Chương 23: Không bỏ cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phương Anh tăng ca cùng Thành IT mãi đến hơn 10 giờ tối mới tan ca.

Vì những đợt gió mùa Đông Bắc đầu tiên tràn về nên thời tiết thành phố H bắt đầu trở lạnh, chỉ hơn 10 giờ tối mà đường phố đã bắt đầu thưa thớt người, những cơn mưa cũng bắt đầu lớt phớt. Chỉ là gió lạnh đầu mùa không đến nỗi cắt da cắt thịt nhưng cái thời tiết cùng không khí của một thành phố vốn phồn hoa đông đúc này lại khiến cho tâm trạng Phương Anh càng nặng nề hơn.

Ánh đèn vàng của khu chung cư hắt xuống vỉa hè sớm đã ướt, sao hôm nay lại có chút chói mắt. Phương Anh cả quãng đường đi vào khu chung cư đều nhíu mày không thôi, nhìn qua đã biết là người nặng lòng tâm sự. Đó không phải là nỗi suy tư của một học sinh với đống bài kiểm tra, cũng không phải nỗi lo của một cô gái trẻ về sự nghiệp tình duyên, đó là suy tư của một nữ cảnh sát nhiệt huyết.

"Lạnh như vậy em không mang áo khoác theo sao?" Phương Anh đứng đợi thang máy sớm đã biết Hà Nhất Phương đang tiến lại mình phía mình. Tiếng giày cao gót, mùi nước hoa của nàng ấy dù có đổi nhưng không biết bằng một cách nào đó Phương Anh vẫn sẽ nhận ra. Hà Nhất Phương vẫn thế, giọng nói dễ nghe, nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ cáu gắt một chút, nhưng mà cô biết, nàng ấy đang quan tâm mình.

Phương Anh điều chỉnh tâm trạng, cùng Hà Nhất Phương bước vào thang máy cười xuề xòa giải thích rồi lại trêu đùa nàng có phải đang đợi cô hay không. Hà Nhất Phương cũng chỉ vừa về đến đây mà thôi, nàng vừa về nhà ăn cơm cùng mọi người trong gia đình, dù bữa cơm diễn ra cũng không mấy tốt đẹp. Nhưng Hà Nhất Phương càng ngày càng công nhận nàng và Phương Anh rất có duyên gặp nhau, Phương Anh giống như luôn trong tầm mắt của nàng. Muốn hay không vẫn sẽ gặp em ấy.

Phương Anh dù có che dấu cảm xúc thế nào đi chăng nữa, ánh mắt của cô thật sự quá dễ nhìn thấu. Trước Hà Nhất Phương thông minh, khả năng che giấu bản thân lại thêm vài phần yếu ớt.

Trước khi hai người nói lời tạm biệt nhau, Hà Nhất Phương gõ nhẹ vai Phương Anh ân cần hỏi: "Em ăn cơm chưa?" Vào lúc hơn 10 giờ tối lạnh lẽo, khi tâm trạng xuống đáy cốc cùng các mối lo toan, khi chiếc bụng đói meo và phải đối mặt với căn phòng tối om kia, chỉ một câu hỏi đơn giản thế làm Phương Anh bỗng nhiên muốn bật khóc. Cô thật sự thấy cảm động lắm. Bởi vì có một người không phải bố mẹ cô quan tâm cô như thế.

Hà Nhất Phương đương nhiên là người tinh ý, nàng biết Phương Anh có tâm sự, biết Phương Anh không phải Phương Anh mọi ngày. Nhưng Phương Anh có vẻ không muốn chia sẻ, cô cũng không muốn dò hỏi làm em ấy khó xử, nếu muốn em ấy sẽ nói ra, Hà Nhất Phương tất nhiên không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của em ấy. Nàng cũng không muốn Phương Anh phải giữ tâm trạng tiêu cực ấy một mình, không muốn em ấy cô đơn. Nàng suy nghĩ tình hình một chút cuối cùng quyết định hỏi em ấy ăn cơm chưa. Và nàng đã đúng, Phương Anh chưa hề ăn cơm.

Phương Anh là một người kiên trì, làm cái gì cũng phải xong mới thôi, làm bất chấp sức khỏe của bản thân. Những ngày cô đi làm nhiệm vụ đến nửa đêm thậm chí đến sáng, cả người nhễ nhại mồ hôi, khi về nhà dù có muộn thế nào đi chăng nữa, bố mẹ đang ngủ cũng dậy ra ân cần hỏi han. Bố giúp Phương Anh xử lý vết thương, mẹ lại hâm nóng đồ ăn, Phương Anh chỉ cần tắm xong đã có cơm nước đầy đủ, ăn xong cũng không cần thu dọn, bát đĩa để đó lên giường ngủ, nếu cố tình rửa bát còn bị mẹ mắng. Dù có nhẹ nhàng thế nào mẹ cũng mắng cô gây ồn không cho bà ngủ, mà lý do thật sự là mẹ thương con gái mà thôi. Sáng từ sớm Phương Anh đã xuất phát đi làm, chỉ kịp chào bố mẹ một tiếng là đi mất không kịp ăn sáng, mà mỗi lần như thế mẹ cô lại gọi điện mắng cô.

Phương Anh lúc học Đại học không ở nhà, tính tự lập của cô thật sự rất cao, cũng là đứa con hiếu thảo nhưng cứ khi ở với bố mẹ lại như con mèo con, như đứa trẻ mãi không bao giờ lớn. Mà có lẽ với bố mẹ trên toàn thế giới này, con cái họ dù có bao nhiêu tuổi sẽ vẫn là đứa trẻ cần chăm sóc mà thôi.

Phương Anh bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, đây không phải lần đầu cô ra ngoài làm nhiệm vụ lâu ngày không về như thế, cũng không phải là người không chịu được cô đơn, thế nhưng vẫn không hiểu vì sao lần này lại nhớ nhà như thế.

Phương Anh sớm đã đặt quà tặng mẹ nhân ngày 20/10, cũng không quên mua cho bố một món quà nhỏ gửi chuyển phát nhanh tới. Buổi sáng cũng đã chúc mẹ nhưng bây giờ cảm giác nhớ mẹ càng trở nên mãnh liệt, cô lấy điện thoại ra, gửi cho mẹ một tin nhắn "Con nhớ mẹ quá, huhu." Nhưng người trả lời cô lại là bố, ông cằn nhằn sao cô không về, rồi sao cô chỉ nhớ mẹ. Phương Anh đọc tin nhắn cảm thấy tinh thần thêm phấn chấn.

Mà nhắn tin với bố mẹ xong lại phải vừa xin lỗi vừa năn nỉ nhóm Trúc Hạnh, Ngọc Sún và Tâm Thần tha thứ. Phương Anh cứ thế để cả nhóm leo cây, âm thầm hủy hẹn tăng ca. Người làm bạn như họ tất nhiên phải mắng chửi Phương Anh rồi bắt cô bao ăn một bữa no nê mới hả dạ

"Nhắn tin cho mẹ rồi?" Hà Nhất Phương vừa tần tảo trong bếp nấu nướng, vừa tranh thủ hỏi Phương Anh đang nằm lăn trên sofa như con ngốc. Chính nàng là người động viên Phương Anh gửi tin nhắn cho bố mẹ. Phương Anh nói cô không phải là đứa sến súa thế, nhưng cuối cùng bị lời Hà Nhất Phương làm cho lay động, vẫn là gửi tin nhắn đi. Phương Anh trêu Hà Nhất Phương quả thật rất giống mẹ cô, lại kể cho nàng về chuyện xưa của cô và mẹ. Hà Nhất Phương đã quen với việc Phương Anh nói ở bên tai nhưng chưa quen việc trong nhà có người ồn ào hơn cả Thủy Tiên thế này. Vậy mà nàng lại chẳng thấy khó chịu.

Vì trời đã muộn và Hà Nhất Phương mấy hôm nay không đi chợ nên trong nhà không còn nhiều đồ ăn. Nàng hỏi ý kiến Phương Anh sau đó quyết định nấu mì tôm cho em ấy, thật ra nói là hỏi ý kiến thôi chứ Phương Anh có đánh chết cũng chẳng dám chê bài. Ngỡ chỉ là bát mì hai trứng gì đó đơn giản thôi, nào ngờ Hà Nhất Phương biến bát mì đó trở thành bát mì cực phẩm mà Phương Anh từng ăn. Cô không phủ nhận cô đói, nhưng cách bày trí này cũng quá cầu kỳ hấp dẫn đi, bảo sao nàng ấy tất bật trong bếp như thế.

Nào là trứng, thịt, xúc xích, dăm bông... rồi có thêm hai loại rau kèm theo làm Phương Anh hoa mắt. Hà Nhất Phương nấu rất nhanh, trông nàng có vẻ bận rộn vậy thôi, nấu một bát mì với nàng quá đơn giản, chỉ là nàng là người có chút cầu toàn trong nấu nướng. Phương Anh nhìn bát mì muốn chảy cả nước miếng, trong lòng âm thầm gửi tặng Hà Nhất Phương một nút yêu thích. Liên tục cảm ơn Hà Nhất Phương rối rít rồi bắt đầu động đũa.

"Rất ngon đúng không?" Hà Nhất Phương không giống như người bình thường hỏi những câu dạng như "Ngon không?" hay "Em thấy thế nào?", nàng rất tự tin vào khả năng nấu nướng của bản thân và cũng không muốn nhận lời chê từ phía Phương Anh.

Phương Anh ăn xong miếng đầu tiên xuýt xoa không nói lên lời, chỉ có thể giơ ngón cái biểu đạt ngàn lời muốn nói. Thật sự quá ngon. So với một người lười chỉ có thể nhanh tay úp bát mì tôm ăn vội như Phương Anh mà nói, với cái đói cái lạnh đầu mùa, thì bát mì tôm này chính là cực phẩm lòng cô.

Hà Nhất Phương nhìn Phương Anh cực kỳ hài lòng gật đầu, nàng đặt cho Phương Anh và mình một cốc nước ấm lên bàn. Phương châm của nàng chính là mùa đông tuyệt đối không uống nước lạnh mà mùa hè thì cũng không mấy khi động vào nó.

Hà Nhất Phương ngồi đối diện Phương Anh gọt hoa quả, không ai nói với ai câu nào, không khí có vẻ trầm lặng nhưng rất ấm áp, Phương Anh cảm giác mình như đang ở nhà. Giống như trước Hà Nhất Phương, mọi áp lực được cởi bỏ.

Phương Anh ăn xong bát mì đến giọt nước cuối cùng trong bát mì cũng không chừa lại, cười hì hì xoa cái bụng bắt đầu màn khen Hà Nhất Phương lên tận mây xanh. Tâm trạng cũng tốt lên vài phần, cuối cùng vẫn đem vấn đề khúc mắc trong lòng nói với Hà Nhất Phương.

"Cô ơi, nếu như cô cố gắng nỗ lực bảo vệ thứ gì đó, hay làm gì đó, nhưng cuối cùng nó không thành công, thậm chí rất nhiều lần. Không, ý em là lý tưởng của bản thân theo đuổi một lần mình vấp ngã thì cô sẽ làm thế nào ạ?" Phương Anh trong lòng thật sự rất rối, lời muốn diễn đạt cũng lộn xộn, bởi chính bản thân cô còn mâu thuẫn với chính suy nghĩ của mình nữa.

Hà Nhất Phương nhìn Phương Anh bối rối với chính suy nghĩ của mình chỉ im lặng nhìn cô, nàng biết cô có nhiều tâm sự, nhưng bản thân cũng đang không biết bắt đầu từ đâu bắt đầu thế nào. Hà Nhất Phương hạ mí mắt, đưa ngón tay mềm mại chạm vào ly nước ấm, chậm rãi suy nghĩ trả lời.

"Không bỏ cuộc." Hà Nhất Phương chỉ nói ra ba từ này khiến Phương Anh có chút sửng sốt nhưng bản thân lại như tìm lại chính mình, lấy lại sự tự tin vốn có.

"Nếu là thứ tôi theo đuổi và bảo vệ thì tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc. Tôi tin em có thể làm được những điều phi thường hơn thế." Hà Nhất Phương nói rất chậm, ánh mắt rất kiên định cùng nghiêm túc, Phương Anh không cảm thấy sự áp lực như thường lệ từ phía Hà Nhất Phương. Nó nhẹ nhàng giống như lời tự sự, lời động viên, lời khuyên của một người từng trải mà thôi.

Hà Nhất Phương biết Phương Anh đang gặp phải vấn đề gì đó, nhưng với tính cách của em ấy, Hà Nhất Phương tin Phương Anh không phải người dễ dàng bỏ cuộc. Em ấy có khúc mắc trong lòng, em ấy chỉ cần một người chỉ cho em ấy phía đường sáng vốn dĩ em ấy muốn đi mà thôi.

"Cô ơi, cô có biết học sinh nào tên là Trần Khánh An không cô?" Phương Anh rửa bát xong nhanh chân chạy lại phía ghế sofa. Hà Nhất Phương đang ngồi nhìn đống tài liệu bằng tiếng Anh trên Macbook của nàng khiến Phương Anh đau đầu chóng mặt. Thật ra Hà Nhất Phương nói Phương Anh không cần rửa bát, nàng có thể xử lý được, nhưng Phương Anh muốn làm thanh niên ăn trực có liêm sỉ nên nhất quyết lăng xăng đi rửa bát. Hà Nhất Phương đương nhiên không nói hai lần, mặc Phương Anh làm gì thì làm.

Phương Anh ngồi xuống cạnh Hà Nhất Phương chớp chớp mắt làm ra vẻ dễ thương nhìn nàng đang chuyên chú làm việc. Hà Nhất Phương không rảnh rỗi nhìn cô, nhưng sau khi nghe câu hỏi cũng hơi khựng lại một chút, quay sang nhìn Phương Anh. Phương Anh tất nhiên biết Hà Nhất Phương đã từng dạy học sinh tên Trần Khánh An này, nữ sinh này chính là học sinh của 12B8, cũng là người một năm trước tự tử trên sân thượng nhà B nhảy xuống.

Hà Nhất Phương hơi nhíu mày, nàng hơi suy nghĩ một chút như đang cố nhớ lại cái tên này, có lẽ thật sự Hà Nhất Phương không có quá nhiều ấn tượng với học sinh này. Dù gì nàng cũng nổi tiếng đi dạy nhìn kiến thức không nhìn học sinh. Phương Anh đang muốn bỏ cuộc đổi chủ đề, Hà Nhất Phương lại lên tiếng, "Em muốn biết gì nào?" Hà Nhất Phương làm biểu cảm tôi biết tỏng em muốn hỏi gì nhìn Phương Anh làm cô chột dạ tim muốn nhảy ra ngoài, mỗi lần nói chuyện với Hà Nhất Phương tận dụng hết IQ cùng EQ của cô có lẽ cũng không đủ.

"Em chỉ muốn biết tại sao bạn ấy lại tự tử thôi cô." Phương Anh biết rằng ở trước mặt Hà Nhất Phương nên thành thật thì hơn, cô cũng biết Hà Nhất Phương biết suy nghĩ của cô, nhắc đến cái tên Trần Khánh An này có lẽ ai cũng sẽ biết người ta hỏi về cô nữ sinh này vấn đề gì. Nhưng quả thật cái chết của cô gái này làm Phương Anh có quá nhiều suy nghĩ, có quá nhiều lăn tăn.

Một học sinh xuất sắc chăm ngoan như Trần Khánh An, một đứa con hiếu thảo, niềm tự hào gia đình với đống bằng khen treo không hết, được bạn bè hâm mộ yêu quý, một học sinh năng nổ trong công tác Đoàn cùng các lạc bộ, hai năm luôn được treo ảnh tuyên dương trong bảng vàng thành tích của nhà trường. Thế nhưng cô gái tương lai tươi sáng ấy lại bất ngờ nhảy lầu tự tử, bạn bè gia đình thầy cô không ai biết lý do tại sao. Cũng không có bất kỳ thông tin gì sau khi cô nữ sinh này tự tử, hoàn toàn được che đậy một cách có chủ đích.

"Một học sinh nổi bật, lạc quan và không phải mẫu người sẽ chọn tự tử để giải quyết bế tắc." Hà Nhất Phương rất hiểu ý của Phương Anh, nàng trả lời vào trọng tâm điều mà Phương Anh muốn hỏi.

Phương Anh vừa ăn hoa quả vừa trầm ngâm. Rõ ràng mọi chuyện phức tạp hơn những gì mà những học sinh cấp ba có thể làm và dám làm rồi. Cô lắc đầu, đứng dậy chào tạm biệt chị giáo Phương chuẩn bị về nhà chuẩn bị kế hoạch cho ngày mai.

Chị giáo Hà Nhất Phương thấy Phương Anh muốn về, nhẹ giọng gọi cô lại. Phương Anh thậm chí còn nhìn ra trong giọng nói của nàng đang có chút lưỡng lự. Hà Nhất Phương xoay người vào trong nhà, cầm ra một ba chiếc túi giấy Kraft màu trắng đưa cho Phương Anh, "Cho em."

"Em xin cô? Gì đây ạ? Sao tự nhiên chị giáo lại nổi hứng cho em?" Phương Anh hớn hở ôm lấy ba chiếc túi như cả gia tài trân quý nhất, kích động như đứa trẻ lên ba.

Hà Nhất Phương hiếm khi nói chuyện có chút không lưu loát ngại ngùng, giải thích, "Thấy da em không tốt lại thỉnh thoảng có mụn nên cho em đó. Khách hàng tặng tôi không dùng tới." Thật ra đây vốn là nàng thông qua những lần chạm vào má Phương Anh để ý da của cô, sau đó cất công đi rất nhiều nơi nghe tư vấn rồi lựa chọn sản phẩm tốt cho Phương Anh. Đầy đủ bộ dưỡng da, giữ ẩm, trị mụn, tẩy trang cái gì cũng có.

Phương Anh cảm động muốn rơi nước mắt, cái này chính là quà 20/10 Hà Nhất Phương tặng cô, đương nhiên là vui mừng rồi. Kể cả có là đồ cô nhặt được cũng chẳng sao.

Phương Anh giả vờ khách sáo mấy câu, "Cô nay cho em nhiều thứ ghê ấy. Em ngại quá nhưng em xin." Nói xong vội vàng chạy mất như sợ Hà Nhất Phương đòi lại, loáng cái đã bước ra ngoài cửa.

"Cô có viết hướng dẫn sử dụng để trong đó đó. Ngủ ngon." Hà Nhất Phương như sợ Phương Anh nhìn ra đôi tai đang đỏ như cà chua của nàng vội vàng vẫy tay tạm biệt cô. Nhưng sau đó lại thấy bản thân có chút ngốc, nàng lại vẫy tay với Phương Anh còn chúc con bé ngủ ngon. Hà Nhất Phương cả buổi tối ôm chăn, lo sợ làm Phương Anh hiểu lầm sợ nàng mà trốn mất.

Mà Phương Anh như con ngốc đang đứng trước cửa nhà Hà Nhất Phương cười hì hì một mình, tay vẫn đang vẫy tạm biệt chị giáo Hà Nhất Phương.

Những đồ mỹ phẩm này xuất sứ từ nước ngoài nên hướng dẫn sử dụng đều là tiếng Anh. Hà Nhất Phương biết Phương Anh kém tiếng Anh, cũng biết cô sẽ lười biếng không nghiên cứu nên cất công viết cách sử dụng chúng cho Phương Anh đọc. Ngắn gọn nhưng đầy đủ. Mà chữ của Hà Nhất Phương lại rất đẹp dễ nhìn, vì bình thường nàng rất hiếm khi viết bảng nên bây giờ Phương Anh mới chính thức được nhìn chữ của Hà Nhất Phương nhiều như thế.

Buổi tối hôm đó Phương Anh ôm đống quà không nỡ dùng ngủ cả đêm.

-----------

Sau ngày kỷ niệm thành lập trường hôm ấy, cuộc sống học đường của Phương Anh đã bước sang một chương hoàn toàn mới. Mà cái mới này với Phương Anh chỉ là thêm một mớ rắc rối không hơn không kém mà thôi.

Thứ nhất đó chính là việc hộc bàn của Phương Anh buổi sáng nào cũng tràn ngập đồ ăn sáng của các bạn hâm mộ yêu thích cô mang tới. Nếu mọi nghĩ đây là việc đáng mừng hơn đáng buồn thì bạn đã sai rồi, hoàn toàn sai, vì bạn không thể tưởng tượng được số lượng đồ ăn sáng đó nhiều đến mức như thế nào. Nó tràn ngập hộc bàn của Phương Anh và Thúy Hiền, nó nằm trên mặt bàn, trên ghế, trên thành cửa sổ, và thậm chí treo đầy khung cửa sổ xấu số.

Phương Anh đến lớp vào lúc rất sớm, bạn học trong lớp cũng chỉ lác đác vài người. Cô nhìn đống đồ ăn nào là xôi, trà sữa, bánh mì các loại mà khủng hoảng tình thần, từng bước dè dặt đến chỗ Thúy Hiền xấu số đang loay hoay không biết làm thế nào để lấy chỗ ngồi.

"Ghê nha, ghê nha. Lắm người yêu thích gửi đồ ăn các thứ." Phương Anh khoác vai Thúy Hiền đang đứng bất lực một bên mà trêu chọc. Thúy Hiền cũng biết tỏng bà chị này đang giả vờ ngây thơ, bặm môi bức xúc, cầm lấy hai tờ giấy note màu hồng gần nhất lên đọc lớn.

"Chúc chị có một bữa sáng vui vẻ, xuống dòng trái mũi tên xuyên tim, Uyên C10. Đó, chắc của em. Tiếp, chúc chị ngày mới vui vẻ, em rất hâm mộ chị, trang trí trái tim xung quanh, yêu thương. Cái này thì không biết của ai. Rồi đó, chị nhìn em làm cái gì? Em không có chỗ ngồi đâu bắt đền chị." Thúy Hiền nói xong xõa tóc vật vã lên xuống lắc cánh tay Phương Anh ăn vạ.

Phương Anh chẹp miệng mấy cái, lắc đầu, "Thấy không? Sức hút của chị đấy. Cũng may cho mọi người là kịp nhận ra trước khi quá muộn. Thấy sao." Nói xong cầm lấy hai tờ giấy note trên tay Thúy Hiền đứng tạo dáng chụp ảnh.

Thúy Hiền nhìn thấy hình ảnh này ngoài cạn lời ra thì cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Nhưng trong đầu đang âm mưu lên một bài viết dài hàng nghìn gạch đầu dòng và hình ảnh để bóc phốt Phương Anh cho bõ tức.

Phương Anh cười hì hì tâm trạng yêu đời tỏ ra hào phóng, chống nạnh chỉ tay nói với cả lớp, "Ai chưa ăn sáng cứ tự nhiên nha. Ăn đi cho chóng lớn, học giỏi vào mấy đứa." Nói xong lại ghé vào tai Thúy Hiền nói nhỏ, "Lệ gánh team, cô không phải lo."

Nói vừa dứt câu lập tức xoay người vẫy vẫy tay chạy ra khỏi lớp trước phản ứng hào hứng của các bạn cùng lớp vì được ăn sáng miễn phí. Thúy Hiền chỉ kịp tán thành ý kiến của Phương Anh còn chưa kịp phản ứng thêm cô đã chạy đi mất. Hiền bà tám tức điên người không nói thêm được câu nào, cuối cùng lại biến thành người phát đồ ăn cho mọi người. Còn bị Lê Thị Lệ vì đồ ăn mà cảm động ôm ấp đến ngạt thở. Phát xong lại phải thu thập giấy note thư tỏ tình lại cho Phương Anh, rồi lại lau dọn bàn ghế. Dọn xong rồi phát hiện ra phần bánh mì mình mua lúc sáng cũng vô tình phát cho người khác, bản thân cuối cùng lại là người chịu đói.

Không chỉ thể hiện tình cảm qua đồ ăn, độ nổi tiếng của Phương Anh được tăng rõ rệt thông qua biểu độ đi lên một cách chóng mặt trên fanpage hâm mộ Phương Anh. Độ tương tác của bài viết cũng gấp đôi gấp ba trước. Linh Chi và Hoài Linh phải hoạt động hết công suất, còn tính tuyển thêm admin phụ việc trả lời tin nhắn. Trong khi fanpage đã bị bóp tương tác và độ phổ biến bởi Thành IT, nhưng sức ảnh hưởng của Phương Anh lúc này là quá lớn.

Mà Phương Anh bên này cũng không rảnh rỗi gì, lượt mời kết bạn cùng tin nhắn cứ liên tục tới khiến điện thoại phát nóng vì liên tục hiện thông báo. Phương Anh đương nhiên không muốn mình trở nên nổi tiếng kiểu này, chỉ hai động tác nhanh gọn trực tiếp xóa ứng dụng Facebook cùng Messenger đi. Nhưng xóa đi tất nhiên lại có lúc dùng, lại tải lại. Cuối cùng thánh lười Phương Anh cũng phải lọ mọ lên mạng xem người ta chỉ cách hạn chế lời mời kết bạn cùng tin nhắn Messenger.

Độ nổi tiếng của Phương Anh biến cô trở thành chủ đề của mọi câu chuyện bàn tán trong trường. Đi đâu cũng thấy các cuộc nói chuyện bàn tán về cô, từ buổi kỷ niệm rồi dần dần bàn về hôm nay Phương Anh ăn gì mặc gì. Phương Anh đi xuống căn tin mặt mũi ngáo ngơ ngáp lên ngáp xuống, gõ vai bạn nam đang tìm chủ đề nói chuyện với crush bằng cách xoáy vào cô.

"Nhìn không? Chị mày cũng chỉ ăn cơm ở căn tin như chúng mày, mặc đồng phụ như chúng mày thôi. Tán crush như vậy sang năm mới đổ." Phương Anh nói xong vỗ nhẹ vào đầu cậu trai đang ngại ngùng mặt đỏ bừng kia một cái. Cậu bạn đang ngồi đối diện cũng tủm tỉm cười, không khí tình yêu chớm nở tuổi học trò nhẹ nhàng dễ thương trong góc nhỏ căn tin ồn ào buổi trưa.

Phương Anh không chỉ gây ấn tượng với các bạn học sinh trong trường mà các thầy cô cũng bắt đầu bàn tán và chú ý về cô hơn. Các giáo viên dạy Phương Anh nghe những giáo viên khác đang ghen tỵ với mình mà không biết nên vui hay nên buồn, chỉ có thể nhìn nhau ra ám hiệu. Dạy phải Phương Anh thật không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.

Mà giáo viên đang được ghen tỵ nhất lúc này có lẽ là Hà Nhất Phương, vì trong cuộc họp vừa qua, nàng được đính thân thầy hiệu trưởng khen thưởng trước toàn thể giáo viên. Thậm chí thầy hiệu trưởng còn muốn mời Phương Anh chụp ảnh đại diện cho trường. Phương Anh nghe xong quay đầu chạy chối chết.

Các giáo viên khác trước kia coi Phương Anh là sao chổi, còn chê cười Hà Nhất Phương, nịnh nọt giáo viên chủ nhiệm 11A1 bao nhiêu thì bây giờ chuyển đến nịnh nọt Hà Nhất Phương nhiều bấy nhiêu. Hà Nhất Phương đương nhiên không quan tâm họ, cứ thấy họ sát tới là lấy cớ đi mất. Nhưng trong lòng nghĩ tới Phương Anh lại có chút vui vẻ.

Cả trưởng tổ chức lễ kỷ niệm vô cùng thành công, các lãnh đạo và khách mời ai nấy cũng tán thưởng, không khí vui vẻ sau ngày lễ tràn ngập trường cấp ba Z. Mà người khó chịu bực tức nhất có lẽ chỉ có giáo viên chủ nhiệm A1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC