Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Thanh đang ngồi đợi Vu chủ quản đến trên một cái sofa cao cấp được đặt tại cửa. Lúc trước, khi nàng phỏng vấn cũng ngồi ở chỗ này đợi.

Doãn Thanh nhớ rõ lúc trước, sau khi nàng phỏng vấn thì HR liền đưa nàng đi gặp giám đốc, tuy rằng nói chuyện cùng giám đốc không nhiều nhưng tính chuyên nghiệp cao nên nàng đặc biệt có hảo cảm. Cuối cùng giám đốc nói nàng trực tiếp theo thủ trưởng đi học hỏi, ít nhất là ba ngày thì mới có thể trở về, đợi đến lúc nàng đến công ty báo danh đi làm thì có thể nhìn thấy ngài ấy. Doãn Thanh hiểu được ý tứ của giám đốc trong những lời này là nàng đã được thông qua buổi phỏng vấn, không thể ngờ tốt nghiệp sơ sơ như nàng mà lại có thể tìm được công việc dễ dàng như vậy.

Kỳ thực thì Công ty trách nhiệm hữu hạn cố vấn văn hóa không phải là lựa chọn hàng đầu của nàng.

Đông Thanh Văn là một nhà xuất bản rất nổi tiếng, đã được thành lập gần mười năm, dưới quyền không chỉ có mấy tạp chí, trang web nổi tiếng, mà lượng tiêu thụ lúc nào cũng đứng nhất, luôn được các bạn trẻ yêu thích và săn đón. Doãn Thanh nhìn thấy thông báo tuyển trợ lý cho tổ tạp chí Thanh Đằng do công ty trách nhiệm hữu hạn cố vấn văn hóa Đông Phương Thanh Xuân đăng thì nàng liền thuận tay ấn gửi nộp hồ sơ lí lịch đi. Thực ra nàng muốn đi tổ tạp chí Khoa Hoan* nhất, cho dù chỉ là chân chạy vặt thì nàng cũng nguyện ý. Bởi vì dù sao thì Doãn Thanh cũng được tính là xem tạp chí Khoa Hoan từ nhỏ đến lớn. Cô có thể kể tên từng người nổi tiếng nhờ Khoa Hoan. Tùy rằng bề ngoài của Doãn Thanh là một cô gái yếu đuối nhưng nội tâm cô ấy mạnh mẽ như thế nào như thế nào chỉ có người quen biết nàng mới rõ. Sau khi nàng nhận được thông báo thông qua thì liền gọi điện báo cho bạn thân mình là nàng sẽ làm việc cho tạp chí Thanh Đằng, bạn thân cô vừa hay tin liền bị dọa cho hết hồn "Cậu cơ bản là không hề thích loại tạp chí dành cho thiếu nữ vô tri đó mà?"

*Khoa Hoan: Từ này còn có nghĩa là khoa học viễn tưởng nhưng là tên tờ báo nên mình để Khoa Hoan

Doãn Thanh thở dài rồi lại thở dài. Đúng vậy, nàng không hề thích các bài báo của Thanh Đằng đăng. Khi học cao trung (cấp 3) nàng đã từng mua qua một quyển Thanh Đằng xem thử, đáng tiếc là sau khi xem xong liền bị nàng cuộn lại đem bán giấy vụn.... Nhưng Khoa Hoan mà nàng yêu thích thì lại không hề gọi đặt hẹn với nàng. Đoán chừng là do thấy nàng, một người học khoa tiếng Đức sẽ không thể hiểu rõ được bản chất của Khoa Hoan Trung Quốc, mà còn bị các thiếu nữ sinh học văn học Trung Quốc mà nàng luôn xem thường thông cảm với cô như vậy, thực sự là nàng không biết nên khóc hay nên cười đây.

Có thể là vì chủ của Đông Thanh văn mang đến cho Doãn Thanh một cảm giác rất thân thiết, nàng cũng từng đi thực tập khi năm tư đại học, các ông chủ nàng gặp qua đều là không đặt nhân viên nhỏ bé vào mắt. Người chủ hiền lành của Đông Thanh văn đã để lại cho Doãn Thanh ấn tượng tương đối tốt, dịu dàng đến mức khiến nàng có chút ngại ngùng . Nói chung là Doãn Thanh đã lấy offer về nhà suy nghĩ, nghĩ được một ngày sau thì quyết định theo lời lão bản nói mà đi làm vào thứ hai tuần sau.

*Lão bản: Y là chỉ cấp trên, sếp

Chỉ là cô đang nghĩ đến một việc rất kì quái, tại sao cô lễ tân đó không gọi chủ biên mà gọi là chủ quản? "Lõa bản của tổ tạp chí không phải nên gọi là chủ biên sao?"

"Tiểu Doãn, theo tôi qua đây." cô tiếp tân quay đầu lại mỉm cười với Doãn Thanh mà nói. Tâm trí của Doãn Thanh đang ở tít trên chín tầng mây, đột nhiên nghe thấy người gọi tên mình thì liền đứng phắt dậy khiến cho cái túi để trên đùi bị rơi xuống đất.

Cô gái đó giúp Doãn Thanh nhặt túi lên, đặt lại vào lòng nàng nói :"Đừng căng thẳng, đồng nghiệp ở Thanh Đằng đều rất tốt." vừa dẫn nàng đi vào trong vừa nói, "Cô xem có phải văn phòng làm việc của chúng ta bố trí mang đến cảm giác như đang ở nhà không? Khi lão bản của chúng ta chọn văn phòng làm việc đã đặc biệt chọn căn có hai mặt tiền, không gian Loft, còn có ban công,  nhà vệ sinh, bên trong còn có vòi nước tự động, bồn tắm lớn và vòi hoa sen, nếu như cô muốn ở lại công ty thì việc tắm rửa cũng không thành vấn đề." Cô gái ở đằng trước vừa dẫn Doãn Thanh đi tham quan công ty vừa nói. Doãn Thanh thấy công ty này bắt kể là trang trí hay nội thất đều theo tông màu vàng, quả thực mang lại cảm giác ấm áp như ở nhà, xem ra lão bản của Đông Thanh Văn là một người rất hòa nhã. Không chỉ có lão bản hòa nhã, mà trên đường đi thì các đồng nghiệp đều mỉm cười gật đầu với cô, Doãn Thanh phải liên tục đáp lễ họ, cũng có chút mệt mỏi.

*Không gian Loft: Là không gian có trần cao, đa phần là ánh sáng tự nhiên.

Văn phòng làm việc của tổ tạp chí Thanh Đằng nằm ở lầu hai, lúc Doãn Thanh và nhân viên tiếp tân cùng đi lên lầu hai thì cô gái đó nói nhỏ: "Chủ quản của cô là Vu chủ quản, là một người có tính cách rất nghiêm khắ......" lời còn chưa dứt thì vừa đi tới trước của câu thang Doãn Thanh đã thấy trắng xóa một mảng trước mắt, vô số bản thảo cứ như là bông tuyết bay lượn giữa trời, tiếp tân cùng Doãn Thanh đều đứng ngây người tại chỗ.

Dưới sàn bây giờ toàn là bản thảo và bản thảo, một nữ nhân cao cùng với mái tóc dài và một cô gái để đầu nấm đứng đối diện nhau, cô gái cao cao kia một mặt lạnh lùng nói với cô gái để đầu nấm kia: "Bản thảo như này mà cũng dám không hề biết ngại mà đưa tôi sao? Tôi muốn là những thứ như này sao?" 

Cô gái để đầu nấm đỏ mắt nhỏ giọng nói như là sắp khóc đến nơi: "Xin lỗi Vu chủ quản.... tôi mang đi sửa lại ngay."

Doãn Thanh mặt đóng băng, bả vai không khỏi run lên một cái. Đây chính là Vu chủ quản vô lại sao?

Lúc này Vu chủ quản đã phát hiện ra sự hiện diện của Doãn Thanh, hai người đối mắt nhau, Doãn Thanh hít thở không thông, Vu chủ quản liền nở một nụ cười không hề giống như đang cười, không sai, chính là giống hệt như ngày đó nhai kẹo cao su trong miệng vậy: "Ăn bánh mì xong rồi nên muốn đi làm?"

Nữ tiếp tân kia vừa giúp cô gái đầu nấm nhặt bản thảo vừa hỏi: "Ể, Vu chủ quản cùng Doãn Thanh có quen biết nhau ạ?"

"Cũng không hẳn." Vu chủ quản quay trở lại ngồi ở bàn làm việc của mình, tầm mắt đặt tại lọ đựng bút của cô ấy, cầm bút ở trên tay quăng vào đó, "Chính là vào cái ngày trời mưa đó, tôi vốn vì cô ta mà lấy dù, chỉ là cô ta không hề để ý đến tôi."

Tiếp tân nhìn Vu chủ quản rồi lại nhìn Doãn Thanh, cuối cùng đã hiểu được tại sao bầu không khí ở Thanh Đằng lại xấu như vậy, cô nở một nụ cười rất nghề nghiệp, đem các bản thảo đã nhặt lên đặt lại vào lòng cô gái đầu nấm kia, lúc đi ngang qua Doãn Thanh lại nhìn nàng với ánh mắt đồng tình. Xem đi, Vu chủ quản chính người người có tính cách như thế đấy.

Doãn Thanh vốn không biết nên nói gì cho cam, không ngờ rằng thành phố tuy lớn như vậy nhưng thực ra lại nhỏ kinh người! Ngày đó vì thấy cô cầm dù che cho nàng nên nàng nghĩ đây là người tốt vậy mà bây giờ nhìn người đang đứng trước mặt nàng xem, rõ ràng là không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy đây là người tốt mà người này lại là lãnh đạo của nàng....... muốn làm khó nàng đến như vậy ư?

Doãn Thanh vẫn đứng ngay tại chỗ không biết nên làm gì mới ổn, Vu chủ quản bảo nàng ngồi vào chỗ trống bên phải của cô, bên đó đã được lắp dặt máy tính, bàn và ghế cũng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ chỉ là vách ngăn được làm hoàn toàn bằng thủy tinh, chỉ cần Vu chủ quản liếc mắt qua liền có thể biết rõ ràng nhất cử nhất động của nàng.

Do Doãn Thanh vừa mới nhận chức nên đối với mọi người xung quanh vẫn còn chút câu nệ mà vừa rồi chủ quản đại nhân mới vừa hung hăng mắng cô gái đầu nấm kia nên mọi người trong phòng làm việc không dám lên tiếng. Da đầu của Doãn Thanh có chút tê rần. Âm thanh Vu chủ quản nói chuyện cũng không cao nhưng lại mang cho người khác cảm giác sợ hãi, loại nữ nhân này có lẽ là thật sự không thể..... gả đi?

Vu chủ quản mang quyển tuyên truyền về công ty giao cho Doãn Thanh, lại đem trang mạng của công ty cùng với số báo kì trước của Thanh Đằng giao cho Doãn Thanh. Hôm nay chỉ yêu cầu nàng làm quen một chút với công việc của công ty, ngày mai sẽ giao cho nàng một số việc đơn giản.

Doãn Thanh lật tạp chí xem, liếc trộm Vu chủ quản một cái, thấy Vu chủ quản đang nghiêm túc xem văn kiện. Doãn Thanh có chút bâng khuân, cho dù là đến Thanh Đằng làm thì tại sao lại phải xem trang web văn học chứ? Vu chủ quản không nói, Doãn Thanh cũng không dám hỏi, thời gian một buổi sáng liền trôi qua rất nhanh.

Bữa trưa các đồng nghiệp qua rủ nhân viên mới - Doãn Thanh đi ăn trưa. Doãn Thanh ngày đầu tiên đi làm nên không mang cơm trưa thế là các đồng nghiệp giúp nàng nói với đại tỷ làm cơm làm cho nàng một phần rồi bảo nàng đi rửa tay lấy cơm.

Doãn Thanh nhìn bữa có bốn món mặn một món canh lại còn có hoa quả sau bữa nữa. Nàng vốn suốt ngày ở nhà thành thói quen rồi, trước giờ toàn là ăn vặt nên căn bản không hề biết đến đói là gì. Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, sáng sớm vội vội vàng vàng nên chưa kịp ăn sáng thế là cả một buổi sáng bụng đói móc meo, giờ nhìn thấy một bàn đầy thức ăn như vậy thực sự rất là cảm động.

Được rồi, xem như là dùng những món ngon như này để bù đắp lại cho việc lãnh đạo hung hăng đi! Nhân sinh làm sao lại không có thiếu sót chứ? Cho dù là tất cả đều hoàn mỹ thì cũng không cần phải để tâm một chút thiếu sót đó.

Doãn Thanh lấy cơm mang về chỗ làm việc, dọn dẹp đồ đạc qua một bên rồi ngồi ăn cơm, Vu chủ quản không biết đã đi đâu rồi, chỗ ngồi cũng bỏ trống rồi.

Cô gái đầu nấm ban nãy đang cầm canh trên tay, vẻ mặt đầy đáng thương nhìn nàng

"Ừmmm...." Doãn Thanh không biết nên nói gì bây giờ, chỉ có thể đánh tiếng thở dài. Cô gái đầu nấm ngũ quan đều nhăn đến sắp gom thành một cục rồi, trầm trọng mà thở dài nói: "Cô thật xui xẻo khi phải làm trợ lý cho cô ấy."

"Hửm?" Tuy rằng kinh nghiệm của Doãn Thanh không nhiều, nhưng mà trước đây thực tập ở công ty được các tiền bối dạy rằng, nếu như nghe thấy đồng nghiệp nói linh tinh thì không cần đáp lại chỉ cần giữ một nụ cười trên mặt là được.

"Con người của Vu chủ quản, cũng không phải tôi nói xấu cô ấy, nhưng mà.... haiz, những văn kiện đó vốn là do cô ấy nói là theo yêu cầu của cô ấy, vậy mà bây giờ mang đến thì lại bị bảo là không đúng theo ý! Sao lại như vậy chứ.....  như vậy thì tôi làm sao mà ăn nói với tác giả đây? Đã vậy cô ấy còn muốn giảm tiền nhuận bút cho tháng sau, cô ấy căn bản là ở hậu phương làm sao hiểu được chúng ta thì phải ở tiền tuyến mà nghe người khác mắng chửi, cô ấy căn bản là không hề thông cảm cho cấp dưới mà." Cô gái đầu nấm đó nói đến mắt cũng bắt đầu đỏ rồi, Doãn Thanh vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô ta, an ủi rằng: 

"Đưng khóc nữa, luôn có cách xử lý mà."

"Xử lý như thế nào bây giờ.... hạn cuối đã gần đến rồi nên tôi liền nộp bản thảo này cho cô ấy, nào ngờ lại bị cô ấy trả lại. Tôi chẳng qua trước đây làm vỡ cái ly của cô ấy thì liền bị chỉnh như thế này rồi, có lẽ tôi không còn ở lại cái công ty này được bao lâu a." cô gái đầu nấm ấy nói mà lệ rơi xuống đất, Doãn Thanh cũng thấy rất khó xử, nhưng nếu chỉ đứng im không làm gì thì cũng rất không ổn. Nghĩ vậy, Doãn Thanh liền lấy khăn tay lau nước mắt cho cô gái đó.

Xem ra Vu chủ quản thực sự là một người không để người khác vào mắt, Doãn Thanh không đồng tình việc chủ quản làm như thế này. Nên biết Doãn Thanh cũng từng bị tạp chí khác nợ tiền nhuận bút, đối phương lại còn có thái độ làm người khác không thoải mái. Nghe cô gái đầu nấm nói vậy Doãn Thanh liền hiểu biên tập bọn họ vô tội, ngàn vạn lần đáng chém là bọn cấp cao không quan tâm đến tâm huyết của cấp dưới.

Giờ làm việc bắt đầu, Vu chủ quản vẫn ngồi xem như cũ, Doãn Thanh ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc. Ba giờ chiều, Vu chủ quản nói với nàng: "Đi mua một cốc cà phê đi."

Doãn Thanh trong lòng vẫn còn cay cú, không thèm nhìn cô mà nói: "Những việc như này vẫn là Vu chủ quản đại nhân đích thân làm đi, tôi đối với công ty này vẫn chưa quen lắm


Yang: Haiyoooo.... Rất xin lỗi mọi người, biết như này là không đúng khi ngâm giấm lâu như vậy nhưng mà tại lúc đó trình chưa đẻ để tìm bản tiếng trung để dễ dịch a. Chứ mấy cái bản Hán Việt thực sự là đọc không hiểu á. Lần này mấy bạn yên tâm đi, Tui tìm ra bản Trung rồi, chỉ là hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn để làm động lức đi. Vậy nha

Với lại chúc mọi người kiểm tra giữa kì tốt :)))) Chứ tui là tui sắp đi lớp phụ đạo rồi đó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net