Chương năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Cố Hiểu Mộng sắc mặt dần trở nên hồng hào, trong lòng Lý Ninh Ngọc mới an ổn phần nào. Sự căng thẳng trên khuôn mặt mới dần giãn ra, lúc này mới quay đầu nhìn lam y nữ tử đang nằm trên cây, lên tiếng gọi.

"Cô nương, cô có thể xuống đây không?"

Lam Muội nghe tiếng Lý Ninh Ngọc gọi thì cúi xuống nhìn, nét mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, giống như là không tin Lý Ninh Ngọc còn nhớ đến sự có mặt của nàng.

"Nàng gọi ta?"

"Phải, gọi cô đó, mau xuống đây, đừng ở trên đó nữa."

Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, lại mềm mại như nước của Lý Ninh Ngọc ở bên tai, làm cho Lam Muội trong vô thức lại nhớ về ngày xưa, nhất thời mọi oán giận khi nãy cũng tan biến đi. Lam Muội khóe môi cong lên, nâng người một cái, đã ở ngay trước mặt Lý Ninh Ngọc.

"Có chuyện gì sao?" - Lam Muội thu hồi nụ cười, giả vờ thờ ơ hỏi.

"Đa tạ cô lúc nãy đã cứu ta và Hiểu Mộng."

Nghe Lý Ninh Ngọc gọi hai tiếng Hiểu Mộng tràn đầy sự ngọt ngào, trong lòng Lam Muội lại đắng chát. Nhưng mà nàng cũng biết dù có chua xót thế nào, thì mình cũng không có tư cách hờn giận nàng ấy. Bởi vì một ngàn năm trước hai nàng vốn đã không có bất cứ quan hệ nào, lần gặp duy nhất đó cũng chỉ do mình nàng đơn phương ép vào lòng. Huống chi giờ này Lý Ninh Ngọc cũng chỉ là một phàm nhân, Bạch Hạc Tiên Tử gì đó với nàng ấy vốn là không tồn tại.

Bất quá, nàng vẫn còn nhớ mục đích muốn trở thành thần tiên của mình là gì? Do đó, dù không thể là người trong lòng Lý Ninh Ngọc, Lam Muội vẫn muốn được trở thành người mà nàng ấy vĩnh viễn nhớ đến.

"Không cần khách sáo, ta là vì nàng mới cứu nàng ta thôi."

"Vì ta?! Chúng ta có quen biết nhau sao?" - Lý Ninh Ngọc ngạc nhiên.

"Có thể nói vậy... mà thôi bỏ qua đi, có nói nàng cũng chẳng hiểu được đâu."

"Ta có thể biết tên cô không?"

"Gọi ta Lam Muội."

"Lam cô nương."

Nghe Lý Ninh Ngọc khách sáo gọi tên mình, Lam Muội có chút không vui. Rõ ràng vẫn là dáng hình đó, vẫn giọng nói êm dịu dễ nghe đó, vẫn ánh mắt long lanh đó khi xưa đã đặt tên cho mình. Thế nhưng giờ đây, lại là một thân phận khác, một người còn chẳng biết nàng là ai. Lam Muội cười khổ, luyến tiếc cách gọi thân thương năm ấy. Bất chợt nổi lên chút tham lam, Lam Muội nhìn Lý Ninh Ngọc, muốn được nghe nàng ấy gọi mình thêm một lần.

"Có thể gọi ta Lam Muội không?"

Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn Lam Muội, trong mắt chất đầy sự kỳ quặc. Người này rõ ràng chỉ mới là gặp nhau lần đầu, sao lại có yêu cầu thân thiết như thế. Lý Ninh Ngọc định khéo léo từ chối, nhưng nhìn đến bên trong ánh mắt Lam Muội dường như có rất nhiều chờ mong cùng đau buồn, Lý Ninh Ngọc lại không đành lòng. Dẫu sao nàng ấy cũng là ân nhân cứu mạng mình và Hiểu Mộng, một chút yêu cầu đó cũng coi như là quá ít rồi, chẳng qua chỉ là gọi một cái tên, cũng chẳng mất mát gì. Nghĩ vậy, Lý Ninh Ngọc liền nhàn nhạt lên tiếng.

"Lam Muội."

Lam Muội trong dạ bật cười, Lý Ninh Ngọc này quả thật biết chọc người. Bảo nàng ấy giống như lúc trước gọi tên mình thêm một lần, nàng ấy lại gọi một cách thờ ơ như vậy. Chọc cho Lam Muội vừa bất mãn, lại vừa tức cười. Nhưng dù sao nàng ấy chịu chấp thuận yêu cầu của mình, như vậy đã tốt lắm rồi, không nên đòi hỏi thêm. Lam Muội tạm hài lòng, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

"Ngọc tỷ..." - Cố Hiểu Mộng tỉnh dậy, khẽ trở mình gọi Lý Ninh Ngọc.

"Ta đây, nàng sao rồi Hiểu Mộng?" - Lý Ninh Ngọc một tay đỡ Cố Hiểu Mộng, tay còn lại nắm lấy cổ tay nàng ấy lắng nghe mạch tượng.

"Tốt rồi, đã khá hơn nhiều rồi. Nhưng mà tạm thời nàng đừng lao lực, một lát ra tới thị tứ, ta thuê một cỗ xe ngựa. Ta cùng nàng trở về, như vậy sẽ tốt hơn."

Cố Hiểu Mộng mỉm cười gật đầu, nàng thầm nghĩ thật tốt khi di chuyển bằng xe ngựa. Điều đó không chỉ tốt cho mình, còn có thể giảm bớt mệt nhọc cho Lý Ninh Ngọc.

Một màn tình thâm, ân ân ái ái, Lam Muội bên kia bất đắc dĩ bị ép uống thêm lọ giấm, có chút ấm ức.

Lý Ninh Ngọc đưa mắt nhìn đến Lam Muội: "Phải rồi Lam cô nương, cô định đi về đâu?"

"Ta đi theo nàng."

Lam Muội cố ý kéo dài âm cuối, trả lời nhưng lại nhìn đến Cố Hiểu Mộng, giống như là muốn trực tiếp quăng lọ giấm sang cho Cố Hiểu Mộng vậy. Đúng như ý đồ, Cố Hiểu Mộng tròn mắt nhìn Lam Muội, lại nhìn đến Lý Ninh Ngọc, trong lòng bắt đầu đặt câu hỏi. Mà người vô tội nhất là Lý Ninh Ngọc lại không biết gì, nghe Lam Muội nói thì ngạc nhiên, vô tư hỏi lại.

"Cô muốn đi theo ta?"

Cố Hiểu Mộng nghe đến câu trả lời của Lý Ninh Ngọc, trong lòng lại thêm nhiều câu hỏi, nhíu mày nhìn Lý Ninh Ngọc chăm chăm.

Lam Muội nhìn thấy biểu cảm của Cố Hiểu Mộng, trong lòng càng thêm đắc ý. Lại nhìn đến Lý Ninh Ngọc vẫn vô tư một cách đáng yêu thì không nỡ, sợ rằng người thông minh như Lý Ninh Ngọc, một lát nữa nhận thức ra được vấn đề, thẹn quá hóa giận, lúc ấy thì người lãnh hậu quả nặng nhất chắc chắn là mình, vẫn là nên dừng đúng lúc đi thôi. Đồng thời cũng hiểu rõ tình hình trước mắt nghiêm trọng, nên sớm nói rõ cho Lý Ninh Ngọc biết, đồng thời có thể có lý do ở bên cạnh bảo vệ nàng ấy.

Lam Muội thu lại ánh mắt trêu đùa, nghiêm túc nói: "Người lúc nãy nàng thấy chính là Đồng Liệt, sư huynh của ta. Ta và hắn đều là đệ tử của Huyền Thiên chân nhân, nhưng hắn đường chính không đi, lại tự nguyện sa vào ma đạo. Sư phụ ta nhiều lần cảm hóa không được, tức giận trục xuất hắn khỏi sư môn. Từ đó, ta không còn nghe tin tức gì về hắn, cho đến khi nãy vô tình đi ngang qua đây, ta mới gặp lại hắn. Lúc nãy, tuy rằng ta đã đánh hắn trọng thương, nhưng với công lực hiện tại của hắn, có lẽ chỉ cần khoảng hai tháng thì đã hồi phục. Khi ấy, hắn nhất định sẽ đi tìm nàng."

"Tìm ta? Hắn cần gì ở ta chứ?"

"Ta sẽ cho nàng thấy, hắn cần gì ở nàng."

Lam Muội chấp tay đọc thần chú, sau đó đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào giữa hai hàng chân mày của Lý Ninh Ngọc, giúp nàng điểm thần. Phút chốc, cả cơ thể Lý Ninh Ngọc bỗng tỏa ra một vầng hào quang sáng chói, thân nhiệt nóng bừng kịch liệt, không khí và mọi vật gần đó bởi vì bị ảnh hưởng bởi hỏa khí của Lý Ninh Ngọc mà cũng dị thường nóng lên.

"Ngọc tỷ, tỷ có không sao?" - Cố Hiểu Mộng vô cùng lo lắng khi thấy Lý Ninh Ngọc mỗi lúc lại khó chịu hơn. Rất muốn ngăn cản Lam Muội, lại sợ bất thình lình can thiệp sẽ càng nguy hiểm hơn cho Lý Ninh Ngọc. Trong nhất thời không biết phải làm sao, chỉ biết ôm lấy thân thể đang rung lắc dữ dội của nàng ấy.

Lý Ninh Ngọc phi thường khó chịu hét lên một tiếng, đôi mắt phóng đại, nàng nhìn thấy một cách rõ ràng hình ảnh năm đó khi sư phụ đưa hồng ngọc cho mình, còn cẩn thận dặn dò mình phải gìn giữ nó như thế nào. Mọi thứ hiện ra chân thật như mới vừa xảy ra hôm qua.

Được một lúc, toàn thân Lam Muội có dấu hiệu run rẩy. Bởi vì đối với loại pháp lực này, Lam Muội vốn chỉ mới luyện tập được hơn một nửa, vẫn chưa thật sự thành thục, cho nên rất nhanh cơ thể đã không thể tiếp tục chống đỡ. Nàng bắt đầu thu tay lại, dần dần điều hòa khí tức.

Hình ảnh trước mắt Lý Ninh Ngọc vì Lam Muội thu pháp mà tan biến. Xung quanh vì nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống của Lý Ninh Ngọc mà cũng trở nên dịu mát trở lại.

"Ngọc tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?"

"Ta không sao, đừng lo." - Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười, vuốt vuốt bàn tay đang vì lo lắng mà bóp chặt cánh tay mình đến phát đau.

Lam Muội sau khi ổn định, mở mắt nói, thanh âm vô cùng nghiêm túc: "Nàng đã nhìn thấy được một phần quá khứ của mình, ta tin nàng đã biết sư huynh ta rốt cuộc là cần gì ở nàng. Viên hồng ngọc đó, nếu nàng đánh thức năng lượng tiềm ẩn trong nó, nàng sẽ nhớ lại tất cả, khôi phục thân phận Bạch Hạc Tiên Tử của mình, nhưng bằng đánh mất nó, nàng sẽ hồn siêu phách tán. Quan trọng hơn là ai có được nó, không chỉ pháp lực tăng lên một ngàn năm, còn sở hữu được trí tuệ vô song của nàng, có thể điều khiển được Ma giới. Bởi vì theo ta được biết, năm xưa Nữ Oa Nương Nương chính là nhìn thấy chính khí này của nàng, mà ra sức bồi đắp nàng, giao cho nàng trấn giữ Ma giới, tránh yêu ma quấy phá, làm hại nhân gian."

"Như vậy phải làm sao?"

"Hiện tại, nàng ta bị thương, tuy rằng nhờ có chút tiên khí của nàng trong người nên may mắn có thể ngang sức với sư huynh ta. Nhưng nếu ta tính toán không sai, lần sau chắc chắn hắn sẽ mạnh hơn, cho nên vẫn là để ta ở bên cạnh nàng, toàn tâm bảo vệ nàng, như vậy ta mới thực an tâm."

"Vậy nếu Lam cô nương không chê bai, có thể cùng ta về nhà làm khách."

Lý Ninh Ngọc vốn là định mời Lam Muội đến tệ xá làm khách vài ngày, cũng là có người trên đường đi tương trợ lẫn nhau. Lại không nghĩ Lam Muội ngay từ đầu có ý này, mặc dù không biết tại sao Lam Muội nhất định muốn bảo vệ mình, nhưng cũng xem như không phải việc gì xấu. Cho nên tạm thời đồng ý đề nghị của Lam Muội, đợi sau này rồi tính tiếp, dù sao trước mắt cũng không có cách nào chu toàn hơn.

Cố Hiểu Mộng ngồi bên cạnh thấy Lý Ninh Ngọc không hề từ chối Lam Muội, trong lòng có ít nhiều không vui. Lại thấy Lý Ninh Ngọc dường như không quan tâm cảm xúc của mình lúc này, không giống với Lý Ninh Ngọc tinh tế của ngày thường thì càng khó chịu hơn. Nhìn đến Lam Muội, không hiểu cái người này ở đâu đến, Lý Ninh Ngọc vì sao lại có đôi phần tin tưởng cô ta, càng không giống với Lý Ninh Ngọc thường ngày, trong lòng Cố Hiểu Mộng thập phần đều không thoải mái. Chẳng qua, phát khí lúc này là điều không hay, cho nên suy đi tính lại vẫn là nên nén xuống, đợi đến khi chỉ có hai người, hỏi rõ Lý Ninh Ngọc là tốt nhất.

Đường đi ra thị tứ không xa lắm, ba người đi khoảng hai canh giờ đã đến. Dọc đường, Cố Hiểu Mộng quan sát thấy Lam Muội chốc chốc lại hay nhìn lén Lý Ninh Ngọc, mà Lý Ninh Ngọc khi vô tình phát hiện Lam Muội đang nhìn lại nở một nụ cười dịu dàng đáp lại, không nhìn ra một chút nào khó chịu. Cho đến khi lên đến xe ngựa, tình trạng này cũng không có thay đổi, hại Cố Hiểu Mộng lồng ngực cứ nóng ran, tức đến bốc khói, nhưng vì để giữ lại chút phong độ mà cố kiềm nén. Chỉ là cả người giống như bị kiến cắn, cứ nhích tới nhích lui, nghiêng qua nghiêng lại không thể ngồi yên.

Lý Ninh Ngọc thấy Cố Hiểu Mộng như vậy, tưởng là nàng bị động vết thương, chau mày nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng, lo lắng: "Hiểu Mộng, nàng sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?"

Cố Hiểu Mộng lắc lắc đầu, ngã vào lòng Lý Ninh Ngọc, ôm lấy thắt lưng của nàng, nũng nịu: "Ngọc tỷ, ôm ta! Chỉ cần tỷ ôm ta, ta liền thoải mái."

Biết là Cố Hiểu Mộng đang làm nũng, nhưng Lý Ninh Ngọc cũng không có từ chối, chỉ đưa ánh mắt ái ngại nhìn qua phía Lam Muội, rồi đưa tay vuốt nhẹ sống lưng Cố Hiểu Mộng.

"Được rồi, nàng ngủ một lát đi. Về đến nơi, ta sẽ gọi nàng."

Nhận được sự sủng ái của Lý Ninh Ngọc ngay trước mặt Lam Muội, Cố Hiểu Mộng đương nhiên là hết sức vui vẻ. Liếc nhìn Lam Muội vẫn đang đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Cố Hiểu Mộng mỉm cười đắc thắng, càng ra sức cọ sát vào người Lý Ninh Ngọc hơn, trong lòng thầm nghĩ Ngọc tỷ vẫn là thương mình hơn.

Lam Muội bị Cố Hiểu Mộng cho ăn một hũ giấm không nhỏ, lẽ nào không cảm thấy bực bội. Bất quá Lam Muội cảm thấy Cố Hiểu Mộng kia thật là ấu trĩ. Lý Ninh Ngọc rốt cuộc tại sao lại yêu một người, mà không là một tiểu yêu tầm thường như thế.

Lúc về đến Bách Thiện Đường, phu phụ Lý gia nhìn thấy con gái mình lúc đi một mình, khi về thì dẫn theo hai cô vị cô nương thì vô cùng ngạc nhiên. Một người thì trầm ổn, chững trạc nom chừng là chạc tuổi Lý Ninh Ngọc. Một người lại trẻ trung, hoạt bát, nhìn thấy nào cũng giống như một tiểu hài tử.

"Cha, mẹ, Ninh Ngọc đã về. Đây là Cố Hiểu Mộng, đây là Lam Muội, họ là hai tiểu muội kết nghĩa của con. Trên đường đi cũng may nhờ có họ phụ giúp, nếu không con cũng chưa thể trở về sớm như vậy."

~ Tiểu muội kết nghĩa? ~

Cả Cố Hiểu Mộng và Lam Muội đều bất ngờ, đôi mắt mở to, đồng loạt nhìn Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc đối với hai người Cố Lam chỉ có thể mỉm cười ôn nhu, nhưng ánh mắt thì như đang nói với họ là mình sẽ giải thích sau. Lý Ninh Ngọc nghĩ tạm thời cứ giới thiệu như vậy trước, về sau sẽ tìm cơ hội nói với cha mẹ về chuyện của mình và Cố Hiểu Mộng, lúc này mới trở về, vẫn chưa thật sự thích hợp. Về phần Lam Muội, để tránh cho cha mẹ lo lắng về những sự việc kỳ quái xảy ra quanh mình, Lý Ninh Ngọc cũng chỉ có thể đưa ra một danh phận như vậy.

"Bá phụ, bá mẫu." - Cố Hiểu Mộng và Lam Muội đều cùng đồng thanh.

"Đừng khách sáo, nếu là tỷ muội kết nghĩa của Ninh Ngọc nhà ta, cũng xem như con cái trong nhà. Nào mau ngồi xuống đi, đừng đứng mãi như vậy." - Lý Đức Y niềm nở.

"Tiểu Cố đâu? Lúc đi chẳng phải con đã mang nó theo sao?" - Bạch Mộng Nghiên lúc này mới phát hiện, Tiểu Cố không cùng Lý Ninh Ngọc trở về. Lẽ nào nó đã xảy ra chuyện gì?

"Tiểu Cố... Tiểu Cố..." - Lý Ninh Ngọc nhất thời lúng túng, nàng còn chưa kịp nghĩ ra lý do thỏa đáng về Tiểu Cố, cũng không nghĩ mẹ nàng nhanh như vậy đã nhìn ra điểm bất thường.

"Dạ, bá mẫu đừng lo, Tiểu Cố hiện tại đang ở chỗ của Hỏa thần y. Là vì ngài ấy đặc biệt yêu thích Tiểu Cố, mà Tiểu Cố cũng có vẻ rất thích quấn lấy ngài ấy. Cho nên Ngọc tỷ đã mang nó tặng đi, thay lời đa tạ Hỏa thần y đã tương trợ phương thuốc."

Cố Hiểu Mộng biết Lý Ninh Ngọc nhất thời không nghĩ ra lý do cho mình, cho nên đã lên tiếng cứu lấy Lý Ninh Ngọc một phen. Cố Hiểu Mộng biết, vì mình mà Lý Ninh Ngọc cũng đã không ít lần nói dối cha mẹ, nàng cũng biết mỗi lần như vậy Lý Ninh Ngọc đều rất không thoải mái, đều tốn rất nhiều tâm tư để mở miệng. Nếu có thể, Cố Hiểu Mộng rất không muốn Lý Ninh Ngọc vì mình mà chịu đựng như vậy. Nếu phải nói dối, cứ để cho mình nói là được, dù sao trong mắt mọi người yêu tinh vẫn là loài xảo quyệt lại hay nói dối.

Phu phụ Lý gia nghe Cố Hiểu Mộng nói như thế thì cũng an tâm, tuy trong lòng có chút không vui. Dù sao thì Tiểu Cố cũng như bảo bối của họ, nhìn thấy nó cùng con gái mình lớn lên từng ngày. Biết bao nhiêu là kỷ niệm, những năm tháng đó đâu dễ dàng xem như chưa từng xảy ra, trong lòng quả thật có nhiều điều không nỡ. Có điều họ biết, phải cho đi Tiểu Cố, người buồn nhất hẳn là Lý Ninh Ngọc, cho nên cũng không phơi bày ra quá nhiều nét tiếc nuối, sợ rằng sẽ làm Lý Ninh Ngọc càng không vui.

‐---------------------
Xem ra hiện tại lại phải kéo thêm vài chương. Thời gian hoàn lại kéo thêm ít hôm rồi. Mong là mọi người vẫn kiên trì ủng hộ. Xie xie 🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net