chương 55 : Ác nữ!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An nhi chưa kịp phản ứng thì Công Nghi Ngưng đã lôi kéo nàng ra cửa sổ chỉ cho nàng xem thứ hay ho mình vừa thấy.

" Đẹp không An nhi!? "

" Thái Tử muốn thả đèn sao!?" Công Nghi Ngưng ra ngoài giờ này là cả một vấn đề, buổi tối lại đông người, rất nguy hiểm! Nhưng An nhi thấy Nàng vui vẻ như vậy thật không nở nói lời tàn nhẫn!

" Ừm Ừm . nàng từng thả rồi sao!?"

" Dạ chưa! " An nhi thành thật trả lời.

" Vậy nàng chuẩn bị một chút, Ta rửa mặt thay đồ xong chúng ta lập tức đi! " Nói xong Nàng lập tức chạy vào nhà tắm.

An nhi cười khổ, vất vả một chút cũng không sao vậy! nàng qua phòng nói với Vân Khang một tiếng, sau đó cũng nhanh thay đồ.

------

" An nhi nàng nhìn xem bên kia...bên kia nữa...wow...thật đẹp!!! " Ánh mắt Nàng long lanh nhìn những lồng đèn người dân thả, thật sự quá đẹp! Như trong mơ vậy!

" Công Tử! Ngài đi chậm thôi!" Vân Khang lên tiếng nhắc nhở, mệt mỏi một ngày bây giờ lại phải bồi Thái Tử gia đi chơi ! Hắn cũng muốn làm chuyện riêng của hắn a!

" An nhi ,chúng ta cũng thả đèn đi! " Nàng lôi kéo An nhi về phía trước, nắm chặt tay nàng hòa vào đám đông, lách qua từng người, bảo vệ An nhi không bị chút đụng chạm!

" Tứ lang chậm thôi! " An nhi ghé sát vào tai Công Nghi Ngưng nói nhỏ! nhìn hành động của Công Nghi Ngưng mà vui vẻ đến nở hoa, nàng thật sự không kiềm được nói vài câu thân mật với Công Nghi Ngưng!

"..." Công Nghi Ngưng nghe An nhi gọi như vậy thì Nàng bất ngờ đến khựng người lại, quay lại nhìn An nhi. Nàng cúi người, thật sự giờ phút này Nàng muốn cắn An nhi mấy cái!

An nhi thấy Nàng cúi người thì giật mình, rất nhanh đẩy Nàng một cái cho Nàng tỉnh lại. Thái Tử gia! Ngài đang muốn làm gì a!

Công Nghi Ngưng bị nàng đẩy thì tỉnh lại, biết bản thân hồ đồ rồi! cười cười làm lành, sau đó lại dắt tay An nhi đi tiếp!

Hai người đứng trước một sạp đèn lồng lớn, hai mắt Công Nghi Ngưng sáng lên nhìn từ cái này tới cái kia, Nàng đang muốn lựa một cái đèn đẹp!

" Tiểu mỹ nhân, nàng nói xem cái nào đẹp!? " Công Nghi Ngưng học theo An nhi, ghé sát vào tai nàng thân mật hỏi!

" Đều đẹp! " An nhi đẩy Công Nghi Ngưng nhích ra một chút, cũng buông bàn tay đang nắm ra, caca nàng đã đuổi tới, hai người cứ như vậy thật không ổn!

"..." Công Nghi Ngưng bất mãn nhìn An nhi, An nhi dám buông tay Nàng! Tối về phải phạt nha!

" Không ngờ bên ngoài trời lạnh như vậy! Hay để An nhi tìm cho Ngài một cái áo ấm!?" An nhi thật không chịu nổi ánh nhìn trách móc, oán hận như tiểu tức phụ của Công Nghi Ngưng! nàng thấy trời lạnh nên sẵn kím cớ trốn luôn! Ở đây cũng có caca nàng nên nàng yên tâm trốn một chút!

An nhi nói rồi nhanh chạy đi, để Công Nghi Ngưng oán giận đứng đó!

" Ngài định viết gì lên đèn ?" Vân Khang cũng chọn một cái đèn sau đó viết mấy chữ như Mèo càu lên là ước vọng của hắn.

" Không cầu phú quý, chỉ mong huynh muội bình an "

Rồi viết sinh thần bát tự của hai huynh muội hắn vào, thắp đèn, buông tay, cái lồng đèn cứ như vậy bay lên cao.

Công Nghi Ngưng cũng viết mấy chữ lên đèn, là chữ viết hiện đại của Nàng nên không ai đọc hiểu " Trân trọng người trước mắt, quên người cũ đi! " Cái này là Nàng viết để nhắc nhở bản thân!

" Nè, ngươi cũng sinh ngày 1/11 sao!? " Một âm thanh nữ nhân trẻ tuổi cất lên khi Công Nghi Ngưng buông bút . Là một có vẻ ngoài người xinh đẹp , vẻ mặt non nớt thập phầb đáng yêu, khoảng chừng 14-15 tuổi.

Công Nghi Ngưng quay sang nhìn nàng ta, nàng ấy cũng sinh ngày 1 tháng 11 . Thật trùng hợp.

" Đúng rồi! Mình thật có duyên nha! " Công Nghi Ngưng đang buồn bực lại có một Tiểu mỹ nhân khác xuất hiện đương nhiên cũng muốn nói mấy câu trêu chọc rồi!

" Đúng vậy! Mà mấy nét đó cũng là chữ sao !?" nàng kia tò mò hỏi, mấy chữ Công Nghi Ngưng viết nàng đương nhiên không hiểu.

" Muốn biết sao!? " Công Nghi Ngưng dở giọng điệu ngã ngớn, bước tới một bước nghiêng người hỏi nàng ta .

" Muốn biết! " nàng kia cũng không sợ, lần đầu nàng ấy thấy một 'nam nhân' tuấn tú như vậy! Vui vẻ nhiều hơn là sợ sệt, dù sao ở đây đông người cũng không lo bị ức hiếp!

----

" Tiểu thư người nhìn xem kia có phải tiểu bạch kiểm vô dụng lần trước không!? " Một thanh y nữ tử kề sát nói với một hồng y nữ tử bế nguyệt tu hoa bên cạnh. Nữ tử nọ cũng chăm chú nhìn theo hướng ngón tay nàng kia, sau đó mở to mắt bất ngờ!

" Là hắn! " Nữ tử xinh đẹp khẩn định .

" Người nhìn xem bộ dáng xấu xa trêu chọc nữ tử của hắn kìa đúng là đáng ghét! " Tiểu Thiến căm giận nói với tiểu thư nhà mình!

" Đúng! Thật sự đáng ghét! " Đổng Nhược Hoa dậm chân hùa theo, từ lần trước nàng đã có ý định sẽ phục thù, không ngờ lại gặp nhau ở đây đúng là tiện nghi cho nàng!

" Hình như nữ ác bá kia không có đi cùng hắn!? " Tiểu Thiến đảo mắt tìm kiếm thân ảnh An nhi ,nàng có chút sợ An nhi!

" Muội đã nhìn kĩ chưa!? " An nhi hảo lợi hại, Đổng Nhược Hoa cũng hơi ngán nàng!

" Kĩ rồi! Mà tiểu thư sợ cái gì? lần này có em! Chúng ta liên thủ đối phó một mình cô ta! " Tiểu Thiến vỗ ngực nói, nhưng sự thật là nàng tìm nảy giờ không thấy An nhi nên mới tự tin nói như vậy!

" Ta nhớ lần trước không chỉ có mình cô ta đâu! Mà ai nói ta sợ cô ta chứ!!! " Đổng Nhược Hoa theo quán tính trả lời từng câu một của Tiểu Thiến , dù sao thì nàng mới không thừa nhận bản thân hơi ngán An nhi.

" Tiểu thư đương nhiên không sợ! Là Tiểu Thiến nói bậy thôi! Hay là chúng ta tới dạy tên tiểu bạch kiểm đó một bài học đi! " Bọn nàng đang rãnh rỗi, lại có thù với Công Nghi Ngưng , Nàng bây giờ lại là người thế cô đương nhiên muốn ức hiếp Nàng rồi!

" Hay!  Tiểu bạch kiểm xấu xa không biết xấu hổ dám trêu chọc nữ nhân giữa chốn đông người đương nhiên phải dạy dỗ! " nàng lên án Công Nghi Ngưng cũng tiện lấy cớ cho bản thân, sau đó nghênh ngang đi tới chỗ Nàng.

------

" Tiểu mỹ nhân nàng ăn gì mà xinh đẹp như vậy!? " Công Nghi Ngưng chỉ chỉ ngón tay vào bên má người ta ngã ngớn hỏi.

Vân Khang cảm thấy thật sự nên trao bằng diễn xuất cho Công Nghi Ngưng. Có phải Thái Tử gia đang nghĩ mình là nam nhân hay không a!

" Ta ăn cơm !" nàng kia trong sáng trả lời, nữ nhân ở chốn khuê phòng lần đầu trốn ra ngoài chơi lại gặp được người đẹp nên chỉ lo chăm chú nhìn vẻ đẹp của Công Nghi Ngưng quên mất bản thân đang bị chiếm tiện nghi!

" À...ra là vậy! " Công Nghi Ngưng véo véo má người ta, tiếc là không thể hôn mấy cái! Nàng chỉ đơn giản xem nàng kia như em gái thôi ,không có ý đồ khác .

" Ngươi ăn gì mà đẹp như vậy!? " nàng kia cũng rất tò mò chuyện này.

" Ta hay ăn mấy Tiểu mỹ nhân! " Công Nghi Ngưng ghé sát lại nói bên tai nàng ấy. nàng kia lùi lại mấy bước đỏ mặt, bây giờ mới biết bản thân đang bị trêu chọc!

" Tiểu Thiến muội nhìn xem đây là ai!? " Đổng Nhược Hoa giả bộ không biết hỏi. nàng bước lại gần chặn phía trước Công Nghi Ngưng .

" Đây không phải là tiểu bạch kiểm vô dụng ngày đó sao!? " hai chủ tớ này rất giỏi kẻ tung người hứng .

" Các ngươi là ai!? " Công Nghi Ngưng nhíu mày hỏi.

" Quên nhanh như vậy sao tiểu bạch kiểm!? " Hai chủ tớ haha cười nói!

" Thì ra là các ngươi! " Nàng đã nhớ ra được kẻ xấu xa cuốn Nàng vào chuyện ngu xuẩn bị bắt làm con tin còn làm Nàng bị thương ngày đó là hai nữ nhân này!

" Đúng! Là bọn ta đó !"

" Đáng ghét! Vân Khang lập tức đẩy hai nữ nhân này xuống nước cho ta! " Nàng dứt khoát ra lệnh cho Vân Khang, hai nữ nhân xấu xa này nhìn tới liền nổi giận.

" Dạ!? Sao ạ!? " Nữ nhân xinh đẹp như vậy thì sao nở nào đẩy người ta xuống nước chứ!!?

" Sao!? Tức giận!?  Là ta phá hư chuyện tốt của ngươi sao!?" Đổng Nhược Hoa cười hỏi. Sợ là thuộc hạ này của ngươi không nghe ngươi nữa rồi! Đổng Nhược Hoa cảm thấy nảy giờ ánh mắt Vân Khang chưa từng rời khỏi nàng Đúng là một đám nam nhân thúi! Chỉ có như vậy thôi!

" Vân Khang ngươi nhớ không lần trước ta gặp chuyện ở thành Hàm Vương cũng có phần các nàng! " Công Nghi Ngưng cuốn quýt ra dáng em út mách lại với anh hai nói cho Vân Khang biết, dừng một chút lại nói " Vết thương trên lưng ta là do nàng ta làm! " Nàng xoay lưng lại trước mắt Vân Khang chỉ chỉ cho hắn.

" Các ngươi..." nếu làm Công Nghi Ngưng bị thương đúng là không thể tha!

" Vị huynh này đừng nghe hắn nói bậy! " Đổng Nhược Hoa bước lại gần, hai tay ôm cánh tay của Vân Khang bày ra bọ dáng nữ nhi yếu đuối đáng thương!!!

" Ngươi!!!! " Nàng tức giận Vân Khang không có tiền đồ người ta mới dụ dỗ một chút liền mềm nhũn cười nói với người ta!

Nhân lúc Vân Khang không chú ý Tiểu Thiến mang đầy bụng xấu xa bước tới đẩy Công Nghi Ngưng một cái làm Nàng rơi xuống nước!!!

*Đùng* *Ào ào* Nàng từ trên cầu ngã thẳng xuống nước!

" Haha...đáng đời ngươi tiểu bạch kiểm vô dụng xấu xa! " Hai chủ tớ bọn họ haha cười nói.

" Các ngươi!!! Mau xuống cứu người!!! " Vân Khang giận điếng người, ngàn lần trách bản thân ngu ngốc, nhanh gọi thuộc hạ xuống cứu. Nhưng An nhi đi mua áo đã về kịp lúc thấy Công Nghi Ngưng té xuống nước, không nghĩ ngợi lập tức nhảy theo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net