Chương 16: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn được "làm" thật mạnh, giống như đêm đó, Lâm Dương dang rộng hai chân của cô ấy ra, dùng ngón tay đâm mạnh vào nơi thiêng liêng tư mật giữa hai chân. Lâm Dương sức khỏe dồi dào, dục vọng mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác tiến công vào nơi sâu thẳm nhất của Từ Thanh Nguyên, khiến cho cả người cô ấy như hóa thành chất lỏng, nhũng nhịu, râm ran. Mỗi một nhịp tay Lâm Dương vào ra đều như mang theo lửa nóng hừng hực, Từ Thanh Nguyên có ra bao nhiêu nước cũng tựa hồ không đủ dập tắt. Lâm Dương "làm" cô ấy cho đến khi nước tình ngập ngụa, dính nhớp hết người. Giọt tình ái nhiễu lên sàn, Lâm Dương thực sự tận lực thỏa mãn cô ấy, hai người vần vũ cho đến khi cô ấy thành công trèo lên đỉnh cực khoái, cứ thế càng lúc càng đắm chìm vào lạc thú, không thể tự thoát ra được.

Những ký ức và niềm hoan lạc cứ thế hiện lên trong đầu, khiến cho cơ thể Từ Thanh Nguyên không thể kiểm soát, cô ấy có thể cảm nhận được nơi phía dưới cơ thể đang co giật khẽ khàng, thậm chí còn tiết ra nước nhờn làm ướt cả quần lót.

Từ Thanh Nguyên thân thể yếu ớt lại nhạy cảm, hoàn toàn không thể chống cự được kích thích càn rỡ đến vậy. Thế nhưng hiện tại cô ấy còn đang ở trong phòng làm việc, cũng không thể làm gì để thỏa mãn được dục vọng trong cơ thể, chỉ đành nằm bò lên bàn, chậm rãi chờ mình bình tĩnh lại.

Lâm Dương chết tiệt, quên mấy trò tán tỉnh vớ vẩn trong ngày nghỉ đi, cô ta vậy mà trong giờ làm việc cũng dám giở trò lưu manh, chắc là muốn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của tôi trong cuộc họp chứ gì. Từ Thanh Nguyên tức giận nghĩ.

Từ Thanh Nguyên vốn định tan làm đúng giờ, thế nhưng lại bị sự phiền toái này làm cho lãng phí thêm một tiếng nữa mới được tan sở. Khi cô ấy về đến nhà thì cũng đã tối muộn.

Lâm Dương đã sớm về nhà thu dọn đồ đạc, ngoài quần áo cần thiết và nhu yếu phẩm hàng ngày, nghĩ đến Từ Thanh Nguyên, cô như mở cờ trong bụng, còn cố ý chọn một vài món "đồ chơi".

Nghĩ đến ba ngày hai đêm team building, Lâm Dương có chút không kiên nhẫn, cô đã từng nếm qua "món thịt" ngon như vậy một lần, lại còn đã lâu lắm chưa được thưởng thức, nghĩ đến "bữa tiệc buffet" thịnh soạn sắp tới, làm sao cô cầm lòng cho nổi. Rồi cô sẽ được nếm thử lần thứ hai, sự tham lam đối với thân thể của người đó khiến cô như muốn phát điên. Ôi trời, muốn cô ấy quá! Không, muốn "ăn sạch" cô ấy! Muốn uống cạn dòng tinh lực dạt dào của cô ấy. Muốn đùa vui đến khi cả hai rã rời, đến khi quện hết vào nhau mới thỏa lòng.

Thật muốn khiến cô ấy phải cầu xin sự thương xót.

Lâm Dương hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, đè nén dục vọng trong lòng đang cuộn trào như sóng dữ.

Chín giờ sáng, mọi người đã đến điểm hẹn. Vì số lượng người tham gia quá đông và khoảng cách cũng không xa nên công ty đã thuê hai chiếc xe buýt lớn để có đủ chỗ ngồi cho tất cả công nhân viên chức. Năm mới có nhiều quản lý vừa được thăng chức, bọn họ cũng có thể nhân cơ hội lần này để mở rộng thêm các mối quan hệ của mình.

Từ Thanh Nguyên tới rất sớm, người tới cũng chưa có bao nhiêu, vì bình thường trước chuyến đi mọi người đều đang bận sửa soạn, chẳng ai tội tình gì mà chịu đến sớm, cứ rề rà đến sát giờ mới thôi.

Khi đám người đến nơi tập trung đông đủ, xe buýt đã ở đó đợi sẵn, phía trước còn có nhân viên hành chính phụ trách sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Từ Thanh Nguyên hỏi người nọ rằng đã có sơ đồ sắp xếp chỗ ngồi chưa, người nọ bảo chưa, mọi người có thể tự chọn vị trí. Nghe vậy, cô ấy mang hành lý lên xe, tùy tiện chọn một chỗ rồi ngồi xuống.

Người người lần lượt lên xe, nhưng chỗ ngồi bên cạnh Từ Thanh Nguyên vẫn còn trống. Quan hệ của cô ấy với đồng nghiệp ở công ty cũng không phải tốt lắm, hầu như chỉ dừng lại ở công việc. Hơn nữa, cô ấy mới được thăng chức, trong bữa tiệc mừng kia cô ấy cũng không giao lưu được bao nhiêu.

Từ Thanh Nguyên căn bản không để ý, cô ấy cũng không thích việc tiếp xúc với người khác lắm, nhất là khi ở gần đàn ông, cô ấy sẽ có cảm giác ghê tởm mãnh liệt. Trong khi đó, khi ở quá gần phụ nữ, cô ấy lại dễ dàng bị phân tâm. Đó là lý do tại sao cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác.

Từ Thanh Nguyên nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô ấy cảm giác ghế bên cạnh hình như có người ngồi xuống. Cô ấy nhăn mũi, rút người lại trên ghế, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể với người kia.

Cô ấy tưởng rằng động tác của mình rất khẽ khàng, nhưng không ngờ người kia lại phát giác dễ dàng như vậy. Đúng lúc cô ấy đang thu người lại thì người bên cạnh đã cúi xuống và đặt tay lên người cô ấy. Từ Thanh Nguyên cả kinh, cô ấy vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt không ai khác chính là ôn thần luôn quấy nhiễu tâm trí mình dạo gần đây, Lâm Dương.

Sự hoảng loạn trong lòng cô ấy lập tức tan biến, nhưng cô ấy vẫn đưa tay đẩy Lâm Dương ra, mắng: "Cô điên rồi, cô sáp lại gần tôi như vậy làm gì."

Không ngờ, thay vì né ra, đối phương lại nắm lấy cổ tay cô ấy. Từ Thanh Nguyên không thể vung tay khỏi móng vuốt của oan gia, cô ấy chỉ có thể nhìn Lâm Dương càng ngày càng sát gần mình, cuối cùng môi cô cũng chạm vào tai cô ấy. Từ Thanh Nguyên không chịu được sự kích thích, toàn thân run lên, cô ấy cắn chặt môi hòng ngăn lại tiếng thở than đang trào dâng trong cổ họng.

Lâm Dương nắm chặt cổ tay Từ Thanh Nguyên, thì thầm vào tai cô ấy: “Lâu quá không gặp, bé cưng có nhớ tôi không?”

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net