Chương 32: Vạn sự khởi đầu nan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã được một tháng, từ khi Liễu Tịch tiếp nhận vai diễn nữ chính của phim trinh thám [Đại Phong]. Tuy vậy, một tháng vừa rồi cũng không quá suôn sẻ cho lắm. Vấn đề quan trọng ở đây là, cứ mỗi lần cô đi đến trường quay, thì đều sẽ có một người mang hoa đến tặng. Bất kể là giờ phút nào, chỉ cần cô xuất hiện ở đoàn phim, không lâu sau sẽ có nguyên một xe tải chở đầy hoa theo đến. Cũng có lúc là xe coffee, cũng có lúc là thức ăn, gấu bông. Chuyện này kéo dài cũng đã được một tháng rồi.

Nguyên một màn này, khiến đoàn làm phim đều không thể hiểu nổi. Mà lúc nào đối tượng được tặng cũng chỉ là Liễu Tịch. Có không ít người của đoàn làm phim soi mói, bàn tán sau lưng cô. Còn bị chụp hình đăng lên mạng, ngay sau đó còn lập tức chiếm hotsearch

/ Tiểu minh tinh xinh đẹp mới xuất quỹ liền được phú hào bao nuôi/

/ Liễu Tịch ngày nào cũng được người tặng quà khiến đoàn phim [ Đại Phong] ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa/

/ Bí ẩn kim chủ của Liễu Tịch/

Liễu Tịch đành bất lực nhìn hotsearch của mình qua một tuần vẫn chưa hạ nhiệt, việc đóng phim của cô cũng chứa khá nhiều khó khăn. Đạo diễn liên tục gào thét chửi bới, các bạn diễn khác cũng không khá hơn là bao, trước mặt đối với cô thì là cười cười nói nói, sau lưng lại âm thầm bêu rếu. Liễu Tịch thoáng chốc đã trở thành người mới tai tiếng của làng giải trí rồi. Cư dân mạng vẫn đang liên tục đồn đoán về đời sống cá nhân của cô. Nhiều người nói cô chỉ là bình hoa di động, vào được Thịnh Thế là do chống lưng quá to. Tuy chống lưng của cô to thật, nhưng mọi chuyện đều là do tự cô cố gắng mà.

Quay phim thì các cảnh quay hỏng xảy ra khá nhiều, đa phần là do bạn diễn không chịu phối hợp, lại hoàn toàn đổ hết trách nhiệm lên đầu cô. Nói cô không đủ kỹ năng phối hợp với bọn họ.

Liễu Tịch tận dụng giờ giải lao, lặng yên ngồi nghỉ ở một góc tối, Bối Vy ngồi cạnh an ủi " Đừng có ủ rũ như vậy, vạn sự khởi đầu nan"

Liễu Tịch quay sang Bối Vy, mắt rưng rưng "Mấy chuyện quà cáp kia em không biết là ai làm hết, em thật sự không có kim chủ mà"

Bối Vy nhìn Liễu Tịch trong nháy mắt lại nghĩ đến Bạch Ngân, cô ta chẳng nhẽ lại bày ra loại chuyện thế này ư? Càng nghĩ càng thấy vô lý, cáo già như cô ta sẽ không bao giờ có loại hành động ngu xuẩn làm ảnh hưởng đến Liễu Tịch như thế này. Vậy thì là ai đây?

Bối Vy gạt bỏ ý nghĩ rối ren trong đầu, nắm tay Liễu Tịch, nhẹ nhàng nói " Tôi biết, chuyện bạn diễn không chịu hợp tác với người mới như em tôi cũng biết, chuyện này tôi sẽ nói lại với đạo diễn sau. Bây giờ em phải biết cách khiến người khác thuận theo em chứ không phải em chiều theo ý của họ"

Liễu Tịch nghe Bối Vy nói, tâm hồn như được Phật quang chiếu qua. Đúng rồi, nếu bọn họ không chịu phối hợp, thì cô sẽ bắt bọn họ phải theo cô. Liễu Tịch vực dậy tinh thần, đứng lên ưỡn vai một cái tràn đầy sức sống. Nhờ trợ lý dặm lại lớp trang điểm, trong lúc đó thì cầm kịch bản hăng say đọc.

Một lát sau, Liễu Tịch tự tin trở lại trường quay, vô tình đụng mặt với nữ phụ Lưu Hân Nghiên. Người này khác với đám người kia, không hề nói xấu sau lưng  nhưng cô ta lại nói thẳng mặt. Tuy nhiên, Liễu Tịch cảm thấy như vậy mới khiến cô thoải mái, thà ở trước mặt cô nói này nói nọ, còn hơn cầm dao đâm sau lưng. Lưu Hân Nghiên thấy Liễu Tịch thì không ngừng bĩu môi, lườm nguýt, nhưng ngoại trừ Liễu Tịch thì không ai có thể thấy được bộ mặt ấy của cô ta. Đằng nào một lát nữa cũng diễn cùng, cô chẳng thèm chấp nhặt.

Mọi người dần tập trung lại để tiếp tục cảnh diễn tiếp theo. Đạo diễn hô lớn " Mọi người tập hợp quay cảnh tiếp theo nào!"

Cảnh thứ mười một: Nguy hiểm

Tham diễn:
Nữ cảnh sát Tư Duệ: Liễu Tịch
Con gái cục trưởng Vũ Uyển Dư: Lưu Hân Nghiên
Tội phạm giết người

Hôm nay là một ngày trời âm u, Tư Duệ cùng Vũ Uyển Dư đang cùng điều tra một vụ án giết người. Thực chất nhiệm vụ lần này vô cùng phức tạp, Tư Duệ cùng cục điều tra cũng đã bỏ ra không ít công sức. Tư Duệ đã mệt mỏi nay lại càng khổ sở hơn, con gái của cục trưởng lại muốn cùng cô đi điều tra.

Liễu Tịch trong vai Tư Duệ nhìn đi nhìn lại tấm ảnh về cái xác của nạn nhân, người này bị chém liên tiếp bằng dao gây tử vong ngay tại chỗ. Trên cổ còn có vết thâm tím do bị bóp cổ, móng tay còn dính da và máu nhưng lại không phải của nạn nhân. Suy ra khi bị tấn công, nạn nhân đã chống trả rất quyết liệt. Hung thủ không cưỡng ép được nạn nhân, cho nên đã dùng dao giết người.

Nơi hiện trường này, ban ngày lẫn ban đêm đều vô cùng vắng vẻ, đèn đường mập mờ lúc sáng lúc không. Người đi phía sau chỉ có thể nhìn thoáng thấy bóng của người trước, không thể nhìn rõ được khuôn mặt. Camera an ninh ở nơi này cũng vô cùng khan hiếm, nên việc điều tra lại càng khó khăn hơn.

Liễu Tịch được cấp trên giao cho nhiệm vụ đi khám xét nhà của những kẻ bị tình nghi. Cô cũng đã đi hết một nửa rồi nhưng vẫn chưa thấy gì lạ thường. Lại tiếp thêm một căn nhà nữa, Liễu Tịch tiến lên những bậc cầu thang, Lưu Hân Nghiên cũng theo sau, cô gõ cửa vài lần nhưng không thấy ai trả lời. Cô kiên nhẫn gõ thêm vài lần nữa, cuối cùng người trong nhà cũng đã nghe thấy, nhưng cánh cửa vừa mở ra, người bên trong nhìn thấy Liễu Tịch đã lập tức đóng sập cửa lại. Cô theo phản xạ đã kịp thời lấy chân chặn cửa, nó đau đến mức khiến cô nhíu mày rít lên một tiếng. Liễu Tịch giơ tờ giấy trong tay lên trước mặt tên kia, nghiêm nghị nói " Chúng tôi có giấy khám nhà, mong anh hợp tác" Bộ dạng chạy trối chết này của hắn khiến Liễu Tịch càng nghi ngờ hơn.

Tên kia thấy vậy liền không cam mà buông cánh cửa ra, tránh đường cho Liễu Tịch và Lưu Hân Nghiên đi vào, ánh mắt hắn dõi theo hai người bắt đầu bén lên sát khí. Cô đi xung quanh nhà điều tra, nơi này thật tối tăm và bừa bộn, căn nhà được rèm cửa che hết, ánh sáng lọt vào rất ít. Đi hết tất cả căn nhà lại không thấy có gì lạ. Liễu Tịch tiến vào phòng ngủ, cô chiếu đèn pin xuống dưới gầm giường, thì thấy một cái hộp gỗ to. Liễu Tịch lôi ra định xem thử chợt tên kia hét lên " Không được đụng vào đó!"

Liễu Tịch vẫn không nghe, trực giác của cô cho biết cái hộp này chắc chắn có vấn đề. Liễu Tịch tiếp tục mở cái hộp ra.

Lưu Hân Nghiên nghĩ, lần này nếu lợi dụng sơ hở và làm Liễu Tịch mất tập trung thì sẽ khiến Liễu Tịch không thể lấy lại được sự tin tưởng của đạo diễn nữa, đằng nào con nhóc này cũng chỉ mới xuất quỹ, làm gì bằng cô được.

Nhưng cô ta còn chưa kịp thực hiện, thì Liễu Tịch đã đứng dậy, bật tung cái nắp ra, quả thật trong đây đều là hình ảnh của nạn nhân. Tên kia điên cuồng gào thét như một dã thú" Hôm nay chúng mày đừng mong sống sót mà rời khỏi đây"  Liễu Tịch nhìn hắn đang lao đến, thân thủ cô trở nên linh hoạt, né tránh những đòn tấn công hiểm hóc, lại đánh trả hắn vài đòn để bức hắn lui về sau. Hắn đánh mãi không thể trúng được cô, mắt hằn lên tia máu, đột nhiên quay ngược sang tấn công Lưu Hân Nghiên. Liễu Tịch bất ngờ, nhưng theo bản năng lập tức rút súng ra, nhắm thẳng vào mi tâm của hắn, lại nhìn đến Lưu Hân Nghiên. Đôi mắt sắc bén khi lưu chuyển lại thành một mảng ôn nhu, đôi mắt này như muốn bảo rằng cô ta đừng sợ vậy. Lưu Hân Nghiên trợn tròn mắt đứng nhìn, đôi mắt của Liễu Tịch có thể dẫn dắt cả một người vào thế giới của riêng cô, đôi mắt ấy khiến Lưu Hân Nghiên quên mất đây là diễn mà xem nó là sự thật.

Liễu Tịch quay lại, sắc bén nhìn tên sát nhân, cẩn thận nói " Yêu cầu anh bỏ dao xuống, rời khỏi cô ấy"

Nhưng tên sát nhân nào có dễ nghe theo, hắn siết cổ Lưu Hân Nghiên mạnh hơn, dao kề vào cổ cô ta ngày càng gần. Hắn ta hung hăng gào" Mày bỏ súng xuống, không con nhỏ này sẽ đi đời" Vẻ mặt thật sự lo lắng của Liễu Tịch khiến cô ta hoảng sợ, nước mắt không kìm được chảy ra.

" Để tôi xem súng của tôi với dao của anh cái nào nhanh hơn" Liễu Tịch trở mặt, cười khẩy nói. Vẫn như cũ muốn đánh lạc hướng tên kia, cô thăm dò nhích lại gần, nhưng phản ứng của hắn dường như vô cùng khác với cô nghĩ. Trông hắn khi nghe xong lời cô nói có vẻ bối rối, tay cũng run lên. Lưu Hân Nghiên đột nhiên không biết lấy đâu ra dũng khí, giữ chặt tay cầm dao của hắn. Liễu Tịch thừa cơ xông lên, khoá chặt khiến dao rớt xuống, qua một vài đòn liền khống chế thành công, bẻ ngược hai tay hắn ra sau, còng hắn lại. Lập tức gọi bên cục điều tra cho người đến đây xử lý. Lại tiến đến ôm Lưu Hân Nghiên đang hoảng sợ, mềm nhũn ngồi dưới đất vào lòng, lau đi nước mắt của cô ta, nhẹ nhàng vỗ về " Không sao nữa rồi, đừng sợ"

Ánh mắt lo lắng cùng ôn nhu của Liễu Tịch càng khiến Lưu Hân Nghiên khóc nhiều hơn, mặc dù cô ta biết rõ đây chỉ là diễn, nhưng khi đối diện với Liễu Tịch liền không thể kìm được, giống như cô thật sự vừa được cứu khỏi bàn tay của tử thần vậy.

Cho đến khi đạo diễn hô dừng, Lưu Hân Nghiên vẫn còn đang hoảng sợ, Liễu Tịch thì vẫn ôm cô ta vào lòng.

Hình như cô làm hơi quá rồi. Liễu Tịch cười khổ, lấy hai tay nâng mặt Lưu Hân Nghiên lên nói " Cô đừng khóc nữa, vừa rồi chỉ là diễn thôi mà" Lưu Hân Nghiên nước mắt dàn dụa nhìn Liễu Tịch, bỗng dưng lại cảm thấy Liễu Tịch vô cùng thuận mắt, không còn có cảm giác chán ghét như trước kia, hơn nữa người của Liễu Tịch rất ấm, rất thơm, tựa vào còn vô cùng thoải mái. Cô ta quẹt nước mắt, lấy lại tinh thần, thấy xung quanh mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm thì đỏ mặt, không lưu tình đẩy Liễu Tịch ra. 

Một cảnh này vô cùng hoàn hảo, đạo diễn còn muốn cắt cảnh này ra làm hai phần, nhưng khi thấy cả hai người đều diễn tốt như vậy liền mơ hồ luôn.

Liễu Tịch xong việc, chạy lại chỗ Bối Vy, đôi mắt cún con chờ đợi được khen ngợi. Bối Vy đưa chai nước khoáng cho Liễu Tịch, giơ ngón tay cái, cười rất tươi " Làm tốt lắm"

Ngay thời điểm đó cũng đang có người âm thầm theo dõi cô qua màn hình. Diệp Manh nhìn một màn vừa rồi của Liễu Tịch, tấm tắc khen ngợi, ánh mắt lại xuất hiện sự tán thưởng khó có thể xuất hiện. Đúng là người cô yêu, sao có thể yếu kém được cơ chứ, muốn bắt nạt Liễu Tịch của cô cũng cần phải xem qua năng lực của kẻ đó đã.

Diệp Manh càng nghĩ càng vui vẻ, kỹ thuật diễn này cô đã từng thấy qua, không ai khác chính là mẹ cô. Người có thể khiến một người không biết đến diễn xuất là gì, nhưng khi diễn cùng bà liền có thể trở thành diễn viên ưu tú. Tuy nhiên kỹ thuật này đòi hỏi thiên phú cực kỳ cao, bắt buộc người diễn phải từ từ dẫn dắt đối phương hoà nhập luôn vào thước phim. Biến cảnh diễn thành đời thật, và lấy chính cảm xúc của họ lồng ghép vào trong cảnh phim.

Ngay cả cô khi được mẹ chính tay dạy dỗ nhưng khi thực hiện vẫn gặp khó khăn, thế mà Liễu Tịch có thể điều khiển nó một cách dễ dàng như vậy, thật khiến cô đỏ mắt ghen tị.

Diệp Manh chống cằm ngắm Liễu Tịch đang vui đùa, mắt cong cong thành hình cung trăng, nhìn em ấy cười thôi mà cũng có thể khiến cô giải toả biết bao nhiêu căng thẳng, đúng là báu vật mà.

Màn hình động trên bàn bỗng nhiên sáng lên, thu hút sự chú ý của Diệp Manh, cô đảo mắt nhìn xuống dòng hotsearch mới, lại lướt đến những màn tranh cãi của netizen. Khuôn mặt xinh đẹp đang vui vẻ dần trở nên lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm, thầm mắng một câu " Lũ ngu ngốc"

Diệp Manh như nghĩ đến cái gì đó, ngả người ra sau, chân vắt chéo nhẹ đung đưa, cầm tách coffee nhấp một ngụm, khoé miệng nhếch lên, tùy tiện nói " Chuẩn bị đón người thôi"









Vẫn là 7 comment trong 2 ngày và đương nhiên là không tính comment như phía dưới nha. vd: cmt 1; cmt 2....

Chủ yếu là để tạo động lực với lại câu thời gian để tôi lên ý tưởng thôi à 😋😋. Thank you

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net