chương 59 : hụt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An nhi đỏ mặt, nàng đâu có kêu Công Nghi Ngưng làm vậy! Công Nghi Ngưng hôn môi An nhi, ôm An nhi ngã trên giường ,áp trên người nàng , bàn tay như con rắn nhỏ luồn vào mấy lớn áo của An nhi, một bàn tay ôm trọn tiểu anh đào nhỏ của An nhi, nhẹ nhàng xoa nắn....

Khoái cảm nhẹ nhàng đánh tới làm An nhi khẽ ngâm ra tiếng, mấy hôm nay thanh tâm quả dục không có đụng chạm nàng cũng có chút nhớ nhung cảm giác này rồi! An nhi để mặc cho Công Nghi Ngưng muốn làm gì thì làm...

Công Nghi Ngưng giải khai đai lưng của An nhi , cởi bỏ từng lớp áo của nàng , hôn từ cổ xuống xương quai xanh, nhẹ nhàng cắn mút...bàn tay luồn ra phía sau mở dây buộc cái yếm , kéo một cái hai tiểu anh đào nhỏ của An nhi hiện ra trước mắt Công Nghi Ngưng...Nàng nuốt nước bọt một cái, cúi đầu ngậm mút một tiểu anh đào, một tay xoa nắn tiểu anh đào nhỏ còn lại...

An nhi cảm thấy cảm giác mềm mại ướt át từ môi mỏng của Công Nghi Ngưng truyền đến đại não...môi lưỡi của Công Nghi Ngưng như đứa trẻ nhỏ tìm sữa mà liếm mút tiểu anh đào nhỏ của nàng...An nhi thở gắp từng hồi, âm thanh bên môi như cứ trực chờ thoát ra ngoài hòa vào không khí vậy ! nàng lúc thì ôm chặt tấm lưng của Công Nghi Ngưng ,lúc thì bàn tay run rẩy giải khai đai lưng của Công Nghi Ngưng , cởi bỏ áo ngoài của Công Nghi Ngưng , luồn tay vào trung y sờ loạn tấm lưng của Nàng....

Công Nghi Ngưng đột nhiên ngồi thẳng dậy, kéo hai tay An giữ trên đầu, nhìn một chút nửa thân trên của nàng...

" Ngực nàng nhỏ như vậy nên chỉ có thể 'làm ăn' với ta thôi a!" Công Nghi Ngưng lưu manh nói, An nhi mà muốn vào thanh lâu 'làm ăn' chắc người ta cũng không nhận đâu! Của An nhi cũng không tệ, không nhỏ xíu như của Nàng là được rồi!

An nhi thở phì phào từng hồi, ngực phập phồng trước mắt Công Nghi Ngưng, nàng vốn muốn để Công Nghi Ngưng muốn làm gì thì làm nhưng mà lỡ ồn ào tới người bên ngoài rồi bị nhìn trộm thì sao!? Nên nàng quyết định vẫn là để tối đi! Tay An nhi thoát khỏi giam giữ của Công Nghi Ngưng, kéo tấm chăn bên cạnh che đi thân thể.

" Sao vậy!? " Nàng khó hiểu hỏi.

" Bây giờ là ban ngày! " An nhi nghiêm túc trả lời Nàng. An nhi mới không để ai nhìn trộm thân thể Công Nghi Ngưng đâu!

" Ban ngày thì sao!? " Nàng thấy làm ban ngày hay ban đêm thì cũng vậy thôi.

" Người khác sẽ nhìn thấy ! " An nhi muốn ngồi dậy, nhưng bị Công Nghi Ngưng áp trở lại, Nàng bây giờ muốn An nhi a!

" Thái Tử gia ngoan để tối đi được không !? " Dù nàng có muốn thế nào thì cũng sẽ không nôn nóng để người khác nhìn trộm như Vân Khang, thật là mất mặt!

" Không được! Bây giờ bổn Thái Tử muốn nàng! " Lần đầu tiên Công Nghi Ngưng xưng Thái Tử với An nhi, Nàng muốn dùng thân phận áp An nhi ngoan ngoãn!

" Bây giờ còn sớm An nhi muốn ra ngoài chơi với Ngài! " An nhi chớp chớp mắt nhìn Nàng, An nhi biết Nàng cũng muốn ra ngoài nhưng mà trời lạnh nên mới ngốc lăng ở đây thôi.

" Trời lạnh, vẫn là ở trên giường chơi đi! " Công Nghi Ngưng mới không bị An nhi dụ dỗ , Nàng kéo tấm chăn che thân thể An nhi vứt qua một bên, cúi xuống hôn mút ngực An nhi...người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn đúng là không sai! Mới không làm vài ngày Công Nghi Ngưng liền như lang như hổ muốn An nhi!!

" Aa...aa..." An nhi tự nhiên ôm bụng kêu đau, Công Nghi Ngưng đương nhiên là giật mình không động thủ nữa lo lắng hỏi An nhi.

" Sao vậy An nhi!!? " Công Nghi Ngưng nhìn thấy An nhi nhăn nhó mặt mũi kêu đau thì sót muốn chết a!!

" Không biết nữa! Tự nhiên bụng rất đau! " An nhi giả bộ khổ sở nói với Công Nghi Ngưng, An nhi đã quyết bây giờ sẽ không thành toàn Nàng!

" Mau mặc quần áo vào, ta đưa nàng đi tìm đại phu! " Công Nghi Ngưng cuốn quýt nhặt nhanh y phục Nàng vứt của An nhi dưới sàn đưa cho An nhi, rồi cũng nhanh sửa lại một chút y phục của bản thân chuẩn bị đưa An nhi ra ngoài.

An nhi nhanh ngồi dậy mặc lại y phục, nàng thấy Công Nghi Ngưng lo lắng như vậy thì cũng có chút áy náy, chút vui vẻ trong lòng , nàng không có đau bụng chỉ là muốn Công Nghi Ngưng dừng lại mà thôi!

Công Nghi Ngưng cẩn cẩn dực dực đở An nhi ra ngoài , dìu nàng bước xuống từng bậc thang, xem nàng như quả trứng mà bọc lại trong người!

" Thái Tử gia! Bụng tự nhiên hết đau rồi!! " An nhi e dè nói.

" Sao!? " Nàng ngạc nhiên hỏi, mới lúc nảy còn đau dữ dội bây giờ lại hết rồi!?

" Bụng An nhi hết đau rồi!! " An nhi chớp chớp mắt nhìn Nàng, trong mắt đó có chút hối lỗi.

" Vậy thì tốt! Chúng ta trở lên thôi! " Có chút hụt hẫng trả lời, Nàng nghĩ lại một chút thì biết chắc An nhi đang giở trò rồi!

" Khoan khoan...hay chúng ta ra ngoài chơi một chút đi! " An nhi giữ cánh tay của Nàng đang định quay đi lại, An nhi có chút hối hận rồi, nhìn sắc mặt của Nàng như vậy thì An nhi đoán Công Nghi Ngưng là đã biết và đang giận rồi!

" Không đi! " Lạnh lùng trả lời.
" Đi đi mà ~ Tứ lang ~~~" An nhi cũng cố cắn răng làm nũng một lần để Nàng hết giận vậy!

" Đủ rồi! Đi thì đi! " Công Nghi Ngưng cũng chịu thua An nhi luôn ! An nhi làm nũng Nàng nổi cả da gà a!

Công Nghi Ngưng vừa bước khỏi dịch quán thì một đám người ào ào đi theo, rất nhanh bọn họ phi thân lên mái nhà đi theo từng bước chân của Nàng và An nhi.

Công Nghi Ngưng nắm tay An nhi đi qua từng hẻm lớn ngõ nhỏ, Nàng là muốn cắt đui bọn người kia! Đi chơi mà cả đám người đi theo như vậy thì 'làm ăn' cái gì a!

" Tứ lang, sao vậy !?" An nhi thấy Nàng hình như đang trốn ai thì lên tiếng hỏi , dù sao bây giờ cũng không có ai ở gần nàng nói gì thì cũng không có ai nghe a!

" Ta phải cắt đui bọn họ trước đã! " Công Nghi Ngưng quay lại áp môi sát vào tai An nhi nói nhỏ làm An nhi nhột rụt cổ!!

An nhi không hiểu Công Nghi Ngưng có thể cắt đui bọn họ kiểu gì!? Bọn họ là người Mộc gia được huấn luyện kĩ càng , theo đui một người là chuyện dễ dàng như cơm bữa, còn muốn cắt đui bọn họ thì khó như lên mây a! Nhưng nàng thấy Công Nghi Ngưng sốt sắng như vậy lần này có vẻ là nghiêm túc muốn cắt đui bọn họ thật thì nàng cũng kệ luôn, đi theo Công Nghi Ngưng thì đi đâu nàng cũng đi!

Công Nghi Ngưng nắm tay An nhi lách qua từng người, cúi đầu khom lưng trốn ánh mắt của hai hàng hộ vệ làm An nhi cũng buồn cười làm theo...

------

" Tiểu thư người nhìn xem có phải tiểu bạch kiểm vô dụng đó không!? " Tiểu Thiến đang uống chung trà thì vô tình nhìn thấy Công Nghi Ngưng đang dắt tay An nhi trốn chui trốn nhủi trên đường, Nàng nắp chỗ này nắp chỗ kia nhìn rất buồn cười a!

" Ở đâu !? Hắn ở đâu!? " Đổng Nhược Hoa nhốn nháo hỏi . Hai chủ tớ nhà nàng đang ăn ở tuầng hai quán cơm lớn gần chỗ Công Nghi Ngưng ở trọ, từ tuầng hai bọn họ có thể thấy toàn cảnh Công Nghi Ngưng chạy trốn bọn hộ vệ .

Tiểu Thiến chỉ chỏ cho Đổng Nhược Hoa thấy, bọn họ nhìn thấy Công Nghi Ngưng dắt tay An nhi khéo léo trốn sau hai hán tử lớn trốn vào tiệm bán xiêm y và trang sức...

-------

" An nhi, chúng ta mau đổi y phục! " Nàng kéo An nhi trốn vào một phòng thử đồ bỏ mặc mấy tên hộ vệ ngơ ngác tìm kiếm ngoài kia !

Rất nhanh hai người bọn đổi y phục trên người, An nhi mặc một bộ Tiểu thư y có tay áo rộng, váy dài màu xanh lá, thoạt nhìn nàng như một tiểu thư danh môn chuyên sống ở khuê phòng vậy!


Còn Công Nghi Ngưng thì đổi một bộ y phục gia nô màu nâu, có mũ đội đầu, còn dáng thêm một bộ râu mép làm An nhi bật cười!

" nàng cười gì chứ!? Như vậy mới lừa được bọn họ! " Nàng véo véo má An nhi, Nàng không biết là An nhi mặc đồ tiểu thư lại xinh đẹp như vậy. Sau này vẫn là bất nàng thường xuyên mặc như vậy!!  Công Nghi Ngưng nghĩ .

"..." An nhi cười cười nhìn Nàng . Làm gì có gia nô nào tuấn tú như Thái Tử gia chứ!? An nhi nghĩ. Bất quá khi bước ra ngoài đúng là không ai nhận ra bọn họ thật, còn thêm thái độ cung kính của Công Nghi Ngưng đối với nàng nữa làm nàng ngượng ngùng muốn chết!!

Thái độ cung kính của Công Nghi Ngưng lập tức trở nên ngã ngớn khi hai người đi qua vài con phố bỏ xa đám hộ vệ đang rối tung rối mù tìm kiếm...

" Tiểu thư à, để lão nô hôn cô một chút được không!? " Công Nghi Ngưng cúi người xuống mặt sát vào mặt An nhi xấu xa nói !

" Thái Tử !!!! " An nhi đỏ mặt ,Công Nghi Ngưng đúng là xấu xa! Giữa đường giữa xá như vậy mà vừa nói đã làm ngay như vậy!!

" Làm sao bây giờ!? Ta muốn hôn nàng quá!! " Công Nghi Ngưng lại cúi đầu, nhưng bị An nhi chặn lại. Dáng vẻ bọn họ bây giờ là một ông già và một tiểu mỹ nhân ôm hôn ngoài đường như vậy thì ra thể thống gì!!

" Cho hôn một chút đi mà! " Nàng lắc lắc người làm nũng với An nhi.

An nhi thật hết cách với Công Nghi Ngưng! nàng dắt tay Công Nghi Ngưng vào con hẻm nhỏ vắng người để Công Nghi Ngưng muốn làm gì thì làm đi!!!

Lúc này Công Nghi Ngưng vui vẻ ôm hôn An nhi, Nàng cắn mút cánh môi An nhi, liếm liếm môi nàng, cho lưỡi đi vào mời gọi An nhi...Dù có chút ngượng ngùng khi làm ngoài đường như vầy nhưng An nhi cũng rất phối hợp ôm cổ Công Nghi Ngưng đáp lại nụ hôn của Nàng!!!

-------

Mọi chuyện hai người Công Nghi Ngưng làm đều được thu vào mắt hai chủ tớ Đổng Nhược Hoa ,làm bọn họ mặt đỏ tai hồng khi thấy Công Nghi Ngưng ôm hôn An nhi trong hẻm nhỏ!!!

" Đúng là tên lưu manh háo sắc mà!!! " Đổng Nhược Hoa quay đi đỏ mặt nói. Bọn họ nảy giờ cũng lén lút theo chân Công Nghi Ngưng nhìn thử xem Nàng định giở trò gì, ai ngờ lại thấy cảnh như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net