Chương 27: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dư Diệp Ân trở về đến nhà là chuyện của hai ngày sau. Vừa mới về tới nhà liền đụng mặt nữ nhân kia. Trong lòng âm thầm nghĩ quả nhiên càng muốn tránh lại càng gặp mặt.

Tô Gia Thụy không phải cố ý đợi Dư Diệp Ân trở về, dạo gần đây học hành quả nhiên rất vất vả, nếu có thể đáng lẽ nàng không nên đi học mới đúng. Dư Diệp Ân trở về đúng lúc nàng chuẩn bị tới lớp, đương nhiên là sẽ gặp mặt. Nữ nhân kia sau hai ngày tịnh dưỡng ở bệnh viện khuôn mặt có vẻ có sức sống không ít, ngược lại nàng cảm thấy chuyện học hành ở trần gian sắp khiến ác quỷ như nàng cạn kiệt sức lực rồi.

Cả người uể oải không có tinh thần, đây chính là trạng thái mà Dư Diệp Ân nhìn ra. Tiểu học muội tươi đẹp như hoa đột nhiên rất xuống sắc a, không phải có chuyện gì chứ.

Tô Gia Thụy nghĩ tới mấy ngày trước Dư Diệp Ân đuổi mình trở về, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận tủi thân, bất quá bị nàng hết sức xem nhẹ. Tô Gia Thụy ngay cả chào hỏi cũng lười làm liền lập tức cầm chìa khóa xe kiêu kiêu ngạo ngạo mà rời đi.

Để lại sau lưng Dư Diệp Ân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, còn không hiểu tiểu học muội này giận dỗi cái gì, bất quá bản thân cũng không muốn quan tâm quá nhiều làm gì, vẫn là giữ khoảng cách thì hơn.

Biết được bản thân không có mấy phần cân nặng trong lòng Dư Diệp Ân, Tô Gia Thụy kiêu ngạo quả thực muốn bùng nổ. Nhân gia vừa ý ngươi lại bị ngươi cự tuyệt, ôi quả là chuyện buồn cười. Xem lại chính mình thân phận đặc thù, hơn nữa vẻ ngoài còn đặc biệt gấp mấy trăm lần đám người phàm, gia thế lại càng không phải nói, còn rất nhiều người muốn sủng nàng lên tận trời đây, bất quá nơi kia nàng cũng không hiếm lạ gì. Mấy khi xuống trần gian chơi, lại quỷ dị gặp phải nữ nhân không ảnh hưởng sức mạnh của mình, muốn để ý nàng một chút, nhưng nữ nhân không biết điều còn hết lần này đến lần khác xa lánh mình. Qủa thực là chọc giận nhân gia đây mà. Để xem cái bạn trai kia của Dư Diệp Ân kia có tránh khỏi sự hấp dẫn của nàng hay không.

-----------------------

Nhắc đến hắn, chớp mắt liền thấy Phàn Tuấn đánh xe vào hầm đỗ xe. Này nam nhân này tới đây làm gì.

Phàn Tuấn sau sự kiện bị thương kia quả nhiên là không nhớ gì, vừa xuống xe liền thấy cái tiểu học muội xinh xinh đẹp đẹp từ đằng xa hướng phía hắn mà đi tới, mỗi bước đi uyển chuyển của nàng cư nhiên làm cho nhân tâm nhộn nhạo a. Không quản tới cánh tay còn băng bó, hắn cũng cười đến phá lệ vui sướng, ánh mắt còn mang theo háo sắc, cũng hướng nàng đi đến.

-Tại sao đến đây?

Ôi, tiểu học muội thật lạnh lùng, này quả là điểm chí mạng của hắn, nữ nhân càng lạnh lùng càng có tư vị a, đến lúc lên giường của hắn rồi lạnh nhạt đều vứt ra sau đầu thôi.

Nam nhân chính là như thế, nữ nhân chưa yêu đương bao giờ như Tô Gia Thụy cũng hết sức cảm khái. Này dường như nam nhân nào cũng giống nhau, ngươi lạnh nhạt hắn, hắn liền như cún con quẫy đuôi bám lấy ngươi, ngươi cho hắn chút sắc mặt, hắn tưởng bản thân được phủng lên tận trời rồi, liền leo lên đầu ngươi ngồi. Tự phụ, rất tự phụ.

-Ta tới đón Diệp Ân đi học. Kia, học muội cũng nên cẩn thận, Lâm Khánh là muốn trả thù a.

Tô Gia Thụy trong lòng muốn bùng nổ, nữ nhân kia lần trước được nàng cứu ra, kia, còn không cảm tạ nàng liền theo nam nhân khác núp sau lưng. Hoang đường, quả nhiên không tin tưởng được nhân loại a.

-Ngươi lo lắng ta? - Tô Gia Thụy biểu tình ra vẻ ngạc nhiên, trong mắt còn mang theo nho nhỏ kinh hỉ.

Phàn Tuấn quả nhiên là nam nhân tự nâng cao bản thân, thấy nàng như vậy liền tự nhủ thầm trong lòng, học muội là mong muốn hắn quan tâm. Vì vậy càng ra vẻ thân sĩ:

-Này là đương nhiên, xem ra ta là học trưởng của muội, quan tâm cũng là lẽ thường tình. Chỉ tiếc... ta đã có bạn gái a.

Vô nghĩa, ai nhìn cũng biết ngươi đã có bạn gái, ngươi ở đó tiếc với hận cái gì. Còn không bằng nói thẳng là muốn ba vợ bốn nàng hầu a.

Đúng như Phàn Tuấn phán đoán, Tô Gia Thụy hơi rũ mắt, sau đó lại hưng phấn ngẩng đầu, ngữ khí đáng yêu:

-Kia, ta cũng muốn tới trường, ngươi có thể cho ta quá giang hay không?

Học muội đây là muốn được ở gần hắn nha, kia, bạn gái chắc cũng không thể trách hắn được, nếu có chuyện gì xảy ra cũng là tiểu học muội dụ dỗ hắn. Còn hắn một cái đại nam nhân từ đầu tới chân đều không có phản bội nàng.

Nếu như Tô Gia Thụy có khả năng đọc được ý nghĩ, cơ bản Phàn Tuấn đã chết không biết bao nhiêu lần.

---------------------

Bản chất của quỷ vốn dĩ dối trá. Tô Gia Thụy vẫn là một cái thiên thần sa ngã, bản chất ác quỷ vẫn luôn tồn tại song song cùng với đôi cánh nàng từng mang trên lưng. Phần dối trá lừa gạt kia không sai vẫn là bị nàng sử dụng đến thuần thục. Một cái giống đực nhân loại, đương nhiên nhìn không ra sát khí xung quanh nàng.

Ở bên này, Dư Diệp Ân không nghĩ tới vừa mới đổi quần áo liền một lần nữa nhìn thấy tiểu học muội bộ dáng tràn trề sức sống, hơn nữa còn khả ái dáng vẻ đứng cạnh bạn trai đương thời của nàng mà tán gẫu. Kia, ra tay thật sao, không phải nói cướp bạn trai chỉ là nói đùa sao. Mặc dù trong lòng có chút không phải tư vị bất quá được giáo dưỡng như nàng cũng sẽ không tự nhiên bày cảm xúc lên trên mặt, vì vậy vẫn là ôn hòa biểu tình đi tới.

Phàn Tuấn ở bên này đang bị mỹ nhân quấn lấy nào có để ý nữ nhân nào khác, vẫn là Tô Gia Thụy nhanh nhạy phát hiện ra khí tức của Dư Diệp Ân, vì vậy cũng không chút e thẹn mà xoay người đối diện với Dư Diệp Ân, còn bánh bèo hô lên:

-Học tỷ.

Dư Diệp Ân âm thầm rùng mình một phen, sau đó tự mình trấn tĩnh, ôn hòa mở miệng:

-Nghĩ rằng học muội đã muốn tới trường rồi, vì sao còn ở đây?

Tô Gia Thụy đảo mắt, chết tiệt, lúc này lại quên mất họ tên nam nhân kia, vì vậy liền một tay ôm lấy cánh tay Phàn Tuấn, ngọt ngào cười:

-Học trưởng lo lắng cho ta bị Lâm Khánh làm phiền, vì vậy ta đi cùng các ngươi khoảng thời gian này đi.

Dư Diệp Ân khóe miệng co rút, cái gì mà bị Lâm Khánh làm phiền, nữ nhân này không trả thù hắn thì thôi, Lâm Khánh sau vụ kia lại còn dám làm gì nàng sao. Bất quá rất nhanh trên mặt lại hiện lên một nụ cười, được rồi, muốn diễn liền diễn cùng ngươi, cái tiểu học muội hư đốn lại còn cùng ta đoạt nam nhân.

-Được. Vậy đi thôi, vẫn là nhanh một chút nếu không liền muộn học.

Nụ cười nhẹ nhàng có chút sủng nịnh của Dư Diệp Ân quả nhiên khiến Tô Gia Thụy trong lòng âm thầm chấn động. Phàn Tuấn ở bên cạnh còn đang vui sướng vì tiểu học muội ôm tay hắn, nhìn thấy bạn gái mỉm cười như gió xuân, tâm cũng không khỏi nhộn nhạo.

Tô Gia Thụy ở bên cạnh trong mắt mang theo oán giận, cười cái gì, cười cười xinh đẹp như vậy, ghét nhất. Còn để nam nhân háo sắc này nhìn thấy, quá là phóng đãng rồi.

Dư Diệp Ân nói xong cũng lướt qua hai người bọn họ mà tiến về xe của Phàn Tuấn, không biết học muội là bao nhiêu tức giận, lại càng không biết trong lòng nàng là nghĩ cái gì. Được rồi, kia, đối mặt cũng không có khả năng sờ soạng ra được cái gì mà tiểu học muội tính toán đi.

------------------

Tô Gia Thụy bất mãn vô cùng, vì cái gì nàng lại một mình ngồi phía sau, tại sao đột nhiên có cảm giác nam nhân nữ nhân ngồi phía trước mới là một đôi hoàn hảo, kia xinh đẹp như nàng liền vứt đi đâu.

Phàn Tuấn cũng không thấy có gì sai, bất quá Dư Diệp Ân thì có. Nàng là theo gương chiếu hậu nhìn một chút, bắt gặp vẻ mặt như nhai phải đá của Tô Gia Thụy trong lòng đột nhiên mọc ra một tia vui vẻ. Khóe miệng cũng vì thế mà kéo lên, cười đến xinh đẹp. Chính là không ai nhìn thấy a.

Trường học cách chung cư các nàng ở không xa, vì vậy rất nhanh liền đến trường rồi. Phàn Tuấn còn muốn thân sĩ mở cửa cho Dư Diệp Ân, lại bị nàng ném cho một ngữ khí lạnh nhạt:

-Tay ngươi không tiện, vẫn là tự ta.

Vì vậy hắn đành xuống xe, lịch thiệp mở cửa cho Tô Gia Thụy. Tô Gia Thụy mới không để ý mấy cái cỏn con này, khí sắc khó chịu trên mặt vẫn còn chưa rút đi, xuống xe liền chân dài rảo bước rời đi, một câu cảm ơn cũng không có.

Nam nhân đứng đó biểu tình không hiểu, muốn quay sang hỏi Dư Diệp Ân, lại thấy trên mặt nàng phủ một tầng băng sương. Được rồi, tâm tư nữ nhân như kim đáy biển a.

-----

Dư Diệp Ân ngẩn người trong tiết học, nàng không hiểu chính bản thân mình vì cái gì thấy Phàn Tuấn mở cửa xe cho Tô học muội lại thấy trong lòng vô cùng, vô cùng khó chịu. Nàng vốn dĩ không nên quá để ý, bất quá, ngẩn người là vì, nàng phát hiện cảm giác khó chịu lại không dành cho Phàn Tuấn. Hoang đường.

Mạn Tứ ở bên cạnh ngáp dài ngáp ngắn, ánh mắt cũng mông lung, ngữ khí mệt mỏi nói chuyện cùng Dư Diệp Ân:

-Diệp Ân, ta hôm qua đi ăn cùng bạn trai, liền gặp nam nhân lần trước đi cùng tiểu học muội nha. Hắn còn đi với một nữ nhân đẹp vô cùng, cảm giác thoát tục như thần tiên a. Hơn nữa nàng ta còn mặc bộ váy mà Tô học muội mặc hôm dạ tiệc nữa. Xem ra cũng là mối quan hệ mật thiết a, hay là Tô học muội là tiểu tam. Trời ơi...

Dư Diệp Ân chọn mi, bạn thân của nàng thần kinh hình như không ổn, luôn tưởng tượng ra những thứ vốn dĩ không có khả năng, hơn nữa còn rất thái quá.

-Mạn Tứ, chuyện này không thể nói lung tung.

-Ta là nói thật a, vậy tại sao các nàng lại có bộ váy giống nhau a...


---------------------------------

Này cũng không thể trách Vũ Kiếm, nàng là không biết em gái nàng thương yêu lại thải cho nàng bộ váy đã mặc rồi đâu. Nghe Tô Gia Thụy nói đã ở trần gian thì phải ăn mặc cho giống con người, vì vậy liền đưa cho nàng bộ váy này, còn thỏa mãn nói lớn :

-Phải ăn mặc thật đẹp trước mặt Sinh Sinh a, nếu không sẽ bị hắn khinh thường. Tối nay hắn dẫn chị đi ăn ở nhà hàng lớn, nhất định không được mất mặt.

Vũ Kiếm từ bé đã không ưa cái gã tiểu quỷ đi cùng Tô Gia Thụy, hắn thân phận thấp kém thì cũng thôi đi, cư nhiên còn đánh ngang tay với nàng, lại còn ở trước mặt mọi người trên thiên giới đối với nàng trêu ghẹo. Lần này ở lại cũng không phải vì hắn, ở lại là vì tiểu muội muốn dạo chơi thêm quãng thời gian mà thôi. 

-------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: Không có tay sao?

Tô Gia Thụy: Lúc đó người ta cũng không quan tâm a, không phải chị còn cùng hắn ngồi phía trước sao...

Dư Diệp Ân: Em ôm cánh tay hắn...hừ, còn tưởng không thích động chạm. Xem ra là cũng thích hắn đi.

Tô Gia Thụy: Còn không phải là diễn cho chị xem. 

Dư Diệp Ân: Bao giờ cắt bỏ bàn tay này thì mới được chạm vào tôi.

Tô Gia Thụy: Thân ái, em cắt nó đi thì dùng cái gì đi chạm chị chứ, ah~~~ yêu, đừng bỏ đi mà ....!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net