Chương 28: Câu dẫn ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Hi cả buổi không hiểu vì sao Tô Gia Thụy lại đem theo bộ mặt đầy sát khí đi học. Được rồi, người này thật ra học hành không bỏ ra nhiều công sức lắm, chính là luôn được điểm cao. Thâm tàng bất lộ a. Lúc này nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì suy nghĩ của Tô Gia Thụy, Vân Hi càng cảm thấy không khí xung quanh bị rút cạn, vậy hỏi một chút:

-Tô bạn học, ngươi đây là làm sao?

-Ta thì thế nào? - Tô Gia Thụy căn bản không biết ngữ khí của bản thân có bao nhiêu dọa người, khí chất áp người cũng nguy hiểm toát ra

-Không muốn nói thì thôi a, ta chỉ là thấy ngươi có chút kì lạ. - Vân Hi xua xua cánh tay, miễn cưỡng cười một tiếng

Tô Gia Thụy hơi nheo mắt, vừa muốn mở miệng nói thì lại nghe tiếng người gọi.

-Tô học muội, ngươi để quên cái này trong xe ta. - Phàn Tuấn một bộ dáng vội vã cao ráo đứng ở cửa lớp học, một tay nâng lên chiếc vòng tay bạc nho nhỏ của nàng, trên mặt mang nụ cười rạng rỡ vô cùng

Tô Gia Thụy cảm thấy phiền muốn chết, bất quá nghĩ tới chiếc vòng tay cầu an mà Tô mẹ đưa cho nàng cư nhiên lại bị đứt liền cảm thấy trong lòng mọc lên một cái bất an không rõ. Nàng hơi chậm rãi đứng lên, sải chân dài đi tới trước mặt nam nhân này, cũng không nhìn hắn lấy một cái. Tô Gia Thụy nhận lấy chiếc vòng tay, ngữ khí nhàn nhạt :

-Được rồi, ngươi đi đi.

Phàn Tuấn có chút ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt lưu luyến dán lấy tấm lưng mỏng manh quyến rũ của Tô Gia Thụy cho đến khi nàng trở lại chỗ ngồi của bản thân thì hắn mới rời khỏi. Nam nhân vừa rời đi, Vân Hi liền có chút hiếu kỳ mà ghé lại, trầm giọng hỏi :

-Hắn nhìn có chút quen mắt, hình như là bạn trai của hội phó kỉ luật trường chúng ta, Phàn tiền bối phải hay không?

-Vậy thì sao, chẳng qua là một cái nam nhân tầm thường, bỏ được liền bỏ. - Tô Gia Thụy hơi nhíu mày, qua loa trả lời, nhịn không được nghĩ tới Dư Diệp Ân

Vân Hi trợn tròn con mắt, lại hơi lui người đánh giá Tô Gia Thụy từ trên xuống dưới, ân, bộ dáng đúng là cực phẩm trong cực phẩm, quần áo trên người cũng thuộc dạng cực kì đắt tiền, thảo nào có thể nói Phàn Tuấn chỉ là một nam nhân tầm thường, nàng còn không biết bao nhiêu nữ nhân thèm muốn, đánh nhau đến máu chảy đầu rơi để tranh giành nam nhân tầm thường kia. Chính là hội phó kỉ luật kì thực cũng không phải nữ nhân bình thường, muốn mĩ mạo liền có mĩ mạo, lại còn thuộc loại đoan trang chín chắn, muốn khí chất liền có khí chất hiền thục ôn hòa đầy mình, gia thế cũng thuộc loại bí ẩn, bất quá nuôi dưỡng được một nữ nhân như vậy hẳn là một cái nữ nhân có bối cảnh chống lưng rồi. Chính vì vậy, khi Phàn Tuấn theo đuổi thành công Dư Diệp Ân, nữ nhân linh tinh trong trường liền thu liễm một chút, dù sao trong mắt mọi người đây chính là một đôi tuyệt phối.

Vân Hi ngữ khí có chút ngưỡng mộ mở lời :

-Nam nhân kia, a, người ta chính là một nam nhân có tiền nha. Cùng với Dư phó kỉ luật quả thực là mĩ nam mĩ nữ.

Không nghe thấy liền thôi đi, nghe xong tâm tình liền thực sự không xong. Tô Gia Thụy khóe miệng khẽ nhếch, bất quá nhìn vào cũng không thấy nàng có điểm nào vui vẻ, ngược lại cảm giác có chút dọa người.

Vân Hi hơi mím môi, này không khí đột nhiên trầm mặc đến căng thẳng a, nàng hẳn là không đắc tội gì Tô Gia Thụy đấy chứ, người ta bộ dáng đại tiểu thư được nuông chiều, nhỡ đâu nổi lên xấu tính, thì nghiền nát mình như một con kiến đúng là dễ như trở bàn tay.

Trong mắt nhìn thấy Tô Gia Thụy đột nhiên đối với nàng cười rộ lên, trong lòng nhịn không được rung rinh một cái, người ta quả nhiên là cực phẩm nữ nhân, cười một cái liền như hoa hồng nở rộ, muốn bao nhiêu kiều diễm liền có bấy nhiêu. Bất quá vừa mở miệng liền biết nữ nhân này tuyệt đối tính tình không dễ ở chung :

-Vân Hi bạn học, ngươi kì thực biết rất nhiều chuyện nha. Kia, không biết Mã giáo sư có phải là người có tiền như trong ước muốn của ngươi hay không?

Vân Hi câm lặng giương mắt nhìn, một chút sức chống cự cũng không có, ai bảo nàng yêu lão bà của kim chủ làm gì.

-Ah~ta quên mất, thực ra cũng không quá quan trọng, người ngươi nắm trong tay đùa giỡn bây giờ không phải là kim chủ đại nhân sao.

Tô Gia Thụy càng nói càng toát ra hiểm ác, hừ, ai bảo nữ nhân này cứ tiếp tục gán ghép Dư Diệp Ân cùng nam nhân thối tha kia làm gì.

Nghe Tô Gia Thụy lạnh giọng nói cực kì không ăn khớp với bộ dáng tươi đẹp của nàng, Vân Hi hiện tại mới có cảm giác trong lòng run rẩy. Đúng là nữ nhân như rắn rết, nàng còn không biết mình là nói sai ở đâu đâu. Không lẽ Tô bạn học là để ý Phàn Tuấn tiền bối rồi, nếu đúng là như vậy, xem ra Dư học tỷ cuối cùng cũng có tình địch xứng đáng đâu, rất có khả năng thua nha.

-Kia, ngươi đừng vội tức giận. Học tỷ so với ngươi cũng là kém hơn một chút, bộ dáng ngươi còn không phải rất đẹp sao, cái này học tỷ không thể sánh bằng ngươi được. Bất quá, khí chất của ngươi, ah~nam nhân rất khó để thích người như ngươi nha.

Tô Gia Thụy nheo mày, lại nhìn Vân Hi một lát, sau đó mới mở miệng :

-Vậy ngươi nói xem làm thế nào để nam nhân kia bỏ Dư Diệp Ân đây.

Qủa nhiên... Vân Hi trong lòng than một tiếng. Xem ra Tô bạn học đã duyệt Phàn Tuấn rồi, nam nhân kia cũng quá là tốt số rồi.

Hỏi một câu như vậy, chẳng qua Tô Gia Thụy là nghĩ rằng để Dư Diệp Ân tự ý chia tay Phàn Tuấn có lẽ là khó, kia, đi đường tắt là được rồi, chẳng phải ai bỏ ai cũng giống nhau sao.

Vân Hi cảm giác trong người có chút nóng bức, làm tình nhân người khác, mấy chiêu câu dẫn nàng chính là không thiếu, chẳng quá mấy thứ nàng biết đều là dành cho mấy nữ nhân có bề ngoài thanh thuần, dịu hiền như nàng mà thôi. Này, Tô Gia Thụy bề ngoài là cực phẩm chiêu hoa dẫn điệp như thế còn không biết xấu hổ mà hỏi nàng sao. Ngươi chỉ cần thở thôi, thở thôi có được không..

-Kia, ngươi tỏ ra câu dẫn hắn một chút là tốt rồi.

-Ngươi làm thử một chút ta xem nào. - Tô Gia Thụy rướn rướn lông mày, bộ dáng phật gia hơi nâng cằm nhìn nàng

Không phải là muốn chọc ghẹo nàng đấy chứ, giữa ban ngày ban mặt, câu dẫn cái gì ở đây. Vân Hi hơi cúi đầu, mím mím môi nhỏ giọng nói:

-Tô Gia Thụy, giáo sư sắp tiến vào lớp rồi, chuyện này ngươi tự tìm hiểu đi.

-Ngươi còn không phải là lão luyện chuyện này lắm sao, xem như chia sẻ một chút, thẹn thùng cái gì. - Tô Gia Thụy đúng là thẳng như ruột ngựa, chuyện này mà cũng cư nhiên nói ra mồm được

Vân Hi lại càng xấu hổ, đầu cúi càng thấp, khóe mắt nhìn thấy Mã Hân Hân đã tiến vào đến cửa lớp. Bộ dạng vẫn như thường ngày lạnh lùng xa cách, trong lòng không khỏi phát hoảng lên. Chỉ sợ Tô Gia Thụy giận cá chém thớt liền đem chuyện của nàng ra nói cho thiên hạ. Nàng vội vàng bắt lấy cánh tay của Tô Gia Thụy :

-Được rồi, đợi tan học thì kiếm chỗ nào vắng vắng chút ta liền hướng dẫn ngươi.

-Ân, không vấn đề. Cứ ở tại lớp học là được rồi, sau tiết này mọi người cũng rời đi, tiết sau cũng không có ai sử dụng nơi này cả.

Vân Hi gật đầu lia lịa, nghĩ tới một chút nữa phải ra dáng tiểu tình nhân liền nhịn không được nhìn Tô Gia Thụy một chút, yêu nghiệt như vậy, không hiểu làm một cái tiểu nữ nhân liền trông thế nào.

------------------------------

Hai tiếng ròng rã rốt cuộc cũng trôi qua, Tô Gia Thụy vừa vươn vai vừa quan sát mọi người lục tục rời đi, sau đó mới chậm rãi xoay đầu nhìn cái nữ nhân trắng trẻo dễ nhìn còn đang thẹn thùng bên cạnh.

-Mau chút mau chút, tối nay ta còn có việc đâu.

-Ân ân, ngươi để cho người ta nghĩ một chút đi. Dù gì thì cũng phải đưa cho ta một cái tình huống chứ. Ngươi là nữ nhân, ta đột nhiên còn phải suy nghĩ thêm chút a. - Vân Hi chọn mi, bởi vì nén giận mà hai má có chút ửng đỏ, cái yêu nghiệt này đúng là không biết phải trái mà.

-Được rồi. Kia, ta vừa tắm xong, ngươi sẽ làm gì?

Ơ kìa, chưa gì đã tắm xong rồi sao. Chẳng lẽ Tô bạn học muốn câu Phàn tiền bối lên giường sao? Qúa mạnh tay rồi, này, làm sao Phàn Tuấn chạy cho thoát. Nàng chỉnh lại tư thế ngồi một chút, sau đó từ từ tiến đến gần Tô Gia Thụy, người như có như không dán lên một chút, hơi thở nhẹ như sương mở lời :

-Ngươi dùng dầu gội gì vậy, ta thực thích mùi này nha. - Nói xong còn hơi ngẩng đầu, hé ra nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, hai tay còn như có như có không đặt lên ngực Tô Gia Thụy, quả nhiên là to lớn a

Tô Gia Thụy hơi cúi đầu, lông mày đều nhanh nhíu lại. Mặc dù trước mặt coi như Vân Hi cũng là một tiểu mỹ nhân, bất quá vẫn làm nàng nhịn không được bài xích.

Dù sao cũng là quen nhìn sắc mặt kim chủ mà biết tới biết lui, Vân Hi liếc mắt liền biết Tô Gia thụy là không thích, vì vậy mời ngại ngùng buông tay, thân thể cũng lui lại, hắng giọng một tiếng lại tiếp tục.

Nàng xoay người, môi mọng mím nhẹ một cái, ánh mắt giả vờ chăm chú khoảng không trong lòng bàn tay, tay còn lại nhẹ nhàng vén sợi tóc bị buông trước mặt lên vành tai. Khóe mắt không thấy Tô Gia Thụy động đậy, trong lòng liền cảm thấy thất bại, nghĩ chút liền bung ra chiêu cuối cùng. Nàng nghiêng người, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo sương mù mà mập mờ nhìn Tô Gia Thụy, nhẹ nhàng cảm thán:

- Trời hình như hơi nóng thì phải. - Nói xong còn đưa tay chần chừ tháo ra cúc áo đầu tiên, không thấy biến đổi trong mắt Tô Gia Thụy liền cắn môi tháo ra cúc áo thứ hai, trong lòng vô cùng oán hận người trước mặt

Tô Gia Thụy bắt đầu thay đổi tầm nhìn, cũng không để ý Vân Hi là mang theo bao nhiêu câu dẫn, ánh mắt dán chặt vào nơi kín kín hở hở kia. Trắng trắng, vừa nhìn liền biết mềm mại, bất quá so với Dư Diệp Ân lại không có như vậy khiến nàng muốn thử nhào nặn một chút. Trải qua một lần được nhìn bộ ngực trắng mềm vừa tay của Dư Diệp Ân, Tô Gia Thụy trong lòng luôn luôn mang một cái bóng ma, mỗi lần nhìn Dư Diệp Ân liền nhịn không được lia mắt xuống ngực nàng, trong đầu liên tiếp YY, tưởng tượng được sờ sờ lại chọc chọc một chút.

-Hai người đang làm gì?

Tô Gia Thụy vốn dĩ ngồi quay lưng về phía cửa, bất quá vừa nghe giọng liền biết là của ai, lồng ngực không khỏi nhảy lên một cái. Lại nhìn Vân Hi còn thất thần ngồi ở trước mặt, biểu tình cứng đờ lại, mặt lúc trắng lúc xanh, hai tay đều tóm lấy cổ áo, cố gắng che giấu chuyện vừa rồi.

-Tại sao hai người....hai người lại ở đây? - Vân Hi vẫn là có chút run rẩy vươn ra ngón trỏ, sợ hãi chỉ chỉ về phía cửa

Tô Gia Thụy nghiêng người đứng dậy, xoay đầu liền thấy Dư Diệp Ân biểu tình tức giận đều phơi lên mặt, bên cạnh là Mã Hân Hân nhìn không ra biểu tình gì, bất quá vành tai cũng đã ửng đỏ.

-----------

Au trở lại :)) Mới di du lịch về, để mọi người chờ lâu rồi, xin tạ tội ạ :> 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net