chương 44 : Chuẩn bị qua núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa dừng lại giữa rừng, bốn phía im lặng đến lạ thường, quá mức yên tĩnh làm cánh rừng trở nên thật đáng sợ, một tên thuộc hạ đi tiên phong xuống ngựa ,bước nhanh về phía xe ngựa, quỳ xuống nói vào hướng xe ngựa.
" Phó thống lĩnh, xin xuống xe một chút! " Đoàn người chia làm bốn phía đi theo xe ngựa : Tiên Phong đi trước dọn dẹp đường, thám thính tình hình, Hai cánh trái phải bảo vệ chính cho xe ngựa, Hậu Phương chủ yếu mau lương thực ,dụng cụ qua đêm. Trực giác của Hắn cho thấy cánh rừng này có gì đó không ổn, giống như là đợi người tới vậy! Hắn không yên tâm, nên muốn hỏi ý Phó thống lĩnh Hắn một chút.

" ưm...ưm...Thái...Tử...!!" An nhi đang ngồi dạn hai chân trên đùi Công Nghi Ngưng để Nàng vừa hôn vừa sờ, Công Nghi Ngưng đặc biệt thích tư thế này nên An nhi đành phải bồi Nàng!

Công Nghi Ngưng mút môi An nhi không buông, Nàng ôm chặt An nhi không cho nàng rời đi! Nảy giờ hai người họ tuy mặc quần áo chỉnh tề, nhưng ôm nhau không có một kẽ hở , An nhi nghĩ Công Nghi Ngưng biết chừng mực, nhưng mà Nàng chính là hôn bao nhiêu ,sờ bao nhiêu cũng không đủ , bây giờ sắp có chuyện Nàng cũng không chịu buông An nhi ra!

An nhi dứt khoát đẩy Nàng ra, hai tay giữ chặt mặt Nàng, không cho Nàng làm càn nữa!

" Thái Tử, An nhi có việc rồi! " Khi nào rãnh sẽ lại hôn nhau!

" Không cho đi! " Nàng ương bướng trả lời, chu môi ra phía trước như muốn chạm môi An nhi vậy.

" An nhi sẽ trở lại ngay mà! " An nhi cọ cọ mũi vào mũi Nàng, An nhi bây giờ rất cưng chiều Công Nghi Ngưng rồi, nàng xem Công Nghi Ngưng như cô vợ nhỏ không hiểu chuyện vậy, dù biết Công Nghi Ngưng sẽ không nói lí nhưng vẫn không chịu được nói thêm với Nàng mấy câu.

" Đừng đi mà! " Công Nghi Ngưng lắc lắc thân mình nàng làm nũng.

" 1 khắc liền trở lại! " An nhi làm sao biết nói chuyện tới lúc nào! Nhưng vẫn muốn cho Nàng một cái thời hạn để Nàng cho mình đi.

" Được rồi! Hôn thêm một chút đi! " Nàng hôn An nhi đến không thấy chán, lúc nào cũng là Nàng công, Nàng đặt biệt thích khi dễ An nhi làm An nhi rên rỉ!! :)

" *chụt* An nhi phải đi rồi! " An nhi như con rắn nhỏ luồn khỏi vòng tay Công Nghi Ngưng, nhanh bước ra khỏi thùng xe! An nhi sợ Công Nghi Ngưng lại áp nàng, lúc đó thì nàng chạy không thoát rồi a!

Công Nghi Ngưng nhìn bộ dáng chạy thối chết của An nhi mà bật cười. An nhi ta đáng sợ như vậy sao!?

------------

" Phó thống lĩnh, cánh rừng này có gì không ổn! " Tiểu tướng của An nhi nhỏ giọng nói với nàng. Hắn quỳ đợi ở ngoài xe đến đau cả hai gối mới thấy Phó thống lĩnh Hắn ra !

An nhi khoát tay bảo Hắn im lặng, nhắm mắt hít sâu một hơi, cảm nhận động tĩnh cánh rừng. Đúng là rất lạ thường, cả một tiếng chim chóc cũng không có, chỉ có tiếng gió, tiếng xào xạc đung đưa của lá cây, An nhi nhìn lại dưới chân, hỏi thuộc hạ : " Ngươi vừa dọn đường sao!? " đội Tiên Phong chính là hạn chế tối đa vật cản để xe ngựa không quá mức khó đi.

" Dạ không, con đường này cứ giống như có người dọn sẵn vậy! " Hắn thấy khó hiểu, trong trốn rừng sâu con đường lại cứ như có người quét dọn, không có mỗi một hòn đá nhỏ cản đường!

" đã hỏi Thị vệ của Hoàng Thượng xem họ có làm không? " nếu họ không làm nữa chắc chắn có vấn đề.

" Đã hỏi, họ nói không có làm chuyện này !" Hắn đã sớm hỏi mới thấy kì lạ!

" Truyền lệnh xuống nói mọi người năng cao cảnh giác, chuẩn bị giao chiến bất cứ lúc nào! " An nhi có dự cảm chẳng lành, nếu là sơn tặc sẽ không làm tới mức này! An nhi sợ là tranh đoạt quân quyền, sẽ đáng sợ hơn sơn tặc ngàn lần ! nàng nhanh chóng dùng kim bài triệu tập toàn bộ Thị vệ của Hoàng Thượng, nói một chút tình hình hiện tại, bảo họ cảnh giác hơn . Rồi nhanh chóng về xe ngựa với Công Nghi Ngưng.

" An nhi sao lâu vậy!? " Nàng đang ngồi trên giường đọc sách thì An nhi vào, Nàng buông sách bước tới ôm An nhi, chất vấn nàng!

" Thái Tử, chắc chúng ta phải đi bộ qua núi? " An nhi ngẩn đầu nói với Nàng, đi bộ xem xét tình hình vẫn tốt hơn.

" Cũng không sao! " Nàng hôn hôn An nhi nói, lúc ở hiện đại Nàng cũng hay leo núi, dù hơi mệt một chút nhưng Nàng vẫn muốn đi.

" Để An nhi lấy cái này cho Ngài mặc " An nhi rời khỏi vòng tay Công Nghi Ngưng ,bước tới mở tủ lớn lấy ra một cái kim giáp, được dệt bằng sợi tơ vàng nguyên chất, đao kiếm không xuyên qua được, hình dáng như áo trong bình thường, chỉ là hơi nặng hơn một chút .

" Đây là áo gì? " Nàng mở ra xem thử cũng không có gì đặc biệt ngoài việc nhìn nó lấp lánh như vật rất quý giá và hơi nặng.

" Không có gì, để An nhi thay quần áo giúp Ngài được không?" An nhi cũng không muốn Công Nghi Ngưng lo lắng, nàng đã lo hết mọi việc có thể rồi, bất quá liều chết một phen là được! Còn chưa đánh mới không biết ai thắng ai bại!

" Đã hết chưa!? " Nàng sờ sờ mông An nhi, Nàng thấy từ lúc vào xe tới giờ An nhi cứ gấp gáp, Nàng nghĩ An nhi là muốn cái kia :>

" Thái Tử! " An nhi đỏ mặt, lớn tiếng với Nàng . Đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến chuyện kia!

" được rồi, được rồi! " Nàng cười cười làm hòa, Nàng làm sao mà biết An nhi đang lo cái gì chứ!

----------------

" Ngươi làm ổn thỏa cả chứ!? " Liễu Thực - Tam đệ của Liễu thục phi nhỏ giọng hỏi thuộc hạ của hắn, lần này hắn được tỷ tỷ giao việc ám sát Thái Tử, để Công Nghi Ngưng có đi không có về! Tới lúc đó sẽ vị trí Thái Tử chắc chắn thuộc về cháu trai hắn Công Nghi Sinh .Liễu Thực là một người rất có tham vọng, xuất thanh hiểm hách vốn được làm quan cao trong triều, nhưng mà phụ thân hắn nói phải vì đại nghiệp nên hắn phải làm quan địa phương ,bí mật trữ quân, phò tá Công Nghi Sinh lên ngôi, Hắn đang giữ chức Tổng Đốc quản cả vùng Giang Nam , Công Nghi Ngưng còn chưa đi vào chỗ Hắn đương nhiên Hắn nôn nóng hành động, để tránh sau này Nàng tới chỗ của Hắn mà bị giết, lúc đó Thánh Thượng khó tránh sẽ bắt tội hắn.

" Bẩm Thiếu gia, đều ổn cả, thuộc hạ đã kêu bọn chúng cải trang thành sơn tặc, tới lúc đó sẽ không đều tra ra cái gì! " Thuộc hạ của hắn đã theo hắn từ nhỏ, từ phủ Thừa tướng đến chỗ này - Anh Tuấn, cung kính nói với Hắn, tên này tên cũng như người đều vô cùng đẹp đẽ, nhưng lòng dạ độc ác vô cùng!

" Anh Tuấn ngươi làm tốt lắm
không phải bổn thiếu gia nên thưởng cho ngươi gì sao!? " khuôn mặt Liễu Thực lập tức trở nên gian tà, ôm lấy Anh Tuấn bước nhanh tới giường lớn. Giữa ban ngày ban mặt hai nam nhân cao to, tuấn tú ,không mãnh y phục bắt đầu lăn lộn trên giường lớn trong mật thất , bỏ rơi một nữ nhân xinh đẹp đứng trước thư phòng ngóng trông phu quân!

----------------

Công Nghi Ngưng thay một bộ y phục chỉnh tề, bước xuống xe, Nàng bây giờ đang mặc một bộ thanh y nho nhã, còn giật trường kiếm của An nhi, đeo bên hông, thoạt nhìn giống như là một giang hồ lãng tử!

An nhi nhìn Nàng đến ngây ngốc, Công Nghi Ngưng đúng là biết cách làm người ta yêu thương, Nàng lúc nào cũng khiến An nhi quên mất mọi người chỉ biết một mình Nàng!

" An nhi, đứng đó làm gì!? Mau đi thôi! " Nàng muốn nắm tay An nhi đi cùng, nhưng bị nàng từ chối, giấu cả hai tay sau lưng, Công Nghi Ngưng mới không rãnh để ý nàng, bước nhanh về phía trước. An nhi nhìn bóng lưng Công Nghi Ngưng mà cười ngây ngốc, trước giờ Công Nghi Ngưng ghét mang đao kiếm, cả thiếc chùy Nàng cũng cất ở trong người, ai mà ngờ bây giờ Nàng chỉ mặc bộ đồ bình thường, mang theo một thanh kiếm lại xinh đẹp hút hồn như vậy chứ!

Nàng đi tới đâu đám thuộc hạ cũng ngơ ngác nhìn theo, như nhìn một thứ gì đó thật mới lạ, thật xinh đẹp, bọn họ từ trước tới giờ chưa từng thấy Thái Tử gia của bọn họ mang trường kiếm đi lại hiên ngang như ra trận như vậy, còn có nhiều người chưa từng nhìn thấy Công Nghi Ngưng gần như vậy!

Không phải Thái Tử gia không biết dùng kiếm sao!?

Sao Thái Tử gia lại đi ngang hàng với chúng ta vậy!?

Thái Tử gia còn xinh đẹp hơn nữ nhi!?

Hôm nay không phải Thái Tử gia sẽ cho chúng ta được thấy võ công thượng thừa của Người chứ!?
....

Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu bọn thuộc hạ, trong mắt bọn họ Công Nghi Ngưng luôn cao cao tại thượng, luôn là một người đáng được sùng bái, sáng lạng đến mức muốn nhìn cũng chói mắt! bọn họ sao có thể tin Thái Tử gia vừa rồi còn mỉm cười với bọn họ chứ!?

______________^^_________

Noel tôi chỉ một mình ~~!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net