Chương 24: Thánh địa chết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày Chủ nhật trời se se lạnh, bầu trời nhiều mây âm u nhưng dự báo thời tiết đã báo đến trưa sẽ hửng nắng, khả năng mưa chỉ là 30%.

Dưới cái thời tiết chớm vào đông như thế này thì chẳng có gì tuyệt vời hơn một buổi cắm trại trên núi. Vừa kết hợp keo núi rèn luyện sức khỏe lại có thể nâng cao tinh thần đoàn kết của cả lớp. Đó là lý luận thuyết phục vừa cao siêu uyên bác lại vừa động lòng người của giáo viên chủ nhiệm lớp 11A2 Hà Nhất Phương.

Nhưng tất cả trừ Phương Anh đã than thân trách phận từ sớm thì cả lớp với những gương mặt non nớt vẫn tưởng đó là một chuyến đi chơi vui vẻ đáng mong đợi. Tất cả sự đáng sợ của chuyến đi này sẽ được hé lộ dần dần ở phía sau.

Điều đau khổ trước nhất với học sinh chắc chắn là việc dậy sớm. Dậy sớm là gì? Là việc bạn đang trong tấm chăn bông đệm ấm phải chui ra ngoài xách cái thân lười biếng thiếu ngủ vì hôm qua háo hức chuẩn bị lúc 4 giờ sáng.

Nhưng điều đó có xá gì, khi được đi với anh em đến tận cùng góc bể?

Xe khách đưa đón học sinh chưa tới nhưng xe ô tô con của gia đình các cậu ấm cô chiêu 11A1 đã xếp một hàng dài từ ngoài đường lớn đến trước cổng trưởng. Đường xá lúc 5 giờ sáng ngày cuối tuần ấy thế mà lại tắc nghẽn. Các xe đến sau đưa các cậu ấm cô chiêu cùng hành lý đi chơi cứ ngỡ đi chuyển nhà cũng cố chen vào bên trong. Các xe khách dài đưa học sinh đi dã ngoại đã không tiến được vào đón các em còn bị phụ huynh rồi quản gia vệ sĩ thi nhau chạy ra nhắc nhở cảnh cáo lái xe cho an toàn. Bác tài xế tức muốn quăng luôn vô lăng cho họ nhưng nghĩ tới miếng cơm chỉ có thể phì phò thở ra cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Cuối cùng Cảnh sát giao thông phải đến dẹp đường lúc 5 giờ sáng thì khung cảnh hỗn độn lộn xộn như họp chợ đêm mới kết thúc.

Chuyến đi chơi này do nhà trường tổ chức và lo kinh phí, tất cả ba lớp biểu diễn văn nghệ ngày 20/10 vừa qua đều được nhà trường đặc biệt ưu ái và vinh dự thưởng cho một chuyến đi chơi trong 2 ngày 1 đêm. Sáng thứ Hai sau khi kết thúc chuyến đi, buổi chiều lại được nghỉ ngơi như lịch vốn có. Vấn đề duy nhất chỉ có là sáng thứ Hai sẽ được sắp xếp học bù sau mà thôi. Nhưng dù sao sáng thứ Hai vốn chỉ học bốn tiết nên mọi người càng tính càng thấy lãi. Đi chơi mà không phải lo học hành tâm trạng càng lên cao.

Ngoài ba lớp trong danh sách đi du lịch lần này để tăng thêm tính kích thích và vui vẻ, thầy Hiệu trưởng còn tặng thêm một chuyến đi chơi cho một lớp may mắn được thầy bốc thăm. Vậy là cả trường có bốn lớp được đi chơi lần này, gồm hai lớp 11, một lớp 12 và một lớp 10.

Bởi vì phần biểu diễn của Phương Anh quá xuất sắc để lại nhiều ấn tượng nên thầy Hiệu trưởng đặc cách cho Hà Nhất Phương được quyền lựa chọn chuyến đi du lịch mà lớp muốn trong bốn nơi nhà trường xếp sẵn, không cần phải bốc thăm như lớp khác. Hà Nhất Phương cũng là lần đầu cảm nhận được việc hưởng lợi ích nhờ sự ưu tú của người khác. Trước giờ chỉ có nàng tự cố gắng nỗ lực rồi hưởng trái ngọt mà thôi.

"Tại mày mà cô Phương làm vậy với mình đó Trang" Thúy Hiền đút tay vào túi áo càu nhàu Trang idol Tiktok đang bận sửa lại váy áo để chuẩn bị quay video review chuyến đi chơi.

Cho đến ngày hôm qua chính Thúy Hiền cũng vô cùng hào hứng chuẩn bị cho chuyến đi này. Theo lẽ thường, sau khi mỗi năm học kết thúc, trước khi mùa hè tới các lớp thường tổ chức đi du lịch với nhau rồi nhà ai người ấy về. Nhưng vì năm ngoái bụng giáo viên chủ nhiệm 11A2 nhiệm kỳ năm lớp 10 đã khá lớn, sức khỏe thai nhi lại kém nên cô giáo không đi cùng cả lớp. Vì không có giáo viên chủ nhiệm cộng với việc không nhất quán được phương án cuối cùng, 11A2 cuối cùng chỉ có thể ở nhà xem lớp khác đi chơi về đăng ảnh lên mạng xã hội mà thôi.

Chính vì vậy với 11A2 mà nói chuyến đi này vô cùng có ý nghĩa. Thúy Hiền ngay lập tức lên mạng tra xem địa điểm mình du lịch sắp tới có những gì, sau đó còn hỏi các anh chị mình quen về nó. Nhưng sự thật luôn đau lòng như thế, rõ là được phép lựa chọn rất nhiều nơi như công viên trò chơi hay khu vui chơi, thậm chí mùa này đi biển cũng được nhưng không. Hà Nhất Phương lựa chọn chuyến đi được coi là mệt mỏi và vất vả nhất. Leo núi và cắm trại. Thúy Hiền nghe qua những lời kể của người đi trước chỉ hình dung được 50% những gì cô và 11A2 sắp phải trải qua mà thôi.

Trang idol TikTok không coi việc leo núi là vấn đề gì quan trọng, càng nghĩ việc cắm trại rồi đốt lửa trại là hoạt động vừa vui vừa mới lạ không phải ai cũng được trải qua. Chắc chắn video đăng lên TikTok lần này sẽ chiếm sóng, càng nghĩ càng vui mừng ra mặt.

Thúy Hiền lười nói với Mai Thu Trang, trong lòng sớm biết cô giáo Hà Nhất Phương của mình là nhân vật vô cùng nguy hiểm. Chỉ vì sự việc Trang idol TikTok đăng ký cho giáo viên chủ nhiệm cùng hàng tá hình ảnh xinh đẹp của nàng lên web trường để tham gia cuộc thi bình chọn giáo vên được yêu thích nhất bị bại lộ mà giờ cả lớp bị trả thù mà không biết.

Nếu cách đây ít lâu Thúy Hiền biết sự nguy hiểm của cô giáo Hà Nhất Phương thông qua lời đồn đoán rồi lại nghe qua những lời kêu ca oán thán của bà chị Phương Anh thì hôm nay cô đã chính thức nhìn thấy. Nhưng tất nhiên, ngoài Thúy Hiền và Phương Anh nhận ra chuyến đi này sẽ chứa nhiều khổ đau thế nào thì 38 gương mặt còn lại cùng bốn vị phụ huynh đi cùng vẫn vô cùng háo hức. Thúy Hiền cuối cùng đành nhẫn nhịn nuốt những lời muốn nói vào trong, cho mọi người vui vẻ những giây phút cuối.

Bởi vì địa điểm du lịch của các lớp khác ở thành phố cũng như tỉnh thành khác nên xuất phát khá sớm. Đã có hai lớp xuất phát rồi xe khách 45 chỗ của 11A2 mới tới, học sinh cũng bắt đầu tập trung đông dần. 11A2 đã bắt đầu tiết mục điểm danh, các phụ huynh đưa con đến điểm tập trung vì lo lắng nán lại dặn dò vài câu.

"Ê, nhìn kìa." Trần Cân Tất nhỏ người nhưng mắt coi như sáng nhất đám, chỉ tay về phía trước làm cả nhóm đang buôn bán vui vẻ cũng phải chuyển sự chú ý.

"Ối trời đất quỷ thất thiên địa ơi." Lê Thị Lệ vừa nhồm nhoàm nhai bánh mì vừa cố nói, cả đám đều bất động nhìn về phía người đang đi tới.

Cô gái xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn với phong cách badgirl nổi loạn nhưng cũng vô cùng quyến rũ làm người khác không thể không chú ý. Quần jean rách đến mức khó có thể rách hơn kết hợp với áo croptop trắng ngắn tay khoe vòng eo nhỏ săn chắc làm nhiều cô gái khác thèm muốn. Áo khoác bomber mặc hờ hững, ba lô nhỏ đeo sau lưng, vòng cổ, khuyên tai, vòng tay nhẫn xuất hiện với tần suất dày đặc trên người.

Cô gái trẻ vừa bước những bước chân lảo đảo trên đôi giày trắng vừa vuốt ngược mái tóc mình về phía sau làm cả nhóm 11A2 không thể rời mắt. Trong lòng đều nhất quyết tặng cho cô gái này một chữ "ngầu" đề nói lên thần thái cô ấy lúc này.

"Cơ mà, hình như là chị Phương Anh mà mọi người." Trần Cân Tất hốt hoảng hô lên làm mọi người nửa tin nửa ngờ. Trời lúc 5 giờ sáng mùa này không giống mùa hè đã có thể thấy rõ bóng người, toàn bộ ánh sáng tầm này chi có thể dựa vào chiếc đèn điện đường với ánh sáng vàng đã cũ kỹ.

Nhưng mỗi bước chân cô gái kia đến một gần mọi người càng khẳng định người đó là Phương Anh.

Tuyết kều thực hiện chủ trương "thấy người sang bắt quàng làm họ", hớn hở muốn chạy đến chỗ Phương Anh nhưng vừa đi được hai bước lại khựng lại. Cả nhóm đứng yên bất động không muốn nhìn tiếp cảnh phía trước.

Phương Anh lảo đảo bước không vững, chống tay vào cột đèn điện bên đường không bước nổi nữa. Chưa đầy ba giây lại ngồi xổm xuống nôn ọe, nhìn thế nào cũng giống một con bợm rượu nổi tiếng trong giới lên bar sàn vũ trường xuyên đêm giờ mới về. Nếu nhìn mặt bắt hình dong thì chắc chắn người ngoài 100% đều nghĩ như thế. Phương Anh khiến người khác có cảm giác cô hư hỏng từ trong máu xương.

Phương Anh nôn xong lại ngồi ôm lấy đầu, có vẻ vẫn còn rất choáng váng, chật vật lắm mới lấy được chai nước trong ba lô ra súc miệng, áo khoác cũng cởi ra cầm trên tay.

Cả nhóm bên kia nhìn một màn trước mắt có chút sốc văn hóa. Tuyết kều không biết từ lúc nào đã nhón mũi chân đứng về vị trí bán đầu. Thúy Hiền mặt mũi viết rõ tâm trạng tôi không quen tôi không biết người kia, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

"Tao không quen người kia nha chúng mày." Vừa nói vừa che tay lên mặt né tránh người làm mình thấy xấu hổ giùm.

Cả nhóm hoàn toàn đồng ý với ý kiến Thúy Hiền, túm năm tụm ba lùi ra chỗ khác, ẩn giấu mình trong gần 40 người lớp 11A2 đang đứng.

Phương Anh ngầu không quá ba giây cũng không xinh đẹp được quá năm giây. Ấn tượng trong lòng các em lập tức từ ngưỡng mộ yêu thích thành ghét bỏ ra mặt.

Đinh Thanh Thanh vẫn bảo lưu quan điểm của mình Phương Anh là con mẹ điên, hình ảnh hào nhoáng vừa rồi chỉ là lừa người mà thôi. Phương Anh chính là kiểu người nên nhìn từ xa tuyệt đối không nên tiếp xúc gần.

"Sao đứng mãi góc này cho muỗi nó làm thịt giờ mấy đứa này." Phương Anh vừa ngáp vừa nói, tay trái đưa lên gãi cổ còn xụt xịt mũi. Cả nhóm nhớ tới buổi học phòng chống ma túy lại nhìn biểu hiện của Phương Anh không hẹn lại chung một ý nghĩ Phương Anh là con nghiện đang thiếu thuốc.

Phương Anh thấy mấy đứa nhóc này nhìn mình như người ngoài hành tinh vô cùng khó hiểu muốn mở miệng hỏi nhưng việc thiếu ngủ cùng việc não thiếu oxi khiến cô lại ngáp dài thêm một cái.

"Ối trời trời, bà Phương Anh à? Bình thường trên lớp nhìn phèn thế mà nay được quá nhở?" Trần Thị Uy không hổ là Trận Thị Uy, vừa tới đã ồn ào, vừa nói vừa nhìn Phương Anh, lại bám vai Thúy Hiền muốn tìm sự công nhận ý kiến bản thân của mọi người nhưng đổi lại chỉ là những gương mặt bất đắc dĩ và có phần khinh thường cả hai người.

Trần Thị Uy trong mắt mọi người chỉ là tấm chiếu mới.

Phương Anh giọng khản đặc, mắt như sắp không mở nổi bám vào người Trần Thị Uy đứng cho vững, "Có đứa nào có thuốc không?"

Phương Anh không nói thì thôi, vừa mở miệng cả đám lập tức đồng nhất lùi cách xa cô thêm vài bước.

Trần Thị Uy ngửi ngửi hít hít, mặt mày nhăn nhó, "Khiếp hồn con chó xồm, thuốc gì? Bà say xe à? Mà sao bà xịt lắm nước hoa thế?"

"Hơi quá tay à?" Phương Anh ngửi lại cổ tay phát hiện cũng có phần hơi quá, gật gù công nhận, "Lỡ tay xíu. Có đứa nào có thuốc giải rượu không?"

Trần Thị Uy nghe xong đẩy Phương Anh ra chạy về phía đám Thúy Hiền Đinh Thanh Thanh đang đứng, phần nào hiểu được tại sao cả nhóm lại trưng ra bộ mặt không quen biết với Phương Anh như thế.

Một Phương Anh ăn mặc thời thượng, quyến rũ, muốn ngầu có ngầu, khoe eo nhỏ dáng xinh hiếm thấy, thậm chí còn make up, nước hoa cũng được sử dụng. Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ để che giấu cho đôi mắt thâm quầng cùng mùi rượu bia của bợm rượu Phương Anh mà thôi.

Tối hôm qua Phương Anh đi ăn với chú Thắng, cuối cùng ăn thì ít mà uống thì nhiều, chú Thắng càng nói lại càng uống. Chú Thắng cuối cùng mặc kệ Phương Anh làm gì thì làm đi về nào ngờ về đến nhà với hai cô công chúa nhỏ nhà mình lại phát hiện ra Phương Anh lẽo đẽo theo mình đòi tăng hai. Trời không chịu đất thì đất đành phải chịu trời thôi.

Phương Anh uống mãi đến gần 1 giờ sáng mới chịu ngừng, nằm lăn lóc ngủ tại chỗ được hơn hai tiếng lại bị chú Thắng lôi cổ dậy đưa về nhà, còn nhắc nhở cô nhất định phải tham gia hoạt động của lớp.

Phương Anh lơ mơ câu nghe câu không, làm cái gì cũng trong trạng thái mơ màng, chú Thắng không yên tâm quyết định kèm cô đến trường cho chắc.

Phương Anh vừa xuống xe lại bị chú Thắng nhét hộp cơm chú tự làm vào tay, còn nhắc cô đi chơi vui vẻ, Phương Anh thật sự cảm thấy mình là đứa trẻ 5 tuổi chứ không phải 25 tuổi nữa.

Phương Anh khoe hộp cơm với cả lớp còn bị cả lớp khinh thường nói cô giống như người thế hệ trước còn cầm cơm nhà làm theo. Phương Anh nghe xong tức muốn tỉnh cả rượu nhưng với tư cách người lớn chỉ có thể nhẫn nhịn tha cho đám nhóc này. Đem cơm nhà làm đi cắm trại không phải việc làm quan trọng và cần thiết nhất sao?

Xe khách của lớp đã nổ máy sẵn sàng cùng người xuất phát, học sinh cũng đã đến đông đủ. Phương Anh lén ra một góc gọi điện cho Thành IT trước khi đi. Thành IT giọng ngái ngủ vâng vâng dạ dạ nhưng trong đầu cũng không nhớ là bao nhiêu.

"Cái thằng kia, mày nhắc lại lời chị vừa nói xem nào." Phương Anh nói nửa ngày mà Thành IT chỉ gật gù vâng dạ qua loa không có thành ý. Phương Anh đề cao giọng hỏi lại khiến cậu ta hoàn toàn tỉnh ngủ cười hì hì cho qua chuyện.

"Nhớ chưa? Quan sát và bảo vệ cô ấy 24/7, mai tôi về sẽ thay ca cho cậu." Bởi vì sự an toàn của Giao Kiều Phương Anh chỉ có thể âm thầm tạm thời làm vậy trước khi giải quyết hoàn toàn được cơn sóng dữ muốn nhấn chìm cuộc đời của những cô gái vô tội mà thôi.

Thành IT chẹp miệng tỏ vẻ lo lắng trong điện thoại, "Nhưng mà theo dõi cô ấy có đúng không? Lỡ cô ấy kiện hai chị em mình thì sao?"

"Thôi đi, cậu đừng có kiếm cơ. Dù gì cậu cũng có làm cái quái gì đâu. Tôi nói là quan sát, không phải theo dõi. Cô ấy mà làm sao tôi hỏi tội cậu." Phương Anh tất nhiên biết tỏng cái kiểu lười của Thành từ lâu, nói vài câu xoa dịu rồi lại đe dọa làm cậu ta nghe lời dăm dắp.

"Tất nhiên em ở phe chị rồi. May cho chị em đang có mấy đơn hàng cần ship tới khu đó đó. Mà chị nhớ cẩn thận nhé Phương Anh. Chị hiểu ý em nói mà đúng không? Giác quan thứ bảy vượt hơn cảnh giới giác quan thứ sáu của chị còn dùng được không đó?" Thành IT nửa đùa nửa thật trêu đùa Phương Anh để cho vẫn đề bớt căng thẳng.

"Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Nhưng này, dù gì chị vẫn nghĩ Khánh An hôm đó bị giết hại chứ không phải tự tử." Phương Anh nhìn các bạn học sinh 11A2 bắt đầu lên xe cũng vừa đi nói chuyện điện thoại vừa bước về phía xé khách.

"Hôm qua chị nói với em là cô ấy có thai nên tự tử không phải sao." Thành IT nghe đến vội vàng bật dậy khỏi giường.

Phương Anh nắm chặt lấy quai đeo ba lô, ánh mắt sắc bén, "Bởi vì em ấy sẽ không phải người sẽ lựa chọn tự tử để giải quyết dù đó là vấn đề gì. Vì em ấy là người lương thiện. Và vì em ấy nói cho chị biết."

Thành IT nghe đến đây bắt đầu mờ mịt không hiểu gì nhưng cũng đã bắt đầu cảm nhận cái gì đó kỳ lạ, da gà cũng thi nhau nổi lên, cảm giác buồn ngủ cũng tan biến.

Các chuyến đi thường tuân thủ theo đúng nguyên tắc "đi hơn về kém" nên xe buýt sẽ lăn bánh vào lúc 5 giờ 25 phút. Xe khách 45 chỗ ngồi sớm đã được phủ kín học sinh cùng phụ huynh, Phương Anh chính là người cuối cùng lên xe.

Vì hôm nay là buổi đi chơi ngoại khóa nên tất cả mọi người đều mặc trang phục thường ngày, muốn diện thế nào cũng được miễn là bản thân muốn. Vì đã quen nhìn mọi người mặc đồng phục trên trường nên Phương Anh có chút trầm trồ với mọi người xung quanh. Đi đến đâu là ngả ngớn trêu trọc mọi người đến đó.

Phương Anh túm lấy cổ áo Lê Thị Lệ muốn dùng vũ lực chiếm chỗ ngồi, lại dùng chiến thuật dụ dỗ gạ gẫm mọi người đổi chỗ cho mình nhưng đều không thành công. Ai nghe thấy lời đề nghị của cô đều lắc đầu nguầy nguậy cật lực từ chối. Phương Anh vô cùng hối hận vì đã lên xe muộn như thế.

Phương Anh lượn quanh xe buýt hai vòng vẫn không tìm thấy chỗ trống nào khác, cuối cùng chỉ có thể hít sâu bỏ qua chướng ngại vật trong lòng ngồi xuống cạnh Hà Nhất Phương ở hàng ghế giữa xe.

Hà Nhất Phương vẫn thế, vẫn xinh đẹp tỏa sáng đến chói mắt như thế, vẫn đem lại cảm giác khó gần cho người khác như thế. Hà Nhất Phương hôm nay ăn mặc giản dị so với mọi hôm rất nhiều lần. Nàng chỉ đơn giản mặc quần jean cùng áo sơ mi, bên ngoài là chiếc áo khoác kiểu cách trẻ trung. Phương Anh vẫn luôn công nhận rằng nếu Hà Nhất Phương theo đuổi theo phong cách năng động đơn giản này thay vì váy đầm sang trọng thường ngày thì độ tuổi của nàng mà mọi người thấy chỉ là 22-23 mà thôi.

Hà Nhất Phương không để ý xung quanh hoặc sớm đã biết Phương Anh ngồi cạnh mình nhưng không lên tiếng. Nàng vẫn đang bận rộn với đống tài liệu cùng Macbook kê trên đùi không rời mắt.

Phương Anh nhớ lại những ngày gần đây thái độ của Hà Nhất Phương với mình thật sự rất không tốt. Rõ ràng hôm 20/10 Phương Anh còn tưởng mối quan hệ hai người đã có bước tiến triển, có thể trở nên thân thiết hơn nhưng có lẽ cô đã nhầm. Phương Anh càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây.

Phương Anh rất im lặng ngồi xuống cạnh Hà Nhất Phương, ghế ngồi rất rộng nhưng lại ngồi khép nép vào một bên, nhoài cả thân người ra ngoài chiếm lối đi. Không khí hai người lần đầu tiên rơi vào bế tắc và im lặng như thế, Hà Nhất Phương mải mê giải quyết công việc của nàng còn Phương Anh thì không dám lên tiếng.

Rất nhanh xe bắt đầu lăn bánh, bác tài xế là một người vui tính, vừa lên xe đã bắt đầu tấu hài làm cả lớp cười vang. Địa điểm cắm trại là một ngọn núi khá đặc biệt nằm ở ngoại thành thành phố H. Nửa bên phải ngọn núi thì nằm ở thành phố H, còn nửa bên kia lại là thuộc về địa bàn tỉnh khác.

Mặc dù chỉ là chuyến đi ngắn nhưng vì đa số học sinh 11A2 đều sống ở thành phố từ bé nên việc đi đến ngoại thành leo núi và cắm trại trải nghiệm cuộc sống là điều mới lạ với tất cả nên phụ huynh 11A2 quyết định mời thêm một hướng dẫn vân du lịch đến để hỗ trợ. Vừa là để giới thiệu cho mọi người về ngọn núi này, lại vừa có thể truyền thêm cho các em về kiến thức cắm trại cũng như kỹ năng sinh tồn.

Hướng dẫn viên được mời tới là một anh trai khoảng hơn 30 tuổi, hoạt bát náo nhiệt và ứng đúng với nghề đó là cực kỳ ồn ào. Lúc đầu Phương Anh nghe anh ta kể chuyện cười khuấy động không khí cả lớp cũng hùa theo vài câu. Nhưng anh ta càng nói càng quá trớn, đem những chủ đề gắn mác 18+ ra thành những trò đùa nhạt nhẽo khiến cô bắt đầu chán ghét không thèm quan tâm nữa. Cả lớp có lẽ chỉ đám con trai là hào hứng.

Phương Anh nhìn Hà Nhất Phương vẫn đang mải mê với đống tài liệu, tính cô vốn dĩ không thể ngồi yên, lại ngồi với Hà Nhất Phương cũng muốn quậy một chút, cuối cùng đánh liều ngồi sát về phía Hà Nhất Phương.

"Tôi bị dị ứng mùi nước hoa của em." Hà Nhất Phương không thèm nhìn Phương Anh, giọng nói không chút cảm xúc làm Phương Anh giật mình lui lại về vị trí cũ.

Nhưng Phương Anh vốn không phải người dễ dàng bỏ cuộc, lại xun xoe nhăn nhở đến gần Hà Nhất Phương giờ giọng nịnh nọt, "Làm việc bây giờ vừa hại mắt vừa dễ say xe đó cô."

Hà Nhất Phương vẫn duy trì tư thế cũ không để ý Phương Anh, "Mùi nước hoa của em làm tôi say xe thì có."

Phương Anh bị Hà Nhất Phương bơ toàn tập nhưng quyết vẫn không chịu thua tiếp tục sán lại gần Hà Nhất Phương, "Cô ơi, hình như lông mày cô kẻ lệch đó." Giọng Phương Anh đề cao lại khiến cho vấn đề thêm nghiêm trọng.

Đúng như dự đoán, Hà Nhất Phương nghe vậy lập tức dừng mọi động tác trên tay, hơi nghiêng đầu nhìn Phương Anh. Phương Anh thấy chị giáo Phương quan tâm mình cười hì hì lắc đầu nói mình chỉ đùa nàng thôi, "Mọi thứ của cô vẫn rất hoàn hảo nha. Siêu cấp xinh đẹp vip pro."

Hà Nhất Phương bị Phương Anh lừa nhưng sau đó lại giở trò nịnh nọt cũ rích, dù vậy vẫn không thể giận đứa nhóc này cho được. Phương Anh thấy Hà Nhất Phương có vẻ hơi xuôi vội vàng sấn tới làm hòa, kể lể rằng mấy bữa nay mình mệt mỏi thế nào.

Hà Nhất Phương cốc nhẹ vào đầu Phương Anh, "Không phải do em đi uống rượu đâu nhỉ?" Hà Nhất Phương nhìn đống vòng tay khuyên tai vòng cổ nhẫn trên người Phương Anh, lại qua mùi nước hoa nồng nặc khó ngửi đó xác định đó là mùi rượu lập tức có thể đoán Phương Anh hôm qua làm trò gì.

Phương Anh giả vờ cười ngại ngùng gãi đầu, khoác lại áo khoác vào người xuýt xoa đánh trống lảng, "Lạnh ghê á cô. Em buồn ngủ quá." Nói xong lập tức nhắm mắt ngả vào vai chị giáo Hà Nhất Phương ngủ nhưng nào ngờ lần này không phải giả vờ mà là ngủ thật, còn ngủ rất say.

Hà Nhất Phương bất lực nhìn gương mặt lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ vô số tội trên vai mình, cố đẩy em ấy ra nhưng càng đẩy Phương Anh lại càng nắm chặt cánh tay nàng. Hà Nhất Phương cuối cùng hết cách, chỉ có thể thu dọn đống tài liệu cùng Macbook lại rồi mới xử lý Phương Anh.

Nhưng lúc nàng đẩy Phương Anh ra phát hiện em ấy thật sự đã ngủ, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả luôn trực chờ đập đầu vào ghế trước. Hà Nhất Phương cuối cùng chỉ có thể kéo Phương Anh cho em ấy nằm trên vai mình ngủ, đã thế người này ngủ rất lộn xộn, ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net