Chương 15: Cô không muốn sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ Tết nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, bảy ngày nhàn hạ nhanh chóng trôi qua, những nhân viên văn phòng đang hoàn toàn thư thái lại vội vàng quay trở lại làm việc, bắt đầu một chu kì "cống hiến hết mình cho tư bản" mới.

Vào đầu mỗi năm, ban quản trị sẽ triệu tập các giám đốc cấp cao của công ty đến tham dự một cuộc họp, trên danh nghĩa là để xây dựng đội ngũ nhưng thực chất là để thảo luận về một số kế hoạch chiến lược của công ty trong năm. Thông thường, cuộc họp này sẽ kéo dài khoảng ba ngày và sẽ được tổ chức ở một không gian rộng rãi, ví dụ như trong khách sạn ở một danh lam thắng cảnh hoặc khu du lịch nào đó.

Năm nay cũng không ngoại lệ, một ngày sau khi đi làm, Từ Thanh Nguyên nhận được email từ công ty, trong đó nói ngắn gọn về thời gian và lịch trình. Thời gian bắt đầu xuất phát là sáng hôm sau, công ty sẽ có xe đưa đón, tuy nhiên các vị giám đốc cũng có thể lựa chọn sẽ đi cùng mọi người hay tự mình đến điểm hẹn.

Từ Thanh Nguyên thư thả trả lời email, sau đó lại chăm chú nhìn vào màn hình máy tính làm việc.

Đầu năm thật sự có rất nhiều việc phải làm, chỉ là cô ấy không thể tập trung nổi. Suốt kỳ nghỉ, cô ấy bị Lâm Dương tán tỉnh, người phụ nữ này thỉnh thoảng sẽ gửi cho cô ấy vài câu thả thính lẳng lơ, ý đồ quyến rũ người ta thì lúc có khi không. Cho dù cô ấy có trả lời hay bơ luôn thì đối phương vẫn cứ tiếp tục, như thể Lâm Dương không thèm để tâm đến cô ấy thấy thế nào.

Cô ấy đương nhiên cũng... không đến nỗi ghét. Mặc dù người phụ nữ đó là kẻ thù không đội trời chung của cô ấy, nhưng sự ăn ý của đêm đó cùng những lời nói ong bướm kia và dáng người Lâm Dương lại quyến rũ khôn ngần, khiến cho cô ấy cứ nghĩ đến mãi, thậm chí còn có khao khát không muốn ngừng lại.

Mấy ngày nay, vì những lời trêu chọc liên tục đó, Từ Thanh Nguyên "tự an ủi" nhiều hơn. Ác hơn nữa là "nơi đó" của cô ấy cứ bị ướt suốt, tần suất thay đồ lót cũng khiến mẹ Từ Thanh Nguyên dần sinh nghi ngờ. Cuối cùng, Từ Thanh Nguyên đành đỏ mặt, chỉ biết lảng tránh, trong lòng thầm hy vọng mình có thể sớm trở về nhà riêng.

Tuy rằng số lần thủ dâm tăng lên, nhưng cơ thể cô ấy không còn cảm giác thỏa mãn như trước nữa. Thay vào đó, Từ Thanh Nguyên càng ngày càng cảm thấy trống rỗng, số lần nhớ lại đêm mặn nồng với người ta khi trước cũng tăng lên, khiến Từ Thanh Nguyên rất cáu kỉnh.

Người phụ nữ kia quả thực là kẻ thù của cô ấy!

Từ Thanh Nguyên nhận được email, đương nhiên Lâm Dương cũng nhận được, cô nhìn danh sách nhân sự, quả nhiên có Từ Thanh Nguyên trong đó.

Cô cười thầm, nhịn suốt cả kì nghỉ lễ, lần này cô không tin cô ấy có thể trốn tránh mình nữa. Lâm Dương liếm môi, cô sẽ thết đãi bé cưng háu ăn này một bữa thật ra trò!

Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, mở tài khoản WeChat của Từ Thanh Nguyên, gõ gõ mấy chữ: "Giám đốc Từ, ngày mai chúng ta cùng nhau đi chơi, cô có mong chờ không?" Sau đó thì bấm gửi.

Từ Thanh Nguyên mở khóa điện thoại, nhẹ nhàng liếc nhìn, thấy người gửi là Lâm Dương thì mặt không biểu tình mà đặt xuống, tiếp tục giao phó công việc của mấy ngày sắp tới cho trợ tá để ngay cả trong lúc bản thân vắng mặt thì cũng không làm lỡ dở tiến độ.

Lâm Dương không nhận được tin nhắn trả lời cũng không quan tâm, cô biết Từ Thanh Nguyên nhất định đã nhìn thấy "lời đường mật" của cô rồi. Mười phút sau, cô lại muốn gửi tin nhắn, suy nghĩ một chút rồi xóa đi, cô nhấn nút tạo tin nhắn thoại, nhẹ giọng nói: “Tôi thì rất mong chờ một buổi đêm với cô. Cảm giác đó ắt sẽ phải nhớ rất lâu~”

“Tôi thật sự muốn cùng cô làm "chuyện yêu" lần nữa á. Lẽ nào giám đốc Từ không muốn sao?”

Từ Thanh Nguyên vẫn chưa trả lời.  

"Được rồi, đây là những việc cần hoàn thành trong ba ngày tới, nếu có thắc mắc gì thì có thể gọi cho tôi."

Bây giờ cô ấy đã trở thành sếp trực tiếp của bọn họ, nhưng những người cấp dưới này cũng không lấy làm lạ. Bởi lẽ, phương pháp và hiệu suất làm việc của Từ Thanh Nguyên thì ai cũng thấy rõ, dù là hồi cô cô ấy còn là nhân viên bán hàng hay giờ trở thành người quản lý, thành tích của cô ấy sẽ luôn dẫn trước những người ở cùng cấp bậc với mình. Một cấp trên gương mẫu điển hình.

"Xong, nếu như không có việc gì, mọi người có thể ra ngoài trước." Từ Thanh Nguyên nhìn bọn họ, cười nói.

Từ Thanh Nguyên đợi đến khi tan sở mới có thời gian xem tin nhắn của Lâm Dương. Nhìn thấy Lâm Dương gửi tin nhắn thoại, cô ấy biết chắc chắn không có chuyện gì tốt, thế nên Từ Thanh Nguyên đợi cho đến khi cô ấy yên tĩnh một mình thì mới dám bật tin nhắn thoại lên nghe.

"Giám đốc Từ, cô không muốn sao?"

Cô ấy sao có thể không muốn? Chỉ một câu nói như vậy thôi cũng đã mang lại sự kích thích khiến cho cô ấy khó thở rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net