Đệ ngũ mộng: Trư nữ tính(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường sư phụ của cô ăn mặc một thân tố y đơn bạc, khi quyết định bán sắc đổi vũ khí lại thay một kiện y phục màu hồng nhạt, mái tóc xoã loà xoà mọi ngày cũng được búi lên, tỉ mỉ điểm thêm vài đoá mai nho nhỏ trên tóc. Cả gương mặt vốn dĩ đã đẹp đẽ còn thêm phần sáng, khi Mộc Ngư đi từ trong phòng ra, Thường Lạc còn nghĩ mình nhìn nhầm, sư phụ làm sao có thể như tiên nữ như thế?

Vậy mà tiên nữ như vậy vừa nói vài câu đã hiện nguyên hình: "Vi sư ăn no quá, giờ bụng cứ như có cả Đông Hải."

"Đứng yên..." Thường Lạc cúi người chỉnh lại cây trâm trên tóc Mộc Ngư, Mộc Ngư, con cá gỗ vốn dĩ ở chốn phật môn tu tâm dưỡng tính, vậy mà Mộc Ngư lại là tên của một kẻ phàm ăn mặn bậc nhất. Đúng là hỏng từ cái tên hỏng ra.

Thiên Ân công tử là một phú hộ nhỏ trong thành Trường An, so với Tô gia, Thiên gia lại chẳng mấy vẻ vang bằng. Tuy nhiên Tam công tử Thiên Ân lại ham mê đọc sách hơn là kinh doanh buôn bán, khí chất của một người trọng sách thánh hiền hiển lộ trên người. Thường Lạc nói nhỏ vào tai Mộc Ngư: "Sư phụ, ta lại nghĩ nếu người cần cái gì, ta đều có thể vào cung xin hoàng thúc, cũng không cần bán sắc như vậy."

"Ngươi còn không nói sớm, báo hại vi sư phải khổ sở vậy đây..."

Nhưng Thiên Ân công tử thì vẫn phải tiếp, khối bạch ngọc hắn mang đến làm lễ vật còn tốt hơn cả ngọc thạch lần trước, hai người hữu lễ nói chuyện với nhau cả buổi sáng. Thường Lạc không những không vui vì có vũ khí mới, ngược lại còn sinh khí hơn, cô nghĩ sáo gỗ cũng có tệ gì? Tuỳ tiện dùng là được, cẩu nam nhân nói chuyện giả dối làm cô chán ghét.

Nói chuyện một lúc Mộc Ngư lại than đau đầu cần phải nghỉ ngơi, Thiên Ân mặc dù nuối tiếc nhưng vẫn phải cáo biệt quay trở về. Bạn nhỏ Thường Lạc bị biến thành một mẻ bánh bao chiều sắp hỏng, là ganh tị sư phụ của mình bị người khác chiếm dụng.

"Ngươi làm gì rầu rĩ vậy? Ngày mai vi sư đẽo cho ngươi một cây sáo đặc biệt đẹp." Mộc Ngư nhìn khối ngọc trên bàn, tỉ mỉ đánh giá

"Mai mốt đừng gặp hắn ta nữa, cô nam quả nữ ở với nhau sẽ mang tiếng xấu."

Có một người còn chẳng nói là mình đang ghen tị sư phụ bị người khác giành mất, chỉ nói mấy lời xảo trá lươn lẹo để bỏ qua vấn đề chính.

"Vi sư trước giờ chưa có tiếng tốt."

Người chưa bao giờ có tiếng tốt thì sợ gì tiếng xấu? Tiếng xấu cỡ vừa hay tiếng xấu cỡ nặng nàng đều nghe qua, nàng chính là tiên nữ, không chấp mấy lời phàm trần.

"Nhưng... vẫn cứ là không tốt! Dù sao sư phụ cũng không có tình cảm với người ta cũng không thể gả cho người ta, đừng cho người ta hi vọng."

Mộc Ngư nâng khối bạch ngọc lên xem, nụ cười hàm tiếu ẩn ẩn hiện hiện: "Làm sao ngươi biết vi sư không gả đi? Làm sao biết vi sư không có tình cảm với hắn? Chỉ là người suy đoán thôi, lỡ đâu vi sư có tình cảm với hắn thì sao?"

"Có không?"

Mặt của Thường Lạc y hệt như một cái đồ giẻ cũ, méo xệch, nếu mà Mộc Ngư nói có, đồ giẻ đã cũ nay còn cũ hơn.

"Đoán xem?"

"Không được, sư phụ nói thử xem có tình cảm hay không?"

Mộc Ngư ôm khối bạch ngọc đi vào bên trong phòng của mình, để lại một câu gây ức chế nhất mọi thời đại: "Ngươi thử đoán xem?"

Thời gian này Mộc Ngư chỉ chỉ bảo sơ cho Thường Lạc tự tập luyện một mình, nàng thường cùng bạch ngọc ngồi ở ngoài sân nhìn Thường Lạc tập luyện, nàng phải vừa chỉnh động tác của đồ nhi vừa phải đẽo một cây sáo ngọc khác. Lần này là lần phóng tay nhất của Mộc Ngư, bình thường một xu của nàng ai cũng không lấy được, đừng nói là đích thân khắc sáo ngọc tặng.

Nhưng... cái gì cũng phải có lần đầu tiên.

Mùng mười, bên Nhị vương gia gửi hai xe thực phẩm, gấm vóc đến cho Lạc quận vương. Thường Lạc vẫn còn cay cú chuyện sư phụ của mình bảo cô đoán xem, cô đoán mãi đoán mãi cũng không được, bèn không chơi với sư phụ nữa, duy trì bộ dáng ghen tuông vớ vẩn của mình. Mẫu thân của cô gửi lên khá nhiều thực phẩm, tổ yến, bào ngư, vi cá, hết thảy hơn cả một xe hàng, còn có cả lụa là gấm vóc đề phòng núi Cấn trở lạnh.

Người ham hư vinh Kha Mộc Ngư thấy hai xe chở hàng bèn sáng mắt, nàng đứng ở trước cửa xem gia nô đêm đồ chất trong sảnh, nụ cười đến tận mang tai, hai mắt như sắp nở hai ngôi sao lấp lánh. Tổ yến này bào ngư này, tất cả đều là món nàng thích.

"Các ngươi mang về đi, nói ta không cần." Thường Lạc nhìn gương mặt mê đắm của người kia, dùng ngón chân cũng biết người kia đang thèm thuồng hai xe chở hàng này như thế nào.

Mộc Ngư toan cản lại: "Ấy... Lạc Lạc, sao không để lại."

Hai tiếng Lạc Lạc khiến Thường Lạc gai ốc nổi lên hàng loạt, vì cái ăn mà có thể mất mặt đến độ này sao?

"Cũng không cần dùng, cần gì cứ bảo Thiên Ân công tử là được. Đi, mang về đi."

Mộc Ngư đi lại vịn tay vào xe hàng, môi cũng sắp chề xuống đất xin xỏ Thường Lạc giữ hai xe hàng lại: "Thiên Ân công tử là ai? Vi sư chẳng nhớ luôn."

"Người mà sư phụ người yêu thương đó."

Ghen, hóa ra ghen không tự sinh ra hay mất đi, chúng tồn tại lảng vảng trong không khí, có dịp lại bùng lên như một ngọn lửa.

"Sư phụ yêu nhất là Thường Lạc a~!!!"

Mặt mũi là cái gì? Có vị thơm ngon như tổ yến không? Nếu không, Mộc Ngư nàng tuyệt đối không vì mặt mũi mà bán đứng tổ yến!

"Yêu đến chừng nào?"

Đây là một câu hỏi khó, tiên nhân như Mộc Ngư cũng không biết trả lời thế nào.

"Hm... chắc là nhiều bằng yêu tổ yến đi!"

"Các ngươi lui về đi, đồ cứ bảo là bổn vương nhận rồi."

Các nô tài được phép về liền lui về hết, còn mang theo cả tin Thường Lạc cùng sư phụ ân ân ái ái ở núi Cấn đồn về Nhị vương gia phủ, phụ thân của Thường Lạc vui mừng nói với mẫu thân của Thường Lạc: "Bổn vương còn sợ hắn đoạn tụ, thì ra cũng có thể yêu nữ nhân!"

"Làm thế nào đoạn tụ? Vương gia, người nghĩ nhiều rồi, chẳng qua Thường Lạc còn nhỏ nên không biết yêu thôi, lớn lên một chút liền yêu nữ nhân." Bà vuốt ve lưng lão công của mình, trong lòng âm thầm buông một tiếng thở dài. Con của bà đương nhiên không phải đoạn tụ, nó chân chính là nữ nhân.

"Bà chuẩn bị lễ vật hỏi cưới đi, có vẻ có hỉ sự rồi."

"Vâng, thiếp mau chóng chuẩn bị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net