Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Thanh đang đứng ở đầu đường, trong lòng ôm một ổ bánh mỳ, đó chính là bữa tối hôm nay của nàng. 

Mặt trời đang dần chếch về Tây. Trên đường, mọi người vội vã qua qua lại lại, vội vã về nhà hội tụ với người thân. Nhưng chỉ duy Duẫn Thanh là không hề vội vã, vì đêm nay người nhà của nàng đều bận bên ngoài cả rồi, về đến nhà thì cũng đã muộn. Cũng may là nàng còn có bánh mỳ cùng nàng làm bạn.

Khi đang đứng bên đường chờ đèn xanh thì trời chuyển mưa to, Doãn Thanh nàng ngẩng đầu nhìn trời, chợt nhớ ra hôm nay trước khi ra ngoài thì em gái đã nhắc nàng rằng hôm nay có thể trời sẽ mưa, nàng nhớ rõ. Đáng tiếc thay là những lời nói kia lại chui tọt từ tai trái qua tai phải cho nên nàng không mang theo ô.

Nàng ôm bánh mì vào lòng, tránh để cho bánh bao bị trúng nước mưa. Mưa mùa hè đến cực nhanh, đèn còn chưa chuyển xanh mưa gió liền ập tới. Doãn Thanh run lẩy bẩy, không hề có nơi nào để ẩn nấp, đúng lúc này, một mảnh màu đen che chắn ở trên đầu nàng, ngăn cản tất cả những giọt mưa lớn nhỏ ở bên ngoài.

Duẫn Thanh ngẩng đầu nhìn thử xem, người kia có vẻ cao hơn nàng, là một nữ nhân viên, cách ăn mặc toát lên sự nữ tính, miệng đang nhai kẹo cao su, gió khẽ thổi bay mái tóc nâu thật dài, ăn mặc sang trọng cùng với giày cao gót bằng da, cao hơn Doãn Thanh tầm một cái đầu.

"Bụp" một tiếng, bóng kẹo cao su bị thổi vỡ, nữ nhân nhìn đèn xanh ở phía trước cười nói:" Cô thật thú vị, trời mưa không tìm nơi trú mà chỉ lo bảo vệ thức ăn. Cô thích ăn lắm à?"

Doãn Thanh vốn đang định chân thành cảm tạ lại không ngờ chưa kịp mở miệng đã bị người xa lạ này khinh khi, hai chữ 'cảm ơn' này nghẹn lại nơi cổ họng, thật sự rất khó để nói ra.

Nữ nhân kia đi trước trên vỉa hè, Doãn Thanh đang xem xét có nên theo không, trong lúc chần chừ, nữ nhân kia dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

"Không phải chỉ thích ăn mà còn là một tên ngốc?"

Doãn Thanh không vui liếc mắt một cái, cứng ngắc phun ra ba chữ :"Cảm ơn chị." Sau đó ôm bánh mỳ chạy dưới tán cây, bước nhanh rồi chui vào trạm xe bus đối diện con phố.

Doãn Thanh vuốt nước mưa trên người, nhìn thấy nữ nhân kia tay thì đang cầm dù còn sắc mặt thì không tốt nhìn nàng, Doãn Thanh liền chuyển tầm mắt không để ý tới cô nữa, đến tận lúc lên đến xe bus nàng mới nghĩ.... Làm như vậy thật có chút không phải phép? Dù sao người ta cũng chỉ là có lòng hảo tâm, thế mà nàng lại lạnh lùng đáp trả? Nhưng nàng đã ở trong xe bus, thành thị lại to như vậy thì làm sao có cơ hội gặp lại chứ, người kia cũng đâu nhất định phải nhận được câu cảm ơn, vậy... cho qua đi.

Đêm hôm sau là thứ hai, Doãn Thanh thức dậy rất sớm, vì hôm nay a chính là ngày đầu tiên nàng đi làm.

Khả năng trang trang điểm của Doãn Thanh thật sự rất tệ, chỉ cần không dọa cho đồng nghiệp hoảng sợ là đã tốt lắm rồi, cho nên cô chỉ trang điểm sơ rồi liền ra ngoài.

Bước vào tầng trệt của công ty cố vấn văn hóa Đông Phương Thanh Xuân, Doãn Thanh mang theo một cái túi nhỏ đứng ở trước cửa thang máy cố nhớ lại xem hôm đó phòng nhân sự thông báo lên tầng mấy. Cửa thang máy vừa mở ra, một đống đồ đổ ra làm Doãn Thanh hoảng sợ, theo bản năng chạy tới đỡ lấy.

"Mẹ nó, đồ họ Vu khốn nạn!" đằng sau đống đồ kia vang lên một giọng nói đang nức nở chửi bậy, "Cái tính chó chết khó hầu hạ như vậy! Làm giám đốc thì giỏi lắm sao? Bà đây không thèm hầu hạ! Đi chết đi! Nguyền rủa ngươi cả đời không thể gả đi!"

Doãn Thanh nghe cô gái này trực tiếp mắng như vậy, cũng không nhìn cô ấy, xấu hổ giúp cô ta thu dọn đồ đạc bị rơi lên, nhìn thấy ly thủy tinh, tệp văn kiện, đồ dùng cá nhân kèm theo mấy tiếng chửi rủa kia thì có thể cô gái này vừa bị sa thải.......

Doãn Thanh hỏi xem cô ta có thể giúp gì không, cô gái liền hung hăng lau nước mắt, ôm lấy hành lí quay bước đi, trên mặt Doãn Thanh lúc này đây đầy hắc tuyến -- có lẽ, không khí hôm nay có chút không tốt.

Sau khi đã xem bảng hướng dẫn được dán trên tường, rốt cuộc nàng cũng có thể tìm ra văn phòng của công ty trách nhiệm hữu hạn cố vấn văn hóa Đông Phương Thanh Xuân. Tại quầy tiếp tân trao đổi một lúc, nhân viên tiếp tân bảo nàng chờ, rồi nói vào điện thoại "Vu chủ quản*, đồng chí Tiểu Doãn đã đến." 

*Vu chủ quản: có thể hiểu như sếp Vu.

Thần kinh của Doãn Thanh lập tức căng như dây đàn -- Vu? Chủ? Quản? Chẳng lẽ người mà vừa rồi được cô gái ở thang máy "chúc phúc" là cả đời không thể gả đi, một tên khốn nạn ư? Không thể trùng hợp như vậy a...... Nhưng lỡ như là thật sự trùng hợp như vậy thì sao đây?

Lúc này Doãn Thanh cảm thấy không chỉ bầu không khí sáng nay có chút không tốt mà có lẽ sau này, một đoạn thời gian rất dài sau này bầu không khí cũng vẫn sẽ không tốt!

Moon: Là do mị lười edit a! Hì.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net