Đệ ngũ mộng: Trư nữ tính (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày hôm đó khi hai người bên nhau càng thêm phần ái muội, chủ yếu là Thường Lạc ức hiếp người thích ăn tổ yến kia làm theo ý mình, ngoan ngoãn sẽ được cấp tổ yến ăn, không cần phải lén lút. Vậy nên nếu không được giới thiệu cũng không biết ai chính là sư phụ, ai chính là đồ đệ, vị trí trong nhà đã sai càng thêm sai.

"Này... Lạc Nhi... cái này có hơi gần quá không?"

Tư thế này của hai người gần đến mức Mộc Ngư còn nghe được từng hơi thở nhẹ nhàng của người kia, đây... là quá gần rồi!

"Này... Lạc Nhi... sao ngươi lại hôn lên má ta?"

"Này... Lạc Nhi... môi ta ngươi cũng không được đụng!"

Nhưng tất cả đều vô nghĩa khi Thường Lạc muốn ức hiếp Mộc Ngư, nếu nói Mộc Ngư hoàn toàn bị Thường Lạc uy hiếp, chỉ vì vài cân tổ yến mà bán đi cả thân thể yêu kiều tựa tiên nữ quý tộc của mình là chuyện không thể xảy ra, chỉ có trong tâm của nàng cũng có một chút rung động, vậy nên mới phát sinh cớ sự.

"Ngoan ngoãn sẽ có thêm tổ yến nha~" Thường Lạc âu yếm nhìn Mộc Ngư, cảm giác như bản thân cô muốn ôm người kia trong vòng tay của mình cho thỏa. Càng nhìn Mộc Ngư cô càng thấy yêu thích Mộc Ngư hơn, ở nàng ấy có sự cuốn hút bất kì ai. Đó là cuốn hút, còn tích cực hay tiêu cực thường dựa vào giới tính của người khác.

Hai người ở núi Cấn không biết được phụ mẫu của mình đã sớm chuẩn bị sính lễ cho việc rước dâu, chỉ cần Thường Lạc nói một tiếng sẽ có kiệu hoa đến tận ngõ đem tân nương vào nhà. Nhị vương gia cũng chờ đợi nam hài của mình thú thê tử, đợi đến sắp vào quan tài còn chưa thấy.

Những người ở võ đường thường hay trêu Thường Lạc và sư phụ có điều gì mờ ám, ngày thường hay nói chuyện này cô cảm thấy không sao, nhưng càng có cảm tình với sư phụ Thường Lạc lại càng không chấp nhận được. Càng giữ bảo bối trong lòng mình thì càng không muốn cho ai chà đạp dù chỉ bằng ngôn ngữ. Vậy nên Thường Lạc dùng sáo ngọc sư phụ tặng mình, đánh cho đồ đệ của Tào sư phụ tan tác.

Tào sư phụ vốn tưởng mình dạy đồ nhi đã ổn rồi, không ngờ lại bị Thường Lạc đánh bại hết thảy, ông tức giận vận công lao vào đánh đỡ cho đồ nhi của mình, kết quả Thường Lạc bị đánh nằm ra đất, máu bên khóe miệng chảy ra một dòng vô cùng kịch tính.

"Đúng là cẩu huyết kịch tình!" Thường Lạc phun thêm một ngụm máu nữa cho thảm thương, kì này bọn chúng chết chắc rồi, Lạc quận vương cũng dám đụng vào.

Không nghĩ sư phụ bình thường ngay cả cửa cũng lười ra của cô lại thong dong đi vào sảnh đường, lạnh lùng nói: "Tào sư huynh, đánh nhau là chuyện của đồ nhi, tại sao huynh lại xen vào? Há phải chăng huynh dạy bảo bọn chúng không tốt nên sợ?"

Thường Lạc hí mắt nhìn sư phụ của mình, bỗng chốc thấy sư phụ xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả tiên nữ cũng không sánh bằng.

"Muội xem đồ đệ của muội khi không lại trêu ghẹo đồ đệ của ta, còn đánh đồ đệ của ta như vậy. Muội dạy được võ thuật cũng phải dạy thêm đạo đức, làm sao lại dạy ra một tên giống y hệt muội thế này?"

Mộc Ngư nhìn trên miệng Thường Lạc có một vết máu, nàng cáu giận thật sự, bảo rằng: "Chuyện của trẻ con, để trẻ con giải quyết, hôm nay sư huynh đánh đồ nhi của muội, muội phải trả lại y hệt. Huynh biết đấy, Kha Mộc Ngư muội chẳng chịu được oan ức dù chỉ một chút."

Võ thuật của Mộc Ngư là tốt nhất trong Tiêu Dao phái này, sư phụ rất thích sự tiêu dao trong cách nghĩ của nàng ta, thế nên bao nhiêu tinh hoa của môn võ thuật này đều dành tặng hết cho nàng. Nếu mà thẳng thắn để cho Mộc Ngư đánh đồ đệ của hắn trả thù, chỉ e bọn chúng sẽ mất mạng, đã lâu rồi hắn không trao đổi võ thuật với nàng, cũng muốn thử xem tay nghề của nàng mạnh đến đâu.

"Nếu ta thắng, huynh phải bắt bọn chúng quỳ nửa ngày."

Tào sư phụ nói: "Nếu ta thắng, Thường Lạc phải quỳ một ngày."

"Không, nửa ngày!"

"Một ngày, nếu không thì thôi, ta về phòng đây."

Mộc Ngư hừ một tiếng: "Một ngày? Đích thân Mộc Ngư ta quỳ, được chưa?"

"Mộc Ngư... Tin đồn muội và hắn ta thuyết ái càng lúc càng giống thật rồi..." Tào sư phụ nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Mộc Ngư, buông ra một câu.

"Cũng không liên quan đến việc chúng ta tỷ thí, huynh đừng dùng chiêu đả động tâm trí như vậy nữa, ta cũng không phải Kha Mộc Ngư mười sáu tuổi." Mộc Ngư xuất vũ khí ra bắt đầu lay động trên sảnh đường, tà áo tố y đơn bạc hết bay qua rồi lại bay lại như một tiểu tinh linh, nàng thật sự muốn đánh cho hắn một trận vì dám đả động đến Thường Lạc của nàng.

Tào sư phụ đỡ lại những đòn hiểm độc của Mộc Ngư khá chật vật, tất cả đồ đệ đều có vẻ sáng mắt ra, thì ra Thường Lạc lại chọn trúng một sư phụ có võ công cái thế đến vậy! Chẳng ai nói với bọn hắn chuyện này lúc bọn hắn chọn sư, trong lòng của ai cũng có chút tiếc nuối.

Việc Tào sư phụ thua là chuyện không ngoài dự tính, Mộc Ngư thu lại vũ khí của mình, tiến đến đỡ Thường Lạc dậy: "Vậy bây giờ đồ đệ của huynh quỳ được chưa?"

"Sư phụ~" Cả đám đồng thanh gọi bằng tông giọng thảm thương hết sức có thể, tự nhiên lại phải quỳ hết nửa ngày.

Tào sư phụ cứng giọng nói: "Muội bảo vệ hắn quá mức rồi đó? Muội không sợ không ai đồng ý lấy muội sao?"

"Không..." Mộc Ngư nhún nhún vai, nàng không sợ thật.

"Còn ngươi, chẳng biết hai người lén lút làm gì trong phòng, suốt ngày đóng kín cửa lớn."

Thường Lạc phủi bụi tà áo của mình, nghe vậy mới tức giận mắng: "Lão già tùy tiện! Sư phụ, đánh chết hắn!"

"Được." Mộc Ngư lại rút cây sáo bên hông của mình ra định đánh, Hồng sư phụ nhanh chóng phi thiên lại chỗ hai người cản ra: "Các ngươi thật không có thể thống gì!"

"Còn muội nữa! Tào sư phụ nói có sai không? Muội gần gũi hắn như vậy sau này ai dám thú muội? Muội gả ai sẽ lấy?"

Đây là ỷ đông hiếp yếu, ỷ Mộc Ngư không thích tiếp xúc với ngoại nhân mà chèn ép nàng. Mộc Ngư nhìn Thường Lạc, đôi mày liễu nhíu lại thành đoàn: "Bây giờ vi sư gả, ngươi lấy hay không lấy?"

"Hả???"

"Vi sư lặp lại một lần nữa, bây giờ vi sư đồng ý gả, ngươi lấy hay không lấy?"

Là đang cầu hôn sao? Không phải hôn nhân của thời này nên là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn sao? Mộc Ngư đúng là Mộc Ngư, luôn có thể khiến Thường Lạc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Mắt của Mộc Ngư liếc đến chỗ Thường Lạc, hôm nay Thường Lạc mà nói không, ắt hẳn nàng phải nhịn ăn tổ yến một tháng để bày tỏ sự nhục nhã của mình.

"Nàng dám gả, ta dám lấy." Thường Lạc mỉm cười, ánh nắng trên cao chiếu xuống sảnh một màu vàng rượm.

Tất cả mọi người đều có cơ hội xem màn tỏ tình sư đồ luyến vô cùng đặc sắc, đến tan tiệc cũng không ai hay.

Ngày lành tháng tốt, Mộc Ngư thuận lợi gả cho Thường Lạc làm quận vương phi, một bước ngã vào nhà kho tổ yến ăn cả đời không hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net