỏ qua cơ hội đùa chọc cục bột nhỏ nhà nàng, nhìn vẻ mặt đen lại dần dần của Thục Thận mà nàng không thể không hả hê. Này thì "không nên cưỡng cầu".

- Nàng còn nợ ta 4 điều ước nhé cục bột nhỏ! - Ninh Hinh đưa tay nhéo má của Thục Thận, Hinh nhi thật sự rất thích được nựng "lão công" nhà nàng như thế này, ít ra hành động này còn cho nàng cảm giác được "nằm trên".

Việc "nằm trên" đã trở thành một chấp niệm của Cao Ninh Hinh.

Thục Thận không chịu nỗi sự đáng yêu của Hinh nhi mà nở nụ cười, đáp:

- Đúng rồi Hinh nhi của ta. Rồi ăn xong rồi. Vệ sinh rồi ngủ thôi nào! - Nàng vừa nói vừa dọn dẹp, rồi tiến đến giường của Hinh nhi mà nằm lăn qua lăn lại nhằm làm ấm giường cho tiểu bảo bối nhà nàng, Hinh nhi nhìn thấy không thể không có hoa khai tại tâm, hạnh phúc.

Hôm đó, trời đẹp.
Người đẹp.
Tình đẹp.

------------------------------------------------------
[Lời tác giả]
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện, hi vọng có sai sót gì mọi người bỏ qua cho, và giúp mình cải thiện nhé.
Cảm ơn mọi người.
Truyện ngược cho vui thôi chứ không ngược nhiều đâu hehe.
Còn kết SE, BE hay HE thì mọi người "Đoán xem" 🤫
Cảm ơn mọi người, hi vọng mọi người có thể ủng hộ mình bằng cách để lại 1 vote hoặc 1 comment vì động lực để mình viết tiếp chương 2 này chính là của 2 bạn nữ (Cao Wifi Cao Meow Meow và Dreamtreee)  vote và comment vào chương 1, cảm ơn hai bạn.
Cảm ơn 1 bạn nữ (AnhthBLINKMOOMOO) đã follow mình nhé.
Cảm ơn 3 bạn rất nhiều. ♥️
Chương 2 này chính là phần quà mình dành cho 3 bạn! 💛

----------------------

Đây là lần đầu tiên mình viết truyện có sai sót xin mọi người bỏ qua.
Cảm ơn.
Hãy ủng hộ mình bằng cách Vote, bình luận để mình có thêm động lực ra chương mới nhé. Cảm ơn mọi người.
Mình đã viết xong cái kết, chỉ còn đoạn đường.
Hi vọng có mọi người cùng đồng hành với "Nàng hãy nấu canh hẹ cho ta!".
Cảm ơn mọi người. ♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net