chương 43 : Xem vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Nghi Ngưng nhìn chằm chằm vào An nhi đang ngồi dưới sàn, mới sáng sớm mà bọn họ đã như vậy! Không biết hôm nay đặc sắc thế nào đây!!?

" Nói mọi người khởi hành đi " Công Nghi Ngưng nói với An nhi, cũng nên khởi hành rồi sắp trưa, lúc nảy mọi người tranh thủ như vậy nên Nàng không muốn làm trễ nãy hành trình. Xe ngựa chạy rồi Nàng xử An nhi cũng không sao ••

An nhi đứng dậy thi lễ, sau đó lùi ra ngoài lớn nói mọi người khởi hành, rất nhanh liền nghe thấy tiếng ngựa hí, sao đó xe ngựa di chuyển, cả đoàn người bắt đầu đi về phía trước.

" Thái Tử, xin để An nhi xem một chút!! " An nhi lại tủ đầu giường lấy ra hộp thuốc, nàng không biết nhiều y thuật, nhưng mấy vết thương sơ sài thì có thể xử lý được. An nhi quỳ xuống khuẩn cầu nói với Công Nghi Ngưng.

" Không xem gì hết! " Nàng giận dỗi đáp, quay mặt sang hướng khác không nhìn An nhi.

An nhi lo lắng cho Nàng không phải thừa, lỡ Nàng xảy ra chuyện gì không phải mọi người đi theo lần này đều phải chôn cùng sao !? Hơn nữa An nhi nảy giờ đau lòng sắp chết rồi, nàng dứt khoát đứng dậy, ngồi trên giường cường ngạnh kéo áo Công Nghi Ngưng ra, một vết bầm tím ở bả vai sau, phi thường chối mắt với làn da trắng nõn của Nàng...

" nàng dám! " Công Nghi Ngưng dẫy dụa, Nàng trừng mắt nhìn An nhi, nhưng lại thấy trên khuôn mặt đó đầy vẻ bi thương ,một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, đáp trên mu bàn tay Công Nghi Ngưng. Nàng dần an tĩnh lại, để mặc An nhi xoa xoa ,thổi thổi nơi đó .

" Đau! " Nàng không có đau, nhưng là Nàng muốn nói chuyện với An nhi.

" thật xin lỗi...An nhi sẽ chú ý hơn !" An nhi đầy vẻ đau lòng nói, nàng gạt nhanh mấy giọt nước mắt còn vươn trên má, không muốn để Công Nghi Ngưng thấy.

" hôn ta! " Nàng nói. Nàng thật sự không nở để An nhi cứ đau lòng Nàng như vậy, Nàng muốn làm hòa với An nhi .

" Dạ!? " An nhi ngơ ngác trả lời.

" hôn! " Nàng chỉ chỉ vào má mình.

An nhi do dự một chút, cắn môi ngoan ngoãn *chụt* hôn lên.

" Đây nữa! " Nàng xoay mặt, chỉ chỉ bên má còn lại .

*chụt* An nhi như mèo nhỏ nghe lời, nhanh chóng hôn Nàng.

" Còn đây nữa! " Nàng chỉ môi mình.

" Thái...Tử....!!?" An nhi chỉ đơn giản không muốn cải lời Nàng, sợ Nàng lại tức giận ,nhưng Nàng quá lắm rồi nha!

" Mau lên!! " Nàng hối thúc An nhi. An nhi mà cải Nàng, Nàng liền tức giận !

*chụt* An nhi thấy thái độ đang làm chuyện sai mà quang minh chính đại của Nàng như vậy mà dở khóc dở cười , nhưng cũng rất nhanh hôn Nàng ,sợ Nàng lại tức giận.

Công Nghi Ngưng thuận thế ôm eo An nhi, hôn lại nàng, cắn mút môi nàng, cho lưỡi đi vào, mời gọi lẫn nhau, Nàng dần dần ngã người xuống, nằm trên giường, để An nhi nằm trên người mình, tay vuốt ve lưng An nhi...

" Dù nàng thích nam nhân cũng vô dụng thôi, ta sẽ không thành toàn cho nàng! " Công Nghi Ngưng đúng sự thật nói.
Dứt cái hôn dài, đây là câu đầu tiên Nàng nói với An nhi.

An nhi vén tóc loạn trên trán Nàng ra sau, tay vuốt ve khuôn mặt Nàng , nghiêm túc trả lời Nàng. " An nhi không thích nam nhân, chỉ thích Thái Tử gia! " An nhi đã quen thành thật, nàng không ngại thổ lộ với Công Nghi Ngưng.

" Ai quan tâm nàng thích ai, dù thế nào ta cũng không cho phép nàng phản bội ta! " Nàng mới không bị mấy lời dỗ ngọt của An nhi làm cho mềm nhũn!

" An nhi sẽ không phản bội Thái Tử !" An nhi nằm trên người Công Nghi Ngưng đến thích thú, thân thể Nàng mềm mềm, thơm thơm, lại được áp vào hai khỏa mềm mại của Nàng, An nhi vui vẻ hẳn lên...

" Tốt nhất là như vậy! " Nàng nói.

.....

" Bôi thuốc xong chưa? " Nàng rất ngoan ngoãn ngồi tựa ở đầu giường cho An nhi bôi thuốc ở vai, chỉ là co có chút đau thôi, không nghiêm trọng lắm.

" Dạ xong rồi! " An nhi kéo áo Nàng lên , cất lọ thuốc vào tủ đầu giường . An nhi lại phía cửa xe nhặt thanh kiếm Công Nghi Ngưng vứt lúc nảy, mở tủ lớn đem thanh kiếm giấu sâu trong tủ.

Công Nghi Ngưng ngồi trên giường nhìn một loạt hình động của An nhi mà thấy thật buồn cười, An nhi nghĩ Nàng như đứa trẻ có thể tùy thời đều gây chuyện rồi sao!!?

" Tới đây " Công Nghi Ngưng gọi nàng.

An nhi không nhanh không chậm đi tới, thùng xe cũng không rộng lắm bước vài bước liền tới trước mặt Nàng, xe ngựa có chút xóc nảy vừa lúc An nhi đứng trước mặt Công Nghi Ngưng thì xe ngựa xóc một cái ,làm nàng ngã nhào vào lòng Công Nghi Ngưng.

" Nôn nóng ôm ta tới như vậy!? " Nàng cười cười hỏi An nhi.

" Không phải như vậy! " An nhi đỏ mặt ngồi dậy, nhưng hai tay Công Nghi Ngưng đã ôm An nhi vào lòng.

" Vậy là thế nào!? *chụt* hửm!? " Nàng hôn bên má An nhi, nhích vào trong một chút để ngồi vững hơn.

"..." Là do xe ngựa xóc nảy a! An nhi đỏ mặt, quay đầu đi nơi khác ,Công Nghi Ngưng lúc nào cũng đùa giỡn nàng như vậy!

" Ta đói bụng rồi, mau cởi áo ra! " Công Nghi Ngưng buông An nhi ra một chút, nhìn nàng nói.

" Thái...Tử !?" Tại sao Ngài đói bụng lại bắt An nhi cởi áo chứ!?

" Mau lên! " Công Nghi Ngưng lôi kéo áo An nhi, từ đêm qua tới giờ thân thể Nàng đang rất đói khát An nhi nha!

" Thái Tử gia...xin đừng như vậy! " An nhi cố giữ đôi tay xấu xa đang làm càn của Nàng lại, Công Nghi Ngưng còn nhanh hơn một bước, Nàng xoay người áp An nhi xuống giường, nhanh tay giải khai đai lưng của An nhi, bóc từng lớp áo của An nhi...

" Ngoan ,ta chỉ sờ một chút! " Tối qua vì giận dỗi Nàng còn chưa sờ An nhi đâu!

Công Nghi Ngưng cúi xuống hôn môi An nhi, cho lưỡi đi vào dẫn dắt cái lưỡi An nhi, làm nàng buông lỏng đôi bàn tay đang giữ tay Công Nghi Ngưng ,bàn tay Công Nghi Ngưng rất nhanh luồn vào trong cái yếm xoa nắn ngực An nhi, hai ngón tay Công Nghi Ngưng se se đầu ngực An nhi, làm nàng khẽ ngâm ra tiếng, môi lưỡi Công Nghi Ngưng còn lợi hại hơn ,liếm mút môi lưỡi An nhi đến nàng quên mất kháng cự! Từng tiếng ngâm của An nhi khiến Công Nghi Ngưng ngứa ngáy thân mình, Nàng muốn nhiều hơn, muốn đi sâu vào thân thể An nhi...

Tay Công Nghi Nghi đổi hướng, Nàng xoa xoa bụng phẳng của An nhi, dần luồn vào quần An nhi, vuốt ve đám mây đen đó...An nhi chịu kích thích giật mình nhớ ra bản thân còn chưa hết cử nguyệt, nàng cố dùng một chút sức lực cuối cùng giữ tay Công Nghi Ngưng lại.

" Thái Tử, không được! " nàng trăm lần mắng bản thân không tiền đồ, lúc nào cũng trầm mê vào ôn nhu của Công Nghi Ngưng như vậy! Cũng không thể trách An nhi vô dụng, Công Nghi Ngưng lúc nào cũng nóng rực như lửa, còn An nhi là rơm, chỉ va vào một chút liền bừng bừng bốc cháy! An nhi vốn thanh tâm quả dục cũnhg bị Nàng đốt đến dục cự hoàn nghênh!!

Công Nghi Ngưng dừng lại, nhìn An nhi một chút, rồi bò xuống khỏi người nàng, nhặt y phục của An nhi lúc nảy Nàng ném xuống giường , lúc này An nhi nhanh chóng ngồi dậy, ôm chặt cái chăn ,giống như vừa bị cưỡng bức vậy!!?

" Tự mặc hay để ta mặc giúp nàng!? " Công Nghi Ngưng đưa y phục cho An nhi, nhìn bộ dạng của nàng đáng yêu như vậy lại muốn hung hăng khi dễ nàng! Công Nghi Ngưng cảm thấy bản thân như nhìn lầm An nhi vậy, là Nàng bắt đầu, sau đó An nhi đáp lại, cuối cùng thì bản thân lại bị xem như kẻ cưỡng bức vậy!!?

" Dạ An nhi tự mặc! " An nhi giựt lấy y phục trên tay Công Nghi Ngưng, nhích vào trong cùng giường, đưa lưng về phía Nàng mặc.

Công Nghi Ngưng vốn không muốn làm gì nữa, nhưng mà thấy tấm lưng trần của An nhi đẹp như vậy, Nàng kìm lòng không được mà nhích tới gần ôm hôn nàng... An nhi rất nhanh tìm kiếm áo trong mặc nhưng mà nàng chuẩn bị mặc vào thì Công Nghi Ngưng lại tới ôm nàng từ phía sau, hôn vai nàng, cổ nàng,...

" Thái...Tử!? " An nhi run rẩy kêu một tiếng  . Không phải Thái Tử gia để An nhi mặc lại đồ sao!?

" Hôn một chút ta sẽ mặc lại giúp nàng! " Công Nghi Ngưng vừa hôn cổ An nhi vừa nói.

An nhi cảm thấy Công Nghi Ngưng như đứa trẻ lớn vậy, suốt ngày cứ bám lấy nàng, dù ngoài mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng trong lòng đã sớm vui đến nở hoa rồi, trước khi nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Công Nghi Ngưng có ngày sẽ bám nàng như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net