Chương bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng hệt như bị bỏ đói lâu ngày, không hiểu tinh lực ở đâu tràn về dồi dào vô cùng. Chẳng ai chịu thua ai, cũng chẳng ai có ý buông hàng, rốt cuộc giày vò nhau đến khi tiếng mõ canh tư vang lên lần thứ hai mới chịu buông nhau ra, đầu hàng vô điều kiện.

Thân thể sau khi trải qua những trận chiến không cân sức, giờ đây không còn chút sức lực chống đỡ. Chỉ có thể đổ ập xuống giường, hơi thở nặng nhọc, ôm lấy nhau chờ đợi sự thanh tĩnh quay trở lại.

Chẳng biết qua bao lâu, Cố Hiểu Mộng nằm trong lòng Lý Ninh Ngọc cảm nhận được nhịp tim của Lý Ninh Ngọc đã dịu trở lại, hơi thở cũng đã đều dần. Biết Lý Ninh Ngọc vì mệt nhọc mà ngủ thiếp đi, Cố Hiểu Mộng mỉm cười ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm của Lý Ninh Ngọc. Sau đó, lại quay lại nép vào lòng Lý Ninh Ngọc, an tĩnh nhắm mắt.

Thẳng đến khi nắng bắt đầu dần lên cao, Lý Ninh Ngọc mới nâng tấm thân đau nhức, từ từ ngồi dậy. Nàng nhíu mi tâm nhìn quanh khắp phòng tìm kiếm Cố Hiểu Mộng.

"Hiểu Mộng đi đâu rồi nhỉ?"

Bàn tay vừa nắm sàn đan mượn lực di chuyển cơ thể đứng dậy, một cảm giác đau nhức từ bàn tay truyền đến, Lý Ninh Ngọc đau đến nghiến răng, có lẽ đêm qua nàng đã dùng lực quá độ, cho nên bây giờ nó giống như là muốn tàn phế.

"Vẫn là nên tiết chế lại." - Lý Ninh Ngọc lầm bầm.

Cố Hiểu Mộng đẩy cửa bước vào, trên tay nàng là tô mì nóng hổi nghi ngút khói. Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đang rửa mặt, nàng đặt tô mì lên bàn, mỉm cười.

"Ngọc tỷ, mau qua đây ăn thử mì đi, ta đã đặc biệt dặn nhà bếp làm theo mùi vị của tỷ."

"Ta dậy không thấy nàng, còn tưởng là nàng đi đâu nữa chứ."

"Thấy tỷ ngủ say, ta không muốn đánh thức tỷ. Nên ra ngoài quầy mua thức ăn."

"Đã là giờ nào rồi?"

"Đã là giờ Tỵ."

"Vậy chúng ta ăn mau rồi lên đường, ta muốn nhanh chóng tìm được Hỏa thần y."

Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng dùng thân phận phu thê tiếp tục lên đường. Ròng rã hơn hai tháng trời, cuối cùng cả hai cũng đã tìm được người biết tung tích của thần y. Nhưng lúc tìm đến nơi, thần y đã rời khỏi đó, chỉ có một người đệ tử của ông ở lại trong nhà.

Đệ tử của Hỏa thần y sau khi hỏi han, biết được người đến tìm sư phụ là Lý Ninh Ngọc Lý đại phu thì vui mừng. Cậu ta chạy vào trong nhà, lấy ra một cái hộp gỗ trao tận tay Lý Ninh Ngọc.

"Sư phụ ta đoán biết được Lý đại phu sẽ tìm đến, nên căn dặn ta đưa cái này cho người. Sư phụ ta nói, những gì người cần đều có ở trong này, còn có thấu hiểu được không thì do căn nguyên của người. Ta con có việc phải làm, hai vị xin cứ tự nhiên."

"Đa tạ tiểu đệ. Chuyển lời ta đến Hỏa thần y, ta đạ người đã giúp đỡ."

Lý Ninh Ngọc nhanh chóng ngồi xuống mở chiếc hộp ra xem, những gì Hỏa thần y để lại chỉ có duy nhất một cẩm nang. Ý nghĩa bên trong cẩm nang, tạm thời Lý Ninh Ngọc chưa thể giải được. Nàng mang cẩm nang cất lại trong hộp gỗ, bỏ vào tay nải.

"Hiểu Mộng đi thôi."

"Tỷ đã hiểu được ý trong cẩm nang sao?"

"Vẫn chưa, chúng ta quay về, vừa đi vừa suy nghĩ."

"Vậy ta hóa thành đại miêu, đưa tỷ trở về, như vậy sẽ nhanh hơn."

"Không cần, ta muốn cùng nàng... giống như người bình thường."

"Vậy tướng công, chúng ta trở về thôi."

Cố Hiểu Mộng dứt lời liền nắm lấy tay Lý Ninh Ngọc kéo đi, tâm trạng vui vẻ vô cùng. Lý Ninh Ngọc nhìn thấy ái nhân nụ cười rạng rỡ, thì trong lòng ngọt ngào, bàn tay siết chặt lấy bàn tay đi theo Cố Hiểu Mộng.

Hai người đi rất nhiều ngày mới có thể về đến Gia Hòa thôn, là thôn làng cách Bách Hợp thôn khoảng trăm dặm. Lúc ngồi nghỉ ở bên bờ suối, Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng dùng khinh công bay hết bên này, qua đến bên kia, đem về vài quả táo, dùng nước suối rửa sạch rồi đưa cho nàng.

Lý Ninh Ngọc cầm quả táo cắn một cái, rất ngọt, là loại quả ngọt ngào nhất trong lòng Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc xúc cảm dâng tràn, quay sang nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng, nghiêm túc.

"Hiểu Mộng, nàng cứ như vậy, không cần hóa thành Tiểu Cố nữa, có được không?"

"..."

"Ta muốn thưa với cha mẹ về chuyện của chúng ta. Muốn hai người chấp nhận nàng, muốn nàng thật sự trở thành con dâu của nhà họ Lý."

"Nhưng mà... Ngọc tỷ... ta..."

Quyết định đột ngột của Lý Ninh Ngọc thật sự dọa Cố Hiểu Mộng sợ rồi. Nàng trước nay chỉ mong muốn cùng Lý Ninh Ngọc bình an trải qua một đời, sau này nếu Lý Ninh Ngọc già yếu qua đời. Cố Hiểu Mộng nguyện cùng Lý Ninh Ngọc từ bỏ mấy trăm năm tu luyện, cùng nàng ấy xuống hoàng tuyền, tiếp tục làm một đôi vợ chồng ma, mãi không chia lìa. Cố Hiểu Mộng nàng chưa từng dám đòi hỏi quá phận, cũng chưa từng dám tơ tưởng đến việc sẽ cùng Lý Ninh Ngọc bái đường thành thân. Những gì Lý Ninh Ngọc vừa nói, thật sự vượt xa mọi suy nghĩ của nàng, nàng cảm thấy tim nàng đang đập loạn xạ, nàng lúng túng, nàng thật không biết phải làm thế nào?!

"Hay nàng không muốn đường đường chính chính trở thành thê tử của ta?" - Lý Ninh Ngọc giọng nói trầm buồn.

"Chúng ta đều là nữ nhân... ta còn là yêu tinh... tỷ có hiểu không?"

"Ta không chấp nhất, ta chỉ biết ta yêu nàng."

"Nhưng ta chấp nhất, cha mẹ tỷ sẽ chấp nhất, mọi người sẽ chấp nhất... tỷ sẽ thân bại danh liệt, tỷ có biết không?"

Lý Ninh Ngọc chạy đuổi theo Cố Hiểu Mộng đến gốc cây phía trước, nắm bả vai Cố Hiểu Mộng xoay lại đối mặt nàng. Lý Ninh Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của nàng ấy, kiên định nói ra từng lời.

"Cố Hiểu Mộng, nhìn ta... Lý Ninh Ngọc này học y chỉ vì muốn cứu người, ta căn bản không quan tâm cái gọi là danh hay lợi. Cha mẹ ta lại càng không quan tâm những điều đó, họ rất thương ta, đối với chuyện của chúng ta, họ nhất định sẽ không phản đối."

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng đọc được rất nhiều lo lắng nơi ấy, bàn tay đang nắm lấy bả vai nàng đã có đôi phần run rẩy. Cố Hiểu Mộng chớp mắt một cái, nước từ nơi khóe mắt chảy dài trên má nàng. Nàng đưa tay áp vào má Lý Ninh Ngọc, giọng nói nghẹn ngào.

"Nhưng...."

"Nhưng nàng có nguyện ý cùng ta bách niên giai lão?! Nguyện ý cùng ta kết làm phu phụ không?" - Lý Ninh Ngọc cướp lời.

Lồng ngực trái của Cố Hiểu Mộng kịch liệt phập phồng, tiếng thình thịch nhanh đến độ muốn bức nàng nổ tung. Ánh mắt thâm tình đó, lời nói chân thành đó, Cố Hiểu Mộng không có cách nào từ chối, mà tự thân nàng cũng không muốn chối từ. Thế nhưng mong muốn lại đang chật vật chiến đấu cùng mâu thuẫn trong lòng nàng, Cố Hiểu Mộng rơi vào trạng thái mờ mịt, bất tri bất giấc lại thốt lên âm thanh nguyên thủy nhất của loài mèo.

"Meowwww...."

Cố Hiểu Mộng bối rối đưa tay bịt miệng lại, biểu cảm vô cùng ngượng ngùng.

Lý Ninh Ngọc bật cười, gỡ tay Cố Hiểu Mộng xuống, nghiêng đầu đặt lên môi nàng ấy một nụ hôn. Chỉ là môi chạm môi, chỉ là muốn khẳng định với Cố Hiểu Mộng, nàng chưa từng xem trọng thân thế của nàng ấy. Lý Ninh Ngọc yêu Cố Hiểu Mộng, chỉ vì nàng ấy chính là Cố Hiểu Mộng mà thôi.

~Rất ngọt, thật sự rất ngọt!~

Cố Hiểu Mộng đưa lưỡi liếm lên vành môi vừa được Lý Ninh Ngọc hôn qua, cảm giác ấm áp chạy dọc khắp cơ thể.

Nhìn thấy Cố Hiểu Mộng liếm liếm môi luyến tiếc mùi vị vừa trải qua, Lý Ninh Ngọc vừa tức cười, lại vừa thấy đáng yêu. Nàng khẽ cười bất lực, sủng nịnh ôm chặt lấy tiểu sắc lang trước mặt.

"Ngốc tử, dù có là địa ngục ta cũng sẽ cùng nàng bước vào... nguyện ý tin tưởng ta, có được không?"

Cố Hiểu Mộng siết chặt vòng tay, cái đầu nhỏ trên vai Lý Ninh Ngọc liên tục gật gật.

Nguyện làm tình nhân, không làm thần tiên. Nhân gian hữu tình chẳng qua cũng chỉ là như vậy.

"Hahahaaaa... đúng là một chuyện tình cảm động lòng người mà."

Âm thanh trầm ồn vang lên, khung cảnh đang yên tĩnh bỗng trở nên lay động, từ tán lá cho đến mặt nước đều kịch liệt rung chuyển. Theo sau đó là một một cơn gió xoáy đen ngòm đang chạy đến chỗ Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng.

Cả hai vì giọng bất chợt vọng lại mà giật mình buông nhau ra, xoay người lại đã thấy trước mặt là một đạo sĩ, một thân hắc y, thần sắc vô cùng ma quái, khiến người ra có chút run sợ.

Cố Hiểu Mộng ngửi thấy trên mùi lão đạo sĩ có mùi tử khí liền chắn ngang trước mặt Lý Ninh Ngọc: "Ngươi là ai?"

"Tránh ra tiểu yêu, đừng cản trở chuyện tốt của ta." - Vừa nói lão vừa tiến lại gần hơn về phía hai nàng.

"Ngươi muốn gì?" - Cố Hiểu Mộng hai tay nắm thành quyền, nghiêng đầu căn dặn Lý Ninh Ngọc: "Ngọc tỷ, đừng sợ, cứ ở sau lưng ta."

"Bạch Hạc Tiên Tử, ta tìm nàng thật vất vả. Nàng quả nhiên vẫn xinh đẹp như ngày nào." - Lão đạo sĩ di chuyển ánh mắt về phía Lý Ninh Ngọc, khiếm nhã buông lời.

Lý Ninh Ngọc giật mình nhìn lão đạo sĩ, nàng nhíu minh tâm nghi hoặc, tại sao lão lại biết nàng là Bạch Hạc Tiên Tử. Chẳng phải bí mật này vẫn nên chỉ là một mình Cố Hiểu Mộng biết thôi sao?

Cố Hiểu Mộng cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ từ đôi tay đang nắm chặt lấy đai lưng nàng của Lý Ninh Ngọc. Hai mắt nàng bắt đầu nổi lên sợi chỉ đỏ, tức giận quát.

"Lùi lại, ngươi còn dám bước, đừng trách ta."

"Dựa vào một con mèo tinh bé nhỏ như ngươi?"

"Cứ thử xem... ta đây có đánh chết đạo sĩ thối như ngươi không?!!!"

Dứt lời Cố Hiểu Mộng liền cùng lão đạo sĩ đấu pháp, đánh nhau hơn nửa canh giờ vẫn không phân thắng bại. Cố Hiểu Mộng cảm thấy nội lực trong cô dường như tăng lên rất nhiều, chiêu thức, pháp lực cũng đồng thời tiến bộ vượt bậc một cách khó hiểu. Chẳng lẽ là do máu của Ngọc tỷ? Chắc chắn là vậy rồi, nếu không có lẽ nàng đã bại chiến trong tay lão đạo sĩ này rồi.

Lão đạo sĩ nhận thấy nếu cứ đánh nhau với Cố Hiểu Mộng như vậy, chắc chắn sẽ hao tổn rất nhiều nguyên khí của lão. Lão liền bắt ngay điểm yếu của Cố Hiểu Mộng là Lý Ninh Ngọc mà tấn công. Cố Hiểu Mộng bất ngờ trước động tác của lão, lại lo lắng Lý Ninh Ngọc sẽ bị thương, một phút lơ là đã bị hắn đánh lén trọng thương, ngã xuống ngay trước mặt Lý Ninh Ngọc, phun ra một ngụm máu tươi.

"Hiểu Mộng, nàng không sao chứ?"

"Bạch Hạc Tiên Tử.. nàng nên ngoan ngoãn đi theo ta đi."

"Ta không phải thần tiên gì cả, ngươi mau tránh xa ta ra."

"Ngươi... dá...m..."

"Lắm lời... mau đi theo ta."

Lão vung tay, Cố Hiểu Mộng bị hất văng thẳng vào gốc cây gần đó.

"A..." - Cố Hiểu Mộng kêu lên miệng lại phun ra một ngụm máu.

"Hiểu Mộng..."

Lý Ninh Ngọc vùng vẫy kịch liệt muốn thoát khỏi lão, nàng muốn chạy đến bên cạnh nàng ấy, chăm sóc thương thế của nàng ấy. Lý Ninh Ngọc ném cho lão đạo sĩ một cái nhìn gay gắt tràn đầy lửa giận. Hồng ngọc trong người Lý Ninh Ngọc bởi vì nộ khí quá mức của nàng, lại lập lòe phát sáng.

Lão đạo sĩ đắc ý, lão thi triển pháp lực đưa Lý Ninh Ngọc cùng rời khỏi. Chỉ là lão còn chưa kịp làm gì, một cơn gió màu lam 'xoẹt' qua trước mặt một cái, Lý Ninh Ngọc đã nằm gọn trong vòng tay lam y nử tử.

Buông Lý Ninh Ngọc ra, lam y nữ tử ôn hòa mỉm cười với nàng: "Có ta ở đây, nàng đừng sợ."

Lý Ninh Ngọc nhìn cô gái, gương mặt thanh tú dễ nhìn phóng đại trước mắt nàng. Đôi mắt đen tuyền thâm thẩm đang nhìn nàng, đôi mắt ấy như muốn nói với nàng rất rất nhiều điều. Nhưng mà Lý Ninh Ngọc lúc này không có tâm tư suy đoán lòng người, rất nhanh thanh tỉnh sau giây phút bất ngờ. Lý Ninh Ngọc cũng không có đáp lời cô gái, chỉ trực tiếp quay lưng chạy đến gốc cây nơi Hiểu Mộng của nàng đang trọng thương, nắm tay nàng lên bắt mạch.

"Hiểu Mộng, Hiểu Mộng..."

Lam y nử tử nhìn một màn này, trong lòng khó tránh nổi lên chua xót. Nhưng chuyện quan trọng hơn lúc này là nàng phải bảo vệ Bạch Hạc Lan trong lòng nàng.

"Sư muội, đừng xen vào chuyện của ta."

"Ta khinh, một tên yêu đạo bị trục xuất sư môn như ngươi, có tư cách gọi ta hai tiếng đó sao?"

"Ngươi..."

"Ta thế nào?"

"Hôm nay, ta nhất định phải đem người đi."

"Muốn dẫn nàng đi, hỏi qua thanh kiếm của ta trước đã."

"Vậy thì đừng trách ta."

Lam y nữ tử uyển chuyển thân mình, dùng kiếm pháp cùng pháp lực đại chiến với lão đạo sĩ hơn ba trăm chiêu. Rõ ràng so với lam y nữ tử, lão đạo sĩ có phần yếu thế hơn. Lam y nữ tử xoáy người, đem kiếm cùng người tạo thành một tia sáng chói lóa, lao thẳng vào lão đạo sĩ. Một tiếng nổ vang lên chấn động cả một phương, lão đạo sĩ may mắn tránh được cái chết nhưng thương tích trên người lại không hề nhẹ. Máu từ miệng lão chảy ra, loạng choạng ôm lồng ngực đau đớn đứng lên. Lợi dụng lúc khói bụi còn chưa tan, lão dùng toàn lực vung tay, vụt một cái biến mất.

"Hiểu Mộng... nàng cảm thấy sao rồi?"

"Ngọc tỷ, tỷ...?"

Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng đầy sủng ái, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Cố Hiểu Mộng.

"Ta không sao, nàng đừng bận tâm."

Lam y nữ tử lông mi khẽ động quay đầu sang hướng khác, khóe mắt vương theo một chút nước. Hình ảnh Lý Ninh Ngọc không ngần ngại hạ đao, cắt đi một vệt lớn, rồi lại đưa lên đến miệng Cố Hiểu Mộng, cắn răng chịu đau nhìn Cố Hiểu Mộng mút lấy từng giọt máu của nàng ấy. Lam y nữ tử hai mắt nhắm lại, bàn tay cầm kiếm siết càng chặt, tim nàng đau, đau đến tê tâm liệt phế.

Nhớ lại vào một ngàn năm trước, khi mà Bạch Hạc Tiên Tử chỉ là một cây Bạch Hạc Lan bé nhỏ trong vườn hoa của Nữ Oa Nương Nương. Lam y nữ tử bây giờ nguyên lai chính là một bông hoa màu lam nằm cạnh bên Bạch Hạc Lan lúc ấy. Nàng cùng Bạch Hạc Lan lớn lên, cùng nhau hưởng thụ tiên khí nơi đỉnh Côn Luân. Thế nhưng Bạch Hạc Lan càng trưởng thành lại càng xinh đẹp cao ngạo, nàng thì vẫn chỉ là một bông hoa tầm thường. Nàng là bởi vì ánh sáng rực rỡ nơi Bạch Hạc Lan thu hút mà si mê đến ngốc nghếch, nàng chỉ ước một lần được Bạch Hạc Lan để mắt tới, vậy thì đời này của nàng không có hối tiếc.

Năm trăm năm trôi qua, mãi cho đến khi Bạch Hạc Lan được Nữ Oa Nương Nương để mắt đến. Bạch Hạc Lan cũng chưa từng một lần nhìn thấy nàng, hướng nàng vẫy nhẹ cánh hoa. Bạch Hạc Lan đi rồi, để lại trong nàng một nỗi nhớ thương vô hạn, mùi hương của Bạch Hạc Lan cứ mãi lưu luyến nàng. Nàng chờ đợi hi vọng một ngày nào đó, Bạch Hạc Lan cũng sẽ nhìn thấy nàng. Cuối cùng, sự chờ đợi của nàng đã được đền đáp, Bạch Hạc Lan hôm đó không biết vì chuyện gì mà tâm tình không vui. Nàng ấy dạo bước nơi vườn hoa, bước đến nơi mà năm xưa nàng ấy đã mọc lên. Bạch Hạc Lan phát hiện ra nàng, cảm thấy nàng rất thân quen, liền dùng phép để nàng có thể nói chuyện cùng nàng ấy. Cũng trong lúc ấy, nàng mới biết thì ra Bạch Hạc Lan đã có người trong lòng, nàng ấy buồn như vậy cũng là bởi vì người đó.

Bạch Hạc Lan trước khi rời đi, đã đặt cho nàng một cái tên, gọi là Lam Muội.

Đó là lần duy nhất Lam Muội được trò chuyện cùng Bạch Hạc Lan, cũng là lúc trái tim si tình của nàng như bị ai đó đổ một gáo nước, lạnh đến thấu xương tủy. Lam Muội quyết định tự thân nhấc thân hoa rời khỏi mặt đất, chập chững bước đi bằng rễ của mình, rời khỏi đỉnh Côn Luân. Nàng may mắn được một vị chân nhân cứu nàng trong đêm mưa gió, cho nàng dáng người, rồi thu nhận nàng làm đệ tử.

Hơn hai trăm năm tu đạo, Lam Muội vẫn luôn nghe ngóng tin tức về Bạch Hạc Lan. Lúc nàng biết Bạch Hạc Lan đã chuyển kiếp làm người, nàng thật sự mừng rỡ. Tìm kiếm suốt bao nhiêu năm, cuối cùng Lam Muội cũng tìm được nguyên kiếp của Bạch Hạc Lan ở kiếp này. Nàng là muốn có thể ở bên cạnh Bạch Hạc Lan tu luyện, lại có thể bảo vệ nàng một đời bình an.

Chỉ là, dường như nàng lại đến chậm một bước. Lòng tuy có đau đớn, nhưng vừa hay nàng lại biết được Bạch Hạc Lan gặp nguy hiểm, đạo yêu chắc chắn không buông ta cho nàng ấy. Thế cho nên, nàng nhất định phải bảo vệ cho nàng ấy. Chỉ cần nàng ấy hạnh phúc, nàng cũng xem như đã mãn nguyện.

"Hiểu Mộng, tỉnh lại Hiểu Mộng... sao nàng lại ngất đi rồi... Hiểu Mộng?"

Tiếng gọi thất thanh của Lý Ninh Ngọc làm cho Lam Muội giật mình quay đầu nhìn lại.

Chấn chỉnh tâm thần, bước đến đưa một viên đan dược cho Lý Ninh Ngọc, thanh âm lãnh đạm: "Mau cho nàng ấy uống đi, trong chưởng pháp của đạo yêu có độc. Qua một canh giờ nếu không có thuốc giải, dù có là Đại La thần tiên cũng không cứu nổi đâu."

Không suy nghĩ, Lý Ninh Ngọc đoạt lấy đan dược từ tay Lam Muội, cho vào miệng Cố Hiểu Mộng, lại bón thêm chút nước, giúp nàng ấy dễ dàng nuốt xuống.

"Hiểu Mộng, mau nuốt xuống đi."

"Nàng không sợ ta hạ độc trong đan dược sao?" - Lam Muội vô cùng ngạc nhiên trước hành động không hề suy nghĩ đó của Lý Ninh Ngọc.

"Nếu muốn hại ta, không cần khi nãy cứu ta."

"Nhưng nàng và nàng ấy khác nhau."

"Ta và nàng ấy, không có khác biệt."

Lam Muội thấy Lý Ninh Ngọc trả lời nhưng không có nhìn đến nàng, trong lòng lại ấm ức. Dù sao thì nàng cũng vừa cứu nàng ấy, có thể đừng lạnh lùng với nàng như vậy không? Dù sao thì Hiểu Mộng kia của nàng ấy cũng đâu có chết được, đâu cần phải không quan tâm đến người khác như vậy. Lam Muội chán ghét không thèm nhìn, đứng thẳng dậy, nâng người một cái bay lên nhánh cây gần đó, mặc kệ cái người vô tình kia.

Lúc nghe tiếng gió vụt qua bên tai, Lý Ninh Ngọc quay lại định gọi với theo Hồng Muội, đã thấy nàng ấy nằm vắt vẻo trên cành cây cạnh đó thì thu lời, không gọi nữa. Dù sao nàng cảm thấy vị lam y nữ tử này nhất định sẽ không rời đi. Cũng không rõ vì sao đối với nàng ấy, nàng lại đặc biệt có cảm giác tin tưởng nàng ấy sẽ không hại nàng. Dường như đã từng quen biết trước đây.

_______________________________

*Lời tác giả: Ban đầu là định 5 chương nhưng chắc sẽ kéo ra thêm một chương nữa. Tác giả là muốn cho Tiểu Bạch Miêu kia ăn giấm một chút =))) ....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net